Đọc truyện Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn – Chương 125
Đứng trong khoang số 6, cửa nháy mắt liền đóng lại, quạ đen vẫn không nhịn được quay đầu ngoái nhìn.
Cú mèo ngoan ngoãn ngồi lại đó, hắn cúi đầu, tóc mái che khuất hơn nửa khuôn mặt hắn. Nhưng mơ hồ, quạ đen thấy khuyên tai màu đen trên vành tai hắn lóng lánh ánh sáng kì dị.
Ánh sáng kia cũng không thu hút, chỉ lóe lên trong nháy mắt.
Sau đó cửa liền đóng lại, vĩnh viễn ngăn cách cú mèo bởi một cánh cửa, trong lúc hoảng hốt, quạ đen sinh ra một loại cảm giác đáng sợ ––– đây là vĩnh biệt.
Có lẽ do cảm xúc quạ đen quá nặng nề, mèo đen thế nhưng đặc biệt quan tâm đến hắn, duỗi tay nắm tay quạ đen, (cao thủ không bằng tranh thủ:v) gắt gao nắm trong lòng bàn tay, quạ đen vô tri vô giác bị hắn kéo đi.
Sói đi đằng trước hoàn toàn không nhận ra động tác nhỏ giữa mèo đen cùng quạ, cho dù có nhận ra, hắn cũng không có tâm tình mà để ý. Hắn vẫn luôn khó chịu ôm ngực, hắn cảm thấy phi thường khó thở, trong ngực như nghẹn một cục không tiêu, quanh quẩn ở nơi đó.
Tình huống này bắt đầu xảy ra sau khi cú mèo chết ở khoang số 7.
Thật kì lạ, tại sao lại như vậy? Không phải chỉ là cái chết của một tên râu ria thôi sao, hơn nữa tên kia có được tính là sống hay không cũng khó nói.
Nhưng thật khó chịu.
Sói run rẩy, đại khái bởi vì cảm giác khó thở quỷ dị trong lồng ngừng, hắn cũng bắt đầu cảm thấy phát sốt, trên trán luôn đổ mồ hôi lạnh. Cảm giác hít thở không thông này không ngạt đi được, dường như đại não hắn bắt đầu thiếu Oxy, hắn vừa đi vừa vịn tay trên đệm dựa lưng sô pha, sau đó quay đầu nói với hai người mèo đen: “Tôi muốn đi WC một chút.”
Sói vừa nói xong, cũng không quan tâm đám người quạ đen phản ứng ra sao, khuôn mặt trắng bệch liền nghiêng ngả lảo đảo tiến vào WC khoang số 6. Hắn đi vào liền đóng cửa lại, mở vòi nước bồn rửa tay, bắt đầu lung tung vốc nước rửa mặt, tóc hắn có chút dài, lung tung rối loạn tản ra, nhưng Sói cũng không quan tâm.
Trên bồn rửa mặt có treo gương, Sói liền ngẩng đầu, nhìn bản thân trong gương.
Xấu xí. Nửa khuôn mặt bị hủy dung như bị ma quỷ đáng sợ nào đó bám lên, vì thế gương mặt ma quỷ dữ tợn liền hiện lên trên nửa bên mặt Sói, chiếm cứ một thứ gì đó quan trọng trong nội tâm hắn, từng chút một cắn nuốt ăn thịt hắn, tận đến khi chính hắn bắt đầu hoàn toàn thay đổi.
Sói không nhịn được, xoa xoa tóc mình, dùng tóc che đi nửa bên mặt xấu xí.
Hắn ghét khuôn mặt của bản thân… không không không! Phải nói, hắn ghét toàn bộ con người mình. Rõ ràng không có kí ức, nhưng sự căm ghét, chán ghét này như ăn sâu vào nội tâm Sói, giống như bụi cây gai xoắn chặt lấy trái tim hắn, chạm không tới, lại đau đến hít thở không thông.
Trong khoang số 6, Sói vẫn luôn ngồi trong WC thật lâu không đi ra, mèo đen cùng quạ đen cũng không nhãn rỗi, ngồi xổm trước cửa khoang số 6, bắt đầu xem lời nhắn trên đó, chỉ thấy trên đó viết:
“Chim bị bẻ gãy cánh sẽ không bay được nữa.
Tựa như cái xác không hồn.
Hung thủ giết chết con sói kia cũng đã tới đây.
Còn đặt chim gãy cánh trong vali hành lý.”
Khoang số 6 là khoang số chẵn, cho nên phi thường sạch sẽ, không có bất luận rác rưởi, đồ ăn vặt, hoặc hành lý hay bất kỳ vật phẩm nào khác. Cho nên vali hành lý duy nhất trong khoang xe này có vẻ phi thường nổi bật, nằm ở đó, trên giá đựng hành lý, là một cái vali màu đen phi thường lớn.
Vali hành lý này trông rất quen mắt, ít nhất quạ đen cảm thấy rất quen thuộc. Khi mèo đen dễ dàng lấy vali từ trên giá hành lý xuống, hắn đột nhiên nghĩ ra, mình quả thật đã từng thấy vali hành lý này ––– khi hắn vừa tỉnh lại trong khoang xe số 13 kia! Là cái vali đựng thi thể!
Giống như đúc cái vali trước mặt.
Mèo đen thong dong mở vali hành lý ra, một cái vali lớn như vậy, bên trong chỉ có thi thể một con cú mèo nho nhỏ! Đó là một con cú mèo chân chính, màu đen, cánh nó gục xuống, nhìn qua có vẻ là bị bẻ gãy, nhưng nguyên nhân tử vong lại không phải vậy.
Con cú mèo này, đôi mắt cùng cổ đều bị cắt.
Trong mỏ cú mèo còn ngậm một chiếc chìa khóa nho nhỏ, xem ra đúng là chìa khóa khoang số 6. Quạ đen đột nhiên không nhịn được ôm miệng mình, hắn cảm thấy buồn nôn, dạ dày quặn lên, nhưng dường như lại không nôn được, hắn khó chịu cực kỳ, đành phải ngồi xổm xuống.
“Cậu không sao chứ?” Mèo đen dường như nói nhiều hơn, lo lắng hỏi hắn.
“Những thi thể động vật đó… những thi thể đó…” Quạ đen run rẩy nói: “Định trước nguyên nhân tử vong của chúng ta.”
Mèo đen nhìn con cú mèo đáng thương trong vali hành lý, không khỏi gật đầu, nói: “Có vẻ, quả thật là như vậy.”
Hai người trong lúc nhất thời đều trầm mặc, mèo đen vốn dĩ không nói nhiều, quạ đen giờ phút này cũng không có tâm tình nói chuyện, nửa ngày quạ đen mới miễn cưỡng ngẩng đầu nói với mèo đen: “Tôi đi mở cửa, anh đi gọi Sói, được không?”
Mèo đen nhìn quạ đen thật lâu, mới trả lời: “Được.”
Lại đơn giản đi qua khoang số 6, khoang số 5 sẽ không dễ dàng như vậy, hiện tại quạ đen đều có chút sợ hãi, hắn cảm thấy những khoang xe này giống như dã thú đói khát mở lớn miệng, chỉ cần đi vào, sẽ có người chết trong đó.
Hắn tràn ngập sợ hãi, nhưng lại không thể dừng bước.
Hiện tại chỉ còn lại quạ đen, mèo đen và sói. Quạ đen biết giữa ba người tuyệt đối có một người là hung thủ giết cú mèo. Lúc đầu cậu nghĩ là sói, nhưng hiện tại lại cảm thấy mèo đen luôn im lặng cũng rất khả nghi.
Không, không đúng, còn có gì đó mình chưa phát hiện.
Trong nội tâm quạ đen cảm thấy hoảng loạn, hắn thậm chí không thể tin được những gì bản thân nhìn thấy, những gì mình phán đoán, giống như những lời viết trên tờ giấy kia ––– đừng tin tưởng bất kì ai, kể cả bản thân mình.
Quạ đen lòng mang sợ hãi khó nhịn, bước chân vào khoang số 5. Nơi này cũng như các khoang số lẻ khác, vừa bẩn vừa bừa, nơi duy nhất khác thường là, trên vách tường khoang số 5, có treo một mặt đồng hồ.
Mặt đồng hồ này không có kim giây, chỉ có kim phút và kim giờ, kim giờ vừa vặn chỉ vào giữa số 4 và số 5, mà kim phút chỉ vào số 6, biểu hiện thời gian hiện tại là bốn giờ rưỡi.
“Chúng ta còn một tiếng rưỡi, thời gian còn lại trên chuyến tàu này.” Quạ đen nhìn chằm chằm mặt đồng hồ kia một hồi lâu, nói như vậy.
“Tại sao cậu biết?” Câu hỏi của Sói có vẻ hữu khí vô lực.
Giọng quạ đen một chút phập phồng cũng không có, máy móc nói: “Nếu thời gian bắt đầu từ 12 giờ… Chúng ta chỉ có thời gian sáu tiếng trên chuyến tàu này, 12 giờ đến 1 giờ là 1 tiếng, 1 giờ đến 2 giờ là 2 tiếng, 2 giờ đến 3 giờ là 3 tiếng, 3 giờ đến 4 giờ là 4 tiếng, 4 giờ đến 5 giờ là 5 tiếng, 5 giờ đến 6 giờ chính là… sáu tiếng đồng hồ.” (đm ăn gian số chữ à sao tập đến tiểu học thế anh)
“Như vậy, quả thực chỉ còn một tiếng rưỡi.” Sói ngẫm nghĩ: “Nhưng chúng ta vẫn còn ở khoang số 5, trước mặt còn có ít nhất 2 khoang số lẻ, như vậy, thời gian có vẻ không đủ.”
“Vậy đừng lãng phí thời gian, tốc chiến tốc thắng đi.”
Ba người rất nhanh đã đi tới cửa khoang số 5, bắt đầu xem lời nhắn trên cửa, chỉ thấy được trên đó viết:
“Trong khoang số 5 chỉ có ba người.
Thật đáng sợ, hung thủ vẫn nằm giữa các bạn.
Nhưng thời gian không còn nhiều.
Để Tử thần đến phán quyết đi!”
“Có ý gì? Những câu nói này càng lúc càng khó hiểu.” Sau khi xem lời nhắn kia, bọn Sói vẻ mặt đầy khó hiểu, quạ đen vô lực lắc đầu, nói: “Vậy, chúng ta tốt nhất vẫn nên lục soát khoang xe này một lần đi.”
Cũng may lục soát khoang xe đã trở thành việc ngựa quen đường cũ, mọi người rất nhanh liền tìm thấy trong khoang những đồ vật có giá trị, nhưng… những đồ vật có giá trị đó… giờ phút này có vẻ đáng sợ.
Mèo đen tìm được một tấm vải rất lớn, chính giữa tấm vải có một hình tròn âm dương bát quái nửa đen nửa trắng, mà xung quanh bát quái này là những con số chữ cái cùng một số chữ Hán thông dụng chỉnh tề xếp hàng.
“Bên cạnh tấm vải còn có cái này –––” Sói vừa nói liền lấy ra một cái đĩa nho nhỏ màu trắng. Quạ đen vừa thấy hai vật này liền hiểu rõ, dò hỏi: “Đây là…đĩa tiên.”
“Hình như đúng vậy, đây là đạo cụ dùng để chơi đĩa tiên.” Sói nói.
“Chúng tôi tìm được trên một cái bàn, trên bàn còn bày ly nước,…, còn có ngọn nến, thoạt nhìn như lúc trước có người ngồi đó chơi trò chơi.”
“Ngoài ra không còn gì khác sao?” Quạ đen nhìn chằm chằm tấm vải kia, lòng đầy sợ hãi hỏi.
“Có vẻ là không, trong khoang xe đáng chết này chỉ có rác rưởi.” Trạng thái tinh thần Sói không tốt lắm, nhưng điều này cũng khiến hắn không còn lực công kích, thực thành thật trả lời.
Quạ đen lại nôn nóng, hắn khẽ cắn môi, nghĩ tới lời nhắn trên cửa, chỉ có thể thở dài: “Xem ra, chúng ta phải chơi trò chơi thú vị này.”
“Thôi đi! Tôi chẳng cảm thấy thú vị chút nào, quả thực muốn chết.” Sói cảm thấy thực khó chịu, hắn bực bội xoa ngực mình, cảm giác khó thở càng lúc càng mãnh liệt.
Ba người ôm tâm sự, nhưng công cuộc chạy trốn khỏi mật thất vẫn phải tiếp tục, thời gian dành cho bọn họ cũng không còn nhiều, chỉ cần bọn họ còn muốn rời khỏi đoàn tàu không hiểu nổi này, vậy liền không thể dừng bước.
Vì thế bọn họ liền tới vị trí những người lúc trước chơi đĩa tiên ở đó, một lần nữa ngồi lên, hơn nữa bày tấm vải đầy chữ kia lên, đặt cái đĩa nhỏ lên bát quái đen trắng ở trung gian.
“Các anh có ai từng chơi trò này chưa?” Quạ đen nhíu mày dò hỏi, “Ý tôi là, nó cần chuẩn bị trước cái gì không?”
Sói một tay chống cằm, càng thêm hữu khí vô lực nói: “Tôi chỉ nghe qua là phải tắt đèn, đốt nến, tóm lại xây dựng không khí hù chết người không đền mạng.”
“Tôi đi tắt đèn.” Mèo đen chủ động nói, đứng lên đi tìm công tắc điện.
Vì thế chỉ còn quạ đen cùng sói mặt đối mặt ngồi đó.
Quạ đen cầm bật lửa thắp những ngọn nến chưa cháy hết lên, lúc này, hắn nhịn không được quan sát sói ngồi đối diện, mặt sói dưới ánh nến mờ nhạt có vẻ hơi dữ tợn, tuy hắn nhìn thực ảo não, một chút sức sống cũng không có.
“Sắc mặt anh trông chẳng ra gì, có chỗ nào không thoải mái sao?” Quạ đen đột nhiên hỏi hắn.
Sói nâng mí mắt nhìn hắn một cái, cười lạnh: “Cậu đang quan tâm đến tôi? Quả là có ý tứ.”
Quạ đen híp mắt, cúi đầu nhìn ngọn nến trong tay, ngọn lửa hơi hơi động đậy, chiếu rọi lòng bàn tay tái nhợt của quạ đen, hắn nói: “Tôi chỉ muốn nói cho anh một chuyện.”
“Chuyện gì?” Sói thất thần.
“Tôi phát hiện trên cánh tay anh có một hoa văn kì lạ… ừm, trông như hình xăm.”
Sói tựa hồ bị thu hút sự chú ý, nhìn thoáng qua quạ đen. Trên cánh tay sói quả thực có một hình xăm đóa hoa, đó là một đóa hoa gọi là “tình hoa”, xăm trên sườn trong cánh tay trái hắn, sói không có ấn tượng lớn gì với hình xăm này, dù sao cũng không có kí ức, đâu biết mình sẽ xăm mình. Thế nhưng quạ đen lại biết, có thể là trong lúc vô tình vén tay áo lên khiến hắn thấy được.
Nhưng sói vẫn như đang suy ngẫm gì đó, nói: “Vậy thì sao? Tôi không được xăm sao?”
“Không phải ý này…” Quạ đen hơi cúi đầu, hắn vòng tay lại, ôm lấy ngọn nến nho nhỏ kia, ánh nến nhảy nhót giữa hai tay hắn, biểu tình trên mặt quạ đen có chút kỳ quái, như đang mỉm cười, hắn nói: “Tôi từng nhìn thấy hình xăm này trên người người khác… giống nhau như đúc.”
Sói đột nhiên trợn to mắt, ngẩng đầu gắt gao trừng trừng nhìn quạ đen, dùng ngữ khí trầm thấp hỏi: “Ai, là trên người ai?”
Ngay lúc này, đèn toàn bộ khoang xe liền tắt ngúm, bóng tối tức khắc buông xuống, chỉ trên cái bàn này, có ánh nến đang nhảy nhót.