Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 12: Con thuyền ma (5)


Đọc truyện Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn – Chương 12: Con thuyền ma (5)

La Giản hoảng loạn đi khắp nơi, cuối cùng cũng phải ôm Phong Vũ Lam đến phòng nghỉ của thuyền viên tìm quần áo, chỉ có nơi đó có giường có thể để A Lam nghỉ ngơi một lúc. La Giản không dám ngừng lại lúc nào, rất sợ sẽ có con quái vật nào đó nhảy ra giết chết bọn họ.

Sau đó La Giản kiểm tra lại căn phòng nghỉ nhỏ hẹp này, bên trong có giường và tủ quần áo, còn có một cái bàn nhỏ và một chiếc ghế. Sau khi xác định không có gì khác thường, La Giản mới ôm Phong Vũ Lam lên giường, khóa chặt cửa, chiếc đèn leo lắt chiếu sáng toàn bộ không gian, La Giản đặt hết mọi thứ lên bàn, gồm có cuốn nhật ký biển cả, chiếc huân chương thánh giá, mảnh giấy tím in hoa văn, cả chiếc đồng hồ quả quýt bằng bạc.

La Giản cảnh giác lục soát người Phong Vũ Lam, đồng phục bệnh nhân trên người cậu ấy gần như không giấu được gì, tìm thật lâu La Giản mới thấy mảnh giấy in hoa quen thuộc, La Giản cầm lấy xem qua, dòng chữ bên trên cũng không khác lần đầu tiên La Giản rơi vào mật thất lắm, cũng bắt Phong Vũ Lam thoát khỏi rương gỗ trong vòng một giờ, nhưng rõ ràng Phong Vũ Lam không thành công, bởi vì ngay thời khắc cuối cùng chính là La Giản đã cứu cậu ấy.

Xem lời nhắn trên mảnh giấy xong, La Giản thấy không có đáng giá nên lật sang mặt trái. Như trong dự kiến, manh mối bên trên hoàn toàn khác mảnh giấy của La Giản.

Thuyền trôi vào nơi có sương mù, không thể tìm ra phương hướng chính xác, từng thuyền viên trởnên hốt hoảng và tuyệt vọng, thứ nhất là do không chịu nổi áp lực từ thuyền trưởng, sương mù và bóng tối làm bọn họ mất đi nhân tính, gã bắt đầu sai khiến thành viên tấn công nhau, toàn bộ nạn nhân bị bẻ gãy hai tay hai chân rồi nhét vào thùng gỗ. Một tháng trôi nổi trên biển, mỗi ngày lại có một người chết, thùng gỗ chất cao, tựa như nấc thang dẫn đến thiên đường, nhưng bọn họ vẫn không thoát khỏi nơi chỉ có sương mù này.

La Giản xem xong, đầu tiên đã xác định được một vài chuyện.

Thứ nhất, cậu và Phong Vũ Lam có hai mảnh giấy khác nhau, lời nhắn sẽ theo hoàn cảnh mà thay đổi.

Thứ hai, mặt trái mảnh giấy sẽ có manh mối, giữa chúng có liên hệ với nhau, xâu chuỗi vào mới hoàn chỉnh.

Thứ ba, nếu lúc ấy La Giản từ bỏ, không tìm được Phong Vũ Lam, như vậy thì không khác nào cắt đứt một trong số manh mối được gợi ý, thậm chí còn mất đi cơ hội tìm kiếm đường ra!

Kết luận, không lúc nào mật thất cũng sẽ dồn chúng ta vào còn đường chết, ai cũng có cơ hội để trốn thoát, cơ hội hai người chạy thoát lớn hơn so với một người, nên đồng đội rất quan trọng, thậm chí liên quan đến tính mạng. Hình như trong mật thất rất đề cao sự hợp tác giữa đồng đội.


La Giản nghĩ kỹ rồi, không khỏi nhíu mày ngồi bên cạnh Phong Vũ Lam, cậu nhịn không được đưa tay sờ trán cậu ấy, có chút nóng, đây không phải là điều tốt, có nghĩa sức lực và hành động sau này của bọn họ sẽ giảm đi, nếu như La Giản và Phong Vũ Lam bị tách ra, thế thì A Lam tuyệt đối không chống cự nổi tấn công của quái vật.

“Đừng nghĩ đến quái vật nữa, nghĩ đến cách hóa giải mật thất đi.” La Giản tự nói với bản thân, bắt đâu phân tích nội dung trên hai mảnh giấy.

Trước đây con thuyền ma là thuyền hải tặc, sau khi cướp được một vố thì lên đường trở về Bermuda — nơi được gọi là tam giác quỷ, vô số thuyền và máy bay mất tích ở khu vực này, được coi là nơi nguy hiểm nhất trên biển, chứa đầy cảm giác bí ẩn.

Và theo manh mối trên mảnh giấy của Phong Vũ Lam, con thuyền đi vào một nơi tràn đầy sương mù, bọn họ mất phương hướng, do sương mù dày đặc nên không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Theo thời gian trôi đi, từng thuyền viên bị khủng hoảng và tuyệt vọng, còn bạo phát theo quy mô lớn. Người bắt đầu cuộc chiến này có thể là thuyền trưởng, nạn nhân đầu tiên — La Giản đột nhiên nghĩ đến xác chết trong chiếc rương gỗ ở trên boong tàu.

Chủ yếu là do có quá nhiều chi tiết có vấn đề khiến La Giản không thể không nghĩ vậy, tỷ như, chiếc thùng gỗ có chứa xác chết trên boong tàu. Vì sao bọn họ không đặt vào khoang chứa hàng như những chiếc rương khác? Mà lại đặt trên boong tàu hứng chịu gió sương.

Cả tấm ảnh quỷ dị trên người thi thể đó nữa.

Và sự biến mất thần bí của loài sinh vật biến dị kia.

Nhưng thật ra, tất cả chi tiết này đều bị La Giản xem nhẹ, cậu không nghĩ nó có liên quan đến manh mối chủ yếu, có thể do muốn La Giản nhanh chóng tìm được đường ra nên cố ý sắp xếp, nếu chính mật thất không hợp lý thì cũng sẽ xuất hiện nhiều tình tiết đột ngột và quái dị.

La Giản thở dài một hơi. Cậu thấy thật mệt, đầu óc hoạt động còn tốn sức hơn cả hoạt động chân tay, vừa rồi đánh nhau với quái vật cũng không khiến cậu mệt mỏi như thế, cậu đành phải nằm bên cạnh Phong Vũ Lam, dùng chăn bọc lấy hai người.


La Giản mệt đến chỉ muốn ngủ một giấc, nhưng cậu không thể. Bọn họ chỉ có thể ở trên con thuyền này sáu tiếng, nếu ngủ thời gian sẽ mất đi một nửa, thậm chí La Giản có thể chết trong mộng đẹp.

Nhưng cơn buồn ngủ cứ vây lấy cậu, La Giản ngáp dài, trong hoảng hốt đã đi vào một giấc ngủ ngắn, chiếc đồng hồ quả quýt đặt trên bàn, dưới ánh đèn âm u, kim đồng hồ không ngừng di chuyển, khoảng nửa tiếng sau, La Giản mơ màng tỉnh giấc, Phong Vũ Lam bên cạnh cậu cũng có dấu hiệu tỉnh lại.

“Đau đầu quá! Khát nước nữa!” Phong Vũ Lam vừa tỉnh thì lầm bầm những lời này, sau đó tựa như phát hiện hoàn cảnh khác lạ, quay đầu nhìn sang La Giản, cậu ấy giật mình, đột nhiên nhào vào lòng cậu, thảm thiết nói: “A Giản! Vừa rồi tớ thấy ác mộng!”

La Giản cũng có hơi hỗn loạn, hỏi: “Ác mộng gì thế?”

“Tớ mơ thấy cậu nhốt tớ vào một cái quan tài cho trẻ nhỏ, tớ ở bên trong ra sức giãy dụa, cậu đứng bên ngoài cười to!” Phong Vũ Lam một dòng nước mũi, một dòng lệ, đáng thương nằm trên người La Giản, lên án nhìn cậu: “A Giản sao cậu có thể làm như vậy! Cậu hết yêu tớ rồi!”

“Nói cái gì vậy chứ! Đó là mơ mà đúng không?” La Giản nghe xong không biết nói gì, dùng sức vỗ đầu Phong Vũ Lam, Phong Vũ Lam dùng tay che đầu, tội nghiệp nói: “Đừng đánh, ngu bây giờ!”

Đợi đến khi Phong Vũ Lam bình tĩnh trở lại, mới nhận ra điều lạ, nhìn xung quanh căn phòng nhỏ bé, run rẩy kéo góc áo La Giản hỏi: “A Giản, chúng ta đang ở đâu vậy?”

“Trên một con thuyền ma.” La Giản không biết nên giải thích thế nào, chỉ đành nói như thế.

“Thuyền ma……?” Lời còn chưa dứt, hai người đồng thời cảm giác thân thuyền lung lay mạnh mẽ, tựa như sóng biển đánh vào, lúc đó La Giản còn nghe thấy tiếng mưa rơi xuống mặt biển, có vẻ bên ngoài đang có bão.


“Chúng ta thật sự đang ở trên thuyền?” Phong Vũ Lam khó hiểu hỏi: “Chúng ta ở trên thuyền làm gì? Nơi này tối quá!”

Trong phòng chỉ còn ngọn đèn dầu gần cháy hết, dưới ánh đèn âm u càng khiến căn phòng trở nên đáng sợ, Phong Vũ Lam run rẩy quay đầu nhìn La Giản, La Giản đã rời giường, rút con dao được cột chắc trên người ra, cẩn thận quan sát xung quanh.

Phong Vũ Lam thấy thế, run dữ dội hơn.

Cậu ấy nuốt nước bọt, thử hỏi: “A Giản, cậu cầm đao làm gì vậy?”

La Giản vô ý thức liếm môi, phun ra hai chữ: “Giết quái!”

Sau đó La Giản giải thích sơ qua về mật thất cho Phong Vũ Lam, rồi dẫn Phong Vũ Lam chưa rõ mọi chuyện ra khỏi phòng nghỉ, bọn họ cần phải tìm đường thoát, không có nơi nào thật sự an toàn cả.

Vì để tiết kiệm thời gian, La Giản đưa cho Phong Vũ Lam xem cuốn nhật ký biển cả đầy tiếng Anh kia, cậu biết Phong Vũ Lam rất giỏi tiếng anh, chuyên ngành lúc đại học của cậu cũng là ngôn ngữ Anh, tốt nghiệp rồi thì đến một xí nghiệp làm việc cùng một đống người nước ngoài, nhưng sau đó không biết vì sao cậu ấy lại không muốn làm nữa, nộp đơn từ chức, thỉnh thoảng nhận làm phiên dịch cho người khác.

Về việc này thì cậu tuyệt đối tin tưởng Phong Vũ Lam, La Giản nhét cuốn nhật ký vào lòng cậu ấy, A Lam bất đắc dĩ, dưới ngọn đèn yếu ớt cau mày xem từng dòng chữ méo mó gần như là cố ý viết thế, cuối cùng cũng phải nói: “Quá mờ, với lại…… người này viết chữ cứ dính vào nhau, và…… Cuốn nhật ký này đã quá cũ, mực viết gần như đã bay hết!”

“Không quan trọng, cậu dịch được gì thì cứ nói tớ nghe! Cuối cùng cũng sẽ có manh mối thôi!” La Giản rất mạnh mẽ, cậu đi trước dẫn đường, một tay cầm đao một tay nắm tay Phong Vũ Lam, Phong Vũ Lam cầm nhật ký, yên lặng cúi đầu, không nhanh không chậm đọc:

“Thời gian là…… ừ bắt đầu từ ngày 6 tháng 8 năm 1655, thế kỷ mười bảy, người ghi cuốn nhật ký này là thuyền trưởng, không rõ tên họ, cuốn nhật ký viết vào…… ngày thứ nhất trong sương mù, ghi lại hướng gió khoảng cách hàng tuyến linh tinh gì đó, thuyền trưởng tổng kết bằng một câu: Dù là sương mù cũng không thể ngăn cản dã tâm của bọn tao.”

“Hướng gió và lộ trình không quan trọng, kế tiếp cậu chỉ cần nói thời gian và câu tổng kết của thuyền trưởng là được.” La Giản nắm tay Phong Vũ Lam chậm rãi bước đi, vừa phải cảnh giác vừa phải cẩn thận nghe Phong Vũ Lam nói, tuy có hơi khó nhưng cậu vẫn làm được.


“Ok.” Phong Vũ Lam hiểu ý La Giản, tiếp tục nói:

“Ngày 7 tháng 8, sĩ quan nói thời tiết sẽ tốt trở lại. Còn nhắc nhở hôm nay sẽ có mưa nhỏ.”

“Ngày 8 tháng 8, Jael và Luke xảy ra xung đột nhỏ. Mưa vẫn đang rơi.”

“Ngày 10 tháng 8……”

“Khoan.” La Giản nhíu mày hỏi:“Ngày 9 tháng 8 đâu?”

“Không biết, một trang bị xé mất.”

“Được rồi, vậy chúng ta hãy suy đoán nhé, có lẽ xung đột nhỏ này đã biến thành một cuộc hỗn loạn, sự việc xảy ra khiến thuyền trưởng cảm thấy không tốt, nên mới xé đi.”

“Vậy đó là gì? Có người chết sao?”

“Không không không, cho dù có người chết, thuyền trưởng cũng sẽ không cố ý xé trang này đi, cậu biết trước đây còn tàu này là cướp biển, người trên tàu toàn là tội phạm giết người không gớm tay, với lại thế kỷ mươi bảy là những năm hỗn loạn, chết một hai người cũng chẳng có gì lạ.”

“Nếu không phải có người chết, vậy thì là gì?”

La Giản nghĩ nghĩ, cười lên: “Bây giờ chiếc thuyền này được gọi là thuyền ma, vậy có lẽ liên quan đến ma quỷ thật sự.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.