Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 114


Đọc truyện Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn – Chương 114

Hoàn toàn trái ngược với tình hình hòa hợp với của bên quạ đen, cú mèo cùng người đàn ông còn lại gần như chuẩn bị động thủ đánh nhau. Đây thực sự là tình huống phi thường không xong, bởi vì người đàn ông tóc dài này một chút cũng không thèm nghe lời người khác nói, hơn nữa, tới gần cú mèo mới phát hiện, tên này bị hủy dung nửa bên mặt.

Nửa mặt hoàn hảo không khuyết điểm, thậm chí để ý kỹ còn có thể nhìn ra, trước khi bị hủy dung hắn tuyệt đối là mỹ nhân. Nhưng nửa mặt còn lại lại phủ kín vết thương, có vài vết sẹo tứ tung ngang dọc bò trên mặt hắn, xấu xí dữ tợn, thực khó coi. Vốn dĩ đây cũng không phải vấn đề, cú mèo không phải kẻ nhan khống, càng sẽ không kỳ thị người khuyết tật.

Nhưng vấn đề là, tính cách người này thật sự rất…

Wolf ––– chính là chữ trên nhãn tên của người đàn ông này, có nghĩa là sói.

Người đàn ông gọi là sói này, từ đầu đến cuối không mở miệng nói chuyện tử tế một câu, mặc kệ cú mèo nói gì, hắn không cười lạnh thì chính là châm chọc mỉa mai, chửi rủa, không thèm che giấu sự khinh bỉ, là người đều không thể nhẫn nhịn được, huống chi cú mèo vốn dĩ không phải người rất nhẫn nại.

“Tôi nói anh! Tôi đã rất kiên nhẫn, cố gắng giao lưu với anh, tôi mặc kệ anh đang nghĩ cái gì trong lòng, nhưng tình huống hiện tại của chúng là là như nhau, chúng ta bị nhốt trong một đoàn tàu, hơn nữa tùy thời có thể chết.” Cú mèo bất đắc dĩ nói chậm lại: “Chỉ cần anh chịu phối hợp một chút, tình huống sẽ không thể tệ hại hơn hiện tại!”

“Phối hợp?” Sói nghiêng nghiêng đầu, để tóc mình lung tung rối loạn rơi trên trán, hắn tỏ vẻ không sao cả, trả lời: “Tại sao tôi phải phối hợp với cậu?”

“Tôi cho rằng anh cũng không muốn chết, có người nhốt chúng ta ở chỗ này, còn phát cho mỗi người một tờ giấy, tôi biết anh cũng có một tờ… anh có thể…”

Sói không kiên nhẫn cắt ngang lời cú mèo, nói: “Tôi vứt rồi.” Sau đó châm biếm mà nhìn cú mèo: “Cậu sẽ không ngu si tới mức tin tưởng lời nhắn trên một tờ giấy không rõ lai lịch sao?”

Cú mèo cố gắng hít sâu để bản thân bình tĩnh lại, lại không nhịn được nắm chặt quyền, cậu nói càng chậm hơn: “Tiên sinh, tôi không muốn khiến cả hai bên đều không thoải mái, tôi cũng không tin anh muốn ở lại trong đoàn tàu nhàm chán này, anh sẽ muốn thoát ra! Cho nên, chỉ cần kế tiếp anh không tự tìm phiền toái, ngoan ngoãn cùng đi theo bọn tôi, đừng làm bất luận chuyện khác người, đừng thương tổn người khác hay thương tổn chính bản thân, chúng ta liền có thể thành công rời khỏi nơi này…”

“Xem xem, yêu cầu vô sỉ của cậu, dựa vào cái gì muốn tôi ngoan ngoãn làm cái đuôi đi sau mông các cậu?” Sói lại lần nữa châm chọc cú mèo, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập khinh bỉ.


Cú mèo rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Được rồi, nếu anh không muốn đi cùng đường với tôi, vậy ở lại đây đi! Tùy anh! Anh muốn làm gì thì làm, tôi quả thật không quản được anh!”

Cú mèo nói xong liền đứng lên muốn rời đi, nhưng một bước hắn cũng chưa bước được, Sói tiên sinh bên cạnh đột nhiên giơ tay kéo cú mèo về, hơn nữa càng không xong chính là, hắn bị tên Sói ác độc kia bóp lấy yết hầu.

“Thực ra, tôi cảm thấy…” Sói ưu nhã mỉm cười: “Người nên ở lại nơi này… hẳn là cậu mới đúng.”

Cú mèo vẫn chưa phản kháng, hắn bị người dùng sức bóp chặt yết hầu, hơn nữa bị ấn vào trên sô pha. Thế nhưng cú mèo cũng không cảm thấy khó thở, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm sói tiên sinh. Ánh mắt hắn âm u lại tràn ngập tính nguy hiểm, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến hành động của sói, hắn tiếp tục bóp chặt cổ cú mèo, sức lực trong tay chậm rãi gia tăng, sắc mặt cú mèo càng lúc càng trắng bệch.

“Thực ra, vừa rồi tôi phát hiện.” Sói dí mặt vào sát cú mèo, nói nhẹ bên tai hắn. “Cậu thoạt nhìn, không giống người còn sống –––”

Đồng tử cú mèo giãn ra, đáy mắt như có đường hầm tối đen sâu thẳm vặn vẹo. Hắn không án binh bất động, mà đột nhiên vươn tay sờ lên mặt sói, động tác này tựa hồ cũng khiến sói tiên sinh ngạc nhiên trong nháy mắt, còn không chờ hai bên kịp làm ra bất luận hành động nào thêm, liền có người cắt ngang đối thoại của cú mèo cùng sói.

“Buông hắn ra!” Quạ đen không biết từ khi nào đã kết thúc đàm phán với mèo đen, vừa quay lại liền thấy cú mèo bị người bóp cổ. Tuy rằng quạ đen từng có một khoảng thời gian đối chọi gay gắt với hắn, nhưng không biết tâm lý rối rắm thành dạng gì, hắn lại không muốn cú mèo bị người ta bắt nạt.

Vì thế hắn tiện tay lấy ống thép trước đó của mèo đen, chỉ vào sói, khiến sói chuyển lực chú ý lên người hắn.

Chỉ là thời điểm sói ngẩng đầu, lộ ra nửa gương mặt dữ tợn bị hủy dung, dưới nơi ánh đèn không chiếu tới mà tà ác vặn vẹo, khiến quạ đen bị dọa sợ, hơi lui bước về sau.

Hành động lơ đãng này của quạ đen khiến sói ý vị không rõ mà nở nụ cười, nhưng hắn cũng thực thành thật mà buông cú mèo ra, cú mèo xoa xoa cổ mình ngồi dậy, kéo quạ đen lại, nói: “Đừng để ý tới hắn, chúng ta đi.”

Quạ đen tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng ấn tượng đầu tiên của hắn về sói cũng thực ác liệt, hắn cũng không đặc biệt thích người đàn ông bị hủy dung này, cho nên đối với chuyện giữa cú mèo và sói, hắn cũng không miệt mài truy hỏi, ngoan ngoãn theo cú mèo rời đi, chỉ là chưa kịp bước ra nửa bước, sói sau lưng lại mở miệng nói chuyện, dùng giọng vừa âm trầm lại âm hiểm: “Cẩn thận một chút, đừng để bị người ta bẻ gãy cổ.”


Quạ đen nghe vậy quay đầu liếc mắt nhìn sói một cái, nhưng cú mèo đi ở đằng trước lại thờ ơ, cũng không thèm quay đầu lại.

“Tên kia là thế nào vậy?” Cú mèo cùng quạ đen đi tới một góc cách sói đủ xa, quạ đen rốt cuộc nhịn không được, liền mở miệng dò hỏi cú mèo: “Âm dương quái khí, tôi cũng phải nổi da gà.”

Cú mèo có vẻ hơi trầm mặc, sắc mặt tái nhợt khiến hắn trông thực suy yếu, hắn theo bản năng sờ sờ cổ mình, trên đó lưu lại một vết xanh tím. Một lát sau, hắn quay đầu lại nhìn quạ đen.

“Cậu không sao chứ?” Quạ đen cảm thấy sắc mặt cú mèo quá tái nhợt, màu sắc trắng bệch như một khối thi thể, luôn khiến quạ đen không tự giác mà nhớ tới thi thể co quắp trong vali hành lý… người bị hại đáng thương.

“…Tôi không sao.” Cú mèo trầm mặc một hồi lâu mới trả lời quạ đen.

“Nhưng cậu thoạt nhìn rất không ổn, cậu sinh bệnh?” Quạ đen muốn thử xem nhiệt độ cơ thể cú mèo, hắn vươn tay muốn sờ trán đối phương, nhưng đầu ngón tay còn chưa đụng tới, cú mèo liền rụt đầu né tránh.

“Đừng lo lắng…” Giọng cú mèo rất thấp, nói chuyện như đang lầm bầm lầu bầu: “Tôi vẫn còn đang sống tốt.”

––––––––

Tình thế trên khoang số 11 nghiêm túc mười phần, tuy rằng lúc này bốn người đã tập hơn, hơn nữa lâm thời tổ đội, nhưng một người trong đó không chịu thỏa hiệp, cự tuyệt giao lưu cùng mọi người, hơn nữa người này còn một mình ngồi ở một góc sô pha, nhìn chằm chằm vào bóng đêm ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Còn lại ba người, quạ đen, cú mèo, cùng với mèo đen cũng tương đương im lặng.


Mèo đen cũng là phiền toái lớn, tuy rằng trông rất thành thật. Hắn tựa hồ có hảo cảm với quạ đen, vẫn luôn đi theo sau quạ đen, quạ đen đi tới đâu hắn liền đi tới đó. Khi quạ đen cùng cú mèo đang ngồi xổm trước cánh cửa giữa khoang 11 cùng khoang 10 xem tin tức, mèo đen liền ngồi xổm ở một nơi cách bọn họ không xa mà nhìn, ánh mắt kia cực nóng… khiến cú mèo không khỏi ghé mắt, nhìn nhìn phía sau, nói với quạ đen: “Tên kia có ý tứ với cậu sao?”

Tai quạ đen có chút đỏ lên, trả lời: “Tôi cũng không biết.”

“Được rồi.” Cú mèo nhún vai nói: “Nếu các cậu muốn làm gay, vẫn đợi sau khi chúng ta thoát khỏi đoàn tàu đáng chết này đã.”

“Đừng nói đùa! Tôi mới không…” Quạ đen nhỏ giọng phản bác, nhưng tai hắn lại càng đỏ hơn.

Cú mèo cũng không đùa hắn, cúi đầu nhìn lời nhắn trên cửa sắt, cửa sắt trước mặt cùng với cửa sắt trong khoang 13, khoang 12, gần như giống nhau như đúc, nơi khắc chữ cũng là cùng một vị trí.

Phía trên viết:

“Trong khoang số 11 lúc này có bốn người.

Một người trong đó lòng mang ý xấu.

Cẩn thận dao hắn chém về phía bạn.

Đừng để máu bắn lên pha lê.”

“Trông quả thực không xong.” Cú mèo xem xong lời nhắn trên cửa, quay đầu bắt đầu trưng cầu ý kiến quạ đen: “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Ý tứ thực rõ ràng, chính là ám chỉ, kẻ sát nhân giết người không chớp mắt kia là một trong bốn người chúng ta?” Quạ đen cau mày bắt đầu phỏng đoán.

“Nói cách khác, nếu ở khoang xe sau đó gặp được người thứ năm, liền có thể hoàn toàn loại trừ hiềm nghi hắn là hung thủ?”


“Không, không thể chắc chắn.” Quạ đen phủ nhận: “Cậu hẳn đã phát hiện, thời điểm chúng ta tỉnh lại, đều là hai người ở trong cùng một khoang, hơn nữa số khoang cũng đều là số lẻ.”

Cú mèo nghĩ nghĩ, trả lời: “Quả thật, chúng ta tỉnh lại trong khoang số 13, còn phải tốn không ít thời gian mới tìm được thi thể tìm được chìa khóa, nhưng ở khoang số 12 lại không phí nhiều sức, lời nhắn trên cửa thậm chí trực tiếp nhắc nhở vị trí chìa khóa cho chúng ta.”

Cú mèo tiếp tục nói: “Mà khoang số 11, mèo đen cùng sói cũng ở trong cùng một khoang.”

“11 là số lẻ.” Quạ đen tiếp lời, suy nghĩ hai người bắt đầu quỷ dị mà đồng bộ: “Lời nhắn trên khoang xe này thoạt nhìn rất khó, hơn nữa rất rõ ràng có loại cảm giác… khiến chúng ta có hiềm nghi mà giết hại lẫn nhau.”

“Cậu có cảm thấy đây là một quy luật hay không… nếu chúng ta thành công mở ra cánh cửa này, tiến vào khoang số 10, hơn nữa khoang số 10 cũng sẽ trực tiếp chỉ ra vị trí của chìa khóa, trực tiếp để chúng ta qua cửa, như vậy liền có thể xác định –– mật thất đoàn tàu này có một hình thức tuần hoàn nhất định.”

“Số lẻ và… số chẵn sao?”

Quạ đen cùng cú mèo thảo luận lâm vào ngõ cụt, bọn họ từ bỏ tiếp tục nghiên cứu về số thứ tự khoang xe, bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu lời nhắn trên cửa khoang số 11.

“Đoạn văn này quả thực rõ ràng, câu cuối cùng mới là trọng điểm.” Quạ đen trực tiếp kết luận.

“Đừng để máu bắn lên pha lê.” Cú mèo nhẩm lại một lần, “Rốt cuộc là có ý gì?”

_________________________

Tui thấy tg viết thay đổi tính cách nhân vật khá hay nhé. A Lam ngày xưa có lẽ vì bị bắt nạt nên trong đời sống bình thường em ý hơi yếu đuối, dựa dẫm rất nh vào La Giản, nh ở đây k có kí ức nên cũng gan to hơn nh, điển hình ng cứng cỏi.

Mà ở ngoài La Giản cũng đc A Lam dựa dẫm nh, nch là phải làm cột lâu r nên cũng cứng. Lại còn học tâm lý học tội phạm nữa nên suy đoán rất là thần thánh. Nhg vào đây học vấn bay hết:v nên rõ ràng là A Lam thông minh hơn La Giản.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.