Đọc truyện Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn – Chương 102
Vì thế nhờ động tác của Hình Viêm, La Giản cũng đồng ý để Đoạn Ly ra tay, nhưng thời điểm Đoạn Ly đang chuẩn bị gì đó, nhóm địch nhân lại động.
Đội trưởng Quỷ Hút Máu kia dẫn đầu đứng dậy.
Trên thực tế, đội trưởng Quỷ Hút Máu cũng đã giao thủ cùng Đoạn Ly, sức mạnh của hắn không khác quỷ hút máu lắm, có được năng lực tự chữa trị vô cùng mạnh mẽ, cho dù bị thương nghiêm trọng thế nào cũng không chết hẳn, hơn nữa hắn cũng có thể biến hình trong thời gian ngắn, hóa thành một đám dơi bay khắp nơi công kích, đây kỳ thật cũng là năng lực khiến Đoạn Ly cảm thấy đau đầu.
Khi Đoạn Ly kích hoạt giai đoạn năm, hắn chỉ có thời gian vài giây để tấn công, trong vòng vài giây kia, tốc độ của hắn sẽ vô hạn tiếp cận tốc độ ánh sáng, cũng chẳng khác nào khi hắn dùng hết tốc lực, có thể trước khi địch nhân cảm giác được mà giết sạch bọn họ.
Vấn đề là, muốn giết cũng phải là giết người.
Kẻ giống đội trưởng Quỷ Hút Máu, chém thế nào cũng không chết, muốn giết hắn, Đoạn Ly chỉ có một biện pháp, hoặc tìm được nhược điểm trí mạng để nháy mắt hạ gục hắn, hoặc là nháy mắt chia hắn thành vô số mảnh khiến hắn không thể tự chữa trị.
Thời điểm Đoạn Ly giao thủ cùng đội trưởng Quỷ Hút Máu đã từng có ý định tìm ra nhược điểm của tên này, nhược điểm của người bình thường đều là trái tim hoặc bộ não, nhưng Đoạn Ly phát hiện tên này có điểm quái dị, thân thể hắn có điểm quái dị, bởi vì thân thể đội trưởng Quỷ Hút Máu khi bị công kích, bộ phận thân thể bị công kích sẽ hóa lỏng!
Nói cách khác, tên này có thể biến mình thành một bãi máu loãng! (đây chính là skill hồ máu của Vladimir)
Cũng bởi vậy, Đoạn Ly không thể tìm được nhược điểm của hắn, dù tấn công trái tim hay não bộ hay bất kì bộ phận nào khác đều không có hiệu quả, bất quá, những thứ này đều không phải trọng điểm, bởi vì Đoạn Ly cũng nhìn ra, thứ này tuy có thể “hóa máu” thân thể mình, nhưng dù sao máu cũng là chất lỏng, nhiệt độ cao sẽ khiến chất lỏng bốc hơi, bộ phận bị bốc hơi sẽ không bù lại được, mất càng nhiều máu, vật chất cùng kết cấu sau khi tổ hợp lại sẽ càng thiếu, khuyết thiếu đến một mức độ nào đó, hắn liền không thể khôi phục thân thể.
Như vậy, ngược lại lại là ưu thế cho Đoạn Ly, bởi vì hắn cũng không thiếu loại nhiệt độ cực nóng này, tốc độ một người có thể đạt tới vận tốc ánh sáng, lưỡi đao của hắn sẽ theo đó mà càng mau, vận động sinh ra nhiệt năng cao, trong nháy mắt khiến tên quỷ hút máu này bốc hơi cũng không phải là vấn đề.
Nghĩ thông suốt điểm này, kế tiếp Đoạn Ly chỉ cần chờ đợi thời cơ, chờ đợi đối phương lấy ngọc bội ra, sau đó Đoạn Ly chỉ cần giây sát đám người đó, rồi lấy lại ngọc bội, còn cửa ra, chậm rãi tìm là được.
Chẳng qua, sự tình phát sinh kế tiếp, lại không đơn giản như tưởng tượng của bọn họ. Đội ngũ quân địch dường như lâm thời nổi lên biến cố, nữ quân sư kia tuy rằng lấy ra nửa khối ngọc bội, nhưng nửa khối còn lại bọn họ lại chậm chạp không chịu lấy ra, đứa nhỏ cầm ô lại đột nhiên trôi nổi bay trên không, sau đó bay tới bên người đội trưởng Quỷ Hút Máu, giống như muốn thay hắn cản chân kẻ địch.
“Yến Hoa bảo tôi tới thay anh.”
“Cậu tên này cũng có sức chiến đấu?” Đội trưởng Quỷ Hút Máu khinh thường liếc mắt nhìn đứa bé.
Đứa bé lại giơ cái ô, mỉm cười: “Đương nhiên là có, nếu không tại sao tôi lại có thể sống sót tới giờ.”
Ánh mắt đội trưởng Quỷ Hút Máu có chút lập lòe, hắn quả thật chưa từng thấy đứa nhỏ này ra tay, dù sao nhìn vẻ ngoài chỉ là một đứa nhỏ, có thể có năng lực lớn bao nhiêu? Thời điểm chiến đấu đều tự động bỏ qua nó, nhưng hiện tại, có thể được chứng kiến năng lực tiểu thí hài này cũng không tệ.
Đội trưởng Quỷ Hút Máu nghĩ tới đây, liền rất hào phóng nhường ra vị trí của mình, khiến cho đứa nhỏ thấp bé đơn bạc đáng thương đứng trước mặt một đám đàn ông trưởng thành cao to. Đoạn Ly nheo nheo mắt dưới mặt nạ, quay đầu nói với La Giản cùng Phong Vũ Lam: “Hai người các cậu, lui ra sau một chút.”
Đoạn Ly chưa thấy năng lực cụ thể của đứa bé này, bất quá cũng không gây trở ngại cho suy đoán của hắn, nghĩ vậy, Đoạn Ly không tự giác quay đầu nhìn kẻ truy sát bên cạnh, Hình Viêm lúc này dường như cũng không định trầm mặc, hai người liếc nhìn nhau, cùng đặt ánh mắt lên người đứa bé trước mắt.
Đứa nhỏ này hẳn là người thứ năm trong đội ngũ quân địch, dựa theo biểu hiện lúc trước của Phong Vũ Lam, nó có lẽ có một số năng lực mê hoặc nhân tâm, hơn nữa, còn có thể sử dụng một số kỹ xảo như “ẩn thân”, khiến người ta rất khó phát hiện sự tồn tại của nó.
Vũ khí của đứa nhỏ rất có thể là cây dù màu đỏ luôn không rời tay kia, bất quá trước đó, Đoạn Ly chưa từng giao thủ cùng địch nhân có vũ khí là ô dù, bởi vậy cần phải cẩn thận trước khi khai chiến. Cũng may chính là, lúc này đây, Hình Viêm dường như cũng không định khoanh tay đứng nhìn, chủ động đứng dậy đi về phía bên cạnh Đoạn Ly.
Đứa nhỏ trước mắt tựa hồ vẫn không muốn lộ mặt, tán dù ép xuống thấp, tóm lại chính là, không nhìn thấy mặt nó. Nó tựa hồ cũng không muốn trở thành người khai chiến, vẫn luôn đứng đó không nhúc nhích, nói là đứng, kỳ thật cũng không thỏa đáng, bởi vì đứa nhỏ này tựa hồ không cần đi đường, có thể bay tới thổi đi, mũi chân cách mặt đất vài centimet.
Hình Viêm đặt lực chú ý lên người đứa trẻ này, hắn nhớ tới một câu trước đó nó đã nói với mình, giống như người quen lâu ngày gặp lại, mang theo lễ phép khách sáo, lại khó nén được ý nghĩa thân cận đằng sau.
Nó là ai? Hình Viêm nghĩ.
Lục soát toàn bộ ký ức, cũng không tìm ra thân ảnh một đứa bé như vậy.
Nhưng đối phương quả thực rõ ràng quen biết mình, xem loại ngữ khí này, nói không chừng vẫn là người rất quen thuộc, như vậy, dựa theo phỏng đoán, đối phương rất có thể là người nào đó Hình Viêm nhận thức, chỉ là người này, thay đổi dung mạo… nói đúng ra, có lẽ hắn đổi cả thân thể đi.
Nếu thân thể cũng đổi, như vậy người này có thể đã từng “chết”, chỉ có người chết mới có thể mượn xác hoàn hồn. Như vậy, có thể là người Hình Viêm từng quen biết, hơn nữa khá thân trong quá khứ, lại có khả năng đã chết – thế nhưng sau khi ngẫm cẩn thận lại, Hình Viêm phát hiện, vẫn không có người này.
Mỗi người Hình Viêm nhận thức đều có sức mạnh khác nhau, thế nhưng bọn họ đều không có năng lực sau khi chết còn có thể cướp lấy thân thể người khác trọng sinh, ngoại trừ cái này, tính cách, ngữ khí nói chuyện của đứa nhỏ này, cũng không giống những người trong trí nhớ Hình Viêm… từ từ, không bằng nói…
Hình Viêm ngừng lại, quay đầu nhìn La Giản bên cạnh, lực chú ý của cậu cũng đặt trên người đứa bé kia, nhưng cậu thực nhạy bén chú ý tới ánh mắt của kẻ truy sát, lại dời ánh mắt qua nhìn hắn.
Đôi mắt La Giản xinh đẹp như hai viên trân châu đen, hấp dẫn tầm nhìn của Hình Viêm trong chốc lát, trong nhất thời không dứt mắt được, nhưng kẻ truy sát rất nhanh liền cưỡng bách bản thân quay đầu không nhìn nữa, hiện tại hai bên đều nằm vào trạng thái chạm phát là nổ, hắn không thể thất thần.
Đoạn Ly là người đầu tiên nhịn không nổi, hắn vốn dĩ không phải người biết nhẫn nại, rút đao liền mạnh mẽ nhào lên, hắn vẫn luôn bảo trì tốc độ bản thân ở khoảng giữa giai đoạn hai và giai đoạn ba, tốc độ này của hắn quả thực khiến người ta nhìn mà hoa mắt, nhưng điều khiến Đoạn Ly không thể tưởng tượng chính là, khi hắn một đao đâm qua, đứa nhỏ này lui về phía sau, nhẹ nhàng, gãi đúng chỗ ngứa mà né tránh công kích.
Một kích không thành.
Nhưng sau đó lại liên tiếp không ngừng, Hình Viêm cũng không nhàn rỗi, thời điểm Đoạn Ly triển khai thế công hắn cũng phát động kỹ năng, sau khi vượt qua một khoảng không ngắn, liền vào lúc đứa nhỏ lùi về sau né tránh công kích của Đoạn Ly mà thuấn di tới sau lưng nó, cũng là một đao hung tàn đâm qua –––
Chỉ là, một kích này vẫn thất bại.
Đứa bé bay lên không, vào một thoáng né tránh công kích của kẻ truy sát, nó tựa hồ còn thoáng quay đầu nhìn kẻ truy sát một cái, nâng ô lên lộ ra một nửa khuôn mặt, màu da tái nhợt đến không tưởng, còn có đôi mắt như trân trâu đen.
Một chốc, bốn mắt nhìn nhau, Hình Viêm thế nhưng cũng cảm thấy tim mình đập nhanh, đại não phảng phất như dừng hoạt động, có một phán đoán đáng sợ thành hình trong đầu hắn, điều này khiến hắn nhất thời sững sờ không kịp phản ứng, cho dù đồng bạn Đoạn Ly thập phần ăn ý đuổi kịp tiết tấu mà một lần nữa triển khai công kích, Hình Viêm cũng không thể động thủ.
Bởi vậy, giao thủ ngắn ngủi liền như vậy mà kết thúc, đứa bé lông tóc không tổn hao gì tiếp tục trôi nổi trên không, cây dù theo đó mà lung lay, kẻ truy sát chỉ lo ngẩng đầu nhìn nó, cứ như vậy mà nhìn, phảng phất như đó là kỳ tích không thể tưởng tượng nhất cuộc đời hắn.
“Đội trưởng!” Đoạn Ly ở một bên lại nóng nảy, hắn không hiểu Hình Viêm đang nghĩ gì, trong quá trình chiến đấu lại không động thủ mà ngốc nhìm chằm chằm kẻ địch, đây rốt cuộc là ý gì?! Thế nhưng, cho dù Hình Viêm không muốn ra tay, Đoạn Ly cũng không định dừng lại, cơ hội của bọn họ không còn nhiều lắm, hắn cần đột phá vòng vây!
Đoạn Ly nghĩ như vậy, liền rút đao đề cao tốc độ, lần thứ hai lấy tốc độ phi nhân loại xuất hiện trước mặt đứa nhỏ kia, hơn nữa lúc này đây Đoạn Ly biết bản thân sẽ không lại thất thủ, bởi vì khi hắn lần nữa đề cao tốc độ, phản ứng của nó rõ ràng không theo kịp, trong một nháy mắt lộ ra sơ hở, Đoạn Ly liền không chút do dự bắt được cơ hội này, một đao đâm tới.
Đứa nhỏ kia dường như cũng bất đắc dĩ với tốc độ của Đoạn Ly, nếu không trốn được công kích, nó liền đơn giản buông phòng bị không thèm né, dù trong tay đột ngột vung lên, liền như vậy ném vũ khí khỏi tay, không còn năng lực phi hành do dù mang tới, đứa nhỏ này cũng theo đó mà rơi tự do xuống, mà đồng thời, nó cũng trùng hợp né được lưỡi đao của Đoạn Ly.
Độ cao đứa bé trôi nổi cũng không đặc biệt cao, ngã xuống cũng không có vấn đề gì nhiều, nó ngay tại chỗ xoay người thập phần linh hoạt, giảm xóc khi chạm đất, đồng thời một tay nhất chiêu, dù bị nó ném ra như bị triệu hoán trở về trong tay nó!
Nhưng Đoạn Ly cũng không phải tay mơ, biết rõ năng lực đặc thù cùng trình độ khó chơi của đối phương, nếu phế bỏ vũ khí của đứa bé này, như vậy nó liền không thể cầm dù trôi nổi tới trôi nổi đi trong không trung, chỉ cần không có cây dù kia, bản thân đứa nhỏ này hầu như không có lực công kích cùng phòng ngự!
Bởi vậy, chỉ trong ngắn ngủi vài giây Đoạn Ly liền phản ứng, hắn một lần nữa đề cao tốc độ, đao lúc này không hướng về phía đứa bé kia, mà là hướng về phía cây dù đang bay về phía nó, giơ lên lưỡi đao.
Vũ khí bị phá hủy sẽ thực phiên toái, tuy rằng có thể chữa trị.
Đứa nhỏ biểu tình lạnh nhạt, trong nháy mắt đã đưa ra quyết định nào đó, giơ tay phải lên, giang hai tay, lòng bàn tay hướng về phía cây dù màu đỏ vẫn còn bay trên không, thấp giọng niệm: “Mô phỏng!”
Gần như là đồng thời, khi Đoạn Ly sắp dùng đường đao chém cây dù kia thành hai nửa, hắn đột nhiên thấy sự tình khiến hắn cực độ khiếp sợ, đúng vậy! Hắn thấy, cây dù màu đỏ kia tựa hồ như biến hình!
Vũ khí biến hình!
Nhưng Đoạn Ly chưa kịp thấy rõ nhiều hơn, ví dụ như cây dù kia đến tột cùng biến thành thứ gì, hắn đều không thấy, bởi vì cây dù kia hư không biến mất, giống như Hình Viêm vượt không gian mà đi, trống rỗng chạy tới một địa phương khác – trong lòng bàn tay đứa nhỏ kia.
Thời điểm trở về tay, vũ khí này lại một lần nữa biến thành cây dù, đứa nhỏ dùng tay vuốt ve cán dù, một lần nữa căng nó lên, đặt lên vai, một lần nữa che khuất khuôn mặt mình.
Đoạn Ly thở dốc, hắn không tiếp tục công kích, mà là thu hồi vũ khí, quay đầu nhìn đứa nhỏ này.
Thực khó giải quyết.
Đoạn Ly ý thức được, đứa nhỏ này có năng lực phản ứng cùng ý thức chiến đấu không tầm thường, phảng phất như đã trải qua thiên chuy bách luyện (trải qua hàng ngàn thử thách), vĩnh viễn biết trước Đoạn Ly sẽ tấn công như thế nào, điều này vô hình mang đến một cảm giác quỷ dị cho Đoạn Ly.
Đối phương giống như hiểu rất rõ vũ khí và năng lực của mình.
Nhưng tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ nó thực sự có thủ đoạn khống chế nhân tâm, ví dụ như lúc trước khống chế A Lam, hơn nữa lấy được thông tin về đội ngũ từ miệng cậu ấy?
Nếu thật là như vậy, mình nên đối phó thế nào?
La Giản cùng A Lam quan sát một bên ôm rất nhiều tâm sự, lực chú ý đều không đặt lên trận chiến. La Giản chú ý thấy hành vi dị thường của kẻ truy sát, cậu phát hiện Hình Viêm nhìn chằm chằm đứa nhỏ kia, thế nhưng trong chiến đấu, nếu không dùng dù che khuất mặt, nó cũng cúi đầu để tóc che mặt, tóm lại, La Giản không thấy rõ bộ dáng của nó, bất quá, cậu cũng không để ý điểm này.
Cậu vẫn để ý tới phản ứng của Hình Viêm hơn, Hình Viêm không hề tham dự chiến đấu, mà bắt đầu khoanh tay đứng nhìn, hắn tựa hồ có tâm sự buồn rầu gì đó, nhìn chằm chằm đứa nhỏ kia một lát, lại im lặng cúi đầu, phảng phất như nghĩ tới điều gì, mày nhăn thật sâu.
La Giản muốn đi tới, muốn chạy tới bên người Hình Viêm, nhưng cậu vừa nện bước, Phong Vũ Lam bên cạnh đột nhiên vươn tay, bắt lấy cánh tay La Giản. La Giản không thể không dừng lại, quay đầu nhìn A Lam.
Phong Vũ Lam cố ý cản trở hành động của La Giản, lần này là cậu cố ý, mà cậu cũng không biết rốt cuộc mình suy nghĩ gì, chỉ là bản năng, không muốn La Giản rời khỏi.
Vì thế cậu mở miệng: “Đừng đi loạn, rất nguy hiểm.”
La Giản bắt ngược lại tay A Lam: “Không sao, chúng ta đi về phía Hình Viêm.”
Biểu tình Phong Vũ Lam có chút đông cứng: “Nhưng hắn là kẻ truy sát.”
“Nhưng lúc trước hắn cũng đã trợ giúp chúng ta, không sao, cùng tớ đi.”
“La Giản, mặc kệ cậu tin tưởng hắn thế nào, cũng cần bảo trì cảnh giác.”
Lúc này La Giản không nói gì, cậu dùng ánh mắt đánh giá mà nhìn chằm chằm A Lam thật lâu, nói: “Phong Vũ Lam, cậu có chút kì lạ.”
A Lam dừng lại, thân thể không nghe lời mà hơi run rẩy, sau đó cậu hít sâu một hơi, buông cánh tay La Giản ra.
“Tớ biết.” Phong Vũ Lam nói: “Tớ chỉ đang mê mang, không biết nên tin tưởng ai.”
La Giản mỉm cười: “Vậy thì tin tớ là được rồi.”
Phong Vũ Lam ngẩng đầu, đầy thâm ý nhìn La Giản: “Tớ vẫn luôn tin tưởng cậu, dù là quá khứ, hay là tương lai.”