Trốn Thoát Khỏi Ác Ma

Chương 7: Lăng Diệc Hàm


Bạn đang đọc Trốn Thoát Khỏi Ác Ma FULL – Chương 7: Lăng Diệc Hàm


– Xin lỗi, xin lỗi…!
Kiều Kiều vội vàng cúi xuống nhặt sách vở, cũng không quên nói xin lỗi nam sinh kia.

– Không sao đâu, để tôi giúp em một tay.

Giọng nói nam nhân trong sáng, đập vào mắt Kiều Kiều là một đôi tay thon dài trắng nõn, nhìn rất là đẹp.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, thấy hắn tươi cười sáng sủa, ngũ quan tuấn lãng tinh xảo, nhìn như đang tắm mình trong gió xuân.

– Cảm ơn anh.

Kiều Kiều đứng dậy cầm thấy sách từ tay nam sinh, nhẹ nhàng nói cảm ơn.

– Em là học sinh mới chuyển đến sao? Hình như trước đây tôi chưa từng nhìn thấy em?
– Vâng, em mới chuyển đến hôm nay.

– Tôi tên là Lăng Diệc Hàm, rất hân hạnh được quen biết em.


Nam sinh lễ phép duỗi tay, Kiều Kiều cũng cười cười rồi lễ phép mà duỗi tay bắt lấy tay của Lăng Diệc Hàm.

– Bạn học Kiều thì ra lại hay cười như vậy.

Giọng nói của Diệp Mặc Hàn bỗng vang lên ở phía sau lưng Lăng Diệc Hàm.

Kiều Kiều nghiêng đầu nhìn về phía sau Lăng Diệc Hàm, vội vàng thu lại nụ cười.

Giờ phút này trong lòng cô bỗng dâng lên hoảng hốt, giống như là bị bắt gian tại chỗ.

Diệp Mặc Hàn đi nhanh về phía bên này, dáng người 1m90 mang theo một luồng khí sắc bén và áp bách.

Lăng Diệc Hàm cũng không hề thấp, cao tầm 1m80 nhưng khi đứng cạnh Diệp Mặc Hàn thì lại giống như một đứa em trai ngoan ngoãn.

Diệp Mặc Hàn đi đến bên cạnh Kiều Kiều, không thèm nhìn về phía Lăng Diệc Hàm giống như hắn không hề tồn tại ở đây.

– Lấy xong sách rồi chứ?
– Ừm.

Kiều Kiều cuống quýt gật đầu, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Lăng Diệc Hàm rồi nói:
– Tôi trước…..

Cô vốn dĩ định chào tạm biệt Lăng Diệc Hàm một tiếng, nhưng còn chưa nói hết câu thì bị Diệp Mặc Hàn nắm cánh tay lôi đi rồi.

– Chúng ta đi nơi nào? Anh buông tay tôi ra, tôi có thể tự đi được.

Kiều Kiều nghiêng ngả lảo đảo mà bị hắn lôi đi theo phía sau.

Hắn dáng người cao lớn cho nên bước chân cũng dài hơn so với người khác, bị hắn kéo đi, hắn đi một bước thì cô phải chạy chầm chậm mấy bước liền.

Hắn kéo cô một mạch đi đến cửa phía sau trường học thì mới dừng lại, nhẹ nhàng buông ra tay Kiều Kiều, xoay lại người rồi nói:
– Học tập thì đương nhiên phải tìm nơi yên tĩnh mới được chứ ~.


Kiều Kiều xoa cánh tay bị nắm đến hằn đỏ vài vết ngón tay, ngẩng đầu nhìn xung quanh bốn phía thì nhìn thấy có một cánh cửa đang bị xích sắt khoá, nơi đây ngoại trừ tường cao thì cái gì cũng không có.

Tuy rằng nơi đây rất yên tĩnh nhưng một bóng cây hay đồ vật che chắn đều không có, mà lại đang giữa buổi trưa nắng chói gắt, Kiều Kiều chỉ sợ phơi nắng ở đây một lúc thì bản thân chắc chắn sẽ bị cảm nắng.

– Nơi này có phải hay không quá… trống?
Kiều Kiều ngẩng đầu dò hỏi nói.

Diệp Mặc Hàn lại đột nhiên vòng tay ôm lấy eo cô, nhấc cao cô lên khỏi mặt đất.

Kiều Kiều chỉ cao 1m65, dáng người lại nhỏ bé, cho nên bị Diệp Mặc Hàn bế lên dễ như trở bàn tay.

Hắn đi đến gần tường, mở miệng nói:
– Hai tay bám lấy đầu tường.

Bởi vì mất đi thăng bằng nên Kiều Kiều không dám dãy dụa, đành phải làm theo lời hắn nói, với hai tay lên đầu tường phía trước rồi chậm rãi bò lên.

Nhưng mà còn chưa bò lên trên được tường thì Diệp Mặc Hàn bỗng nhiên thả lỏng tay, dù Kiều Kiều đã bấu chặt lấy tường nhưng trong lòng vẫn hoảng sợ kêu ra tiếng.

– Anh…Anh không được buông tay ra… Tôi sẽ ngã xuống mất…!
Kiều Kiều bị dọa sợ đến giọng nói cũng trở nên mềm yếu như tiếng mèo con kêu.


Diệp Mặc Hàn đứng ở bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm hai đôi chân đang vùng vẫy ở tưởng của Kiều Kiều.

Có lẽ cảm thấy hình ảnh này quá mức đáng yêu nên hắn khẽ cười, duỗi tay để ở ngay mông nhỏ của cô.1
– A~~anh làm gì vậy!
Cảm nhận được độ ấm lòng bàn tay của hắn ở mông mình, Kiều Kiều sợ hãi hét lên, cả người nháy mắt trở lên cứng nhắc.

– Giúp em đó.

Khi một cái bàn tay khác của Diệp Mặc Hàn cũng để lên mông của cô thì Kiều Kiều mới phát hiện ra tế bào vận động của mình lại tốt như thế, hai tay dùng sức căng, hai chân vừa giẫm nhảy một phát cưỡi lên trên tường.

Hai má cô đỏ bừng, bản thân cũng không rõ mình là phát sốt hay là vì lần đầu tiên bị nam sinh sờ mông nên mới thẹn thùng tức giận.

Tóm lại má cô nóng đỏ bừng lên, trong lòng tức giận nghĩ nhất định phải cách xa hắn.

Nhưng mà đang ngồi ở trên tường cao, Kiều Kiều trốn không được, bất đắc dĩ phải đợi hắn giúp cô trèo xuống.

– —————.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.