Trốn Thoát Khỏi Ác Ma

Chương 38: Đi Xem Mắt


Bạn đang đọc Trốn Thoát Khỏi Ác Ma FULL – Chương 38: Đi Xem Mắt


– Bạn trai…!bạn trai tôi cũng ở khá gần đây, mỗi ngày đều do anh ấy đưa đón, cho nên không cần xin trợ cấp.

Kiều Kiều trắng trợn mà nói dối.

Bốn năm nay, vì giấu giếm chuyện thời cấp ba cho nên Kiều Kiều nói dối khá nhiều, vì vậy cô không còn như lúc trước, hễ nói dối là lắp bắp nữa.

Tất nhiên chuyện cô nói dối lớn nhất vẫn là lừa Diệp Mặc Hàn rằng mình đăng ký nguyện vọng vào đại học Phong Hoa, sau đó liền không từ mà biệt rời đi thành phố H.

– Ừm, vậy thì tốt rồi.

Diệp Mặc Hàn vẻ mặt bình tĩnh, tay cầm đôi đũa đưa cho Kiều Kiều.

Kiều Kiều kinh ngạc nhìn Diệp Mặc Hàn trước mắt…!Hắn ta hình như thực sự đã thay đổi!
Không ngờ hắn lại có thể cùng cô nói về một người đàn ông khác như này mà không hề tức giận, thật làm người ta phải kinh ngạc.

Mà cũng đúng thôi, bốn năm rồi! Ngay cả nỗi ám ảnh của cô về hắn cũng có thể phai nhạt thì sao hắn lại không thể thay đổi cơ chứ? Có lẽ hắn sẽ không chiếm hữu dục mãnh liệt, biến thái như trước nữa…!

Nghĩ vậy tâm tình Kiều Kiều thả lỏng hơn, cô hỏi lại:
– Còn anh thì sao? Có bạn gái mới chưa? Sau đó anh có vào đại học Phong Hoa không?
– Tôi đi du học cho nên không vào đại học Phong Hoa.

Thật đáng tiếc…!không thể cùng em học chung một trường.

Diệp Mặc Hàn cười nhạt, ôn tồn nói.

Nghe vậy, Kiều Kiều trong lòng chợt cảm thấy áy náy.

Thực sự thì ngoại trừ mấy chuyện tính ái kia quá mức biến thái…!thì những mặt khác hắn đối xử với cô đều rất tốt, có lẽ ngoài bố mẹ ra thì Diệp Mặc Hàn là người quan tâm cô nhất.

Kiều Kiều rũ mắt, trong lòng bất an khẽ nhéo nhéo chiếc đũa trong tay, ấp úng nói:
– Xin lỗi…!tôi không nên lừa dối anh…!
Diệp Mặc Hàn cười nhẹ, duỗi tay xoa đỉnh đầu Kiều Kiều, nhẹ nhàng nói:
– Cô ngốc này, mọi chuyện đều qua rồi, không sao đâu.

“Reng reng reng…”
Đột nhiên điện thoại của Kiều Kiều vang lên.

Là mẹ cô gọi đến, Kiều Kiều vội xin lỗi nói:
– Diệp tổng, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút.

Kiều Kiều vừa ra khỏi phòng thì nụ cười trên mặt Diệp Mặc Hàn liền biến mất, ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm thân hình nhỏ xinh Kiều Kiều.

– Mẹ ạ, có chuyện gì vậy? Sao giờ này lại gọi điện cho con thế?
– Mẹ biết ngay là con lại quên mà! Lúc trước không phải nói với con rồi sao? Cháu trai nhà hàng xóm cũng ở thành phố này, muốn để hai đứa cùng ăn bữa cơm làm quen nhau, người ta đợi con gần nửa tiếng rồi đấy, sao vẫn còn chưa đến?
Bà Doãn oán trách nói.


Nghe những lời mẹ mình nói, Kiều Kiều lập tức đáp lại.

– Mẹ, con đã nói với mẹ rồi mà! Con không muốn yêu đương, cũng không muốn đi xem mắt, cho dù mẹ ép con đi thì cũng chỉ ăn bữa cơm cho có lệ, tuyệt đối sẽ không có chuyện sau đó.

Kiều Kiều vừa dứt lời, bà Doãn liền tuôn một tràng dài:
– Con nhà người ta vừa vào đại học thì đã đưa bạn trai về nhà rồi, con nhìn con xem, đã tốt nghiệp đại học rồi mà hẹn hò cũng không có lấy một lần!
– Mẹ biết con vẫn còn đau lòng chuyện của Tiểu Hàn lúc trước, dù gì cũng bốn năm rồi, sao còn không buông bỏ được chứ? Hơn nữa với gia thế của nhà họ Diệp, cho dù năm đó hai đứa không chia tay thì nhất định cũng không có kết quả tốt.

Kiều Kiều, nghe lời mẹ đi xem mắt nhé, không biết chừng gặp mặt, con lại thích cậu ấy thì sao?
Năm đó cô thân với Diệp Mặc Hàn như vậy khiến bố mẹ tưởng rằng cô yêu sớm.

Nhưng nhờ có Diệp Mặc Hàn mỗi tối đều đến bổ túc mới giúp thành tích của cô không ngừng tiến bộ, cho nên bố mẹ cô cũng không can thiệp vào chuyện của hai người.

Mà sau đó cô lại vội vã muốn rời đi thành phố H, bố mẹ hỏi thì không ngừng khóc mới khiến bố mẹ hiểu lầm cô bị Diệp Mặc Hàn vứt bỏ.

Kiều Kiều cũng không muốn giải thích nhiều về chuyện đó, cho nên chỉ đành đồng ý với yêu cầu của mẹ.

Sau khi cúp điện thoại, Kiều Kiều nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, nhỏ giọng nói:
– Diệp tổng, tôi có hẹn đột xuất nên phải ra ngoài một lát, có lẽ khoảng một tiếng sẽ trở về, nếu anh có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.


– Ừm, không có vấn đề gì.

Em đi đường cẩn thận, à hay để tôi đưa em đi nhé?
Diệp Mặc Hàn mặt không cảm xúc, khoé miệng cong lên nở nụ cười nhạt.

Trong lòng Kiều Kiều không ngừng nghi hoặc.

Cô vừa đến thành phố A này, ở đây không có bạn bè, cũng không thân thích, làm sao lại có người vào giờ hành chính, đi hơn hai tiếng đồng hồ đến nơi này chỉ để ăn cơm cùng cô? Rốt cuộc người kia là ai?
– Không cần đâu, chỗ đó rất gần, ngay cạnh khu này thôi, tôi một lát rồi sẽ về ngay.

Kiều Kiều nói xong liền đóng cửa rời đi.

– —————
❄️Băng冰❄️
Mọi người đọc xong thì like + vote ủng hộ Băng nhé!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.