Đọc truyện Trốn Thê Của Thất Vương – Chương 8: Cứu người (hạ)
-“Chuẩn bị khăn, dùng rượu rửa qua, sau đó chuẩn bị một chút băng vải sạch sẽ để dùng”
Ta một bên phân phó, một bên đem khối thịt hư cắt bỏ, lấy nước muối rửa miệng vết thương. Lúc trước cắt bỏ thịt Sở Dịch đều không có phản ứng, nhưng khi rửa thì đau đến nhăn mi, phát ra tiếng rên rỉ. Có hiện tượng, xem ra không thành vấn đề. Rốt cuộc lại là tuổi trẻ thân thể cường tráng.
-“Lấy khăn đến”
-“Làm sao vậy?” Địch tiên sinh hỏi.
-“Lau mồ hôi”
-‘Nga!” Hắn chạy nhanh hành động, tại trên mặt xoa xoa.
Ta nhất thời đầu đầy hắc tuyến.
-“Là lau cho ta”
Ta hít một hơi, hiện tại chỉ có thể dùng tạm, trong lòng thầm nghĩ sau này phải làm vài cái khăn tay để dùng. Động tác trên tay cũng không có dừng, rất nhanh liền thấy nút thắt băng vải hình nơ con bướm kết thúc.
Chỉ thấy Mai, Lan Trúc, Cúc trợn mắt há hốc mồm nhìn nơ con bướm của người nào đó.
-“Còn ngây người làm chi, không nghĩ thiếu gia nhà các người nóng đến thành ngu ngốc liền lấy khăn lạnh đặt lên trán của hắn. Năm phút….khái, một nén hương thời giant hay một lần. Lại dùng vải tẩm rượu lau người cho hắn, trước ngực, tứ chi, lòng bàn tay, lòng bàn chân đều phải lau, chú ý động tác phải mềm nhẹ, không cần đụng tới vết thương.”
Trộm từ một hộp tùy thân, lấy ra một hộp kháng sinh, nghĩ cổ nhân không có cái gì tính kháng dược, lấy ra một viên ra. Đi đến bên hắn.
-“Mở miệng hắn ra” Tiểu Mai không có nhiều lời, lập tức làm theo.
Ta lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhét viên thuốc vào miệng Sở Dịch, sau đó vừa lòng giúp hắn ngậm miệng. Liền thầy yết hầu của hắn động,chậm rãi nuốt xuống. Sau một canh giờ, sốt cao dần dần lui, ta thở ra một hơi. Đại công cáo thành, chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra, thì mệnh hắn đã trở lại.
-“Các ngươi liền ở lại nơi này chiếu cố hắn! Ta phải trở về phòng ngủ.Nhớ rõ phải đổi khăn lạnh cùng lau người, sau đó uy cho hắn một ít nước đường muối” Ta ngáp lien tục, thật sự là mệt. Ngoài cửa sổ trăng đã nhô lên cao.
-“Xin hỏi cô nương, nước đường muối này là vật gì?” Địch tiên sinh hỏi.
-“Vựng, chính là nước thêm đường muối của nhà bếp”. Hãn
-“Nhưng vị Sở công tử không thể uống nước…”
-“Cho nên ta mới phải cho hắn uống nước đường muối a” Chỉ thấy hắn cười khổ
-“Nếu là biết, cũng sẽ không lộng thành như vậy, còn phiền toái cô nương” Nguyên lai là như thế này, đột nhiên nhớ tới phim trên TV
-“Ngài dùng ngón cái đặt vào đây thử xem, nếu như vậy còn không thành…”Ta con mắt vừa chuyển –“Ngài đưa lỗ tai vào đây. Như vậy, như vậy, như thế…”Chỉ thấy khuôn mặt đã sắp năm mươi tuổi của Địch tiên sinh thế nhưng ửng hồng lên.
-“Hiểu được, đa tạ cô nương chỉ điểm”
Tây tây, như vậy liền đỏ mặt.
-“Con ta thế nào?”
-“A!” Dọa ta nhảy dựng.
Mở cửa, một đám người đổ tại cửa.
-“Đã tốt lắm…” Lời ta còn chưa nói xong, lão nhân liền vội vàng chạy vào –“Ngài đứng lại cho ta” Ta xuất ra khí phách ngăn chặn người nhà bệnh nhân muốn thăm bệnh, Sở lão nhân hiển nhiên bị chấn trụ.
-“Ta rửa sạch cùng lau miệng vết thương cho hắn, đã cho uống thuốc, đang nghỉ ngơi, hắn hiện tại cần không khí lưu thông, hoàn cảnh im lặng, ngài hiện tại nhìn hắn cũng không có tác dụng gì, lại còn đem bẩn mang vào. Hắn sống qua đêm nay mới thoát khỏi nguy hiểm. Ngài nghĩ hại hắn liền mang đám người này chạy ào ào vào đi” Ta cố ý đem bệnh tình của Sở Dịch nói cho nặng thêm.
-“Ta lên làm sao bây giờ?” Hắn bất lực nhìn ta. Ánh mắt kia làm ta nhớ đến một lần ta cảm mạo phát sốt, ba ba từ nước ngoài bay về chăm sóc ta. Huống chi, con hắn hiện tại nguy hiểm đến tính mạng.Trong lòng mềm đi
-“Ngài yên tâm, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn, qua mấy ngày nữa hắn sẽ khỏe mạnh như xưa. Sắc trời đã tối, nên đi nghỉ ngơi đi” Chính là trong lòng ta hiểu được, hắn làm sao có thể ngủ.
Chậm rãi rời đi,trăng sáng nhô lên cao, gió mát từ từ, đột nhiên nhớ tới một bài thơ về ánh trăng.Lúc xuyên đến đây là mùa xuân, đảo mắt đã là cuối hạ. Chỉ tiếc ban đêm chỉ có mình ta cô đơn thưởng thức.
Tối nay tại Sở phủ, chắc chắn là một đêm vô miên.
_________________