Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Chương 4: Chặn Ngoài Cửa


Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 4: Chặn Ngoài Cửa


Thăm nàng? Tới giết nàng thì có !
Nàng lấy khăn trong tay Cẩm Thái xoa nhẹ sau ót hai lần, đột nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh ôn hòa mềm mại: “Vương phi tỷ tỷ tỉnh rồi sao? Vương gia và muội muội cùng đến thăm tỷ đây.”
Trong lòng Tiêu Sơ Âm cười lạnh một tiếng, nói thế nào nàng cũng là dòng chính nữ của thừa tướng, chính phi của Vũ Văn Tư Dạ, cho dù lúc trước Tiêu Sơ Âm vạn phần ngu xuẩn khiến người ta chán ghét, nhưng đêm tân hôn, vương gia tự tay hạ độc chính phi, có phải là có chút quá đáng hay không, lại còn nhóm người trong phủ cũng quá kiêu ngạo, lén lút nghị luận chuyện của chủ tử không nói, còn bêu rếu khắp nơi, nàng thật sự không hiểu vì sao trước kia Tiêu Sơ Âm lại một lòng một dạ muốn gả vào đây để mình bị ghét bỏ như thế, còn có lão vương phi, dường như cũng không thích đứa con dâu này, nhìn tình huống trước mắt, xem ra con đường sau này của nàng cũng không có cách nào an nhàn đi qua rồi.
Cẩm Thái nghe được âm thanh ngoài cửa, vui vẻ tiếp nhận khăn trong tay Tiêu Sơ Âm: “Vương phi nương nương, nô tỳ đã nói vương gia vẫn yêu thương ngài mà, ngài bị thương vương gia nhất định sẽ trở lại thăm ngài, à không, cả Thẩm trắc phi cũng đến đây.”
Tiêu Sơ Âm ngẩng đầu cười dịu dàng, phân phó Cẩm Thái nói: “Ngươi ra ngoài nói cho bọn họ biết, nói bản phi đang nghỉ ngơi, không muốn tiếp khách.” Một là nàng không muốn gặp cái mặt thúi Vũ Văn Tư Dạ kia nhanh như vậy, hai là, đối với tính nết dịu dàng của Thẩm Nhược Vân cũng không ỷ được sủng ái mà kiêu căng, nàng có hơi đau đầu.

Khăn trong tay Cẩm Thái đã quên để vào chậu, nếu như một mình Thẩm trắc phi đến, cho dù vương phi không gặp cũng không sao, nhưng vương gia cũng đến đây, trước kia vương phí hết tâm tư muốn xuất hiện trong tầm mắt của vương gia, hiện tại hiếm thấy vương gia chủ động đến thăm, chẳng lẽ muốn chặn ngoài cửa?
“Vương phi, vậy….không tốt…..”
Tiêu Sơ Âm không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Bảo ngươi đi ngươi cứ đi, hiện tại bản phi rất đau đầu, ngươi đau lòng cho ta hay đau lòng cho vương gia !”
Cẩm Thái sợ đến mức vội vàng lắc đầu xin tha thứ: “Vương phi nương nương, Cẩm Thái tuyệt đối không có hai lòng, Cẩm Thái trung thành với vương phi trời đất chứng giám a……….”
Tiêu Sơ Âm biết nàng nhất thời không chú ý, nói chuyện theo thói quen trước kia, Cẩm Thái là một nha hoàn, lo nghĩ cho chủ tử là bản năng bẩm sinh, sợ nhất là bị người ta nói hai lòng.
“Ta biết rồi, ngươi mau đi đi.”
Cẩm Thái lo sợ đè nén nước mắt lại, lập tức đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngoài phòng. Ngoại trừ Vũ Văn Tư Dạ và Thẩm Nhược Vân, còn có một người, hốc mắt nàng phiếm hồng, ánh mắt tựa như tan rã hoang mang lo sợ theo sau hai người.
Đúng là người đã vui vẻ với Vũ Văn Tư Dạ trong phòng tân hôn, bị một tiếng sốt ruột của Tiêu Sơ Âm dọa sợ cho hồn bay phách lạc, tiểu thiếp Tống Y Y.

Mọi người trong Bình Uyên vương phủ đều biết, người vương gia sủng ái nhất là trắc phi Thẩm Nhược Vân, Tống Y Y và vài tiểu thiếp khác ở trong phủ vốn không được sủng ái, mà vương phi mới vào cửa cả mấy tiểu thiếp các nàng cũng không bằng, cho nên đêm đại hôn của vương phi, lúc vương gia gọi nàng đi thị tẩm, lòng nàng tràn đầy vui mừng, cho rằng cuộc sống tươi đẹp của nàng đã đến, nào biết vương gia nói vương phi đã chết, cùng nàng ân ái trên giường tân hôn của vương phi, ngay sau đó…….
Sớm biết vậy, có đánh chết nàng cũng sẽ không đi tranh sủng như vậy…….
Âm thanh của Cẩm Thái sau lưng đem trái tim lơ lửng của nàng kéo xuống, hoàn hảo là vương phi không tiếp khách, mặc dù bỏ lỡ việc gặp vương gia, nhưng nếu vương phi thấy Tống phu nhân chiếm đoạt phòng tân hôn của nàng cũng đến đây, chỉ sợ lại gây sự, làm cho vương gia càng thêm bực bội.
Phúc thân hành lễ với ba chủ tử, cung kính nói: “Hôm qua vương phi té bị thương ở đầu, hiện tại đầu vẫn đau mê man, không thể gặp khách, hy vọng vương gia, Thẩm trắc phi, Tống phu nhân thứ lỗi.”
Vũ Văn Tư Dạ sau khi nghe được, hai hàng lông mày như mực cau lại, ánh mắt âm thầm xẹt qua tia âm u,, nhưng rất nhanh đã bị hắn đè xuống, chỉ là khẽ gật đầu.
Thẩm trắc phi trưng lên một bộ dáng tươi cười ôn nhu trang nhã nói: “Để tỷ tỷ nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác chúng ta lại đến thăm tỷ tỷ.”

Cẩm Thái đem ánh mắt vụng trộm chuyển tới người vương gia, mặc dù vẻ mặt của vương gia không kiên nhẫn, nhưng cũng không nói gì.
Trong phòng, Tiêu Sơ Âm hé mắt nằm trên giường, trong đầu hồi tưởng lại Thẩm Nhược Vân, người này là Thẩm trắc phi gả vào vương phủ trước nàng một ngày, tính nết ôn hòa tao nhã, cùng chính phi nàng đúng là trái ngược nhau.
Không chỉ là rất được Vũ Văn Tư Dạ sủng ái, hơn nữa trong phủ, từ nô bộc hạ nhân, đến lão vương phi phúc tấn nương nương đều cực kì thích nàng, mặc dù chỉ là trắc phi, nhưng trên thực thế lại vượt xa cái danh chính phi của nàng. Hiện tại xem ra, quả thực là một người dịu dàng, nhưng mà, người như vậy thật sự cam chịu làm một tiểu thiếp sao? Nếu không, cần gì phải đi cùng Vũ Văn Tư Dạ đến thăm nàng chứ.
“Nô tỳ thay vương phi tạ ơn Thẩm trắc phi nương nương.” Cẩm Thái ngoài phòng phúc thân nói lời cảm tạ.
Lúc này, Tống Y Y vành mắt đỏ bừng đi theo phía sau hai người lại hoảng hồn, thật vất vả mới cầu xin vương gia có thể cùng đến đây, làm sao có thể không làm gì đã trở về a !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.