Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 168: Cô Đang Yêu, Vừa Khóc Vừa Cười
Lúc Tiêu Sơ Âm tỉnh lại, đập vào mắt là một khuôn mặt phóng đại, nàng bình tĩnh chớp mắt: “Lỗ Dao, gần đây cô mập lên thì phải.”
Lỗ Dao lại bị nàng dọa giật nảy mình, thấy nàng mở to đôi mắt xoay chuyển lom lom nhìn mình, nhân tiện sờ trán nàng: “Cô không sao chứ?”
“Cổ tay hơi đau, răng hơi đau.” Nàng xốc chăn, vội vàng mang giày: “Vũ Văn Tư Dạ đâu?”
“Ở phòng bên cạnh, vẫn chưa tỉnh lại, mà này, cô thật sự không sao chứ?” Lỗ Dao là người không được nhanh nhạy, Tiêu Sơ Âm đã trải qua chuyện như vậy, sao còn bình tĩnh được cơ chứ.
“Không sao, ta thì có chuyện gì, à, đúng rồi, đau răng, cô có thuốc trị không?”
Lỗ Dao lắc đầu.
“Ta đi xem Vũ Văn Tư Dạ.” Nàng nhếch miệng cười, lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt thản nhiên.
Lỗ Dao theo nàng ra ngoài, liếc nhìn nàng không theo vào phòng. Vũ Văn Tư Dạ ngủ hai ngày còn chưa tỉnh, Tiêu Sơ Âm đi tới cửa, đột nhiên ngoảnh lại quan sát Lỗ Dao.
“Không phải cô yêu rồi chứ?”
Lỗ Dao ưỡn ngực: “Không hề!”
“Ánh mắt mập mờ, hai má hồng hồng, hai tai đỏ ửng, ngón tay run rẩy, tròng mắt liếc ngang liếc dọc, cuối cùng là có hay không?”
“Có…” Người nào đó thu ngực về, rụt rè đáp.
“Ta có biết không?” Tiêu cô nương đột nhiên nhiều chuyện.
“Biết….biết”
Tiêu cô nương lướt qua những người mình biết, mắt trợn to, vô cùng hoảng sợ.
“Rất…”
“Được rồi, cô đừng chế nhạo ta, mau vào xem vương gia nhà cô đi.” Lỗ Dao đẩy nàng, bĩu môi, trên mặt lại mang theo nụ cười say mê.
…
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt, không chỗ nào không có. Nàng đến nhìn người kia, từ khi nàng biết hắn, mỗi một khắc hắn đều vô cùng tôn quý tao nhã, bất kể là cao ngạo khắp thiên hạ hay thân mật ấm áp, đều mang theo hơi thở và hương vị thuộc về riêng hắn.
Nàng chưa bao giờ thấy hắn chật vật như vậy, chưa bao giờ thấy hắn nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, đôi môi trắng bệch.
Nàng vẫn nhớ rõ cảnh tượng hắn bị đóng trên tảng đá, hắn hồi phục kém Trưởng Tôn Tông Lam rất nhiều, bị bẻ gẫy một cây xương cũng chỉ có thể từ từ hồi phục lại. Hơn nữa, vết thương lần lựa lâu như thế, khả năng bình phục lại càng thấp.
Lâm Nguyên Kỳ đứng trước cửa, hắn định vào đổi thuốc cho Vũ Văn Tư Dạ, sau khi thấy nàng bước vào, trên mặt lộ ra thần sắc cô đơn chưa bao giờ thấy qua, lại nở nụ cười bi thương.
Hoàn toàn khác biệt so với lúc trêu chọc Lỗ Dao ngoài cửa.
Nàng nở nụ cười, khóe miệng cong lên hoàn mỹ, nước mắt lại lăn dài không ngừng, chốc lát đã thấm đẫm khuôn mặt gầy gò.
Từ góc độ của hắn chỉ có thể thấy một bên mặt nàng, nàng ngồi nghiêng bên giường, bả vai tựa vào cạnh giường, đôi tay đặt lên đầu gối, nàng dùng dáng vẻ trông mong nhìn người trên giường
Hắn muốn bước vào ôm nàng vào lòng, dùng đôi tay của mình lau nước mắt cho nàng, vuốt ve đôi vai run rẩy của nàng. Hắn muốn dỗ dành nữ tử yếu ớt cô đơn này, cho nàng một nơi để nương tựa.
Nhưng…
Hắn không thể, nước mắt của nàng quá nhiều, bi thương của nàng quá nặng, nàng chỉ có thể chôn chặt vết thương tự mình đứng lên, sau đó dùng khuôn mặt tươi tắn ấy đối mặt với người khác, dùng sự vui vẻ để che đậy.
Hắn lùi bước.
Tiêu Sơ Âm cảm thấy mình rốt cuộc cũng không thể kìm chế đau đớn được nữa. Lúc Tiêu Diệu rơi xuống vực sâu, nụ cười đâm sâu vào lòng nàng, người nàng dùng hết tâm tư muốn bảo vệ lại bị chính nàng tự tay đẩy đến đường cùng.
Đôi vai nàng run rẩy dữ dội, tấm ván gỗ cứng bên cạnh giường khiến nàng đau nhói, nhưng ngoại trừ dùng đau đớn để phát tiết đau đớn, nàng không thể tìm được cách nào khác có thể trút hết nỗi lòng.
Nàng không thể lùi bước, nàng không thể yếu đuối, nàng không thể gục ngã!
Môi bị cắn đến chảy máu, trộn lẫn cùng nước mắt, vị tanh mang theo vị mặn, nàng muốn kẻ địch cũng nếm thử mùi vị này.
“Đừng…cắn, bổn vương….đau.”
Nàng ngẩng ra, lập tức đưa tay lau sạch nước mắt, cười ra tiếng: “Ta cắn ta, huynh đau cái gì!”
Vũ Văn Tư Dạ trên giường mở to mắt, hắn bị thương quá lâu, khó mà khỏi hẳn được. Lúc này hai cánh tay muốn cử động lại vô lực, nhìn nàng rơi nước mắt tươi cười nhìn hắn, hắn mỉm cười, bặm đôi môi khô héo nói: “Đến đây, lại gần ta một chút.”
Tiêu Sơ Âm đứng lên, ngồi bên mép giường, nhìn khuôn mặt gầy gò của hắn. Hắn gầy quá, nàng cụp mắt, không muốn lại rơi nước mắt trước mặt hắn.
“Xin lỗi, ta không thể bảo vệ Diệu Nhi, ta khiến nàng chịu khổ rồi.” Hắn vừa mở mắt, thấy nàng đẫm lệ đè nén đau khổ, hắn muốn chịu đựng cùng nàng.
Tiêu Sơ Âm lắc đầu, chua xót trong lòng kích thích tuyến lệ: “Mỗi người đều có vận mệnh của mình, là ta không tốt, nếu ta không xúc động, muốn liều mạng này để có một phần nghìn cơ hội, nếu không phải ta suy xét không chu toàn, dễ tin lòng người hiểm ác, Diệu Nhi cũng sẽ không bỏ mạng. Người có lỗi với nó là ta, cũng bởi vì ta để vô tâm, ta kích động, ta không có đầu óc, để các người bị thương, Vũ Văn Tư Dạ, ta đúng là sao chổi!”
Nàng cúi đầu, nước mắt rơi xuống giường thành những đóa hoa nở rộ, nàng lúc này không hề ngụy trang mạnh mẽ, không giả vờ gan dạ, nàng là một người, là một người có máu có thịt, nàng cũng cần có người che chở, mà không phải vĩnh viễn ôm lấy chính mình.
Nàng một hồi khóc, một hồi cười, một hồi lại khóc.
Vũ Văn Tư Dạ biết nàng khó chịu: “Tiêu Sơ Âm, nàng có thể ích kỉ vậy sao?”
“Ta ích kỉ sao?” Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, chẳng lẽ ngoài trừ xúc động ngốc nghếch, nàng còn ích kỉ ư?
“Nàng mang hết tội vào người, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu mình, nàng có thể thở mạnh chút hay không, chia cho ta một ít?” Tuy sắc mặt hắn tái nhợt khiến người ta yêu thương, lời nói lại làm Tiêu Sơ Âm cảm thấy ấm áp.
“Ta đúng là ích kỉ hẹp hòi!” Nàng lau nước mắt, tức giận nhìn hắn nằm trên giường, nói một câu mà phải vòng vo như vậy.
“Vậy thì ta không thể làm gì khác hơn là uất ức mình thở mạnh một chút, dâng vòng ôm không mấy rộng lớn cường tráng nhưng vô cùng ấm áp, mong rằng Tiêu vương phi nể tình tiểu vương không thể cử động mà vui lòng đón nhận.”