Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Chương 165: Đổi Ý, Đưa Hắn Trở Về


Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 165: Đổi Ý, Đưa Hắn Trở Về

Buổi sáng tháng tư hơi nóng, giữa hai ngọn núi vẫn lạnh thấu xương, chỗ mặt trời không chiếu tới, vụn băng trên đá lát chật hẹp bị thổi bay đến giữa sườn núi, bốc hơi thành sương mù.
Hai chân Vũ Văn Tư Dạ bị băng đông cứng, không cử động được, hai tay bị đóng trên giá lớn phía sau, cũng chẳng di chuyển được. Chỉ cần khẽ động, xương cốt đau đớn ép cả máu thịt ra ngoài, giống như những lưỡi đao sắc bén thổi lên từ vực sâu chém vào cơ thể.
Xuyên thấu qua băng đen trong suốt, hai chân hắn trần trụi, trên chân phải có một vết sẹo đáng sợ. Máu thịt vây quanh một cái hạch lớn vừa mới phục hồi nay lại bắt đầu lở loét.
“A, đến rồi.” Lãnh Tuyền đổi một cây gậy dài, trên đó vẫn buộc một sợi tóc mềm dai. Chỉ là một đầu rơi vào sương mù, không thấy rõ là thứ gì.
Vũ Văn Tư Dạ khó khăn ngẩng đầu, sắc mặt xanh mét, đôi môi tái nhợt khô héo, thần thái rạng rỡ biến mất hoàn toàn, thay vào đó là vẻ tiều tụy mệt mỏi: “Cái gì đến?”
Lãnh Truyền chống cằm, ánh mắt xuyên qua sương mù dày đặc như đã nhìn thấy thứ gì. Hắn đứng lên, hai tay thả lỏng, gậy dài màu xám vù vù buông dài, dường như đang buộc thứ gì đó rất nặng.
“Cô ta đưa người tới đổi lấy ngươi, ngươi nói xem ta đổi hay không đổi?” Hắn nghiêm túc hỏi Vũ Văn Tư Dạ, sau khi hỏi xong thì nghe thấy phía dưới truyền đến tiếng hét thảm thiết, vô cảm nói: “Cô ta vẫn không buông bỏ được.”
Trên sợi dây hôm nay, treo một người sống.
Vũ Văn Tư Dạ đã bị trói ở đây nhiều ngày, nhìn hắn đổi cách thức giết người mỗi ngày. Hắn cũng từng giết người, trên chiến trường khói lửa mịt mùng, mũi tên đáp cung, một mũi tên xuyên thủng ót ba quân địch cũng chưa từng nháy mắt. Nhưng cái kiểu chơi đùa thong thả thế này, nhìn một sinh mạng còn sống sau khi bị hành hạ, cơ hồ mang theo suy nghĩ giải thoát để tìm cái chết. Trái tim hắn cảm thấy bị đè nén từng chút một.
“A, kỳ lạ, tâm tình cô ta dường như không tệ.” Lãnh Tuyền vô cảm nhìn Vũ Văn Tư Dạ, lạnh lùng nói: “Chúc mừng ngươi, cô ta có thể dùng huyết mạch của mình để đổi mạng ngươi, cuộc đời này của ngươi hẳn là rất có ý nghĩa.”
Vũ Văn Tư Dạ im lặng, Tiêu Sơ Âm làm sao có thể giao Tiêu Diệu ra, nàng đã từng bỏ mặc mạng sống của mình, liều chết cũng phải cứu được đứa nhỏ đó, cố gắng cho nó cuộc sống dù không được tính là toàn vẹn. Nàng làm sao có thể đưa nó tới đây để đổi lấy hắn?
Suy nghĩ dường như bị kìm hãm trong không trung, tâm tình nàng không tệ? Tiếp đó đôi mắt hắn mở to, tia sáng soi vào mắt khiến hắn bừng tỉnh, không biết từ lúc nào, nơi hắn đứng lại được ánh mặt trời chiếu tới, khối băng phản xạ ánh sáng rực rỡ lên người hắn.

Lòng hắn trong nháy mắt hóa thành chiến trường máu lửa, có vạn gót ngựa giẫm qua! Không, ngàn lần đừng như vậy, tiêu Sơ Âm, nàng tốt nhất nên biết, Tiêu Sơ Âm, trở về đi!

“Qua ngọn núi kia là đến rồi.” Thiếu niên người giả nhìn bản đồ, trên trán đổ mồ hôi.
Tiêu Sơ Âm thấy sắc mặt hắn hơi tái, móc khăn lụa đưa hắn: “Lau đi.”
Tuy nói là người giả, nhưng sự sợ hãi cái chết chắc ai cũng có. Nghĩ đến mạng sống sờ sờ trước mắt phải giao cho tên tàn nhẫn ấy, lòng nàng lại bất giác run rẩy.
Nhưng, vận mệnh đôi khi vẫn không công bằng.
Thiếu niên im lặng nhận khăn lụa, trên đó tản ra mùi hương riêng biệt. Giống như nàng, cứng rắn mềm mại nhưng vĩnh viễn không thỏa hiệp.
“Này.” Tiêu Sơ Âm đột nhiên gọi hắn, thật lâu sau, chậm rãi nói: “Một lát nữa gặp Lãnh Tuyền, ngươi cố gắng đừng nói chuyện, ta sẽ thu hút lực chú ý của hắn, tranh thủ thêm cơ hội. Đến lúc tình huống trở nên nguy cấp lộn xộn, nếu có thể chạy trốn thì hãy chạy trốn.Mạng sống, dù sao cũng chỉ có một, có thể kéo dài chút nào thì cứ cố gắng kéo dài.”
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn nàng, nàng một chân nhảy lên tảng đá nhô lên phía trước, vài sợi tóc rơi xõa trước trán. Đi đường cả đêm khiến vẻ mặt nàng có chút mệt mỏi, nhưng đôi đồng tử lại vô cùng rực rỡ.
“Ừ, ta sẽ cố gắng.”
Tiêu Sơ Âm cười vui vẻ, đi tới trước đón ánh sáng vàng khoác lên người, bóng nàng thật dài kéo thẳng đến dãy núi nhấp nhô phía trên, kéo dài thật xa, như muốn vượt qua quỹ đạo thời gian.
Lúc mặt trời lên cao ba trượng, hai người cuối cùng cũng đến chỗ đánh dấu đỏ trên bản đồ, Tiêu Sơ Âm che trán nhìn bốn phía, ngoại trừ có một con đường nhỏ kéo dài ra bên ngoài, không hề thấy bất kì nơi nào có dấu hiệu của con người.

“Ta đổi ý rồi, bây giờ không phải dẫn người đến muốn đổi là có thể đổi, còn phải xem ý hắn thế nào, dường như hắn không muốn rời đi cho lắm.” Một cơn gió đột nhiên thổi tới, Lãnh Tuyền khuôn mặt vạn năm không thay đổi xuất hiện, Tiêu Sơ Âm theo bản năng lùi về sau bảo vệ người bên cạnh, cảnh giác nhìn hắn.
Nàng không hề quên cảm giác đau đớn lúc xương khớp đứt đoạn.
Ánh mắt hắn đảo qua phía sau Tiêu Sơ Âm, thản nhiên nói: “Không ngờ vừa xuất hiện đã trở thành tảng đá trên núi rồi.”
Đánh một chưởng, Tiêu Sơ Âm và hắn ở cự ly rất xa, vẫn cảm giác được một chưởng này đã khiến gò má nàng bị thương. Nàng đưa ngón trở sờ lên mặt, vài vệt máu đỏ tươi dính trên đầu ngón tay trắng nõn.
Đột nhiên xoay đầu, hai bóng người màu trắng và màu đỏ có vẻ chật vật thoáng hiện trước tảng đá, bụi đất tung bay, chính là Lâm Nguyên Kỳ và Trưởng Tôn Tông Lam!
Cuối cùng cũng không giấu được!
“Lâm đại phu vẫn luôn tự cho mình thanh cao, vì sao lại làm loại chuyện bám gót nữ tử nhà lành đến đây?” Trưởng Tôn Tông Lam đi trước phủi tro bụi trên người, mỉm cười hỏi.
“Lúc này Trưởng Tôn công tử không phải nên làm khách ở quý phủ của lão Thập sao? Sao lại xuất hiện ở đây?” Lâm Nguyên Kỳ tuy y thuật chữa bệnh là nhất, nhưng trình độ khoe khoang cũng không kém, Trưởng Tôn Tông Lam theo sát cũng không phát hiện, hiện tại lại bị người vô cảm một chưởng làm xuất hiện.
Tiêu Sơ Âm, chẳng lẽ nàng muốn một mình đối mặt với tên sư phụ khiến người đời sợ hãi này sao?
Nàng thấy hai người phía sau cũng không quá bất ngờ, hai người này vô cùng nhạy bén, nàng có thể lừa được nửa khắc, cũng không lừa được một giờ. Nhưng đối với lời lẽ lạnh băng của Lãnh Tuyền lúc nãy, lòng nàng chợt run rẩy: “Ngươi…vừa rồi nói, nói cái gì?”
“Ngươi bị điếc sao?” Hắn lạnh lùng quét tới.

“Hắn không muốn đi khỏi đây.”
Tiêu Sơ Âm hoảng hốt, lùi về sau một bước, xiết chặt tay. Tại sao lại nói Tư Dạ không muốn rời đi, là Lãnh Tuyền đã biết mình mang đến chỉ là người giả nên cố ý để mình ra về, hay là…
Nàng không thể nghĩ ra lý do nào khác, thiếu niên bên cạnh lại tiến lên một bước, khàn giọng nói: “Không phải ngươi vẫn muốn mạng của ta sao? Dâng đến trước mặt ngươi, ngươi lại không cần? Rõ là hạ lưu!”
Cơ thể hắn gầy gò, bờ vai thậm chí nhìn thấu hình dạng của xương cốt dưới lớp áo, nhưng ánh mắt này lại mang cảm giác bễ nghễ.
Đôi mắt Lãnh Tuyền bắn ra hàn ý đủ để đóng băng một người, hắn nhìn thiếu niên này thật lâu, sau đó nói: “À, hóa ra là ngươi muốn chết à.”
Trưởng Tôn Tông Lam xoay đầu đi, không nhìn đôi tay thiếu niên buông xuống lại không thể che hết những ngón tay đang run rẩy.
Lâm Nguyên kỳ khẽ nhíu mày, ánh mắt cẩn thận quan sát khuôn mặt thiếu niên, tóc hắn buông xuống, cũng không mang mũ, không thấy diện mạo sau tai.
“Trừ khi để ta chính tai nghe hắn nói không muốn rời đi, nếu không ta sẽ không đi.” Tiêu Sơ Âm cảm thấy lời này của mình rất giống tiểu thuyết Quỳnh Dao, rất vô nghĩa. Nhưng hiện tại ngoại trừ lời thoại thối nát này, nàng thật sự không nghĩ ra được nói gì mới có thể gặp được Vũ Văn Tư Dạ, nghe Lãnh Tuyền thuật lại những lời rắm chó ấy, nàng chỉ cần nghe hắn nói mấy câu là được.
“Ừm, vậy cũng được.” Lãnh Tuyền nghiêng người nhường lối, để lộ con đường nhỏ phía sau.
Tiêu Sơ Âm và người giả đi trước, Trưởng Tôn Tông Lam và Lâm Nguyên Kỳ đi phía sau, đề phòng Lãnh Tuyền.
“Đại phu, bây giờ khuyên nàng quay về, ngươi có thể đối tốt với nàng, cho nàng cuộc sống xa hoa đệ nhất Tuyên Vũ, ngươi có muốn không?” Trưởng Tôn Tông Lam y phục đỏ bay phần phật trong gió.
“Nếu bây giờ công tử cướp nàng trước, giết vương gia, nàng sẽ không có suy nghĩ nào nữa, như vậy công tử liền có thể độc hưởng nàng lúc còn sống, công tử cảm thấy ý kiến mỗ thế nào?” Lâm đại phu huênh hoang đối đầu, châm chọc lại.
“Hóa ra suy nghĩ của đại phu còn ác độc hơn cả ta, ta cũng chỉ muốn khuyên nàng quay về thôi.”
“Công tử vốn nghĩ như vậy, mỗ chỉ nói ra tính toán trong lòng ngươi mà thôi.”

“Đại phu đánh giá cao ta rồi.”
“Suy nghĩ trong lòng công tử cũng như tro bụi trong gió lớn, tuy không nhìn thấy, nhưng thổi vào mặt người khác cũng cảm nhận được.”
“Cũng như nhau thôi.” Trưởng Tôn Tông Lam cười nhẹ một tiếng, dây đỏ trong tay buông rơi.
Tiêu Sơ Âm đột nhiên cảm thấy cổ tay mình bị người ta giữ chặt, nàng quay đầu thì trông thấy nụ cười của Trưởng Tôn Tông Lam, nghi hoặc hỏi: “Huynh làm gì vậy?”
Trưởng Tôn Tông Lam dùng dây đỏ quấn cổ tay hai người với nhau, hắn ngẩng đầu cười nói: “Đường núi hiểm trở, ta sợ nàng ngã.”
Tiêu Sơ Âm nhìn dưới chân, tuy đường núi eo hẹp, nhưng còn chưa đến mức bị ngã, dây đỏ trên cổ tay vẫn còn một đoạn buông lỏng, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc đi lại, nàng nhíu mày, lầm bầm một câu: “Ta đâu phải trẻ con.”
Từ đường nhỏ đi qua non nửa ngọn núi, Tiêu Sơ Âm nhìn cảnh tượng trước mắt, sợ ngây người.
Trên vực sâu vạn trượng, một hòn đảo nhỏ được mắc ngang trên những tảng đá đen, một con đường nhỏ đủ một người đi qua treo trên vực sâu, ở giữa giá gỗ thật lớn có một đống băng chôn hai chân trần trụi của người kia.
Lãnh Tuyền lão biến thái, ngươi là tín đồ chúa Giê-xu à? Mẹ nó chứ!
“Ta đưa Tiêu Diệu cho ngươi, ngươi thả người!” Nàng lại liếc mắt nhìn, cảm thấy tim mình như bị nhào nặn lần này đến lần khác.
Gió lớn thổi qua, nàng nghe thấy giọng nói đã lâu không gặp bị gió thổi tan thành mảnh nhỏ, vụn vỡ đưa vào tai nàng.
“Sơ Âm, đưa hắn quay về.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.