Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Chương 161: Trưởng Tôn Tiểu Hồng Không Phải Đồ Vật


Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 161: Trưởng Tôn Tiểu Hồng Không Phải Đồ Vật

“Nghe Thập đệ nói kìa, hai huynh muội người ta đang nói chuyện vui vẻ, ngươi tự làm mình bẽ mặt mà thôi. Đưa khuôn mặt tôn quý của mình đi hạ mình, thật đáng thất vọng, làm mất mặt hoàng thất ngươi cũng không ngại.” Nguyên Chiêu Dung đang đi qua, trông thấy Nguyên Tiêu bắt chuyện, cho rằng hắn xáp lại nịnh bợ. Ban nãy trước mặt phụ hoàng, Thập đệ cũng không giống nàng ta và Cửu muội đều một lòng đọc sách thánh hiền không có tiền đồ, phụ họa muốn buông tay quyền thừa kế ngôi vua. Nếu thật sự hắn và Lâm Nguyên Kỳ qua lại thân thiết, đối với những người khác đều là lực lượng khó đối phó.
Tiêu Sơ Âm vốn muốn lợi dụng cơ hội này bàn bạc với Nguyên Tiêu về việc nghĩ cách cứu Vũ Văn Tư Dạ. Bị Tam công chúa này quấy rối, vừa khéo có cớ bỏ rơi Lâm Nguyên Kỳ, lập tức tiếp lời: “Ơ kìa, Tam tỷ, chúng ta là người một nhà, hà tất nói lời hai nhà như vậy, tỷ nói có phải không? Mấy ngày trước ta vừa khéo đọc được một quyển sách đặc sắc lại hơi khó hiểu, vừa rồi còn muốn tìm đệ ấy nhờ chỉ bảo, vừa đúng lúc tỷ cứ nói chuyện với Nhị ca nhé, Thập đệ, mời.”
Nguyên Tiêu cười liếc nhìn nàng, gật đầu nói: “Nhị ca, Tam tỷ, tại hạ cáo từ.”
Nguyên Chiêu Dung sửng sốt, Tiêu Sơ Âm vừa lên làm vương đã lôi kéo Nguyên Tiêu, bỏ Lâm Nguyên Kỳ ở lại. Chẳng lẽ Nguyên Tiêu không biết, hiện tại Tiêu Sơ Âm đối với hắn không hề có giá trị gì sao, vì sao phải đi cùng nàng ta.
Lâm Nguyên Kỳ cũng đang nói thầm trong bụng, đừng nói Tiêu Sơ Âm đọc một quyển sách khó hiểu, từ lần đầu hắn gặp nàng, chưa bao giờ thấy nàng cầm quá một tờ giấy, cả một trang cũng không thấy, càng không cần phải nói là một quyển.
Tiêu Sơ Âm vội vã lôi Nguyên Tiêu đi, nàng nhìn qua vô cùng bình tĩnh, đáy lòng lại sớm luống cuống từ lâu. Nàng được ban thưởng phong vương, nhưng Vũ Văn Tư Dạ ở trong tay tên sư phụ đáng sợ kia không biết còn chịu đau đớn thế nào nữa.
“Nếu ngươi cứ vòng vo với ta, đừng trách ta không khách khí với ngươi.” Nàng quay người lại liền trở mặt, nói chuyện với tên mọt sách này phải ngắn gọn cấp tốc, nếu không có nói cả ngày cũng không hỏi ra cái rắm gì.

“Còn nữa, cố gắng mỗi câu nói giảm bớt trong vòng mười từ, đơn giản vắn tắt rõ trọng điểm, những lời dư thừa, ta không muốn nghe.”
Nguyên Tiêu để cây quạt ngang trước ngực, mỉm cười với nàng: “Hôm nay phụ hoàng nói muốn thay đổi chính sách kế vị, hơn nữa cô lại chủ động buông tha cho ngôi vị hoàng đế. Với tình hình hiện tại, hoàng tỷ, e rằng tỷ còn chưa rõ ràng, là tỷ có việc cầu xin ta, không phải ta cầu xin tỷ.”
Hắn không muốn nói thẳng, Tiêu Sơ Âm cũng không phải ngu ngốc, cười lạnh nói: “Thập thế tử chẳng lẽ nhìn trúng ngôi vị hoàng đế, nhưng ta nghe nói ngươi là tài tử một lòng chỉ muốn đọc sách thánh hiền, thật không ngờ, đối với quyền lực danh lợi hồng trần cũng như người đời tôn sùng mù quáng.”
“Tại hạ tuy đọc nhiều sách, hiểu rõ hơn người thường một chút, nhưng tại hạ sinh ra ở hoàng thất, từ nhỏ quen tai quen mắt đều là những thứ ở hồng trần, có phải hoàng tỷ kỳ vọng ở tại hạ hơi cao không?” Hắn cũng không hề phủ nhận.
“Vậy thế nào ngươi mới có thể nói với ta cách cứu người?”
“Hoàng tỷ đang cầu xin tại hạ sao? Nhưng tại hạ đảm đương không nổi, hoàng tỷ giờ đây đã được phong vương, muốn cứu một người thì có gì khó”. Hắn hơi nghiêng người, lễ nghĩa chu toàn.
“Đất phong cho ngươi, đồ ban thưởng tặng cho ngươi, tước vị cũng cho ngươi.” Nếu có thể dùng những thứ này cứu được Vũ Văn Tư Dạ, không đủ, dù nàng phải chém giết, cũng đoạt về cho hắn.
“Mấy thứ hoàng tỷ có, tại hạ không phải không có, hoàng tỷ cảm thấy tại hạ sẽ hiếm lạ mấy thứ đó sao?”
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Nàng ngoại trừ mấy thứ đó thì còn có thứ gì có thể khiến đám thế tử đáng sợ này coi trọng chứ.
“Tại hạ muốn đương nhiên là thứ đặc biệt của hoàng tỷ mà tại hạ không có, nếu hoàng tỷ có thể đưa thứ này cho tại hạ, tại hạ nguyện lòng phân ưu giải nạn cùng hoàng tỷ, nghĩ cách cứu vương gia từ tay tên quái nhân ấy.”
Tiêu Sơ Âm kinh hãi che ngực cảnh giác, nàng có mà Nguyên Tiêu không có, mẹ ơi…

Nguyên Tiêu nhìn động tác của nàng xem thường cười nhạt, “Tại hạ nói đến một người, hoàng tỷ không cần lo lắng, người này đối với hoàng tỷ mà nói, dù sao cũng là người dư thừa, nếu hoàng tỷ đã một lòng muốn cứu Bình Uyên vương, giữ người đó bên người cũng không có tác dụng gì. Nhiều nhất chỉ là trò chuyện, gọi đến đuổi đi lúc cần mà thôi, không khác gì một hai nha hoàn. Nếu hoàng tỷ không nỡ, tại hạ đồng ý đổi hai nha hoàn cho tỷ, tỷ xem thế nào.”
Tiêu Sơ Âm liệt kê một lượt những người bản thân quen biết, mờ mịt ngẩng đầu: Thập thế tử, có thể phiền ngươi nói rõ một chút không. Ta nghĩ đến nửa địa cầu cũng không nghĩ ra, bên cạnh ta có ai để gọi đến đuổi đi lúc rảnh rỗi đâu, dường như không có ai có chức năng như vậy cả.
“Người này, chính là vị hôn phu của hoàng tỷ, Trưởng Tôn Tiểu Hồng.”
Phì, Trưởng Tôn Tiểu Hồng.
“Tại hạ nghĩ, nếu hoàng tỷ và Bình Uyên vương sớm đã có danh nghĩa vợ chồng, vị hôn phu hiện tại chắc chỉ để che tai mắt người khác, ta thay tỷ đưa phu quân chân chính trở về, người giả này sẽ đưa cho ta, thế nào…”
Tiêu sơ Âm suy nghĩ: “Ta nói rõ hai điểm: Thứ nhất, Trưởng Tôn…Tiểu Hồng không phải muốn thì đuổi muốn thì dùng, thứ hai, hắn là người, không phải thứ đồ gì đó, ta cũng không thể tùy tiện đưa cho người khác, nhưng vậy là không tôn trọng hắn.”
Nói xong Tiêu Sơ Âm cảm thấy không thích hợp, hình như cũng không thể nói Trưởng Tôn Tông Lam không phải thứ gì đó, nhưng nói hắn là thứ gì đó…cũng kỳ quái.
“Nói cách khác, tại hạ với hoàng tỷ không thể trao đổi được điều gì, tại hạ xin cáo từ.” Nguyên Tiêu khẽ cười xoay người rời đi, không chút do dự.

“Đợi chút” Tiêu Sơ Âm gọi hắn lại: “Tuy nói hắn không phải là đồ vật, không thể tùy tiện tặng cho ngươi. Nhưng ta có thể hỏi ý hắn, nếu hắn bằng lòng, ngươi cũng không cần đưa nha hoàn ta cho. Bản thân ta có tay có chân, không thiếu người hầu hạ, nhưng có thể thứ cho ta lắm mồm hỏi một câu được không, ngươi xem trọng hắn ở điểm nào?”
Sao nàng cứ cảm thấy mình có phần giống tú bà, đang bán cô nương nhà mình. Ông trời phù hộ, chỉ mong Tiểu Hồng cô nương có thể bán được giá tốt.
“Tại hạ buổi sáng gặp Trưởng Tôn công tử, vừa thấy đã thập phần yêu thích, chắc hẳn Trưởng Tôn công tử cũng là một người đoan chính, tại hạ nghĩ, nếu có thể thân thiết với Trưởng Tôn công tử, nhất định là chuyện đáng mừng.”
Phải, ngươi cao hứng, nhưng Tiểu Hồng cô nương của chúng ta chưa chắc cao hứng.
“Âm Nhi, ban nãy ta thấy bên kia có một đóa mẫu đơn” Trưởng Tôn Tông Lam toàn thân phong thái hoa rơi không biết xuất hiện từ đâu, mặt mày tươi sáng, dường như có chuyện gì đó vui vẻ, vừa thấy Nguyên Tiêu, thu lại nụ cười, hành lễ: “Tham kiến Thế tử điện hạ”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.