Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 154: Kéo Nàng Lên, Huynh Nghĩ Cho Kỹ
Người còn chưa đứng lên, xương sống lưng rạn nứt đau đớn khiến da đầu nàng tê dại, đầu ngón tay đau đớn, cơ thể xiêu vẹo ngã sấp về phía trước.
“Phì.” Cát bụi vào đầy miệng, nàng nằm rạp trên đất, hai tay chống lên khó khăn, phía sau là Vũ Văn Tư Dạ muốn ngăn cản nhưng không thể đưa tay.
“Tiêu Sơ Âm, nàng quý trọng mạng sống một chút được không.” Cánh tay Vũ Văn Tư Dạ xụi lơ trên đất, đôi mắt như lưỡi đao nhìn chằm chằm Lãnh Tuyền, đây chỉ là mới bắt đầu.
“Được, chờ diệt tên yêu quái này, ta nhất định sẽ quý trọng tiện mạng của mình, hôm nay gãy xương, ngày mai phải dùng xương của hắn nấu canh tẩm bổ.” Nàng nghiêng đầu cười với Vũ Văn Tư Dạ, miệng đầy bụi đất, đau nhe răng trợn mắt.
Lãnh Tuyền đối diện tựa hồ không hề chú ý đến động tĩnh bên này, hết sức chuyên chú làm chính sự của hắn.
Tiếng vỡ vang lên giòn tan dưới đáy giày, đột nhiên hắn ngửa đầu, bộ dạng giống như vừa nghĩ tới chuyện gì: “Quên mất chuyện ngươi thích nhất.”
Hắn cúi đầu, thẫn thờ nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Tông Lam bị dẫm dưới chân, nói thêm một câu lại đạp xuống một cái: “Ghét cái kiểu hạ lưu của ngươi, bị giẫm nát xương một lần còn không biết liêm sỉ lại còn sống. Ghét bộ dạng lúc ngươi cười, giả vờ khoan dung để che giấu hận thù. Chán ghét ngươi không nghe lời, ta nói gì ngươi cứ ngoan ngoãn làm theo là tốt rồi, không được phép có ý kiến riêng.”
Tiêu Sơ Âm sửng sốt:Vừa rồi hắn nói cái gì xương bị giẫm nát, cái gì gọi là không biết liêm sỉ…
Vũ Văn Tư Dạ lại quay đầu đi, không nhìn nam tử áo đỏ giãy giụa trong bụi đất, càng phản kháng càng bị trừng phạt nghiêm khắc, trừ khi mạnh mẽ hơn hắn. Nếu không mãi mãi chỉ có thể sống trong bàn tay của hắn, hơn nữa, thế nhân đều coi trọng cọng cỏ cứu mạng mà họ gọi là vương pháp luật thép, đối với hắn, căn bản là không có tác dụng.
Cho đến khi Trưởng Tôn Tông Lam một tay ôm đầu, không còn hơi sức phản kháng, cả người mềm yếu cuộn mình trong góc, trên xiêm y màu đỏ, vài chỗ đã trào ra vết máu đỏ thẫm, chậm rãi lan rộng.
Chỉ cần hắn còn hơi thở, sẽ chỉ tham sống sợ chết núp dưới bóng của hắn ta, còn không bằng chết cho thống khoái.
Hắn gắng gượng mở đôi mắt sưng tấy, máu từ vết thương trên trán chảy xuống, cảnh tượng trước mắt nhuốm màu đỏ tươi, nàng ấy nằm rạp trên đất ở phía đối diện, vẻ mặt căm phẫn không cam lòng nhìn bên này, trên mặt tựa như có chất lỏng lạnh lẽo lướt qua, Sơ Âm, xin lỗi, để nàng phải thấy ta khó coi thế này.
“Vậy thì bây giờ, Vân nhi ở đâu?” Lãnh Tuyền nhìn hắn bất động, thu hồi chiếc giày dính máu, cọ xát trên người hắn lau sạch sẽ, xoay người nhìn Vũ Văn Tư Dạ và Tiêu Sơ Âm.
Ánh mắt ấy quét tới, Tiêu Sơ Âm chỉ cảm thấy trong phút chốc giống như rơi vào hầm băng hắc ám. Ánh mắt rét lạnh nhìn nàng nằm sấp trên đất không thể động đậy, dừng lại trên người Vũ Văn Tư Dạ: “Từ trước đến nay ngươi luôn thông minh hơn hắn.”
Sau đó, tầm mắt hắn dừng bên giếng nước duy nhất trong viện: “Tìm được rồi.”
Ánh mắt Tiêu Sơ Âm theo động tác của hắn từng chút di chuyển đến bên giếng nước, nàng nhớ không lầm thì Trưởng Tôn Tông Lam đã từng ném thi thể của Phủ Doãn Tuyên Vũ vào hồ nước, hơn nữa còn bị Vũ Văn Tư Dạ đoán ra, đây là thói quen của hắn.
Ném người xuống nước.
Bên trong giếng dường như thật sự có người, nghe phía trên có động tĩnh, tiếng bước chân truyền đến, một hồi âm thanh bọt nước và tiếng nức nở của nữ tử vang lên.
Lãnh Tuyền đến cạnh giếng, liếc mắt thăm dò, thẫn thờ chớp mắt, nhanh chóng đi về phía Tiêu Sơ Âm.
“Đau…” Lúc bàn tay Lãnh tuyền đưa sang, lục phủ ngũ tạng của nàng trong nháy mắt như bị lệch vị trí, xương sống phía sau như chọc thủng toàn thân khiến cả người nàng đau đớn bủn rủn.
Đầu nàng bị đặt trên miệng giếng, vừa khéo có thể trông thấy tình hình bên trong.
Nước giếng trong veo vừa khéo cao ngang cổ của Thẩm Nhược Vân, hai tay nàng ta bị trói, gian nan ngẩng đầu để nước không tràn vào miệng, ngẩng đầu thấy có người từ trên nhìn xuống, lúc mở to mắt trông thấy Tiêu Sơ Âm thì vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt đột nhiên chồng chất oán hận.
“Tiêu Sơ Âm!”
“Thẩm trắc phi, chào ngươi!” Nàng mặt không đổi sắc, ôn hòa chào hỏi.
“Sư phụ, sao người còn chưa giết nàng ta?” Tóc nàng ta ướt sũng dính bết trên mặt, khí sắc vì ngâm trong nước giếng lạnh lẽo mà trở nên xanh tím, lúc này giống như ác quỷ muốn lấy mạng người ta.
Một nữ tử xinh đẹp, bị sự đố kỵ và tình yêu làm u mê đầu óc, biến thành một người đàn bà hiểm ác đáng sợ.
“Thẩm trắc phi, nhỏ tiếng một chút, vương gia đang ở bên cạnh nha.” Nàng cố nén sống lưng đau buốt, trên mặt lại treo nụ cười ôn hòa theo đúng chuẩn mực của nữ tử lương thiện, thật lòng nhắc nhở nàng ta.
Quả nhiên, Thẩm Nhược Vân vừa nghe tên Vũ Văn Tư Dạ, biến sắc, vẻ mặt thảm thiết lập tức trở nên dịu dàng ấm áp mong đợi: “Nói Tư Dạ đến cứu ta.”
“A, thật ngại quá, Vương gia nói ngươi đã không còn là phi tử của chàng, chàng không có nghĩa vụ phải cứu ngươi.”
“Ta là sư muội hắn, là sư muội yêu hắn ba năm, sư phụ, người bảo Tư Dạ đến cứu con!” Dường như hiểu được Lãnh Tuyền sẽ không ra tay kéo mình lên, cũng không thể trông đợi ở Tiêu Sơ Âm, chỉ có thể hy vọng Vũ Văn Tư Dạ để ý đến tình cảm ba năm của bọn họ mà tới cứu mình. Nếu không, nàng nhất định sẽ nghẽn máu mà chết dưới đáy giếng.
Lãnh Tuyền đứng bên cạnh nhìn hai nữu nhân, một người ghé trên miệng giếng, một người ngâm dưới nước, hai người đều trong tình cảnh không thể cử động, miệng lại chiến đấu kịch liệt.
Hắn suy nghĩ, gật đầu, đưa tay gọi Vũ Văn Tư Dạ đến: “Đến đây, kéo nó lên!”
Giống như đang nói, đến đây, ăn cơm đi, hoặc là, đến đây, chúng ta đi chơi, đến đây, cho ngươi thứ này…
Để đôi tay bị gãy của Vũ Văn Tư Dạ kéo một người ướt sũng ít nhất cũng 45kg từ trong giếng lên, không bằng cứ nói thẳng là, đến đây, phế cánh tay ngươi đi.
“Để ta! Ta kéo nàng ta lên!” Nàng không đợi Vũ Văn Tư Dạ đứng dậy, quay đầu hét lớn, lưng nàng mặc dù bị thương, nhưng chí ít đôi tay vẫn còn nguyên vẹn.
Lãnh Tuyền nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi nói: “Rất nặng, ngươi kéo không nổi.”
“Tránh ra!” Phía sau truyền đến giọng nói lạnh như băng, Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu, tóc rơi xõa trước mặt, Tiêu Sơ Âm không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy toàn thân hắn toát ra hơi lạnh rét buốt đang nỗ lực kiềm chế.
Hắn đang tức giận.
Vũ Văn Tư Dạ ngẩng đầu mỉm cười với Tiêu Sơ Âm, vẻ mặt có chút cứng ngắc, nói: “Sư phụ nói đúng, nàng kéo không nổi đâu.”
Bên trong giếng, Thẩm Nhược Vân nghe giọng nói của Vũ Văn Tư Dạ, vui mừng khóc lên: “Tư Dạ, cứu ta!”
Tiêu Sơ Âm không đồng ý, đôi mắt lóng lánh nước nhìn hắn, “Vũ Văn Tư Dạ, huynh nghĩ cho kỹ.”
Cứu Thẩm Nhược Vân, cánh tay của huynh sẽ bị phế, cứu Thẩm Nhược Vân, Trưởng Tôn Tông Lam làm vật hy sinh cũng uổng công, cứu nàng ta…Ta không muốn dùng đôi tay huynh đổi lấy mạng nàng ta.
Có lẽ huynh sẽ nói ta tàn nhẫn, nhưng ta không muốn, không muốn thấy nàng ta cho rằng huynh đối xử tốt với nàng ta…ta lại đố kỵ.
“Tránh ra.”