Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Chương 142: Phủ Doãn Cáo Trạng Vương Gia


Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 142: Phủ Doãn Cáo Trạng Vương Gia

Cổ Thiết Trần bị hắn siết chặt, cảm giác nghẹt thở và đau đớn truyền đến, nàng nhìn sự nghi ngờ và tàn nhẫn trên mặt hắn, khó khăn nói: “Nếu ngươi không tin ta, có thể đổ đi.”
Lúc này Lục hoàng tử mới nới lỏng tay, vuốt nhẹ cổ nàng, ngữ khí cũng trở nên dịu dàng: “Sao ta có thể không tin nàng, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, nàng cũng biết lòng người rất khó đoán.”
Thiết Trần lui ra sau một bước thoát khỏi hắn, vuốt cần cổ đỏ bừng không nói gì.
Lục hoàng tử bưng chén canh, khẽ ngửi mùi vị, cảm thấy không có gì khác thường mới ngửa cổ uống hết.
Lúc này, Thiết Trần đứng bên cạnh hắn, nhìn hắn ngửa đầu uống canh, dưới ngọn đèn dầu, yết hầu hắn cử động, lúc lên lúc xuống.
Đêm nay nàng mặc y phục hơi rộng rãi, vì thế trong tay áo có thể giấu rất nhiều thứ, ví dụ như, chủy thủ.
Lục hoàng tử uống canh rất chậm, lúc uống xong, cằm nâng lên lộ ra cần cổ trắng ngần dưới ánh đèn đầy mê hoặc. Đột nhiên một đoạn kí ức trở lại trước mắt nàng, một thiếu niên siết chặt cổ công chúa cười nói: “Nếu ngươi không nghe lời ta, ta sẽ hủy hoại nàng ta, bắt đầu từ cổ.”
Bắt đầu từ cổ.

Mũi nhọn giá lạnh từ trong tay áo điên cuồng phóng ra, nàng cơ hồ dùng hết sức của cả một đời kiên cường để làm chuyện này, chỉ cần hắn còn sống một ngày, nàng vĩnh viễn không thể có được tự do chân chính, nàng vĩnh viễn chỉ có thể là con rối trong tay hắn. Lúc hắn yêu thích, liền lấy ra xem, lúc không thích, bị sinh dòi hư thối, hắn cũng không quan tâm.
Lòng bàn tay có cảm giác nhơ nhớp, nàng dùng sức cắm mạnh chủy thủ, biểu cảm không thể tin đông cứng trên mặt thiếu niên, mắt phải khó khăn chuyển động muốn thấy tại sao mình lại bị đánh lén, chuyển tới một nửa lại suy sụp dừng lại.
Chủy thủ cắm trên cổ yếu ớt của hắn, máu không ngừng tuôn. Hắn vẫn duy trì tư thế uống canh, hắn đoán đúng kết quả, nhưng lại đoán sai quá trình.
Lâm Nguyên Kỳ đứng bên ngoài thư phòng quan sát từ đầu đến cuối, mãi cho đến khi nữ tử da ngăm đen rút chủy thủ đâm xuống, hắn ngoại trừ nhắm chặt mắt thì không làm gì nữa.
Đôi tay Thiết Trần nắm chặt chủy thủ, dường như đang sợ hãi hắn sẽ không chết, chủy thủ trong tay đã cắm sâu vào cổ hắn vẫn còn đang dùng sức đâm mạnh xuống.
“Tốt lắm, hắn đã chết.” Giọng nói lạnh lẽo như ngọc thạch vang lên sau lưng nàng, nàng quay đầu trông thấy người vận bạch y đứng ngoài cửa, bình tĩnh nhìn hết thảy.
“Ta biết, ta sợ hắn vẫn chưa chết.”

Tiêu Sơ Âm một đêm không ngủ, phủ Lục hoàng tử xảy ra chuyện kinh thiên động địa, nàng nơi này cũng không có đầu mối.
Điều duy nhất nàng có thể nghĩ đến, lại không muốn tin là Vũ Văn Tư Dạ đã mang Tiêu Diệu đi. Còn mục đích, Hoa Thụy đế sẽ không dễ dàng để ai làm trái lời hắn, Vũ Văn Tư Dạ thân là thần tử, không thể phản đối lập trường của hoàng đế.
Động cơ gây án và lý do đều có, nàng lại chậm chạp không hành động.
“Sơ Âm, cô định sẽ làm gì?” Lỗ Dao thấy nàng ngây ngẩn cả buổi, lo lắng hỏi.
Lúc trước Tiêu Sơ Âm đưa nàng đến Tuyên Vũ, nói là đến đây sẽ không hối hận, nhưng nàng lại cảm thấy nàng ấy có tâm sự, không hề nói cùng ai.
“Lỗ Dao, ngày đó có phải cô đã thấy Trưởng Tôn Tông Lam và Thẩm Nhược Vân ở Tuyên Vũ không?” Nàng đột nhiên hỏi một câu, Lỗ Dao sửng sốt.

“Có thể là ta nhìn lầm, Trưởng Tôn công tử và tiện nhân Thẩm Nhược Vân kia làm sao có thể đi cùng nhau, cho dù là đi cùng, cũng không thể cùng đến Tuyên Vũ, cô nói phải không, Sơ Âm, cô đừng nghĩ nhiều quá, nếu không cô nhớ lại xem cô và Vũ Văn Tư Dạ có cách liên lạc gì đặc biệt không, tìm được hắn trước rồi biết đâu tìm được Tiêu Diệu thì sao.”
Từ khi đến Tuyên Vũ, thái độ của Vũ Văn Tư Dạ đối với Tiêu Sơ Âm tốt hơn rất nhiều, nói không chừng có thể tìm ra đầu mối.
“Có thể là, cô không nhìn lầm.” Tiêu Sơ Âm thản nhiên nói, nàng ngồi trong phòng một hồi lâu mới quay đầu cười nói với Lỗ Dao: “Chúng ta ra ngoài hít thở không khí.”
Trên địa bàn Tuyên Vũ xa lạ, đương nhiên cũng phải dùng phương pháp chính đáng để giải quyết vấn đề. Buổi chiều, Tiêu Sơ Âm trang điểm, tìm bốn người khiêng kiệu mềm, duyên dáng sang trọng mang theo nha hoàn đi về phía phủ doãn của kinh thành Tuyên Vũ.
Bộ dạng trượng nghĩa dọc đường đi thu hút ánh mắt không ít người, Tiêu Sơ Âm ngồi trong kiệu cúi đầu nhìn đốt ngón tay rõ rệt của mình, Vũ Văn Tư Dạ, lần này huynh còn không ra, sau này cũng không cần xuất hiện nữa.
Cổng nha môn Phủ Doãn, cỗ kiệu cao quý của Tiêu Sơ Âm hạ xuống, hai tay đặt ngang bụng, khẽ cười nhấc chân bước lên bậc thang, lấy dùi trống rơi xuống không ít tro bụi, thổi bụi bên ngoài, nàng cuộn tay áo lên, cười cười đánh lên cái trống to bằng da.
“Phụ mẫu đại lão gia, dân phụ oan uổng quá.” Âm thanh trong trẻo còn mang theo ý cười.
Trước cửa phủ doãn người vây ba tầng trong ba tầng ngoài, một nữ tử ăn vận sang trọng, diện mạo xinh đẹp, khí chất cao quý cười gõ trống kêu oan, không biết có oan tình gì.
Phũ doãn kinh thành hiệu suất làm việc cũng cao, dùi trống đánh tiếng thứ nhất, Tiêu Sơ Âm còn chưa đánh tiếng thứ hai, cửa lớn nha môn bị đẩy ra, người mặc quan phục nha môn đi phía trước cao giọng nói: “Người nào kêu oan?”
Tiêu Sơ Âm tới nghênh tiếp, dịu dàng mỉm cười với quan sai, “Sai đại ca, dân phụ có cáo trạng muốn báo.”

Quan sai sửng sốt, nhìn nữ tử mặc trang phục phu nhân khí chất bất phàm, lời nói nhẹ nhàng khoan khoái, làm quan sai được mấy năm, tốt xấu gì cũng có mắt nhìn, lập tức chạy sang bên cạnh, khom người mời Tiêu Sơ Âm vào trong: “Mời phu nhân.”
Vì Lỗ Dao và Dược Đồng còn bên ngoài, không thể theo vào. Tiêu Sơ Âm đi được hai bước thì dừng lại, hào phóng hữu lễ hỏi:”Nghe nói phủ doãn kinh thành Tuyên Vũ xử án như thần, chưa từng nhầm lẫn, bách tính vô cùng tôn kính. Oan tình của dân phụ cũng không ngoài những chuyện thường ngày, không bằng để bách tính cùng nghe phụ mẫu lão gia phá án, được không?”
“Chuẩn.” Phũ Doãn đội nón quan mới từ bước ra từ sau bình phong, nghe nàng tâng bốc như vậy liền hớn hở ra mặt, kinh đường mộc vỗ lên bàn, mở rộng tam môn, cho phép dân chúng vây xem.
Tiêu Sơ Âm tiến lên cúi đầu: “Đa tạ phụ mẫu lão gia sáng suốt sâu sắc.”
Phũ Doãn còn chưa khai đường đã được tâng lên cao mấy trượng, vị phu nhân này nhìn qua là người tri thức hiểu lễ nghĩa, bộ dạng tiểu thư khuê các của gia đình gia giáo, tám phần là chẳng có chuyện gì quan trọng, nhiều nhất là khóc kể lể cha mẹ chồng bất mãn, thị thiếp càn quấy.
“Dưới công đường là người phương nào? Cáo trạng ai?” Kinh đường mộc vỗ một cái, dân chúng giương tai muốn nghe rõ phu nhân cao quý này nói cái gì.
“Dân phụ Vũ Văn Nguyên Thị Sơ Âm, cáo trạng Bình Uyên vương Hoa Thụy quốc vong ân phụ nghĩa, trêu hoa ghẹo nguyệt không tuân thủ đạo làm phu, thậm chí vứt thê, mong phụ mẫu đại nhân làm chủ cho dân phụ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.