Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 137: Đánh Cuộc Kiếm Chút Lời, Không Bồi Thường
Nghe nói Bình Uyên vương gia và bằng hữu sau khi ăn sang xong đã đại chiến ba trăm hiệp trong hồ nước, kinh động đến một đám hạ nhân tôi tớ trong phủ Lục hoàng tử vây xem.
Trước một đám người bát nháo và ngờ vực, Lâm Nguyên Kỳ đi ngang thuận tiện vớt Tiêu Sơ Âm ướt sũng lên, bọc tấm vải xanh trực tiếp kéo đi, chỉ để lại một câu: “Bằng hữu của vương gia không thoải mái, vẫn nên để đại phu bắt mạch chữa trị cho tốt.”
Mà Vũ Văn Tư Dạ vẫn thản nhiên đứng lên trước đông đảo ánh mắt nhiệt tình và đói khát, lồng ngực trơn bong đón lấy ánh sáng vụn vặt, hắn nhếch môi cười nhạt: “Xin nhường bước.”
Đám người trong nháy mắt soạt soạt nhường ra một lối đi.
Vũ Văn Tư Dạ đổi lại một bộ quần áo khô ráo, ngoài cửa truyền đến tiếng vù vù như một loại côn trùng, sau đó một bóng người màu đen xuất hiện sau lưng hắn, rất nhanh lại biến mất.
Hắn nhìn lá thư xuất hiện trên bàn, nút niêm phong màu đen, chỉ người kia mới có thể dùng màu đen này, ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn, hắn cúi đầu nghĩ một lát mới quay người cầm lấy lá thư mở ra.
…
Tiêu Sơ Âm bị Lâm Nguyên Kỳ xách vào nhà, sau đó Lâm đại phu ném một bộ y phục cho nàng, quay lưng đi.
Ặc, Tiêu Sơ Âm quấn người trong chăn, thấy hắn không định ra ngoài, nhắm mắt thuần thục cởi y phục ra, thay đổi bộ y phục sạch sẽ dễ chịu.
Nàng xốc chăn bò xuống giường, cười hì hì, “Đại phu, đa tạ.”
“Đứng lại.” Hắn xoay người nhìn bộ dạng chột dạ của nàng, ánh mặt trời chiếu sáng khuôn mặt thanh tú.
“Không có gì, cơ thể ta vẫn hay bị té, vẫn hay đánh nhau, cảm cúm phong thất không bao giờ tìm tới ta đâu, không cần bắt mạch, không cần bắt mạch…” Nàng cười mở cửa ra ngoài.
Lâm Nguyên Kỳ nhìn nàng mặc y phục hạ nhân vải thưa váy mỏng, đường chỉ mỏng trong suốt lưa thưa, mơ hồ có thể nhìn thấy làn da trắng nõn phía dưới. Trên cánh tay tinh xảo ẩn hiện dấu đỏ, phong tình vô hạn.
Khuôn mặt trắng nõn của hắn bỗng nhiên đỏ lên.
Tiêu Sơ Âm quay đầu nhìn hắn chẳng hiểu tại sao lại đỏ mặt, theo tầm mắt của hắn nghi ngờ chuyển tới cánh tay mình, trên làn da mịn màng nổi bật dấu đỏ chói mắt…
Nàng đột nhiên có loại hổ thẹn mãnh liệt, đưa tay gãi gãi dấu đỏ đó, Vũ Văn Tư Dạ này lại làm thủ cung sa trên người nàng, như vậy có thể chứng minh được cái gì chứ?
Nhưng dưới ánh mắt của Lâm đại phu người ta thì có thể chứng minh được…Đôi mắt lưu loát đằng đằng sát khí…
“Rất tốt.” Lâm Nguyên Kỳ bỗng không đầu không đuôi lên tiếng, nở nụ cười nhạt nhẽo.
Tốt cái gì, ta đã là người từng lấy chồng, vậy mà còn xuất hiện thủ cung sa, lòng tự trọng của Tiêu cô nương bị đả kích nghiêm trọng, nàng không thể quyến rũ nam nhân sao?
“Ta…ta còn có chuyện…đi trước đây.” Tiêu cô nương luôn luôn vui tươi hoạt bát bỗng dưng cà lăm xấu hổ.
Lâm Nguyên Kỳ nhìn bóng lưng nàng rời đi, nở nụ cười vô tận, nếu…cũng không có gì không tốt.
…
Chuyện bát nháo trong phủ Lục hoàng tử đã đồn ầm cả lên, nghe nói Bình Uyên vương gia và cô nương đi cùng đã cãi nhau một trận, hai người lôi kéo trong hồ, ầm ĩ cả buổi, sau đó Nhị thế tử hoàn mỹ xuất hiện, cứu đi cô nương bị đày đọa thê thảm. Mà Bình Uyên vương ra khỏi hồ nước với y phục ướt sũng cũng bị vô số nữ tử hoa si chảy nước dãi truyền đạt lại.
“Nghe nói quan hệ của Bình Uyên vương và Nhị thế tử cũng không tốt lắm, xem ra Lục hoàng tử lo lắng dư thừa rồi.” Ngay từ đầu đã có tiếng thành thật nói đến đề tài trọng tâm.
“Bình Uyên vương đối xử với nữ nhân kia tốt như vậy, nhất định là yêu thích nàng ta, nếu không cũng sẽ không để Lục hoàng tử mời ngự y đến xem bệnh.”
“Ta lại thấy không phải vậy, nếu thích nàng còn đẩy nàng vào hồ nước sao? Theo ta thấy, người thích cô nương này hẳn là Nhị thế tử, bình thường cả góc áo cũng không dính chút bụi nào, vậy mà lại không chê hồ nước bẩn, lôi nàng đi. Cái này nhất định là tình yêu!”
“Nói như vậy cũng đúng…”
Mọi người bàn bạc bừng bừng khí thế, đột nhiên một giọng nói chen vào, “Theo ta thấy, nói không chừng là Lục hoàng tử yêu thích cô nương nàng, bằng không sao có thể mời cô nương này về phủ?”
“Người ta mới tới, Lục hoàng tử sao có thể thích được chứ!” Người nói chuyện khinh thường quay đầu lại nhìn người vừa lên tiếng, “ngươi là?”
Tiêu Sơ Âm cười tít mắt ngồi xổm xuống phía sau đám người, xỉa răng: “Ta mới tới, các ngươi tiếp tục đi, Lục hoàng tử không thích người thì thích cái gì? Súc sinh?”
Nhân vật chính ngồi phía sau cả buổi cũng không nghe được chuyện mình muốn nghe, ngồi bệt xuống đất, hai chân xếp bằng, thuận tay ngắt vài lá cây bên cạnh, cười nói: “Dù sao mọi người cũng đang rảnh rỗi, không bằng chúng ta chơi một trò chơi, nếu ta thua, một lần chung mười hai bạc, nếu các ngươi thua, nói chuyện Lục hoàng tử cho ta nghe, thế nào?”
Mười hai bạc, bằng tiền công nửa năm của họ, tạp dịch trong phủ đại đa số là dắt díu con cái, hoặc phải nuôi gia đình, cũng không chịu được sự hấp dẫn của bạc trắng.
Hơn nữa, cái này không dùng tiền để đánh cược, ai không chơi chính là kẻ ngu.
Hạ nhân trong phủ nhìn Tiêu Sơ Âm, chủ tử này chẳng lẽ thật sự thích Lục hoàng tử, nếu không muốn biết nhiều chuyện về Lục hoàng tử làm gì.
“Hì, ta có một muội muội, cảm thấy Lục hoàng tử nhà các người rất tốt, muốn ta hỏi thăm chút tình hình cho nàng, chút chuyện thôi.” Tiêu Sơ Âm móc bạc vụn ra, nhét vào tay từng người, trước tiên cho các ngươi nếm chút lợi lộc, nào có đạo lý cá không cắn câu.
Mọi người vừa nghe vậy tựa hồ cũng là làm việc tốt giúp người khác, vốn tâm lý đang có gánh nặng bỗng chốc ném lên chín tầng mây.
Tiêu Sơ Âm thấy bạc đều được thu vào ngực mọi người, lúc này mới sửa sang lại lá cây trong tay, nói: “Đến đây đến đây, chúng ta bắt đầu, thắng sẽ có mười hai bạc nha.”
“Cách chơi thế nào?”
Tiêu Sơ Âm cười xấu xa, nói: “Cách chơi rất đơn giản, đoán trúng số lượng lá cây trong tay ta thì các ngươi thắng, đoán sai thì ta thắng.”
Mọi người nhìn đôi tay tinh xảo của nàng cùng lắm cũng chỉ được mười lá, chỉ cần đoán trong vòng mười lá đổ lại sẽ có cơ hội thắng, nếu không, dù là thua cũng chẳng sao, cũng chỉ là nói chuyện về Lục hoàng tử mà thôi. Bọn họ là tạp dịch, cho dù biết chuyện của Lục hoàng tử cũng chỉ một ít việc nhỏ mà thôi.
“Còn có một quy tắc, nếu các ngươi thua, chuyện người này đã nói, người sau không được nói lại nữa.” Tiêu Sơ Âm lấy bạc đặt sang bên cạnh, cười tủm tỉm nói.
“Biết rồi, bắt đầu đi.” Mọi người thấy màu bạc trắng bóng dưới ánh mặt trời, đã sớm bị mê hoặc rồi.