Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Chương 129: Không Hận Ta Sao, Coi Như Xong


Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 129: Không Hận Ta Sao, Coi Như Xong

Hôm nay Tiêu Sơ Âm về hơi muộn, thần sắc có chút cô đơn, Lỗ Dao cho rằng nàng vì chuyện ban ngày mình đã nói thấy Trưởng Tôn Tông Lam và Thẩm Nhược Vân mà tinh thần giảm sút nên cũng không nói gì.
Nhưng Vũ Văn Tư Dạ lại phát hiện ra nàng không bình thường, sau bữa cơm chiều gọi nàng: “Sơ Âm, cùng ta ra sau viện một lát.”
Nàng nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, đồng ý: “Được.”
Lâm Nguyên Kỳ đã bước lên bậc thềm, nghe nàng đồng ý thì nhíu mày dừng bước.
Lỗ Dao đi sau muốn lên lầu nghỉ ngơi, thấy hắn đứng chắn ở đầu bậc thang, đưa tay đẩy hắn: “Có gì đẹp đâu, nhanh đi tắm rồi ngủ.”
Hậu viện khách điếm tương đối rộng rãi, ở giữa có một cái hồ nhỏ, ánh trăng chiếu sáng có thể mơ hồ nhìn thấy người cá đang bơi lội.
“Nàng không có gì muốn nói à?” Mặc dù Vũ Văn Tư Dạ gọi nàng đi cùng, nhưng cũng là người mở miệng hỏi trước.
Tiêu Sơ Âm nhìn chằm chằm người cá bơi lội trong hồ một lúc lâu, ánh trăng trong veo lạnh lẽo, nàng nhìn nam nhân bên cạnh, khuôn mặt hắn dưới ánh trăng càng thêm sâu sắc, đường nét ngũ quan bị màu bạc bao trùm, như một vị thần cao quý tuấn lãng trên cửu trùng thiên. Nàng cúi đầu suy nghĩ, nói: “Bây giờ ta chỉ muốn Diệu Nhi có cuộc sống thật tốt, chuyện trước kia coi như xong.”
Vũ Văn Tư Dạ hơi ngạc nhiên, hiếm khi nghe được mấy lời này từ miệng nàng, chuyện trước kia coi như xong.
Hắn đã từng cho rằng, nàng muốn rút gân hắn, lột da hắn, uống máu hắn mới thỏa mãn. Với tính cách của nàng thì điều đó không phải không thể.

Nhưng vào đêm hôm không phải thời cơ như thế này, nàng lại quyết định nhượng bộ như vậy.
“Nàng…không hận ta sao?” Giọng nói hắn có chút cô đơn, giống như nàng hận hắn mới là chuyện đương nhiên.
“Nếu hận huynh có thể cứu được mạng cả nhà Tiêu gia, vậy thì ta sẽ hận huynh. Nhưng không thể, cho nên không có lý do gì để hận, không cần thiết.” Nàng dựa vào thân liễu bên bờ hồ, nhìn bóng trăng trong hồ, trong mắt có thứ gì đó lóe lên rồi biến mất.
“Sơ Âm.” Vũ Văn Tư Dạ đưa tay vuốt mái tóc buông xõa của nàng, nàng muốn né tránh nhưng cuối cùng cũng không rời đi, mặc cho tóc mình xuyên qua ngón tay trong suốt của hắn.
Vũ Văn Tư Dạ siết chặt tóc nàng, lúc hắn cưới nàng, chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày thế này, hắn vứt bỏ trách nhiệm, tùy ý để bản thân theo nàng ra khỏi Hoa Thụy quốc, đi qua một nửa Tuyên Vũ. Trong một khách điếm nhỏ, lấy tư thế thân mật mà lại không mờ ám để hóa giải mọi chuyện.
Tướng quân, con trai người yêu nữ nhi của kẻ thù.
“Sơ Âm.” Hắn cứ như vậy gọi tên nàng, như muốn dùng tên nàng khắc sâu nỗi lưu luyến vào lòng.
“Ừ.” Nàng để mặc hắn vuốt ve tóc mình, miễn cưỡng đáp lời, giờ khắc ấm áp này thật đúng lúc.
“Đợi nàng xong việc ở Tuyên Vũ, có thể để ta bồi thường cho nàng một hôn lễ được không.”
Cơ thể Tiêu Sơ Âm run lên, nàng cúi đầu: “Vương gia, chúng ta đã hòa ly, không còn danh nghĩa vợ chồng, như vậy sau này cũng không cần nữa.”
Vũ Văn Tư Dạ cười chua xót, nói: “Vậy sao?”
“Lúc nãy ta đã nói, bây giờ ta chỉ muốn Diệu nhi có cuộc sống thật tốt, những việc khác ta không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ tới.” Giọng nói của nàng trong bóng đêm có chút nặng nề.
Vũ Văn Tư Dạ cười trong im lặng, nhìn một cửa sổ trên lầu hai vẫn còn sáng đèn gật đầu. Ánh sáng ấy đột nhiên lóe lên, bắn ra một tia sáng rồi biến mất.
Vũ Văn Tư Dạ nhìn nàng, dịu dàng nói: “Sơ Âm, khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”
Nàng xoay đầu hồ nghi nhìn hắn, vừa muốn cự tuyệt bỗng nhiên cảm thấy sau ót tê rần. Tiếp đó cảm giác buồn ngủ ập đến, nàng cảm thấy mí mắt dần nặng trĩu, muốn mở to lại chỉ có thể suy sụp nhắm lại.
“Huynh…”

Vũ Văn Tư Dạ vẫn cười nhạt: “Ta? Ta đỡ nàng đi ngủ.”
Mặc dù hắn nói vậy, nhưng tay cầm tay nàng cơ hồ là kéo đi.
Trong bóng tối, góc áo trắng của Lâm Nguyên Kỳ lay động, giọng nói kiêu ngạo mang theo chỉ trích vang lên: “Nếu nghĩ sai, ngươi phải chịu trách nhiệm.”
Vũ Văn Tư Dạ cười u ám, giọng nói trong đêm có phần sát ý: “Ừ, chỉ sợ, sai không chỉ một lần đâu.”
Nếu Tiêu Sơ Âm thấy mình bị Vũ Văn Tư Dạ kéo đi như vậy, không cần nói tới thuốc mê của Lâm Nguyên Kỳ, cho dù chỉ còn lại chút hơi tàn, nàng cũng sẽ nhảy dựng lên cắn chết hắn. Con bà nó! Cô nãi nãi không thù ngươi thì thôi, ngươi còn được một tấc tiến một thước!
Vũ Văn Tư Dạ kéo người nọ đi, lúc đi qua sảnh khách điếm vẫn còn vài bàn đang ăn cơm uống rượu. Hắn đưa người trong tay cho Lâm Nguyên Kỳ, Lâm Nguyên Kỳ không nhận.
Hắn là một người ưa sạch sẽ, những thứ không sạch sẽ hắn sẽ không chạm vào. Vũ Văn Tư Dạ đã chạm qua thứ gì, hắn cũng sẽ không chạm vào. Người nào đó cũng không ngoại trừ.
Nhưng Vương gia đại nhân lại khăng khăng cố chấp vào lúc này. Hắn đưa cho Lâm Nguyên Kỳ, Lâm Nguyên Kỳ không nhận, thế là hắn rút tay ra, Tiêu Sơ Âm ngã vào người Lâm Nguyên Kỳ.
Động tác của hai người có chút phô trương, trong khách điếm đã có người nhìn sang, Lâm Nguyên Kỳ chán ghét bĩu môi, dứt khoát nhường lối.
“Ầm” Một tiếng vang lên, lần này thật sự thu hút mọi ánh mắt trong khách điếm.
Tiêu Sơ Âm mê man bị ném lên mặt bàn, chiếc bàn bị đổ ngã, chén đĩa đều bị rơi xuống đất.

“Công tử, Tôn phu nhân uống say, ngài nên đưa nàng lên lầu nghỉ ngơi. Tuy mỗ là đại phu nhưng cũng không trị hết được tật uống rượu.” Lâm Nguyên Kỳ vung tay áo, không thèm nhìn Tiêu Sơ Âm nằm trên đất, khoanh tay lên lầu.
Lần này, cả Lỗ Dao bị kinh động đang tựa vào con lương trên cầu thang xem náo nhiệt cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn.
Đại phu ưa sạch sẽ cũng ghen sao?
Ăn dấm chua Vũ Văn Tư Dạ và Tiêu Sơ Âm cùng nhau uống rượu trong xe ngựa?
Vũ Văn Tư Dạ nhìn hắn khoanh tay rời đi, lại nhìn Tiêu Sơ Âm nằm trên đất, thở dài nói: “Ài, nếu không phải sau khi tiện nội uống say có hơi cổ quái, ta cũng không mời đại phu điều trị cho nàng đâu.”
Lỗ Dao thấy buồn cười, ôi chao, vương gia lại khoe chuyện uống rượu với Tiêu Sơ Âm, bộ dạng say rượu của nữ nhân này chỉ có hắn mới thấy được.
Sau khi cười xong, nàng nghiêng đầu, chậc chậc…Tiêu Sơ Âm thời điểm đó làm sao nàng không biết chứ…
Vừa cúi đầu nhìn, ô, Tiêu tiểu thư Tiêu Sơ Âm của chúng ta sao lại nằm bẹp trên đất thế kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.