Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 11: Nước Trà Hắt Vào Người
Trong nội đường bày biện tinh tế thanh lịch, một bộ vải thêu Quan Âm Tống Tử tinh xảo đặt ở trung tâm, phụ nhân đoan trang mặc bộ quần áo lộng lẫy, năm ngón tay được bảo dưỡng kĩ lưỡng bê một chén trà, tay phải nâng nắp chén, hương trà lượn lờ theo hơi nóng bồng bềnh.
“Thừa tướng phu nhân dạy ngươi hành lễ như vậy sao? Hay là nói, thừa tướng phu nhân mất đã lâu, trí nhớ của ngươi không tốt, quên mất rồi?” Cuối cùng âm thanh nghiêm nghị từ trên cao buông xuống, nắp trà khép lại, phát ra tiếng giòn vang.
Tiêu Sơ Âm vội vã cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn nữa, mẫu thân trong phủ thừa tướng qua đời sớm, từ nhỏ nàng đã do bà vú nuôi lớn, thừa tướng vô cùng cưng chiều nàng, ở trong phủ chưa bao giờ làm đại lễ.
Nhưng lễ quỳ bái, nàng không có làm sai nha.
“Thiếp thân không dám.” Quỳ trả lời, nàng xê dịch hai đầu gối hơi đau, đầu nghe ngóng động tĩnh.
“Hừ, có cái gì mà ngươi không dám!” Chén trà trong tay phúc tấn nặng nề rơi xuống mặt bàn, “Tối hôm qua ngươi hầu hạ vương gia không tận sức, còn đem lỗi lầm đổ lên đầu tam phu nhân, khiến nàng bị cấm túc nửa tháng không được ra ngoài. Ta xem lá gan của ngươi cũng quá lớn rồi !”
Tam phu nhân chính là thị tiếp Tống Y Y gào khóc thỉnh tội lúc sáng.
Bốn tiểu thiếp đứng bên cạnh nhìn Tiêu Sơ Âm quỳ trên đất, chờ đợi nàng khóc lóc cầu tình trước mặt phúc tấn.
“Thiếp thân không dám, thân thể của thiếp thân không khỏe, tự biết không thể giải quyết tốt tranh cãi trong nhà, nên mới nhờ Thẩm trắc phi xử lý giúp, chuyện của tam phu nhân, Thẩm trắc phi giải quyết như vậy chắc là có lý do của nàng, nếu như phúc tấn cảm thấy không ổn, khi trở về thiếp thân sẽ trao đổi lại với Thẩm trắc phi.”
Bốn tiểu thiếp đồng loạt nhíu mày, biểu tình trong mắt là không thể tin được, vương phi không làm ầm ĩ, không náo loạn, lại đem sự việc nói rõ ràng, hơn nữa, Tống Y Y luôn muốn lấy lòng vương gia, Thẩm trắc phi lại cấm túc nàng, đây không phải là cố ý cho các nàng nhìn sao? Suy nghĩ một chút, vài tiểu thiếp lại có chút oán giận Thẩm trắc phi.
“Không cần.” Phúc tấn từ trên cao nhìn người xiêm y mỏng manh quỳ trên đất, trong mắt nổi lên vẻ khinh thường: “Đã là vương phi, phải có bộ dáng của một thê tử, nhớ kỹ bổn phận và địa vị của mình ở vương phủ.”
Tiêu Sơ Âm gật đầu: “Vâng.”
Đây là đang nói sáng sớm nàng chưa tới thỉnh an mà.
“Cho dù ngươi là chính phi của vương gia cũng không ngoại lệ. Nếu như làm việc gì tổn hại đến thể diện của Bình Uyên vương phủ, chính phi cũng phải chịu xử phạt, giáng xuống làm thứ.” Phúc tấn vừa nói vừa nhìn về phía hai chân run run lặng lẽ di chuyển của Tiêu Sơ Âm. Cố ý nhấn thật mạnh hai chữ chính phi.
Nhóm tiểu thiếp đứng bên cạnh kiềm chế vui mừng trong lòng, giáng xuống làm thứ, nói cách khác, vị trí vương phi này, không phải là chắc chắn, mà các nàng còn có thể bò lên, điều kiện tiên quyết là phải khiến vương phi rớt xuống !
“Thiếp thân ghi nhớ lời dạy bảo của phúc tấn!” Mẹ của vương gia, ngài nói xong chưa a, nói xong thì có thể để nàng đứng lên hay không? Quỳ nói chuyện thật sự không phải là điều người bình thường mong muốn a !
Nàng quỳ bên dưới không hờn không giận, phúc tấn một phen làm khó dễ nàng cũng hoàn toàn khiêm tốn tiếp thu, ngay cả phúc tấn dùng vị trí vương phi để đe dọa, nàng cũng không làm ầm ĩ. Giống như tảng đá cứng rắn đập vỡ nội tâm mềm mại, khiến tất cả mọi người trong nội đường cảm thấy trong lòng dường như thiếu mất cái gì đó.
Phúc tấn ngồi trên ghế, Tuyết Tinh lại pha trà nóng đưa cho nàng, nàng híp mắt, bưng trà đi xuống bậc tam cấp tới bên người Tiêu Sơ Âm.
“Ngươi cũng đã nhớ, vậy thì đứng lên nói chuyện đi.” Phúc tấn vươn tay ý bảo Tiêu Sơ Âm đứng lên.
Tiêu Sơ Âm gật gật đầu, dịch chuyển đầu gối ngứa ran, hai tay chống đất, đứng dậy có chút khó khăn. Phúc tấn nhìn nàng đau khổ đứng lên, đưa tay đỡ.
“Ai nha.”
Cả chén trà nóng đều bị hất lên người Tiêu Sơ Âm.