Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 109: Tìm Trở Về, Bị Đánh Ngất
Tiêu Sơ Âm men theo đường nhỏ đi cả nửa ngày cũng không thấy căn nhà nào. Nàng vừa đi vừa mắng: “Biết vậy đã kêu tên hỗn đản Vũ Văn Tư Dạ vẽ bản đồ, dù gì lão nương đây cũng chỉ có một mình, hắn không sợ ta bị sói ăn hay sao.”
Nàng đang nói, phía sau truyền tới tiếng vó ngựa, vừa xoay lại nhìn, bụi đất bay cuồn cuộn. Một đám người cầm roi da quất vào khoảng không, băng băng lao tới.
Nữ nhân đẹp không thể bị ngựa dẫm chết.
Nàng vội vàng lùi qua một bên, chờ bụi đất tản ra nhìn một tiểu đội người thúc ngựa chạy tới. Dẫn đầu là người cưỡi một con ngựa lớn, một thân quan phục màu xanh, giữa bụi đường mù mịt, nàng đã thấy một vết sẹo trên mặt người đó.
Là Tề đô úy đang tìm người trong làng.
“Uy…” Tề đô úy ghìm dây cương, tuấn mã nâng vó trước hất bụi lên tung tóe, Tiêu Sơ Âm vội vàng giơ tay ngăn lại.
Tro bụi tung bay, giọng nói của Tề đô úy cũng hung dữ như khuôn mặt hắn, hỏi Tiêu Sơ Âm: “Xin hỏi, cô nương là Bình Uyên Vương phi phải không?” Ban nãy ở cổng thôn nghe thị vệ báo lại, nữ tử kia và Bình Uyên vương vừa ra ngoài đã đi về hai hướng khác nhau. Hắn lấy bức tranh trong ngực ra nhìn một lát, lại nhớ khuôn mặt mơ hồ lúc nàng ta cúi đầu, một ý niệm lóe lên liền dẫn người đuổi theo.
“Khụ…khụ…” Tiêu Sơ Âm ngẩng đầu nhìn hắn, hé ra một khuôn mặt xinh đẹp cau có vì tro bụi phía trước, nàng dùng tay áo vừa quạt vừa hỏi hắn: “ Ông nói cái gì? Âm thanh lớn quá ta không nghe rõ.”
Thị vệ phía sau bỗng phì cười, nào có ai nói tiếng quá lớn còn không nghe được, rõ ràng là cô nương đây oán giận Tề đô úy lớn tiếng.
Tề đô úy ngoảnh lại liếc hắn một cái, giọng nói giảm xuống hai độ: “Cô nương là Bình Uyên vương phi phải không?”
Tiêu Sơ Âm chợt nhíu mày: “Phải, thì sao?”
Tề đô úy lộ vẻ thất vọng.
Lông mày nàng giãn ra, nói: “Không phải, thì thế nào?”
Khuôn mặt Tề đô úy như màu gan heo, hắn lớn lên trong quân doanh, chưa từng gặp phải nữ tử đối đáp giảo hoạt như vậy.
Thị vệ phía sau lại không nhịn được nở nụ cười, có người lại cười ra tiếng.
Tề đô úy không hỏi nữa, trực tiếp chìa tay ra để thị vệ đưa đồ tới: “Bức tranh.”
Cuộn tranh cũ kĩ trên tay hắn chầm chậm mở ra, Tiêu Sơ Âm tò mò kiễng chân liếc trộm. Khiến Đại thế tử Tuyên Vũ phái người tìm kiếm rốt cuộc là người thế nào.
Nàng vừa nhảy lên, ánh mắt nhìn thấy một chiếc trâm cài phượng hoàng lưu ly lộng lẫy, là một nữ tử có thân phận tôn quý…
Nàng lại nhảy lên lần nữa, lần này nhìn thấy mái tóc mây đen tuyền, màu da trắng nõn, hàng mi thanh tú và đôi mắt lấp lánh.
Lần thứ ba, nàng còn chưa kịp nhảy lên, Tề đô úy đã hạ bức tranh xuống để nàng nhìn rõ người trong đó. Ánh mắt nàng lại tránh đi không nhìn nữa, người trên bức tranh và nàng giống nhau tới bảy phần. Nàng chỉ vừa nhìn thấy đôi mắt lòng đã sáng như gương, chả trách Tề đô úy lại đuổi theo.
“Nàng ấy là ai?” Không thể là nàng, nàng vẫn thấy có ba phần không giống, ngay cả khí chất cũng khác biệt. Người trong tranh đôi mắt sáng ngời, lông mày phi dương, như một loại ánh sáng rực rỡ chiếu sáng bao la vạn trượng, vượt ra khỏi thế gian, như mây bám víu lấy mặt trăng, phượng hoàng trên cửu trùng thiên.
Mà nàng, nhiều lắm cũng chỉ là hàng nhái kém cỏi.
Thần sắc Tề đô úy trang nghiêm, lời nói chứa chan sùng bái và ngưỡng mộ: “Hoàng hậu của Tuyên Vũ ta.”
…
Tiêu Sơ Âm đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó là bĩu môi, giương tay để hắn cuộn bức tranh lại, mình thì xoay người rời đi: “Hài nhái chính là hàng nhái, không thể nào leo lên những nơi sang trọng thanh nhã được. Tiêu Sơ Âm, nếu cô có chút khí chất của người đó, cô cũng có thể đi dạo trong hoàng cung Tuyên Vũ một vòng, nói không chừng còn có thể biết cách lừa dối họ.”
Tề đô úy nhìn nàng thần bí lẩm bẩm gì đó đang muốn đi, vung tay lên, thị vệ phía sau xoay người xuống ngựa, đi về phía Tiêu Sơ Âm.
“Cô nương, mời.” Thị vệ cản lối đi của nàng, khôi giáp cứng rắn phản xạ ra thứ ánh sáng nhàn nhạt.
Đôi mắt Tiêu Sơ Âm nhíu lại, quay lại nhìn Tề đô úy, vừa rồi hắn quy củ trước mặt Vũ Văn Tư Dạ, bây giờ lại lật mặt không nhận ra?
Tề đô úy trên ngựa ánh mắt cũng quét một vòng trên người nàng, nữ tử này giống người kia tới bảy phần, là người đó sao? Nếu đúng thì đại thế tử có thể yên tâm rồi.
“Đưa đi.” Không có mệnh lệnh của hắn, thị vệ không dám hành sự, bây giờ hắn lên tiếng, họ liền soàn soạt đứng thành bức tường người, từng bước bức lui nàng, âm thanh đinh tai nhức óc ong ong bên tai: “Cô nương, mời.”
Bọn họ ép nàng lui thì nàng lui sao?
Tiêu Sơ Âm nhíu mày, bị mấy thị vệ dồn vài bước, xoay người chạy về hướng ban nãy, thuận tay kéo một con ngựa, nhanh chóng xoay người lên ngựa, đương nhiên phải lui, không lui chính là kẻ ngốc.
“Giá.” Trước hết cứ nghĩ cách chạy trốn rồi tính tiếp, đám người này nhìn là biết không phải người tốt.
Tề đô úy không ngờ một nữ tử như nàng cũng dám cướp ngựa chạy trốn. Đang lúc thất thần, bên tai lại nghe giọng nói nóng nảy tàn độc: “Bắn.”
Lấy tên đáp cung, thả cung, tên phóng ra, ngựa lật ngã…
Một bóng người màu đen đạp gió bay về phía ngựa bị ngã, giống như một bông hoa u tối, thế đi dũng mãnh.
Vạt áo trên eo nàng đột nhiên bị kéo, hù dọa nàng nhìn chú ngựa dưới thân run rẩy máu tuôn như suối, chỉ có thể nắm chặt lấy vạt áo của mình, không rảnh bận tâm tới chuyện khác.
“Bản thế tử tưởng cô là nữ nhân, không ngờ lại là nam nhân.” Lúc Nguyên Lân nhận được tin chạy tới, vừa đúng lúc thấy bộ dạng nàng xoay người cướp ngựa chuồn mất. Nữ nhân này trong lúc đó vẻ mặt trở nên ngoan độc hơn bất kì nữ tử nào trong cung.
Nàng quay người lại, ngẩng đầu nhìn nam nhân thân hình cao lớn đang kéo vạt áo mình, đoán chừng mình sẽ không chạy được nữa, xa xa Tề đô úy cầm cung tên còn chưa thu hồi, nhìn nam nhân này với vẻ mặt kính cẩn.
Nàng nghiêng đầu, nắm vạt áo của mình, hung dữ nhìn chằm chằm nam nhân này: “Thì ra đại thế tử lại đoạn tụ, ham thích trai đẹp.”
Nguyên lân hai mắt giận dữ, nữ nhân này so với người ấy ngay cả một phần cũng không bằng.
“Bản thế tử khuyên cô, rượu mời không uống lại uống rượu phạt à.” Hắn áp sát khuôn mặt xinh đẹp của nàng, vẻ mặt lúc đó có một tia hoảng loạn, quả thật là giống, quá giống.
“Thế tử ngài có mời rượu bản cô nương sao? Dường như ngay từ đầu đã là rượu phạt rồi.”
Hắn nói một câu, nàng nhất định phải đáp một câu.
Cuối cùng, Nguyên Lân bị nàng quấy nhiễu đến không chịu được nữa, chỉ có thể dùng thủ đoạn trực tiếp nhất, đánh ngất mang đi.
“Phái người thông báo cho phụ hoàng, nói bản thế tử đã tìm được công chúa rồi.” Ánh mắt Nguyên Lân lộ ra vẻ hung ác, vác Tiêu Sơ Âm trên vai không chút thương tiếc. Muốn trách thì trách nàng xui xẻo, cố tình sinh ra khuôn mặt giống người kia như vậy.
“Dạ.” Tề đô úy do dự liếc nhìn Tiêu Sơ Âm trên vai đại thế tử, nghĩ nghĩ lại để chuyện nàng đi cùng Bình Uyên vương trong lòng, không nói gì.