Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Chương 105: Vết Thương Làm Lòng Đau


Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 105: Vết Thương Làm Lòng Đau

Đối với hành động của Tiêu Sơ Âm, Vũ Văn Tư Dạ cũng không hiểu được, nhà người ta làm xong đậu hũ còn nóng lòng bán xong luôn ngày hôm đó. Nàng thì ngược lại, không lấy ra phơi mà còn dùng chăn bông ủ kín, khí trời tháng ba tháng tư mặc dù không nóng nhưng cũng không được dùng chăn che đậy. Nhưng nàng không vội thì hắn cũng không gấp. Dù sao nàng cũng có cách làm.
“Nương tử Vương Dạ, mấy hôm trước mẹ ta đã kêu người đưa cối xay cho cô, sao tới hôm nay còn chưa thấy cô đem ra. Cô lười như vậy là muốn bị thôi đúng không!” Lý Nhị Nha đưa một đám tỷ muội xông vào trước viện đầu xóm, vừa đẩy cửa ra đã hét lên.
Vừa đúng lúc Tiêu Sơ Âm đang bê đậu hũ từ trong nhà đi ra, thấy cái nàng hùng hổ xông vào, nàng quệt miệng bịt mũi vén chăn bông lên.
“Mùi gì vậy? Thối chết đi được!”
“Nhị Nha, chắc chắn là đậu hũ của nương tử Vương Dạ không đem đi bán nên mới có mùi khó ngửi như vậy!”
“Vương Dạ tướng công ưu tú như thế, sao lại có nương tử thế này chứ, chậc chậc…”
Mấy nữ nhân ùa vào trong, thấy trong sân chỉ có một mình Tiêu Sơ Âm, lấy tay quạt trước mũi chán ghét hỏi: “Nương tử Vương Dạ, tướng công của cô đâu? Nhị Nha của chúng tôi tìm huynh ấy có chuyện.”
Tiêu Sơ Âm ngẩng đầu cười, trong tay đang cầm chăn bông đã vén lên, nói: “Các vị tới tìm Vương Dạ à? Huynh ấy ở trong phòng…đi đi…”

Người nào đó bây giờ còn chưa ngụy trang xong đâu nhỉ, sắp phải gặp khách rồi.
Lý Nhị Nha bước lên dẫn đầu, chiếc cằm tròn vành trông rất dữ tợn, đi tới trước phòng, mấy nữ nhân mặt đầy son phấn phía sau cũng đi theo, trong lòng cũng đều có tính toán.
Vương Dạ đẹp như vậy, nếu cưới Lý Nhị Nha chẳng phải là một gốc cây đẹp cắm phải bùn nhão sao. Bọn họ không có mẹ làm thôn trưởng, đành phải xu nịnh Lý Nhị Nha, cùng nàng ta gặp Vương Dạ vài lần, nói không chừng có thể thay đổi được.
“Vào đi, vào đi, không có nước ngon trà ngon tiếp đãi, xin đừng ghét bỏ nhé!” Tiêu Sơ Âm tiếp tục đảo đậu hủ đang dậy mùi, cười tít mắt hết sức nhiệt tình.
Trong sân vang lên một hồi âm thanh bang bang, mấy nữ nhân xông lên gõ cửa, giọng nói chần chừ không khác gì tiếng muỗi, “Vương Dạ, ta là Lý Nhị Nha, huynh mở cửa đi, ta có chuyện muốn nói với huynh.”
“Hiện tại ta không tiện gặp khách, nếu không Lý tiểu thư cứ về trước đi, một lát nữa Vương mỗ sẽ tới cửa bái phỏng.” Trong phòng Vũ Văn Tư Dạ ngồi trước bàn, cau mày nói.
Chẳng lẽ Tiêu Sơ Âm không biết hắn đang dịch dung sao, vậy mà lại để đám nữ nhân này đi vào.
Trong sân Tiêu Sơ Âm đang làm đậu hũ hắt xì thật to, nàng xoa xoa mũi, nói thầm: “Ta có lòng tốt giúp huynh tìm vợ, huynh còn mắng ta. Không phân biệt tốt xấu!”
“Có gì mà không tiện, cũng chẳng phải chúng ta chưa từng gặp nhau, người ta cái gì cũng nói với huynh cả rồi, huynh còn ngại ngùng gì chứ.” Lý Nhị Nha bám riết không tha, giọng nói ỏng ẹo càng thêm dịu dàng, tay Tiêu Sơ Âm đang cầm đậu hũ chợt run lên.
“Là lúc không tiện.” Giọng Vũ Văn Tư Dạ trở nên lạnh lẽo, bất giác để lộ uy quyền của người bề trên. Mấy người bên ngoài nghe thấy đều sửng sốt, không biết thế nào, lại làm người ta cảm thấy lòng mình nguội lạnh.
Tiêu Sơ Âm nghe được câu này, khóe miệng bất đắc dĩ cười cười, khóe mắt liếc thấy mẹ vợ thôn trưởng vừa lúc đi ngang qua sân, dường như đang tìm gì đó.
Nàng đứng dậy vỗ tay một cái, lớn tiếng nói: “Lý Nhị Nha, mẹ cô gọi cô về nhà ăn cơm! Nhanh lên!”
Lý Nhị Nha vừa xoay người, quả nhiên mẹ nàng mới đi qua cửa, mẹ đã nói nàng không được gấp gáp, nữ tử phải dè dặt cẩn trọng một chút. Nếu như để mẹ biết nàng chạy đến tìm Vương Dạ, nhất định nàng sẽ bị mắng.
“Vương Dạ, huynh nói rồi đó nha, huynh nhất định phải đến nhà ta đó!” Nàng lắc lắc eo như thùng nước, vội vàng đi ra cổng, chờ không thấy bóng dáng thôn trưởng nữa mới cùng mấy nữ nhân kia õng à õng ẹo trốn tránh rời đi.

Tiêu Sơ Âm cười lắc đầu, nhìn thoáng qua đậu hũ bày trên ván gỗ, giải quyết xong ngày mai đi bán đậu hũ!
Nàng rửa tay đẩy cửa đi vào phòng, thấy Vũ Văn Tư Dạ đang dùng hai tay cầm bút lông để viết chữ, bộ dạng vô cùng khổ cực.
“Huynh viết gì vậy?” Nàng nghi ngờ hỏi.
“Đây là bồ câu được nuôi trong thôn, ta muốn viết thư để bồ câu mang ra ngoài. Hy vọng Trưởng Tôn và thái tử có thể sớm tìm được chúng ta.” Hắn buông bút giải thích.
Nàng còn tưởng hắn không vội, xem ra cũng rất sốt ruột. Nhưng một vương gia bình thường sống an nhàn sung sướng, công vụ bề bộn, đối với cuộc sống điền viên này, ngay từ đầu đã có chút gắng gượng. Đã nhiều ngày như vậy, dần dần không chịu được cũng là chuyện bình thường. Ánh mắt nàng nhìn thấy đôi tay băng vải đã bẩn, cười nói: “Ta đi lấy thêm băng vải cho huynh băng lại, tránh bị nhiễm trùng. Buổi tối bày quầy còn phải nhờ huynh giúp một tay.”
Nàng không tiếp tục đề tài ban nãy, nếu Trưởng Tôn Tông Lam và Vũ Văn Triệt biết rõ mục đích cuối cùng của nàng là phải rời đi, không biết có cảm tưởng gì. Nàng có thể lạnh lùng đối mặt với Vũ Văn Tư Dạ, nhưng không cách nào dửng dưng đối mặt với họ. Dù Sao, đó cũng là người đối xử rất tốt với nàng.
“Ừ, được.” Vũ Văn Tư Dạ cười gật đầu, đẩy giấy bút trên bàn sang một bên, để tay lên bàn, chờ nàng thay băng cho hắn.
Mặc dù chỉ sáng lên trong nháy mắt, nàng cũng nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ trên bàn gỗ trong mật thất. Nhưng lúc chính thức nhìn thấy vết thương trên tay hắn, nàng cảm thấy da đầu tê dại, lồng ngực chua xót đau đớn, cả hàm răng cũng cảm thấy chát chúa.
“Sao vậy?” Hắn thấy nàng sau khi mở vết thương ra vẫn không nhúc nhích, khó hiểu ngẩng đầu hỏi.
“Không, không sao.” Nàng cẩn thận tháo băng gạt ra, nói khẽ: “Sao huynh không nói với ta bị thương nặng như vậy.”

Hắn cười cười, đôi mắt vô cùng dịu dàng, nói: “Nàng đau lòng sao?”
Nàng cúi đầu không nói, nhìn huyết nhục mơ hồ trên cổ tay hắn, da thịt trên cổ tay khoảng năm phân không chỗ nào lành lặn, toàn bộ đều chi chít lỗ máu, chính giữa lại thấy cả xương trắng. Hắn băng vải rất dày, từ bên ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy bị thương ngoài da, không hề nghĩ tới bị thương tới gân cốt.
“Có đau không?” Nàng hỏi, đổi băng vải cũ, lại thay nước thuốc lên băng vải mới. Trong thôn không có thuốc tốt, chỉ có thể dùng thuốc trị ngoại thương bình thường và cồn tiêu độc. Không những thời điểm đắp lên đau đớn khó nhịn mà hiệu quả còn rất chậm, đôi tay hắn vẫn chưa bị phế bỏ xem như cũng là may mắn lắm rồi.
Hắn cảm thấy lời này nghe rất quen, không lâu trước kia, lúc nàng gả cho hắn, hắn cũng từng hỏi nàng, có đau không. Khi đó nàng bị ngạch nương hất trà bị bỏng.
“Không đau.” Hắn khẽ cười, nói: “So với việc tự ta làm thì tốt hơn nhiều.”
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt đen tuyền xao động, vẻ mặt hắn hàm chứa ý cười. Như tảng đá kiên cố sừng sững trên đỉnh núi, dùng thái độ dịu dàng mà hờ hững để đối mặt với mưa gió gian khổ.
“Xin lỗi, Sơ Âm, cảm ơn nàng.” Hắn nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.