Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 101: Không Thấy Vương Gia Và Tiêu Cô Nương Đâu Nữa
Cờ trắng trong tay Vũ Văn Triệt hạ xuống, Trưởng Tôn Tông Lam ngồi đối diện, trong tay cầm cờ đen ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn sân viện bên kia nói: “Tư Dạ lại làm gì thế nhỉ?”
Vũ Văn Triệt giục hắn, cười như nở hoa: “Tông Lam, tới lượt ngươi!”
Trưởng Tôn Tông Lam hơi trầm ngâm, đặt cờ đen xuống, tiếp tục nói: “Gần đây Tư Dạ rất không bình thường, ta sợ hắn sẽ phân tâm. Triệt, ngươi cho người để ý hắn một chút, tránh lỡ việc.”
Vũ Văn Triệt cười, nói: “Ta biết rồi, Tông Lam, tới lượt ngươi!”
Ánh mắt Trưởng Tôn Tông Lam lơ đãng, thế cục trên bàn cờ đã rõ ràng, quân cờ trắng của Vũ Văn Triệt vây lấy quân cờ đen của hắn. Quân đen như mãnh hổ bị chặt mất bốn chân, không thể nào di chuyển được.
“Triệt, tài đánh cờ của ngươi lại có tiến bộ rồi.” Hắn cười tán dương.
Vũ Văn Triệt cười như ngấm gió xuân, quân cờ đen trắng rõ ràng chiếm một phần trên bàn cờ, hắn nói: “Tuyên Vũ quốc gần đây rất không an phận, liên tục quấy nhiễu biên giới Hoa Thụy quốc. Phụ hoàng để ta đề cử một người đi dẹp loạn, ta định cử Bình Uyên vương đi.”
Trưởng Tôn Tông Lam sửng sốt, hỏi lại: “Để Tư Dạ đi vào lúc này sao?”
Vũ Văn Triệt cười cười, làm xáo trộn quân cờ trên bàn, nói: “Ừ, để Vương huynh đi.”
…
Trên phố dài phồn hoa ở Kinh thành, Tiêu Sơ Âm thở hắt ra, tham lam hít không khí trong lành: “Đúng là hương vị này! Hương vị không bị ràng buộc! Thật thoải mái!”
Nàng vận cẩm phục của một công tử, đai lưng bằng bạch ngọc treo một miếng ngọc bội tinh xảo. Quạt trong tay vừa đong đưa vừa bước đi, nhìn cũng rất có dáng vẻ.
“Nói ra có lẽ ngài sẽ không tin, ta nói cho ngài biết, lần trước không biết là vì chuyện gì, dường như cũng trên con đường này, đúng rồi, chính là nơi này, không phải, còn phải quẹo vào nữa, đúng, chính là ở đây. Lúc ta về trạch viện, vậy mà lại gặp phải Thái tử bị người ta ám sát! Giữa ban ngày ban mặt, ngài thấy có dọa người không chứ, máu đầy trên đất…Chậc chậc…Giống như giết heo vậy!” Nàng phe phẩy cây quạt, vẻ mặt vô cùng căm ghét.
Vũ Văn Tư Dạ biết nàng cứu Vũ Văn Triệt, nhưng không biết quá trình thế nào. Lúc này nghe nàng nói vậy, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, Vũ Văn Triệt không thể chống lại kẻ địch, nàng lại càng không thể. Nhưng ở hiện trường đẫm máu ấy, nàng đã cứu Thái tử, cần có bao nhiêu dũng khí để làm chuyện đó. Một nữ tử mà làm được như vậy, có bao nhiêu lòng can đảm và hiểu biết đây.
“Còn nữa, còn nữa.” Nàng tiếp tục chỉ vào một tửu lâu, nói: “Ta còn cùng thái tử vào tửu lâu này ăn gì đó, nhưng mà ta đeo mặt nạ để ăn, hình như lúc đó trên đường có người lục soát tìm ai đó, thật ra tửu lâu này là của huynh trưởng ta, nhưng ta rất ghét hắn, chưa bao giờ ghé qua. Kết quả chỉ vẻn vẹn ghé một lần mà hắn đã bị người ta cắt mất lỗ tai, tửu lâu cũng bị đóng cửa…Ài, ngài không chứng kiến tình hình lúc đó đâu, thật sự là rất sảng khoái! Ha ha!” Nàng hạ giọng cười, chia sẻ niềm vui sướng với người bên cạnh.
Hóa ra là nàng ở đó, lúc ấy hắn cảm thấy nơi đó có điều khác thường. Nếu không phải cho rằng tên đại công tử của Tiêu gia kia giở thủ đoạn phân tán sự chú ý của hắn, hắn cũng không bỏ sót hai người trong góc phòng.
Vũ Văn Tư Dạ cùng nàng ngắm cảnh sắc trên đường phố. Sau khi tỉnh lại dường như nàng đã nói nhiều hơn, những kí ức bỏ sót hắn làm hắn lần nữa thấy được chỗ đặc biệt của nữ nhân này.
“Lại đây, ta đưa nàng đến một chỗ.” Vũ Văn Tư Dạ thấy trên đường ngoại trừ hai nơi vừa nãy nàng nói say sưa, những chỗ khác đều không hỏi han gì, kéo nàng quẹo vào một con hẻm nhỏ hẻo lánh.
“Ngài muốn làm gì?” Con hẻm nhỏ chỉ đủ một người đi qua, nàng lo sợ bất an đi phía trước, Vũ Văn Tư Dạ đỡ vai nàng đi phía sau. Không phải hắn lừa gạt nàng rồi tiền dâm hậu sát đấy chứ? Lúc nãy nên chào hỏi Trưởng Tôn Tông Lam một tiếng, sau này cũng không đến nỗi chết không rõ ràng, nàng không muốn đâu!
“Ngài muốn dẫn ta đi đâu?” Mắt thấy con hẻm nhỏ ngày càng hẹp, con đường đã không thể đi được nữa. Cơ thể nàng đột nhiên chịu lực, sau khi quẹo qua con hẻm dường như không thể đi được nữa lại trở nên rộng rãi.
Tiêu Sơ Âm nhìn cảnh tượng đèn đỏ treo trên cao, lại tò mò khó hiểu, còn mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ngài dẫn ta đến đây làm gì?”
Nàng tò mò về nghề nghiệp được xã hội cổ đại cho phép hoạt động này, khó hiểu là vì sao Vũ Văn Tư Dạ muốn dẫn nàng đến kỹ viện.
Vũ Văn Tư Dạ vận cẩm bào màu đen chạy tới gốc cây khô giữa sân, hắn đưa tay sờ soạng trên thân cây, vẫy tay gọi Tiêu Sơ Âm đi qua.
“Chờ một lát, trên đất sẽ mở ra một lối đi, nàng đi vào trước, bên trong có một ô hình vuông nổi lên, nàng ấn nó xuống sẽ mở ra một con đường cho ta đi vào.” Vũ Văn Tư Dạ dặn dò nàng.
Tiêu Sơ Âm cúi đầu nhìn hậu viện yên lặng, ai có thể ngờ được, hậu viện của kỹ viện có treo đèn lồng đỏ thẫm, lại còn có mật đạo do vương gia thiết kế.
“Nó dùng để làm gì?” Nàng khó hiểu hỏi.
Vũ Văn Tư Dạ chớp mắt, cười nói: “Chờ nàng vào trong sẽ biết.”
Mặt đất bỗng rung chuyển, đá lát chậm rãi khởi động, Tiêu Sơ Âm nhìn cổng vào chậm rãi mở ra trước mặt mình. Lòng do dự, nhấc chân dè dặt đi vào.
Đúng như lời Vũ Văn Tư Dạ đã nói, sau khi đi vào, cửa khép lại. Bên trong mật đạo đen kịt lồi ra một khối hình vuông có ánh sáng nhàn nhạt.
Trong bóng tối, Tiêu Sơ Âm cười khổ, nàng ngẩng đầu nhìn khối vuông, hình vẽ bên trên là thứ nàng vô cùng quen thuộc. Năm ngôi sao trên khối vuông tỏa ánh sáng lập lòe.
Nàng nhìn hình vẽ trên khối vuông, vươn tay ra, thật lâu vẫn không nhúc nhích, cơ quan đi vào mật đạo chính là hình vẽ này. Như vậy thì nguồn gốc của mật đạo này không nói cũng biết là ai tạo ra. Nếu tìm trong này, có thể sẽ tìm được vật nàng cần.
Nhưng…
Nàng vươn tay đè khối vuông đó xuống, mật đạo khởi động, ánh mặt trời vương vãi chiếu xuống, Vũ Văn Tư Dạ cũng theo xuống.
Mật đạo khép lại.
Vũ Văn Tư Dạ lấy ra chiếc bật lửa, ma sát lên tường tạo ra lửa, đốt cây đuốc trên tường, theo tiếng “xoẹt” của cây đuốc thứ nhất, mấy cây đuốc trên tường giống như đều có ngòi nổ, lan nhanh ra những cây xung quanh. Căn phòng tối bỗng dưng được chiếu sáng.
Nàng nhìn khắp căn phòng, phút chốc trở nên kinh ngạc không nói ra lời. Trong nháy mắt, nàng cho rằng bản thân mình lại xuyên qua một lần nữa…
Kiếm Thụy Sĩ, ấm nước, bản đồ Bắc Kinh…Trên bàn bày đầy những vật dụng cần thiết của một khách du lịch. Mà trên ghế lại đặt bộ quần áo được xếp gọn gàng và một chiếc nón.
“Đây là mật thất mười năm trước, lúc phát hiện ra chính là thế này, những thứ kia cho tới bây giờ chúng ta vẫn chưa hề thấy qua. Nhưng ta nghĩ, chắc nàng rất quen thuộc.” Vũ Văn Tư Dạ đến bên cạnh bàn, lật tới lật lui những trang giấy trên đó, thản nhiên nói.
“Ngài nói gì ta không hiểu.” Tiêu Sơ Âm vừa nói vừa thối lui, nhưng bước chân lại không ngừng lên tiếng, đi tới cái bàn. Nàng cho rằng gặp Lỗ Dao là ngoài ý muốn, nhưng không ngờ, chuyện xuyên qua chẳng phải là ngẫu nhiên! Từ mười năm trước đã có người xuyên qua đến triều đại này, tiếp theo là Lỗ Dao, sau đó là mình. Còn sau đó còn có ai đến đây hay không thì nàng không biết.
Vũ Văn Tư Dạ nhìn vẻ mặt mất tự nhiên dưới ánh lửa của nàng, trên trang giấy ố vàng được mở ra, một chiếc bánh ngọt tinh xảo được vẽ trên đó, hắn nói: “Lúc Trưởng Tôn Nghiên cứu sống nàng, cô ta đã dùng máu trong cơ thể mình, cô ta chưa hề muốn làm công việc cao ngạo như của Lâm Nguyên Kỳ. Từ lúc cô ta phát hiện ra chỉ duy trì được dung mạo trẻ con thì cũng đã định trước, muốn thắng cũng chỉ là thắng được sư Đệ Lâm Nguyên Kỳ, cho nên…cô ta chưa bao giờ tùy tiện cứu người, khi đã cứu thì lại có một quy tắc kì quái, phải uống máu người…”
“Đừng nói nữa.” Đừng làm nàng thấy mình thiếu nợ hắn.
“Nàng không hề mất trí nhớ, đúng không?” Vũ Văn Tư Dạ cười nhìn nàng, trên mặt nét dịu dàng chưa từng có.
“Cô ấy đã kiệt sức, cô ấy nói nếu mình lại ngây ngốc nữa thì sẽ không nhịn được mà muốn giết ta, nên nhờ ta lừa huynh.” Tiêu Sơ Âm chống tay lên bàn, cảm thấy toàn thân vô lực.
“Nếu ta không mang nàng tới đây, nàng sẽ gạt ta cả đời sao? Cho dù ta muốn cưới nàng một lần nữa.” Hắn hỏi nghiêm túc, ánh lửa rọi lên khuôn mặt thâm thúy, lại lộ ra vẻ hài hước vô tận.
Tiêu Sơ Âm bất đắc dĩ cười khổ: “Ta biết huynh cứu ta, nhưng ta thà rằng cả đời huynh không muốn cứu ta, muốn giết ta là huynh, muốn cứu ta cũng là huynh. Ta giống như con kiến trong bàn tay huynh, vĩnh viễn không thể thoát khỏi khống chế của huynh.”
“Nàng chưa trả lời câu hỏi của ta.” Hắn dịu dàng nói, khăng khăng muốn biết đáp án.
Nàng ngẩng đầu, cười rực rỡ: “Không, ta sẽ nghĩ cách bỏ trốn, mặc kệ bao lâu, dù có trở ngại, ta đều sẽ bỏ trốn.”
“Hơn nữa, bây giờ nàng đã biết chạy thoát như thế nào rồi đúng không?” Hắn khẽ mỉm cười, ánh lửa trong phòng tối bỗng nhiên bị dập tắt, căn phòng lần nữa rơi vào bóng tối…
Tiêu Sơ Âm trong khoảnh khắc bóng tối bao trùm phi thân về phía đồ vật đã chú ý từ lâu…
….
“Thái tử điện hạ! Không tìm thấy tung tích của Vương gia, hơn nữa…Tiêu cô nương cũng không thấy đâu nữa!” Thị vệ vội vàng báo lại, Vũ Văn Triệt đang thảo tấu chương để Bình Uyên vương nghênh chiến, nghe vậy sửng sốt.
Không thấy nữa? Cả hai người?
Đồng thời lúc này, Trưởng Tôn Tông Lam cũng xoay người từ ngoài cửa đi vào, ném tên thị vệ trong phòng sang một bên, vẻ mặt gấp gáp: “Mật thất đã có người đi vào!”
Vũ Văn Triệt đập bàn giận dữ đứng lên, khiến Lỗ Dao đang nghe lén phía sau bình phong sợ đến mức đứng không yên, đẩy ngã bình phong.
“Đừng…bỏ lại ta.” Nàng đáng thương nhấc tay, từ khi Tiêu Sơ Âm tỉnh lại, nàng liền bị mấy đại mỹ nam đối xử rất lãnh đạm, cũng bởi câu nói sai lầm không tính là sai lầm kia!