Đọc truyện Trọn Kiếp Yêu – Chương 52
☆, Chương 15.3
Cố Lâm tự hỏi lòng mình, rồi chỉ có thể kết luận, cô không hoàn toàn vì mục đích lôi kéo và mua chuộc Tùy Viễn nên mới làm vậy.
Cố Lâm quay lưng về phía Hoa Thiệu Đình, cố gắng cất giọng nhỏ nhẹ để anh yên tâm: “Tiên sinh đừng trêu chúng tôi nữa, bằng không tôi sẽ chẳng dám cùng Tùy Viễn đến gặp tiên sinh”.
“Bây giờ, cô nói chuyện cũng nghiêng về phía cậu ta rồi, tôi mất công nuôi cô sáu năm, cậu ta tự dưng được người còn suốt ngày đến chọc tức tôi.”
Hoa Thiệu Đình vừa dứt lời, Tùy Viễn liền xuất hiện ở cửa. Anh đến kiểm tra mắt của Hoa tiên sinh. Vừa ngẩng đầu, anh phát hiện Cố Lâm cũng ở trong phòng. Thế là cả ba đều im lặng, Cố Lâm ngượng ngùng đứng lui ra cửa, không nhìn bọn họ.
Tùy Viễn phấn khởi, định chào hỏi cô một câu nhưng bị phớt lờ. Bắt gặp ánh mắt của Hoa Thiệu Đình, anh lắp bắp: “Anh… anh… đừng nhìn tôi như vậy, tôi đang nổi da gà đây này”.
Người đàn ông ngồi bên cửa sổ nở nụ cười mang hàm ý sâu xa.
Tùy Viễn chỉ muốn vả vào miệng kẻ nhiều chuyện. Hoa Thiệu Đình cả ngày buồn chán, bây giờ gặp chuyện mới mẻ nên tâm trạng cũng vui hơn. Điều đó càng khiến Tùy Viễn bực bội trong lòng.
“Anh đừng để ý đến chuyện của chúng tôi, hãy lo cho bản thân anh ấy, đã có tin của Tam tiểu thư chưa?” Tùy Viễn vừa nhỏ thuốc vừa hỏi.
Hoa Thiệu Đình lắc đầu, bình thản đáp: “Chưa tìm thấy thì tiếp tục tìm kiếm”.
“Cô ấy lái xe của nhà họ Tưởng đúng không? Như vậy càng dễ lần dấu vết.” Tùy Viễn ngẫm nghĩ rồi nhắc nhở đối phương.
“Tôi biết, nhưng lần này chẳng khác nào mò kim đáy bể, bởi cô ấy đã rời khỏi thành phố Mộc.”
“Nếu tìm không ra thì sao?”
Hoa Thiệu Đình ngước một bên mắt nhìn Tùy Viễn. Tùy Viễn không tiếp tục đề tài này mà hạ giọng khuyên anh: “Được rồi, ý của tôi là anh nên nghĩ thoáng một chút”.
Hoa Thiệu Đình ngẩng đầu để đối phương thay thuốc, đồng thời cất giọng nhàn nhạt: “Tìm không ra thì cứ tiếp tục tìm, mười năm, hai mươi năm, cho đến khi tôi chết. Cố Lâm, cô nghe cho rõ rồi ra ngoài thông báo với bọn họ. Nếu người nào không muốn tìm, bảo bọn họ có bản lĩnh đến giết chết tôi trước. Tôi còn sống ngày nào thì vẫn phải tìm kiếm ngày đó. Đây là mệnh lệnh, rõ chưa?”.DĐ♧LêQuýĐôn
“Vâng, thưa tiên sinh.”
Cuối cùng, Hoa Thiệu Đình nói có chuyện muốn hỏi, chỉ giữ lại Tùy Viễn, bảo Cố Lâm ra ngoài trước.
“Tôi muốn hỏi cậu, vết sẹo mổ đẻ trên bụng phụ nữ và vết sẹo mổ ruột thừa có gì khác biệt không?”
Vừa định trả lời, Tùy Viễn chợt nhận ra điều bất thường, ngượng ngập vặn lại đối phương: “Hả, anh hỏi chuyện này làm gì? Anh định bắt ai mổ đẻ?”.
Hoa Thiệu Đình chẳng buồn giải thích: “Cậu ra dấu vị trí cho tôi xem nào”.
Tùy Viễn không hiểu nhưng vẫn làm theo lời anh. Hoa Thiệu Đình chau mày: “Đúng là Bùi Bùi đã từng sinh con. Tôi đã nhìn thấy vết sẹo đó, nhưng cô ấy nói là mổ ruột thừa, không cho tôi hỏi kỹ”.
“Một cái là ở bên phải, một cái ở giữa, anh chẳng có kiến thức gì cả.”
Hoa Thiệu Đình nói lạnh lùng: “Kiến thức của tôi không cần thiết dùng vào phương diện này”.
Tùy Viễn nhanh chóng đoán ra, vì sao Hoa Thiệu Đình có thể nhìn thấy vết sẹo ở bụng Bùi Hoan. Anh ta mất tự nhiên, mắng một câu: “Đúng là lưu manh”.
Hoa Thiệu Đình liếc anh ta: “Bác sĩ Tùy, chuyên nghiệp một chút”.
“Mổ đẻ cũng tốt, người mẹ khỏi cần chịu đau đớn cực nhọc.” Tùy Viễn nói một câu an ủi.
Hoa Thiệu Đình lắc đầu: “Tôi còn không hiểu cô ấy hay sao? Giống lần này, cô ấy chẳng mang theo thứ gì, một mình đi tỉnh khác, cũng không dám rút tiền từ ngân hàng. Không hiểu cô ấy sống kiểu gì nữa?”.
Tùy Viễn biết Hoa Thiệu Đình luôn lo lắng cho Tam tiểu thư, khuyên nhủ cũng vô dụng. Anh ta đành đi ra ngoài ngó nghiêng, sau đó quay lại hỏi: “Thím Lệ dẫn cháu nội đến đại sảnh lớn gói sủi cảo, anh có đi xem không?”.
Hoa Thiệu Đình ngẩng đầu dõi mắt ra ngoài cửa sổ, vừa vặn có người bắn pháo hoa sáng rực. Không khí vui vẻ và náo nhiệt mới là đêm Giao thừa. DĐLQĐ
Anh cười nói: “Đi thôi”.
Đêm Giao thừa, toàn thành phố không ngủ, đèn đóm sáng trưng.
Trong một năm, chỉ riêng tối hôm nay là không có khoảng cách giữa các khu vực trong thành phố. Tất cả mọi người đều có chung tập tục như nhau.
Tại ngôi nhà nhỏ ở thành phố Diệp, Bùi Hoan và Thẩm Minh đang gói sủi cảo. Phát hiện cô không biết gói, Thẩm Minh liền tiến lại gần dạy cô. Sênh Sênh còn biết một chút, bởi vì ở trại trẻ mồ côi, các cô nhân viên và những người tình nguyện thường cùng bọn trẻ nấu món sủi cảo.
“Sênh Sênh thông minh thật đấy, giỏi hơn mẹ rồi.” Bùi Hoan khen con gái. Sênh Sênh đi đến dạy cô như người lớn. Bùi Hoan ôm con bé, hai mẹ con cùng gói. Ti-vi ở phòng ngoài bắt đầu phát chương trình Chúc mừng năm mới, âm thanh đặc biệt rộn ràng. Cửa kính đầy hơi nước nhưng vẫn có thể phân biệt được màu của pháo hoa.
Lại một năm trôi qua, dù khó khăn vất vả ra sao, năm cũ cũng đã kết thúc.
“Trước đây, cô ăn Tết thế nào?” Thẩm Minh đột nhiên hỏi.
Bùi Hoan cười lắc đầu: “Tôi cũng không nhớ rõ, chẳng có gì thú vị”.
Thẩm Minh đi đun nước sôi để chuẩn bị nấu sủi cảo. Anh ta gãi đầu: “Sau khi mẹ tôi phát bệnh, mấy năm nay tôi đều đón Tết một mình. Tôi không có công ăn việc làm ổn định, chỉ trông coi hiệu sách dưới nhà, cũng chẳng có bạn bè… nên rất vô vị. Sau này, sau này… cô có thể sống ở đây… chúng ta chăm sóc lẫn nhau… cũng rất tốt”.
Bùi Hoan mỉm cười. Theo tiếng pháo nổ tưng bừng, cô cất cao giọng với anh ta: “Chúc mừng năm mới!”.
Thẩm Minh cười hì hì, vui vẻ như một đứa trẻ. Hai người bỏ sủi cảo vào cặp lồng giữ nhiệt rồi mang đến bệnh viện cho mẹ anh ta.
Ti-vi trong phòng bệnh cũng đang phát chương trình Chúc mừng năm mới. Mẹ Thẩm Minh trò chuyện rôm rả với bệnh nhân ở giường bên cạnh.
Thẩm Minh đi vào. Mẹ anh ta nhìn chằm chằm rồi hỏi anh ta tên gì. Người ở xung quanh đều cười. Thẩm Minh nhẫn nại nói chuyện với mẹ, sau đó đút sủi cảo cho bà.
Bùi Hoan vốn ở ngoài chờ Thẩm Minh. Nhưng mẹ anh ta không nhận ra con trai, bỗng dưng nổi nóng, suýt nữa ném cặp lồng giữ nhiệt xuống đất. Chứng kiến cảnh tượng này, cô liền bảo Sênh Sênh ngồi yên trên ghế rồi chạy vào giúp đỡ.
Thẩm Minh ngăn cô lại: “Đừng, mẹ tôi lúc hồ đồ tính tình thường không ổn định. Cô dẫn Sênh Sênh đi chơi một lát đi”.
“Không sao, một mình anh khó có thể xoay xở. Anh cầm lấy, để tôi đút cho.” Bùi Hoan nói.
Thẩm Minh không cho cô làm nhưng Bùi Hoan mặc kệ anh ta. Cô đi dỗ bà Thẩm trước, hỏi bà năm nay bao nhiêu tuổi, thu hút sự chú ý của bà. Bà Thẩm chưa từng gặp cô, nhất thời hiếu kỳ nên không còn làm mình làm mẩy. Bùi Hoan gắp miếng sủi cảo, thổi nguội, vừa nói chuyện vừa đút cho bà. Cuối cùng, mẹ Thẩm Minh cũng ăn vài miếng.
Chứng kiến cảnh này, bà già ở giường bên cạnh hết sức ngưỡng mộ, trêu Thẩm Minh: “Hai ngày không gặp, thằng bé này đã kiếm được người vợ tốt rồi, con dâu tôi còn chẳng thèm để ý đến tôi ấy chứ”.
Thẩm Minh vội giải thích: “Không phải đâu, đây là bạn cháu. Cô ấy cùng cháu đến đây, mẹ cháu không ngồi yên nên cô ấy mới giúp đỡ. Dì đừng nói lung tung”.
Một người khác cười: “Bà già nhà cậu mà biết cậu tìm được bạn gái tốt như vậy, chắc chắn sẽ tỉnh táo ngay lập tức. Cậu mau đi nói với bà ấy đi”.
Thẩm Minh đỏ mặt. Hai người lại cùng bà Thẩm xem ti-vi một lúc. Bởi vì đã muộn nên y tá đến bảo bọn họ ra về.
Bùi Hoan bế Sênh Sênh cùng anh ta đi xuống dưới. Bây giờ đã qua thời khắc Giao thừa nhưng đường phố vẫn đông người, tiếng pháo không ngớt. Sênh Sênh bịt tai cười khanh khách.
Thẩm Minh ngập ngừng muốn nói điều gì đó. Về đến cửa nhà, anh ta mới mở miệng: “Thật ngại quá, hôm nay làm phiền cô nhiều”.
“Anh đừng nói vậy, tính ra anh cũng là ông chủ của tôi. Kỳ thực tôi không biết cách chăm sóc người khác, nhưng trước đây anh trai tôi bị ốm, tôi luôn ở bên cạnh anh ấy nên cũng có chút kinh nghiệm.” Bùi Hoan thả Sênh Sênh xuống đất, đi đun nước tắm cho con bé.
Thẩm Minh lại nói: “Hôm nay tôi thấy cô đi xem thông báo tuyển người. Cô mà đi làm thêm buổi tối thì hơi mệt. Nếu cô cần tiền gấp, tôi có thể…”.
“Đừng.” Bùi Hoan kiên quyết ngắt lời anh ta. “Mẹ anh đang nằm viện, có thể cần đến tiền bất cứ lúc nào, tôi không thể vay anh. Dù sao bây giờ tôi cũng nhàn rỗi, một thời gian nữa Sênh Sênh mới mổ, tìm công việc làm thêm cũng tốt”.
Thẩm Minh hết cách, không tiếp tục thuyết phục cô. Bùi Hoan tự động đi rửa bát đũa rồi bế Sênh Sênh đi tắm.
Thẩm Minh chạy xuống phòng mình ở tầng dưới. Đằng sau cánh cửa phòng dán tấm poster của Bùi Hoan từ mấy năm trước. Anh ta có chút buồn bực, gãi đầu nhìn poster hồi lâu.
Hiệu sách của Thẩm Minh không có thời gian kinh doanh cố định, hễ có việc là anh ta đóng cửa. Từ lúc đến sống ở đây, ban ngày rảnh rỗi là Bùi Hoan cùng Sênh Sênh trông coi hiệu sách.
Vừa mới ra Tết nên đường phố vẫn còn vắng vẻ, nhưng hiệu sách vẫn mở cửa như bình thường. Bùi Hoan ngồi từ sáng đến năm giờ chiều mới đóng cửa. Buổi tối, cô đi dạy piano cho đám trẻ con ở trung tâm bồi dưỡng đến mười giờ mới về.
Nói là dạy đàn nhưng thực chất chỉ là trông nom bọn trẻ và chơi với chúng, bởi nhiều phụ huynh đi làm về muộn nên gửi con cái ở đó. Bùi Hoan tình cờ phát hiện ra chỗ này ở trên báo, trung tâm không chính quy nên cũng chẳng có nhiều quy định. Điều kiện lợi nhất là người phụ trách đồng ý cô dẫn Sênh Sênh đi cùng.
Cuộc sống của Bùi Hoan bây giờ chỉ tồn tại trong khoảng cách giữa hai cột đèn xanh đèn đỏ trên phố Hồng Diệp.
Bùi Hoan đã bỏ lại điện thoại di động khi cô rời khỏi thành phố Mộc. Tới thành phố Diệp, cô cũng không dùng điện thoại. Cho tới nửa tháng sau, khi người phụ trách của trung tâm bồi dưỡng hỏi số di động của cô, Bùi Hoan mới đi siêu thị mua loại điện thoại rẻ tiền nhất và số mới của thành phố Diệp. Trong danh bạ chỉ có số của bác sĩ và một vài người cô thường tiếp xúc.
Ngày tháng trôi qua trong bận rộn, đến khi Bùi Hoan nhớ ra, bên ngoài đã là mùa xuân.Diễn☆Đàn♧Lê☆QuýĐôn
Những đêm mất ngủ, hành trình bỏ trốn, nỗi sợ hãi… đã bị Bùi Hoan giấu ở một nơi sâu thẳm trong nội tâm mà không ai hay biết. Cả cuộc đời này, ngoài bản thân cô, chẳng người nào có thể đánh thức chúng. Yêu hay hận cũng đã trở thành quá khứ, khả năng hồi phục của con người luôn đáng kinh ngạc hơn họ tưởng.
Tất cả giống như một bức tranh sơn dầu đã phai màu, ngày càng nhạt dần, cuối cùng chẳng còn gì cả.
Mẹ Thẩm Minh hôm nay có buổi khám sức khỏe tổng thể. Trời chưa sáng anh ta đã đi đến bệnh viện, nhà chỉ còn lại hai mẹ con Bùi Hoan. Ăn sáng xong, cô xuống tầng một mở cửa hiệu sách. Thời gian vẫn sớm nên Bùi Hoan bảo Sênh Sênh ngồi trong cửa hàng vẽ tranh, còn cô đến quầy báo ở bên cạnh mua tờ báo về đọc.
Ở quầy báo, Bùi Hoan tình cờ nhìn thấy tin tức đám cưới của Tưởng Duy Thành trên trang nhất tờ giải trí. Lúc này, Bùi Hoan mới biết tên tiếng Trung của Alice là Dương Lệ Tư.
Đám cưới hoành tráng của Tưởng Duy Thành và Alice diễn ra vào tối hôm qua. Là người thừa kế duy nhất của Tưởng gia, lại là nhân vật có tiếng, Tưởng Duy Thành trước kia từng có tin đồn kết hôn nhưng anh chưa bao giờ thừa nhận. Cho đến bây giờ, cuối cùng anh cũng chịu công khai cô dâu của mình với bàn dân thiên hạ.
Phóng viên lá cải viết trên trời dưới đất. Alice chỉ là người mới, vừa gia nhập làng giải trí liền xảy ra tin đồn với Tưởng Duy Thành. Tưởng thiếu nổi tiếng phong lưu, chẳng ai ngờ cuối cùng cô lại có thể cùng anh đi đến ngưỡng cửa hôn nhân. Báo chí nhận xét không dễ nghe, có người nói Alice hy sinh sự nghiệp để đổi lấy sự chấp thuận của mẹ chồng, có người nói cô bất chấp thủ đoạn để giành lấy vị trí Tưởng phu nhân…[Bạn♡đang☆đọc truyện♧tại★DĐLQĐ]
Bùi Hoan xem ảnh đăng trên báo. Kể từ lúc vào nghề, Alice luôn đi theo con đường ngây thơ trong sáng. Mặc dù cũng hoạt động trong làng giải trí nhưng cô chưa có cơ hội gặp cô ta.
Về cửa hàng ngồi một lúc vẫn không có khách, Bùi Hoan đi bật chiếc ti-vi nhỏ đặt ở trong góc. Cô chuyển đến kênh giải trí của thành phố Mộc, quả nhiên truyền hình đang phát lại đám cưới của Tưởng Duy Thành.
Đứng trước khách sạn bảy sao, đoàn xe hoa sang trọng xếp thành hàng dài.
Đám cưới nghe nói tốn cả chục triệu, khiến toàn thành phố xôn xao. Tất cả cơ quan truyền thông liên quan đến lĩnh vực giải trí đều đưa tin.
Trong đám cưới, Tưởng Duy Thành mặc comple màu trắng. Hình ảnh anh mỉm cười hôn cô dâu có lẽ khiến không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ.
Bùi Hoan hơi thẫn thờ. Ngẫm nghĩ mới thấy, cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa cô và Tưởng Duy Thành đã cách xa gần mười năm. Lúc bấy giờ, hai người chắc nằm mơ cũng không thể ngờ, họ gắn kết với nhau bằng một cuộc hôn nhân rồi lại có ngày Bùi Hoan trở thành người ngoài cuộc.
Trên màn hình, bà xã của Tưởng Duy Thành mặc bộ váy cưới màu trắng tinh khôi. Hai người đều nở nụ cười đặc biệt hạnh phúc.
Alice có ngũ quan trong sáng, ngọt ngào. Cô không thích hợp với phong cách trang điểm rực rỡ. Nhưng tại đám cưới, cô lại dùng loại son 111# Rouge Hélios mà Bùi Hoan rất quen thuộc.
Màu sắc của loại son này rất rực rỡ.
Lúc còn trẻ, Bùi Hoan ngông nghênh bướng bỉnh. Cô hiểu rõ ưu thế của mình, lại thích màu sắc đó nên mới thường dùng nó. Hơn nữa, lần đầu tiên cô sử dụng son môi cũng là loại này, là món quà Hoa Thiệu Đình tặng cô.
Nhưng nó không thích hợp với Alice. Chẳng hiểu chỉ là trùng hợp hay vì Tưởng Duy Thành nên cô ta mới chọn phong cách trang điểm đó.
Bùi Hoan rót một cốc nước, tiếp tục theo dõi tin tức. Cô thừa nhận, bao nhiêu năm trôi qua, Alice mới là người có tư cách cùng Tưởng Duy Thành đi đến hết cuộc đời.
Đôi khi, hạnh phúc không liên quan đến chuyện gặp nhau sớm hay muộn, cũng không liên quan đến tình yêu.
Màn hình chuyển sang cảnh tuyên thệ. Tưởng Duy Thành đáng lẽ phải trao nhẫn cưới cho vợ mình. Nhưng một điều đáng ngạc nhiên là, anh chỉ đeo sợi dây chuyền kim cương gia truyền của nhà họ Tưởng vào cổ Alice.
Bọn họ không trao nhẫn cưới cho nhau.
Bùi Hoan đột nhiên đứng bật dậy. Sênh Sênh nhận ra điều bất thường, liền chạy lại đưa tranh vẽ của mình cho cô xem.
Cô vừa dỗ con gái vừa tiếp tục theo dõi cuộc phỏng vấn sau đám cưới của bọn họ.
Việc không trao nhẫn cưới tuy không hợp lễ nghĩa nhưng ngay sau đó Tưởng Duy Thành đã giải thích trong cuộc trả lời phỏng vấn công khai. Anh tiết lộ, đây là quyết định của anh và mẹ sau khi thương lượng. Mẹ anh quyết định tặng tín vật gia truyền để thể hiện sự tôn trọng con dâu.
Tưởng Duy Thành bình thản phát biểu trước ống kính camera: “Đâu phải cứ trao nhẫn mới được? Chúng tôi mất bao thời gian chọn lựa cũng không thể tìm ra kiểu dáng như mong muốn, chi bằng trực tiếp dùng sợi dây gia truyền sẽ càng có ý nghĩa hơn”.
Trong suốt cuộc phỏng vấn, Alice chỉ mỉm cười, không nói một lời. Biểu hiện tôn trọng người chồng và cử chỉ đoan trang của cô hoàn toàn giành được thiện cảm của công chúng.
“Mẹ, kia không phải chú Tưởng hay sao?” Sênh Sênh ngoảnh đầu xem ti-vi, đột nhiên reo lên, “Chú Tưởng hứa sẽ đến thăm chúng ta, sao chú ấy vẫn chưa tới hả mẹ?”.
Bùi Hoan tắt ti-vi, bế con bé ngồi bên cửa sổ. Cô đưa cây bút sáp màu cho Sênh Sênh rồi cầm tay con bé vẽ từng nét chữ lên giấy.
Đó là chữ “Hỉ” rất lớn.
“Nhà chú Tưởng có “chuyện hỉ”(*), nên gần đây chú ấy rất bận.”
(*)“Chuyện hỉ” là chuyện vui, việc cưới xin.
“Cô giáo ở trại trẻ mồ côi nói với con, nhà có “chuyện hỉ” sẽ phát kẹo, vậy chú Tưởng có phát kẹo cho con không?”
Bùi Hoan xoa đầu Sênh Sênh, nói nhỏ: “Có con ạ”.