Trọn Kiếp Yêu

Chương 12


Đọc truyện Trọn Kiếp Yêu – Chương 12

Hai cô gái bên cạnh cười phụ họa: “Đây cũng là cái phúc của cô ta. Được Tưởng thiếu đánh, chắc cô ta cũng thõa mãn rồi”.

Thịnh Linh đột nhiên trừng mắt: “Nói vớ vẩn, dựa vào bộ dạng thảm hại của cô ta mà đòi Tưởng thiếu thích? Đó chỉ là tin đồn nhảm, mấy tờ báo lá cải viết lăng nhăng, vậy mà các cô cũng tin? Tôi thấy, người ta đã sớm quên cô ta là ai, có quỷ mới biết cô ta bị ai đánh ra nổi này, vậy mà còn mặt mũi ra đường”.

Bùi Hoan hít một hơi sâu, không nói một lời, đẩy cửa đi ra ngoài.

“Linh Linh, chẳng phải hôm qua cậu tiết lộ, cậu và Tưởng thiếu…”.

Bùi Hoan đóng sập cánh cửa. Bên ngoài nhân viên đoàn phim đang thu dọn đồ, nền nhà ngổn ngang. Bùi Hoan đi nhanh, giẫm vào sợi dây điện suýt ngã. Hai nhân viên hậu trường bực dọc sua tay: “Đi mau lên, không thấy chỗ này còn đang bận hay sao?”.

Chị Kính không biết đi đâu mất, Bùi Hoan bị đẩy mạnh sang một bên, cô vội ôm đồ chạy ra ngoài.

Thang máy rất đông người, Bùi Hoan không muốn đi cùng họ, vì hay phải những lời bịa đặt đồn nhảm. Bây giờ trong lòng cô phiền muộn, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Thế là Bùi Hoan đi cầu thang bộ. Sau khi đóng cánh cửa thoát hiểm, cô ngồi xổm xuống cầu thang.

Tất cả trở nên yên tĩnh trong giây lát, Bùi Hoan vùi mặt xuống đống quần áo đang cầm trên tay. Cô không biết sau này sẽ thế nào. Cô muốn trả thù nhưng không giêts nổi Hoa Thiệu Đình. Cô cũng muốn tiếp tục quay về cuộc sống cũ nhưng lại không cách nào đối diện Tương Duy Thành.

Người chị gái ruột duy nhất trên tên Bùi Hi đã mất tích sáu năm. Cô không tìm ra tung tích của chị gái, thậm chí không biết chị ấy còn sống hay đã chết.

Bùi Hoan ngồi ở đó một lúc lâu, muốn khóc mà không khóc nổi. Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cô gọi điện cho trại trẻ mồ côi Huệ Sinh.


Viện trưởng nhận điện thoại. Nghe ra vẻ bất thường từ giọng nói của cô, bả tưởng cô có việc gấp. Bùi Hoan cho biết vừa quay phim xong nên hơi mệt, chỉ muốn nghe bọn trẻ nói chuyện.

Viện trưởng cầm di động đi tới phòng nghỉ của bọn trẻ. Chúng đang cất cao tiếng hát, Bùi Hoan lặng yên nghe một lúc, đột nhiên cô yêu cầu Viện trưởng đưa Sênh Sênh nghe máy.

Sênh còn nhỏ, sức khỏe không tốt nên ngữ điệu yếu ớt: “Dì Bùi, Sênh Sênh nhớ dì”.

Bùi Hoan chảy nước mắt. Cô có nhiều điều muốn nói nhưng không thể thốt ra lời.

Cô cầm điện thoại, âm thầm rơi lệ. Cô nghĩ, đứa trẻ mà cô không thể nhận này chính là người thân duy nhất của cô trên cõi đời này.

Thấy Bùi Hoan vẫn mãi không lên tiếng, Sênh Sênh hơi sợ hãi, không ngừng gọi cô. Viện trưởng lại cầm điện thoại, Bùi Hoan cố cất giọng bình tĩnh: “Sức khỏe con bé gần đây thế nào rồi Viện trưởng?”.

“Con bé đã ổn định hơn, bác sĩ vừa khám xong. Nhưng tình trạng của Sênh Sênh khá nguy hiểm, tiến hành phẫu thuật cũng có rủi ro. Bây giờ bác sĩ đang thảo luận phương án hợp lý.”

“Tôi không muốn để con bé phẫu thuật vào lúc này, tôi biết rủi ro rất lớn.”

Viện trưởng cảm thấy hơi kỳ lạ vì Bùi Hoan dường như khẳng định điều này. Bà biết cô đặt biệt thích Sênh Sênh, bác sĩ cũng là do Bùi Hoan mời và thanh toán mọi chi phí. Vì vậy, phía trại trẻ thường thường thương lượng với cô mọi điều liên quan đến Sênh Sênh.

“Bệnh tim bẩm sinh nhân lúc còn nhỏ làm phẫu thuật sẽ tốt hơn. Sênh Sênh đã năm tuổi rồi, để đến lớn sẽ càng nguy hiểm. Hơn nữa, tình trạng của Sênh Sênh phức tạp hơn các bệnh nhân khác, nhiều khả năng liên quan đến vấn đề di truyền. Mọi người đều đoán, cũng vì điều này nên bố mẹ mới bỏ rơi con bé.” Viện trưởng nói.


Nghe những lời này, trong lòng Bùi Hoan càng buồn. Cô không phải vì căn bệnh của con gái mới làm vậy, cô phải hy sinh rất nhiều mới có thể bảo vệ con bé. Nhưng bây giờ cô chỉ có thể nghe Sênh Sênh gọi cô là “dì”.

“Tôi sẽ nghĩ cách lo vấn đề phẫu thuật và điều trị sau ca mổ”. Bùi Hoan cố giữ giọng bình tĩnh. Cô sắp không thể gắng gượng, Sênh Sênh chính là lý do duy nhất để cô tiếp tục kiên trì.

Sau khi cúp máy, Bùi Hoan ép bản thân đứng dậy, rời khỏi nơi này.

Tưởng Duy Thành vẫn chưa về nhà.

Bình thường, anh rất hiếm khi về nhà ngủ. Nhưng hôm nay Bùi Hoan ngồi ở phòng khách đọc sách, cố tình đợi anh. Đến mười hai giờ đêm, cô nhìn đồng hồ, biết Tưởng Duy Thành thật sự không về.

Thím Lâm không dám đi ngủhỉ sớm. Bà khuyên Bùi Hoan mấy lần, cuối cùng đành nhắc nhở: “Hay là cô gọi điện cho thiếu gia hỏi xem sao?””.

Bùi Hoan lắc đầu: “Muộn như vậy rồi, anh ấy không về chắc chắn bên cạnh có người khác. Cháu gọi điện không tiện lắm”.

Thấy cô thản nhiên nhắc đến chuyện phong lưu của chồng, thím Lâm an ủi: “Thiếu gia bận rộn công việc ấy mà, cô đừng nghĩ ngợi lung tung”.

Bùi Hoan cười: “Hôm nay cháu có chuyện muốn thương lượng với anh ấy, không về thì thôi vậy”.


Thím Lâm cảm thấy uất ức thay cô. Bà thở dài, hạ giọng trách móc: “Thiếu gia cũng thật là… không biết trân trọng thiếu phu nhân”.

Vài ngày sau đó, Bùi Hoan đến trường quay đúng giờ. Má cô đã hết sưng, trạng thái cũng tốt hơn. Tuy nhiên không biết có phải do trùng hợp, đạo diễn đột nhiên tăng thêm cảnh cãi nhau. Nhân vật nữ chính tức giận, hai người phụ nữ giằng co, cuối cùng nữ chính cho cô một tát.

Thịnh Linh và mấy nữ diễn viên cười hớn hở. Lúc trang điểm, cô ta còn cô ý chạy đến chỗ Bùi Hoan, cười nói: “Hôm nay, cô có cơ hội chường cái mặt ra… nhưng thật ngại quá, đạo diễn đòi hỏi hiệu quả, bảo tôi phải tát thật. Nhưng cô yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ nhẹ tay”.

Chị Kính đến muộn, vừa nghe tin này liền nói với Bùi Hoan: “Cảnh này không quay nữa, chúng ta đi thôi”.

Thịnh Linh ở bên cạnh ngắm nghía móng tay vừa sơn xong, vô tình mà hữu ý thở dài: “Người đã hết thời rồi mà còn giở thói ngôi sao. Chỉ tham gia mấy cảnh mà dám đắc tội đạo diễn, sau này còn muốn sống không?”.

Chị Kính quay đầu lườm cô ta, bị Bùi Hoan ngăn lại.

Bùi Hoan khoác áo xem kịch bản, đồng thời mở miệng nói với Thịnh Linh: “Lát nữa mong cô chiếu cố cho”.

Chị Kính tương đối coi thường Thịnh Linh. Phụ nữ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi trong làng giải trí không phải là trẻ trung. Vài năm nữa là đến tuổi tìm chỗdựa kết hôn, vậy mà cô ta suốt ngày ra vẻ ngây thơ.

Chị Kính khoanh tay dò xét Thịnh Linh, lạnh mặt nói:”Đừng ở đây giở trò đê tiện với tôi. Cô không đi tìm hiểu xem, Bùi Hoan gia nhập làng giải trí sớm hơn cô bao nhiêu năm. Cô ấy không chấp nhặt với cô là nhường nhịn cô rồi. Nếu thích thì chúng ta tính sổ từ đầu”.

Thịnh Linh tức tối bỏ đi. Bùi Hoan thầm kêu khổ: “Lát nữa em lại chịu khổ rồi. Cô ta tức chị, chắc chắn sẽ nặng tay với em”.

Bùi Hoan quả nhiên đoán không sai, Thịnh Linh nhập vai chưa từng thấy, cô ta dùng cảnh cãi nhau để trút giận, diễn hết sức mình, gào thét đến mức cổ họng khản đặc.

Chị Kính ở bên cạnh tranh luận với đạo diễn. Trước ống kính, Thịnh Linh đã túm tóc Bùi Hoan. Bởi vì đạo diễn vẫn chưa hô ngừng nên cô ta đắc ý, giơ tay đinh tát Bùi Hoan.


Tất cả mọi người đều xúm lại. Thật ra chuyện này chẳng có gì mới mẻ, bộ phim nào mà chẳng có vài cảnh tương tự. Điều khác biệt mà ai cũng biết, gần đây Thịnh Linh và Tưởng Duy Thành tương đối gần gũi, Bùi Hoan lại là người phụ nữ duy nhất xảy ra tin đồn kết hôn với anh ta, bây giờ cô ta lại có cơ hội ra oai với Bùi Hoan. Một màn sống động như vậy, mọi người muốn xem Thịnh Linh có dám đánh Bùi Hoan thật không.

Đáng tiếc là cảnh tượng ấy không thể tiếp tục, bởi vì đạo diễn đột nhiêt hô “Cut!” một tiếng rồi chạy đến giữ tay Thịnh Linh, trướ khi tay cô ta giáng xuống.

Chị Kính ngây ra. Ở giây tiếp theo, tự dưng chị bị đẩy sang một bên, trường quay xuất hiện rất nhiều người. Dẫn đầu là “Anh Phong” mà giải giới giải trí ai cũng biết, cũng chính là Trần Phong.

Trần Phong chủ yếu buôn đồ gỗ, nhưng có đầu tư vào lĩnh vực giải trí. Hơn nữa, nghe nói anh ta xuất thân từ giới xã hội đen. Làng giải trí sợ nhất loại người này, ông chủ các công ty đều gọi anh ta là “Anh Phong”.

Thấy nhà đầu tư đích thân đến đây, đạo diễn lắp bắp nói không ra lời, chỉ cố gắng giải thích: “Đây là cảnh tăng thêm, tình tiết yêu cầu… tình tiết yêu cầu, ban đầu… vốn không có trong kịch bản”.

Nhìn thấy Trần Phong, Bùi Hoan lập tức cúi đầu, trốn sang một bên.

Cả trường quay im lặng như tờ, đèn chiếu sáng cũng đã tắt, tất cả mọi người đứng yên một chỗ.

Trần Phong không thèm để ý đến những nhân vật tầm thường đó, Anh ta đi qua đám đông, cuối cùng dừng lại trước mặt Bùi Hoan, cúi thấp đầu cất giọng cung kính: “Tiên sinh bảo chúng tôi đến thăm Tam tiểu thư”.

Biết bản thân không thể trốn tránh, Bùi Hoan hạ giọng nói nhỏ: “Các anh cứ về trước đi. Anh ấy như vậy, bảo tôi sau này làm sao có thể tiếp tục công việc?””.

Trần Phong không chịu bỏ qua, bởi anh ta đã chứng kiến cảnh tượng vừa rồi. Anh ta là cháu trai Hội trưởng quá cố, cùng Bùi Hoan lớn lên ở Lan Phường. Anh ta là người biết rõ chuyện của cô nhất nên Hoa Thiệu Đình mới bảo anh ta đến đây.

Đạo diễn và hai nhà chế tác đi theo sau Trần Phong. Bên cạnh đã có người thầm nhắc với bọn họ về Kính Lan Hội.

Lúc này, người của đoàn phim sợ đến chân tay bủn rủn. Không ai biết tại sao đoàn phim nhỏ này lại dính đến Kính Lan Hội, hơn nữa tự dưng có nhiều người xuất hiện như vậy


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.