Trọn Đời Về Sau

Chương 9


Đọc truyện Trọn Đời Về Sau – Chương 9

Bịnh rồi? Phản ứng đầu tiên của Hà Lệ Chân: chắc do trận mưa kia, sau đó lại nghĩ đến cái lưng bị phỏng đỏ tấy của Vạn Côn.

Ngô Nhạc Minh nói: “Ảnh dầm mưa xong hôm nay hơi sốt.”

Lúc Ngô Nhạc Minh nói, toàn nhìn thẳng vào mặt Hà Lệ Chân, Hà Lệ Chân đại khái có thể đoán được cậu ta đang nghĩ gì. Oán cô, trách cô, cảm thấy cô vô trách nhiệm, đã nói là sẽ cho cậu ở lại mà sau đó lại đuổi cậu đi.

Em thì biết cái gì. Hà Lệ Chân nghĩ. Cô không nói gì, đặt danh bạ xuống, xoay người bắt đầu giảng bài. Ngô Nhạc Minh ở phía sau hừ lạnh một tiếng, không to không nhỏ, có lẽ những bạn học khác không để ý, nhưng Hà Lệ Chân nghe rõ mồn một. Cô nắm chặt viên phấn, hít sâu một hơi, làm như không nghe.

Tan học, Hà Lệ Chân về văn phòng, không biết vì sao, luôn cảm thấy trong bụng rất buồn bực. Cô nhìn chằm chằm cuốn sách trên bàn, vỗ rất mạnh vào mặt mình, khiến cho Bành Thiến ngồi kế bên hết hồn.

“Làm cái gì thế hả?” Bành Thiến nói, “Điên à?”

Hà Lệ Chân lắc đầu, lầm bầm nói: “Không sao.”

Hà Lệ Chân chống cằm ngồi trước bàn làm việc, cuốn sách trong tay đọc hoài không vô.

“Cô giáo Hà, tới đây giúp tớ chọn đồ tí, cậu nhìn hai chiếc này, chiếc nào đẹp?” Bành Thiến gọi Hà Lệ Chân, Hà Lệ Chân bước qua, nhìn thấy cô ấy đang chọn váy đầm trên mạng. Cả hai chiếc váy đều là loại váy đầm dài, một chiếc màu xanh lá, một chiếc màu vàng.

“Mình cảm thấy đều rất đẹp.” Hà Lệ Chân nói.

“Chậc, bảo cậu cho chút ý kiến đi mà.”

Hà Lệ Chân nhìn kỹ một hồi, nói: “Vậy thì chọn chiếc màu xanh lá đi vậy.”

“Cái này hả, cậu cảm thấy cái này đẹp?”

Hà Lệ Chân nói: “Chiếc màu vàng hở lưng quá nhiều.”

“…….” Mặt của Bành Thiến rất quái gở, nhìn Hà Lệ Chân, “Vầy mà gọi là hở nhiều? Cậu đừng có trêu tớ được không hả. Lúc cậu đi chơi với bạn trai, chẳng lẽ cậu quấn mình kín mít như cái xác ướp?”

Hà Lệ Chân “ồ” một tiếng, nói: “Mình đâu có bạn trai đâu……”

Bành Thiến nhìn Hà Lệ Chân, ra vẻ thần bí nhếch một bên mày, kéo cô lại gần, nói: “Có muốn tớ giới thiệu cho cậu một người không? Nguồn trong tay tớ cũng không ít đâu, thích loại nào?”

Hà Lệ Chân rối rít đứng dậy, đẩy cô ấy ra, nói: “Đừng mà.”


“Nói thật đấy, thích loại nào thế?”

Thích loại nào?

“Thích chín chắn trầm ổn, hay là trẻ trung trai tráng một chút?” Bành Thiến vừa nói vừa giải thích với Hà Lệ Chân, “Nói cậu nghe, bạn trai tớ mới tốt nghiệp đại học cách đây không lâu, quanh hắn toàn là một đám thanh niên trai tráng, cậu nói ra điều kiện đi, tớ tìm cho cậu.”

“Bạn trai của cậu trẻ vậy sao?”

“Đúng vậy, bọn tớ được người khác giới thiệu nên quen nhau. Trẻ trung một chút mới tốt, ai lại đi thích một lão già.”

Hà Lệ Chân run lên trong lòng, ngẩng đầu lên, Bành Thiến vẫn đang còn hào hứng nhìn cô, Hà Lệ Chân nói: “Cậu mau mau lo chọn váy đi, không phải là mấy thứ này đang tạm thời được giảm giá sao.”

“Ối!” Bành Thiến la to lên một tiếng, “Tớ suýt nữa quên mất!”

Cô ấy vội vàng đặt mua, Hà Lệ Chân quay về bàn làm việc của mình. Bành Thiến đặt mua hàng như điên, bất chợt nghe Hà Lệ Chân hỏi một câu nhẹ như gió thoảng từ phía sau lưng: “Cô giáo Bành, cậu có thuốc cảm không?”

“Có chứ.” Bành Thiến đang nhìn chằm chằm vào máy tính, nói, “Trong tủ bên kia, ngăn thứ hai, sao thế, cậu khó chịu trong người?”

“Không có gì.” Hà Lệ Chân bước tới, sau đó phát hiện nguyên ngăn kéo toàn là thuốc, thuốc cảm, thuốc ho, rồi thuốc xoa bóp ngoại thương, đủ cả.

“Sao…….” Hà Lệ Chân hơi kinh ngạc, “Sao lại nhiều thuốc đến thế.”

“À, đều là của giáo viên tự mang vào để phòng hờ, để cho tiện, cứ người này người kia mỗi người một hộp, tích cóp một hồi ra vậy đó.”

“Dùng được không?”

“Đương nhiên rồi.” Bành Thiến cười bảo, “Cậu mới tới không lâu, còn chưa biết. Nói cậu nghe, trường chúng ta tuy nghèo nàn, nhưng vẫn có phúc lợi.”

Hà Lệ Chân bị cô ấy chọc cho cười, chọn ra một hộp thuốc cảm cúm.

Giữa trưa, Hà Lệ Chân lại ghé tiệm thuốc gần trường mua một hộp thuốc mỡ trị vết phỏng, tiện thể mua thuốc cảm bù lại cho ngăn thuốc trong văn phòng luôn.

Mua xong xuôi, Hà Lệ Chân nhìn hai hộp thuốc trên bàn làm việc hết 10 phút đồng hồ, rồi mới đứng lên. Giống như sắp sửa ra trận, vung cánh tay, dứt khoát cầm hai hộp thuốc lên.


Ba giờ chiều là tiết thể dục của lớp 12/6, tiết thể dục ở Dương Thành Trung Nhị trên cơ bản là hoạt động tự do, phần lớn những nam sinh đều xuống sân vận động chơi banh. Hà lệ Chân nhìn ra ngoài cửa sổ văn phòng một hồi, phát hiện trong đám nam sinh chơi banh, không có bóng dáng của Vạn Côn, lại ghé phòng học ngó vào cửa. Trong lớp chỉ còn lưa thưa vài ba mống. Một nhóm 4,5 nữ sinh đang trò chuyện, rồi thêm Ngô Uy, cậu học trò đã từng viết hơn 100 chữ vào trong vở ghi chép hàng tuần, đang ngồi ở hàng đầu học bài, còn lại là Vạn Côn đang nằm bò ra trên bàn học nơi cuối lớp.

Mấy nữ sinh kia là người đầu tiên phát hiện ra Hà Lệ Chân.

“Cô Hà?” —- Một nữ sinh nói, “Sao cô tới đây ạ?”

Hà Lệ Chân cười nói: “Không có gì, các em tiếp tục nói chuyện đi.”

Cô bước vào lớp, đi xuống hàng ghế cuối cùng.

“Vạn Côn.”

Cô gọi cậu một tiếng, Vạn Côn không nhúc nhích.

Hà Lệ Chân nhìn một hồi, sau đó hơi cúi đầu, thì thầm bên tai cậu: “Em đừng có làm bộ, lúc vừa rồi khi Đàm Hiểu Lan chào tôi, không phải là em đã nghe rồi sao.” Đàm Hiểu Lan là tên của nữ sinh vừa chào cô lúc nãy, cô đã nhìn thấy lúc Đàm Hiểu Lan lên tiếng, người của Vạn Côn hơi rục rịch.

Hà Lệ Chân nói: “Em ra ngoài.”

Nói xong, cô đi về phía cửa lớp. Lúc đi ngang qua Ngô Uy, Hà Lệ Chân cười bảo cậu ta: “Học bài hả?”

Ngô Uy vội vàng chào cô giáo, Hà Lệ Chân gật gù, nói: “Có gì không hiểu cứ tới văn phòng hỏi, đừng tự hành hạ mình.”

“Dạ!”

Ngô Uy là một cậu bé mập và lùn, mắt đeo kính dày cui, nhìn không giống như một đứa trẻ thông minh, nhưng cậu ta rất chăm chỉ học hành, Hà Lệ Chân rất thích cậu bé.

“Hơ.” Sau lưng vang lên một tiếng cười lạnh nhạt, Hà Lệ Chân ngoái đầu, liền trông thấy một bóng người cao lớn xẹt ngang qua, cô nhìn lại lần nữa, Vạn Côn đã ra khỏi phòng học. Hà Lệ Chân lại dặn dò Ngô Uy vài câu, rồi cũng bước ra.

Vạn Côn đứng ở cuối hành lang, Hà Lệ Chân đến bên cậu, nói một câu: “Đi qua đây.” Sau đó quẹo vào trong một kho chứa đồ nhỏ ngay kế bên gian phòng thí nghiệm.

Gian phòng mang mùi thuốc sát trùng, sau khi Vạn Côn tiến vào, Hà Lệ Chân đóng cửa lại, sau đó lấy thuốc trong túi ra.


“Cho em.”

Vạn Côn nhìn hai hộp thuốc trong tay Hà Lệ Chân, không đón lấy.

Hà Lệ Chân nói: “Cầm lấy, em dầm mưa nên mới bịnh đúng không. Còn nữa, sau lưng em……..” Hà Lệ Chân nhìn vào mắt của Vạn Côn, không nói hết câu, chỉ dí dí tay về phía cậu.

Thế là Vạn Côn lên tiếng.

“……. Sau lưng em thế nào?”

Giọng của Vạn Côn rất khàn, hoặc có lẽ đang bị bịnh, nghe hơi yếu.

Hà Lệ Chân thở hắt ra một hơi, nói: “Sau lưng bị bỏng phải không, em đã bôi thuốc chưa?”

Vạn Côn nhìn Hà Lệ Chân. Hà Lệ Chân nói: “Cầm lấy những thứ này, bảo Ngô Nhạc Minh hay ai đó giúp em thoa thuốc, sẽ mau lành hơn.”

Vạn Côn vẫn không nói gì, trong phòng rất yên tĩnh. Hà Lệ Chân không nhìn vào mắt của Vạn Côn, lại cảm thấy sự yên tĩnh ấy hơi khó nhai. Lúc này, tiếng chuông vào học đã cứu cô. Hà Lệ Chân đặt thuốc lên mặt bàn đầy bụi bặm kế bên, xoay người rời đi.

“Cô đang sợ người khác biết được cô làm học sinh bị thương à?”

Cánh tay đang cầm nắm cửa của Hà Lệ Chân khựng lại, người phía sau bước đến gần, giọng của Vạn Côn khẽ phủ xuống từ trên đỉnh đầu cô, nghe không ra thái độ.

“Cô không cần phải lo, không ai biết cả.”

Tay của cô bị phủ lên, nắm cửa được ấn xuống, Vạn Côn đi vòng qua cô, bước ra khỏi căn phòng. Hà Lệ Chân ngoái đầu, hai hộp thuốc vẫn nằm y nguyên chỗ cũ chưa hề được rớ tới.

Cô bỏ lại hai hộp thuốc vào trong túi, quay về văn phòng.

Rất nhanh đã đến thứ Tư.

Trước đó một ngày, Trung Nhị họp giáo viên, chủ nhiệm Tưởng đại khái giảng giải những hoạt động trong chuyến tham quan thực tế trong hai ngày kế tiếp. Nói trắng ra thì là tham quan để rút kinh nghiệm học tập, người ta dạy thì mình lo ghi chép, không khác gì học sinh. Chủ nhiệm Tưởng năm nay 48 tuổi, trước đây cũng là giáo viên ngữ văn, tác phong bảo thủ, rất chú trọng đến mặt mũi.

“Lần hoạt động tham quan thực tế này không chỉ có riêng trường của chúng ta, tổng cộng còn có giáo viên của 7,8 trường khác cũng tham gia, cho nên mọi người phải chú ý đến tác phong và kỷ cương của trường chúng ta, ngày mai mỗi một giáo viên phải mặc lễ phục.”

Bành Thiến vừa họp vừa bĩu môi, bị Hà Lệ Chân bắt gặp, liền làm mặt hề với cô.

“Ngày mai bọn mình tập họp ở trước cổng trường nha.” Kết thúc buổi họp, Bành Thiến nói với Hà Lệ Chân, “Nhà của cô giáo Lưu khá xa, chị ấy sẽ đi thẳng từ nhà tới.”

“Được.”


Hẹn giờ giấc xong xuôi, Hà Lệ Chân và Bành Thiến gặp mặt nhau ngày hôm sau vào lúc tám rưỡi sáng ở trước cổng trường Trung Nhị, cùng nhau đi tới trường Dục Anh. Trước cổng trường Dục Anh họ tìm được đội ngũ giáo viên tới cùng tham gia hoạt động. Tiết học Hà Lệ Chân cần dự thính là tiết ngữ văn của lớp 12, vào học sớm nhất trong ngày.

Người đứng lớp là một thầy giáo tên Lý Thường Gia. Tuổi không lớn, cũng tầm 30, vóc dáng hơi gầy, đeo kính, đậm chất thư hương. Bài giảng hôm đó là phân tích những câu thơ văn cổ thường gặp trong cuộc thi đại học. Thật ra tới học kỳ cuối của lớp 12, giáo trình cơ bản đều gần như đã học xong hết, còn lại chỉ là ôn tập luyện thi mà thôi. Nhưng mà Lý Thường Gia vẫn gỉảng bài tựa như mọi người mới gặp những câu văn thơ ấy lần đầu, vô cùng sinh động và thú vị, ngay đến Hà Lệ Chân cũng ngồi nghe say sưa.

Tan lớp, Lý Thường Gia thân là giáo viên hướng dẫn, ngồi lại mở cuộc họp thảo luận với 6,7 giáo viên ngữ văn khác. Trong buổi thảo luận, Hà Lệ Chân hỏi Lý Thường Gia khá nhiều câu hỏi, Lý Thường Gia đều kiên nhẫn giải đáp. Mãi đến 12 giờ trưa, hoạt động tham quan thực tế của tổ ngữ văn mới kết thúc một cách mỹ mãn. Hà Lệ Chân đi qua chào Bành Thiến một tiếng xong ra về trước. Trên đường về, cô nhận được một cú điện thoại từ Thương Khiết.

“A lô? Lệ Chân, đang ở đâu thế?!” Phong cách của Thương Khiết vẫn như cũ, nói chuyện trên điện thoại vô cùng sôi nổi.

Hà Lệ Chân nói: “Tớ vừa tham gia xong một hoạt động, bây giờ đang trên đường về nhà, hoạt động kéo dài hai ngày, đều vào buổi sáng, coi như là buổi chiều được nghỉ.”

“Thế thì khéo thật!” Thương Khiết nói, “Tớ vừa về lại thành phố, hôm nay không có việc, ghé thăm cậu nhé.”

Hà Lệ Chân: “Tốt thôi, khi nào thì cậu tới?”

“Chắc phải hai tiếng nữa đi.”

“Ừ, cậu tìm được trường của tớ không, tớ đợi cậu ở trường.”

“Sẽ tìm ra, cậu cứ đợi đó đi!”

Hà Lệ Chân buông điện thoại, quay người đi về phía trường học. Do có hoạt động tham quan, chương trình của khối lớp 12 được điều chỉnh đôi chút, tiết học của thứ Tư và thứ Năm dời qua thứ Hai và thứ Ba tuần sau. Tức là có thể nói, tuần sau Hà Lệ Chân sẽ phải dạy 4 tiết liền trong hai ngày đó. Hà Lệ Chân về đến văn phòng đợi Thương Khiết. Trong văn phòng vắng vẻ, chỉ có mỗi mình cô.

Hà Lệ Chân nghe tiếng đùa giỡn vẳng lại từ dưới sân vận động. Cô bước tới, đứng bên cửa sổ nhìn xuống, có hai lớp đang còn trong tiết thể dục, nam sinh đang chơi banh ở sân banh, nữ sinh vẫn như cũ, túm năm tụm ba lại tám chuyện.

Trong sân banh chợt truyền đến một tiếng hoan hô, Hà Lệ Chân ngó qua, có một nam sinh vừa nhảy lên thật cao, giành được trái banh đang bay trong không trung. Là Ngô Nhạc Minh. Cậu ta thì ở đó, vậy Vạn Côn đâu?

Hà Lệ Chân đảo mắt một vòng quanh sân vận động theo phản xạ, cuối cùng tìm thấy một người đang ngồi trên khán đài. Vạn Côn ngồi đó hút thuốc rất yên tĩnh, xung quanh không có lấy một bóng người. Quy định cấm hút thuốc ở trong trường này cứ như một trò hề.

Hà Lệ Chân nhìn theo bóng cậu, trong đầu không khỏi liên tưởng, cậu ta không chơi banh, có phải là do vết phỏng đàng sau lưng chưa lành. Nghĩ đến đây, bên tai cô lại văng vẳng tiếng của Vạn Côn—-

Cô đang sợ người khác biết được cô làm học sinh bị thương à? Cô không cần phải lo, không ai biết cả.

Hà Lệ Chân hít vào một hơi, cảm thấy trong lồng ngực lại dấy lên một cơn buồn bực, không có lý do cũng không có duyên cớ, càng không có nơi nào để trút ra.

hết chương 9

tác giả: Twentine

người dịch: idlehouse


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.