Đọc truyện Trọn Đời Về Sau – Chương 44
Màn thi ném tạ của Hà Lệ Chân thảm không ai nỡ xem.
Tuy cô đã ôn hết tất cả mọi kỹ thuật và hướng dẫn của Vạn Côn trước khi dự thi, nhưng quả tạ ném ra vẫn chỉ bay được 3-4 mét. Lý Thường Gia luôn cổ vũ cho cô, cổ vũ đến độ cô hơi bị đỏ mặt, mong thà đừng có ai chứng kiến màn thi đua này của mình. May sao Vạn Côn không hề thấy được tiết mục ấy.
Vừa chuẩn bị tiết mục, Hà Lệ Chân đã lo tìm bóng dáng Vạn Côn, không tìm ra. Lúc ấy cô xuống sân cùng với Lý Thường Gia, cô cho là Vạn Côn sẽ thấy bọn họ đi chung với nhau nên không muốn lộ diện.
Nhưng đến lúc bắt đầu thi, Hà Lệ Chân vẫn không thấy Vạn Côn đâu, điều này hơi lạ.
Ném xong vòng thứ nhất, cô gửi một tin nhắn cho Vạn Côn, hỏi cậu đang núp chỗ nào, một hồi lâu sau Vạn Côn mới trả lời.
“Anh có việc phải đi một chút, tối anh sẽ tới thẳng nhà em.”
Hà Lệ Chân thoáng sửng sốt, trả lời “được.”
Vạn Côn đã về công trường.
Thi xong tiết mục 200m, cậu không còn gì để làm hôm nay nữa, chung kết chạy tiếp sức, 100m, và 200m đều diễn ra vào hôm sau. Vạn Côn hơi lo vụ ở chỗ công trường, gọi một cú điện thoại, Trần Lộ nói đồ đạc đã mua xong, Vạn Côn nghĩ một chút, quyết định xế trưa chạy qua ngó một lần. Vật liệu để ráp màn cửa không nhiều nhặn gì, chỉ là đốc Trương đã nói, công trường bên kia sẽ không cung cấp vật liệu, chỉ cho dùng dụng cụ. Trần Lộ mua một số màn cửa từ cửa hàng bán vật liệu xây dựng, chất giữa sàn phòng ngủ.
Lúc Vạn Côn về tới nơi, có vẻ như Trần Lộ đang còn tranh cãi gì với hai người đồng nghiệp.
“Mày không thể chỉ nghĩ đến bản thân chứ, mày làm như thế này người khác làm sao đi.”
“Thì chỉ để tạm thôi mà.”
“Cản đường nè, không thấy chỗ đã hẹp rồi sao.”
“Vậy mày nói coi để đâu, nhiều thế này cơ mà.”
“Tao đâu cần biết mày để đâu, miễn mày đừng để ngay bên giường bọn tao.”
Vạn Côn đến gần, hỏi Trần Lộ “Sao vậy?”
Trần Lộ bực bội, ý chỉ đống đồ dưới sàn, nói: “Bọn nó nói là vướng víu, chẳng lẽ đem bỏ hết ra ngoài?”
Vạn Côn quay qua ngó, nhớ mặt hai người đang cãi nhau với Trần Lộ đều là đồng hương của Vương Lực, nhoắng cái hiểu liền.
Hiện giờ không phải giờ nghỉ ngơi, hai tên đó tới, rõ ràng là để kiếm chuyện. Trong phòng ngủ hiện giờ chỉ có bốn người bọn họ. Vạn Côn đến đứng trước mặt hai tên kia.
“Cho nhờ cái đi.”
“Vấn đề ở đây không phải là cho nhờ hay không, mày kiếm chuyện hả mậy?” Một tên lên tiếng, tên kia cũng hùa theo, “Đúng rồi, mọi người làm việc cực nhọc cả ngày, về tới nơi còn bị mớ đồ của mày vướng chân, có bực hay không.”
Trần Lộ cau mày, “Vậy mày nói coi để đâu!”
Tên nọ trừng mắt, “Sao tao biết để đâu, đồ là của bọn bây, để đâu thì tự bây quyết định, thế nào đi nữa đây cũng là chỗ làm chung của cả đám, bọn bây cũng đừng để ảnh hưởng quá mức đến người khác chứ.”
Trần Lộ trợn mắt trừng tên đó, “Tao đã ảnh hưởng đến ai?”
Tên đó cũng hết kiên nhẫn, “Dù sao mày cũng đừng để ở đây!”
“Mày—-“
Trần Lộ sắp lên cơn, Vạn Côn giơ tay ngăn anh ta, “Ê, đừng.”
Trần Lộ nhìn vào mắt Vạn Côn, rồi quay đầu đi. Vạn Côn lại tiến lên một bước, sắc mặt của cậu bình đạm, con ngươi liếc trái rồi lại liếc phải, sau cùng rơi xuống trên mặt tên nọ, nói:
“Đừng đang ở yên đi kiếm chuyện nha.”
“Ý mày là gì? Bọn tao tự dưng kiếm chuyện?”
“Không thì sao?”
“Đ.m. mày thử nói lần nữa xem?”
Vạn Côn nhìn vào mắt hắn, ung dung nhẹ giọng thả từng chữ: “Đ.m. mày.”
“*$%@—–” Thoắt cái hai tên đều nổi điên.
Vốn là việc làm dễ kiếm ra tiền này của Vạn Côn và Trần Lộ đã khiến chúng nó đỏ con mắt, hơn nữa quan hệ giữa Trần Lộ và bọn đó không được tốt, muốn kiếm chuyện cũng không cần lý do. Tuy thế bọn chúng biết Trần Lộ không thuộc loại dễ trêu vào, xong lại vẫn không nhịn được, vẫn cứ chăm chăm muốn anh ta phải chịu thiệt một chút. Hai tên đó là công nhân lâu đời ở công trường, thuộc nhóm đồng hương lớn nhất trong công trình này, ai ngờ cái tên Vạn Côn tôm tép ngày thường bọn chúng chẳng buồn để mắt tới lại phách lối đến vậy.
Tên dẫn đầu đẩy Vạn Côn một cú, đối đầu với cậu, “Mày tưởng mày ngon?”
Trần Lộ lại tiến lên, Vạn Côn nắm lấy cổ tay của anh ta, mặt không chút thay đổi, khẽ bấm mạnh. Trần Lộ hơi lấy làm lạ, nhưng anh ta biết Vạn Côn nhất định đã liệu trước, cũng ráng nén giận.
Vạn Côn vừa cười lạnh vừa nhìn bọn chúng, “Dù sao cũng mạnh hơn hai đứa vô tích sự bọn mày.”
Phen này Trần Lộ cũng kinh ngạc luôn. Trong ấn tượng của anh ta, Vạn Côn không giỏi đấu khẩu, xưa giờ toàn là ám toán, vậy mà lần này còn đi chửi người.
Mặt hai tên kia đều lồi hết gân xanh lên, tung một cước đá, Vạn Côn không tránh né, bị trúng ngay một đạp, tên ở phía sau xông tới tung tiếp một cú đấm, Vạn Côn bị bọn chúng tẩn lăn ra đất.
“Tao đánh chết mẹ mày, mày nói nữa xem—-“
Trần Lộ hoàn toàn chết điếng, hiện giờ Vạn Côn chính là đang bị người ta đè dưới đất đánh, anh ta ngẩn ngơ mất hết ba giây sau mới kịp phản ứng, rút một cái ghế xếp ở kế bên giơ cao chực đập xuống.
Một giây trước khi anh ta giáng chiếc ghế xuống, ánh mắt của anh ta và Vạn Côn thoáng giao nhau, Vạn Côn đang cố gắng bảo vệ những chỗ hiểm trên người, không nói gì với anh ta cả, nhưng chỉ một ánh mắt kia, đã khiến cho Trần Lộ ngừng tay triệt để.
Anh ta cảm nhận được, Vạn Côn như đang muốn anh ta đi làm một việc gì khác.
Nhanh như cắt, anh ta bừng tỉnh ngộ, xông ra khỏi phòng, nhưng không gọi người tới, mà móc di động ra kêu cảnh sát.
Lúc cảnh sát xuống, mấy tay đốc công đều khiếp sợ. Đốc Trương chạy theo vào trong phòng ngủ, liền thấy Vạn Côn đang nằm dưới đất, hai kẻ bên cạnh đang đứng lóng ngóng không biết phải làm gì.
Đốc Trương điên tiết rống lên, “Các người làm gì thế hả—-!”
Cảnh sát bước vào, “Tránh chỗ, chuyện gì đã xảy ra?”
Bốn người, thêm tay đốc Trương và một quản lý nhân sự ở khu công trình, đều đi theo cảnh sát.
Trong xe, cảnh sát hỏi Vạn Côn có sao không, có cần vào bệnh viện, Vạn Côn nói không sao. Đến đồn cảnh sát, mọi việc thành ra rất đơn giản, Vạn Côn và Trần Lộ cứ thế có sao nói vậy, hai tên kia cảm thấy sự việc hơi lớn, khăng khăng không thừa nhận.
“Bọn tôi không hề đụng vào nó!”
Cảnh sát đập bàn, “Không đụng vào anh ta thì đâu ra thương tích? Tự đánh mình à!?”
Hai tay công nhân thấy không xong, liền khai ra, lập đi lập lại lời Vạn Côn chửi bọn chúng.
“Chửi vậy ai mà chịu được thưa đồng chí cảnh sát!”
“Mắng anh vài câu anh đã đánh, thế thì nói thêm vài câu nữa có phải sẽ giết người luôn không?”
Lập biên bản hết hai tiếng đồng hồ, sau đó cảnh sát đánh gía Vạn Côn một phen, nói: “Ra toà hay là tự giải quyết?”
Đốc Trương nãy giờ không nói gì lập tức lên tiếng ngay lúc này, “Tự giải quyết tự giải quyết.”
Vạn Côn khẽ nói: “Sao cũng được.”
“Thế thì các anh tự thương lượng đi.”
Cảnh sát đi rồi, còn lại vài người trong căn phòng, đốc Trương đứng dậy nói với bọn họ: “Các anh hay lắm, nha? Sểnh một chút là ầm ĩ tới luôn đồn cảnh sát rồi. Tôi nói cho các anh biết, tốt nhất là các anh ráng chi đẹp rồi giải quyết nội bộ cho tôi, chuyện hôm nay mà để cho cảnh sát lập bản án, thì các anh đừng hòng đi làm nữa.”
Vừa nhắc đến tiền, hai bên đều im re, hai tên công nhân kia nói với Vạn Côn: “Mày cũng không bị thương tích gì nghiêm trọng, đừng có tống tiền người ta mà không biết ngượng.”
Vạn Côn liếc bọn chúng một cái, nói: “Muốn công bằng thì tìm luật sư đi.”
“Mày—-” Tên công nhân liếc đốc Trương, đốc Trương trừng mắt với Vạn Côn, “Cậu đừng có nhảm nhí!” Người quản lý nhân sự ngồi bên cũng đứng lên: “Tôi nói cho các anh biết, hiện giờ Huy Vận đang được bầu làm công trình ưu tú trong thành, sếp lớn sắp xuống đây rồi, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ xuất gì, nếu mà các anh không nể mặt mũi như thế này, thì các anh thu dọn hành lí cút hết cho tôi.”
Trần Lộ nhịn sắp hết nổi, nhưng ngó Vạn Côn, cắn chặt răng, một lần nữa dằn hết lời xuống.
Vạn Côn nói: “Chúng tôi không cần biết.” Cậu lấy di động ra, bấm vài nút, một đoạn ghi âm vang lên, chính là tiếng đánh nhau lúc ban nãy, ngay từ lúc ban đầu bọn họ cãi nhau.
Nghe một hồi, mọi người đều nhận ra vấn đề. Trong đó không ghi được tiếng của Vạn Côn, đôi khi sẽ nghe thấy vài câu của Trần Lộ, toàn là kêu bọn kia cho nhờ một chút.
Khi đó Vạn Côn không nói gì sao? Dĩ nhiên là có nói, chỉ có điều giọng của cậu rất nhẹ nhàng, bị những tiếng động xung quanh át hết.
“Ôi trời ơi tao đệt, mày —–” Hai tên công nhân tức run lên, “Thằng ranh này—- mày thật gian hiểm, mày thật là gian hiểm!”
Vạn Côn không nói gì, gấp di động lại.
Không còn đường lui, hai tên công nhân kia trơ mắt nhìn nhau, giằng co nửa phút đồng hồ, cuối cùng chỉ có thể chửi một câu, “Mẹ kiếp, rồi rồi rồi, giải quyết nội bộ, mày muốn bao nhiêu.”
Trần Lộ âm thầm thở phào.
Cánh tay trái của Vạn Côn vẫn luôn ôm lấy cánh tay phải, đầu tựa vào tường, nói: “Tao không đòi nhiều, một vạn.”
Mấy người khác lại bị kinh ngạc.
Một vạn, trong tự điển của thương lượng giải quyết nội bộ, coi như thuộc hàng rẻ như bèo. Hai tên công nhân kia tuy không vui, nhưng cái giá đó dễ tiếp nhận hơn, gật đầu đồng ý.
Vạn Côn ôm cánh tay đứng dậy, nói: “Tiền cứ gửi vào sổ của tao, đốc Trương biết đấy, tao còn có việc, đi trước đây.” Lúc đi ngang qua đốc Trương, cậu dừng bước, nói giọng chân thành: “Làm phiền chú rồi.”
Trương Kiến Thiết ngây người dõi theo bóng của cậu ra khỏi cửa, mấy người còn lại nói: “Mẹ kiếp, tâm cơ thật.”
Trương Kiến Thiết quay qua, nhìn hai tên công nhân đang đứng như trời trồng ở góc phòng. Công trường không lớn, mà bè đảng đánh nhau cứ chí choé, ông ta đã chán ghét đám người của Ngô Lập Quyền lắm rồi, thấy người của mình cho bọn chúng một vố, trong bụng hơi đắc ý.
“Thấy chưa, tôi đã không nói gì các anh rồi, làm việc thì lười biếng, ăn thì hơn ai hết, ráng sau này ngoan một chút nhá? Haizzz, khéo ghê! Lần nào sinh sự cũng là các anh, lần này thì hay rồi, đạp trúng ngay mìn.”
Trần Lộ theo Vạn Côn ra ngoài.
“Sao cậu không đòi thêm một chút?”
Vạn Côn đứng ở ngoài một hồi, trời đã nhá nhem tối. Giọng của cậu rất thấp, “Muốn nhiều sẽ trả rất chậm, cù cưa dám chừng đến sang năm còn chưa lấy được, giá như vậy là lấy được liền.”
Trần Lộ liếc cậu, hỏi: “Khoan nói gì thêm, để tôi đưa cậu đi bệnh viện đi.”
Vạn Côn không từ chối, Trần Lộ gọi xe taxi, tới bệnh viện gần đó khám, có vài nơi bị thương phần da thịt, cánh tay phải bị gãy xương.
“Mẹ kiếp!” Trần Lộ không nhịn được mắng một câu, “Cậu thật là cmn đòi quá ít, khám xong chuyến này chắc cậu chỉ được 6 ngàn là cao, cơ bản không bõ bị đòn.”
Vạn Côn đã được băng bó, cánh tay phải ghim cố định, trông có vẻ mệt mỏi, ngồi trên ghế của bệnh viện nhắm mắt dưỡng thần.
“Tiền em cần……” Vạn Côn thong thả nói, “tiền tháng này, tiền tháng sau, 6 ngàn là đủ rồi.”
Trần Lộ cảm thấy Vạn Côn có vẻ hơi bị lú lẫn rồi, “Nói cái gì đó hả.”
Vạn Côn không đáp.
“Có điều……” Trần Lộ trầm ngâm một lúc, nói, “Cậu cũng thật là nhẫn tâm, nhẫn tâm với người khác, cũng nhẫn tâm với bản thân.”
Vạn Côn đứng dậy, “Đi thôi.”
“Chút nữa không phải còn truyền nước biển sao, cứ vậy mà đi à?”
Vạn Côn đã ra ngoài mất tiêu, để lại một câu nóng nảy, “Em muốn hút thuốc!”
Ra khỏi bệnh viện, Vạn Côn đứng ở quảng trường trước cổng bệnh việt hút một điếu thuốc, Trần Lộ vẫn đi với cậu.
“Mà cậu chuyên nghiệp thế, còn ghi âm lại nữa, tôi chưa từng thấy chiêu này bao giờ.”
“Chưa thấy thì học.”
Trần Lộ nói đùa: “Cậu tâm cơ đến thế, ban đêm có ngủ được không? Không bị rét?”
Vạn Côn quay qua, “Khốn.”
“Nói thật nhá, nếu như chúng nó không đưa tiền, cậu định làm gì chúng nó?”
Vạn Côn gảy tàn thuốc, gió tung tro bụi bay lên không trung.
“Lấy tội đánh người gây thương tích, cho chúng nó ngồi một năm.”
“……”
Trần Lộ im lặng hồi lâu, Vạn Côn cũng không lên tiếng. Điếu thuốc đã được nhanh chóng hút hết. Đêm trở rét.
“Vạn Côn……” Trần Lộc nói, “Có lúc anh cảm thấy cậu rất biết nhịn, có lúc anh lại cảm thấy lòng dạ cậu nhỏ mọn kinh khủng. Trước đây anh cứ thấy cậu như một đứa trẻ to xác, miệng toàn nói những lời vớ vẩn, làm thì chẳng ra trò gì. Nhưng bây giờ, anh cảm thấy, lòng dạ cậu thật ngoan độc.”
Vạn Côn quay qua, bên cạnh cậu là một bảng hiệu gắn bóng đèn rất lớn, trên mặt sơn tên của bệnh viện, còn có một chữ thập đỏ. Sau lưng cậu là con đường cái, hai bên đường cột đèn toả bóng vàng, ngựa xe giăng như mắc cửi.
“Đối với em, người chỉ chia ra thành hai loại.” Vạn Côn lấy bàn tay giắt điếu thuốc chỉ chỉ vào mình, “Người phe em bên này,” Rồi lại chỉ về hướng bên kia đường, “hoặc phe đó.”
“Phe em, em sẽ tốt với họ. Phe bên đó, em mặc kệ ai sống ai chết.” Nói rồi cậu chợt ngước mắt lên, nhìn Trần Lộ, hỏi: “Anh có tin số mệnh không?”
Số mệnh, đối với một tay làm công mà nói, nghe quá xa vời. Trần Lộ nghĩ một lúc, đáp: “Chắc không tin.”
“Em tin.” Giọng nói của Vạn Côn đều đều, nhưng Trần Lộ nghe nghe, cảm thấy từng con chữ đều mang sức nặng. “Trước đây, em cũng tràn trề năng lực trên người, nhưng em không dùng, bởi vì em không biết dùng cho lý do gì.”
Trần Lộ hỏi: “Hiện giờ cậu đã biết?”
“Đã biết.”
Chính đoạn đối thoại ấy, không nghe ra đầu đuôi, ngắn gọn đơn giản, chẳng một câu dư thừa. Thoạt nghe, như ngôn từ không diễn đạt được câu ý, không ăn khớp nhau. Nhưng Trần Lộ luôn mang cảm giác, hình như bất cứ vấn đề nào có liên quan đến Vạn Côn, đều đã có câu trả lời.
hết chương 44
tác giả: Twentine
người dịch: idlehouse