Trọn Đời Về Sau

Chương 31


Đọc truyện Trọn Đời Về Sau – Chương 31

Hạng mục địa ốc của Huy Vận thuộc loại không được bắt mắt cho lắm trong vô số các công trình ở Dương Thành.

Dương Thành tạm được coi là một thành phố đang trên đà phát triển, nên giống như một mảnh đất màu mỡ, nằm trong giai đoạn được triệt để khai phá và công nghiệp hoá, gần như ngày nào cũng có một công trình mới được khởi động, khói bụi chướng khí mịt mù, đâu đâu cũng là tiếng ồn do thi công.

Hạng mục địa ốc của Huy Vận, bắt đầu từ cuối năm ngoái, đã tiến vào giai đoạn xây cất, hiện giờ đang còn thiếu công nhân, trước cửa công trường để một tấm biển to tướng, trên mặt ghi rất rõ là đang tuyển người, bao ăn ở, dạy nghề miễn phí, quản lý chính quy, tuyệt đối không nợ lương công nhân.

Quản lý có chính quy hay không thì Vạn Côn chưa rõ lắm, nhưng cậu chọn nơi này, là vì cậu chấm phần bao ăn bao ở của nó, hơn nữa công trường này chỉ cách trường học của cậu hai trạm xe buýt.

Cậu được dẫn tới một văn phòng cất tạm phía trong công trường, rồi người dẫn đường rời đi, trước khi đi dặn cậu cứ đợi đó. Vạn Côn quét mắt một vòng quanh văn phòng, không hổ danh là một văn phòng công trường, khắp nơi đầy bụi, trong góc đặt một chậu hoa đã khô queo. Đợi rõ lâu vẫn chưa có ai tới, Vạn Côn nhàm chán lững thững bước ra khỏi văn phòng, đúng lúc gặp một công nhân đi ngang qua, Vạn Côn gọi anh ta lại, “Anh ơi!”

Người công nhân quay đầu nhìn cậu, Vạn Côn hỏi: “Quản lý của các anh ở đâu vậy?”

Người công nhân: “Cậu là ai? Làm gì?”

Vạn Côn đáp: “Em tới tìm việc.”

Người công nhân đó mặc một bộ đồ đồng phục của khu công trình, màu xám thẫm, sau lưng còn in nguyên hàng chữ “Địa Ốc Huy Vận,” anh ta ngó chừng Vạn Côn, sau đó quay đầu ngóng ngóng về một hướng khác, tiến lên vài bước, lớn tiếng gọi một người làm chung, “Lão Lưu—-! Ông đốc Trương đâu?”

Người tên là Lão Lưu đang đứng cách họ hai mươi mấy mét đáp lời: “Phía trong kia! Sao thế?”

“Ở đây có người đang tìm việc!”

“Đợi chút, tôi đi gọi cho!”

Vạn Côn nói với người công nhân: “Cảm ơn nha đại ca.”

Người công nhân đó quay qua nhìn cậu, bắt chuyện: “Nhóc con nhiêu tuổi rồi?”

Vạn Côn vốn định khai man tuổi theo bản năng, nhưng nghĩ lại, chắc mấy chỗ này không giống như ở Tú Quý, mai mốt tra theo chứng minh thư thì cái gì cũng lòi hết ra, nên có sao nói vậy: “Hai mươi.”

Người công nhân gật gù, lại hỏi: “Người ở đây?”

“Vâng.”

“Ái chà.” Ngươi công nhân than, “Người ở đây mà sao lại phải đi làm ở công trường.”

Vạn Côn nói: “Các anh đều không phải người ở đây à?”

“Ít lắm.” Anh công nhân đáp: “Chủ yếu đều là người ngoại tỉnh.”

Vạn Côn hỏi: “Đại ca tên gì thế.”


Anh công nhân nhìn cậu, đáp: “Tôi tên Tôn Tân.”

“Anh Tân ạ.”

Vạn Côn biết ăn nói, Tôn Tân có vẻ như mang ấn tượng rất khá với tên nhóc này, đang khi người quản lý còn chưa tới, tán gẫu thêm vài câu nữa với cậu.

“Muốn làm công việc kiểu gì?”

“Cũng không rõ nữa.”

“Không rõ mà đã tới?”

“Thiếu tiền, không có chỗ ở.”

“Người ở đây mà sao không có chỗ ở, gia đình ở đâu?”

Vạn Côn: “Không có gia đình.”

Tôn Tân cười, tên nhóc này được đây, anh ta bảo Vạn Côn: “Chưa từng làm loại việc này phải không.”

“Chưa anh.”

“Vậy chắc họ sẽ để cậu chạy việc vặt.” Tôn Tân nói, “Ngay đúng lúc mấy tay thợ đều đang thiếu người.”

“Có dạy nghề luôn không anh?”

“Theo thợ làm việc thì coi như là học nghề rồi.” Tôn Tân vỗ vỗ cánh tay của Vạn Côn, nói: “Yên tâm, việc ở công trường đều không khó học, các tay thợ chính đều có kinh nghiệm, sẽ để cậu từ từ thích nghi.” Tay anh ta đặt lên cánh tay của Vạn Côn xong bóp bóp mấy cái.

“Cái tên này.” Tôn Tân nhướn mày thán phục, “Săn chắc thật.”

Vạn Côn nghoẹo đầu cười một tiếng, “Thường thôi mà.”

“Chú thợ Tân!”

Vạn Côn và Tôn Tân đều cùng quay qua nhìn, một người đàn ông trung niên đang chạy tới, vóc dáng không cao lắm, hơi béo, mắt còn đeo kính cận, ông ta chạy tới xong mồ hôi nhễ nhại.

“Chú Tân, ôi trời, mệt chết đi được.”

Tôn Tân nói với người vừa đến: “Chú đốc Trương, tên nhóc này là mới tới.”


Vậy thì đây chính là người quản lý ở công trường này, Vạn Côn gật đầu chào, “Chú ạ.”

“Chào cậu.”

Đốc Trương có một cái tên vô cùng phù hợp với tính chất của công việc, Trương Kiến Thiết, lúc Vạn Côn biết được, suýt cười thành tiếng. Tôn Tân chào hỏi Trương Kiến Thiết một cách ngắn gọn rồi rời đi, Trương Kiến Thiết dắt Vạn Côn vào trong văn phòng.

“Cậu nhỏ, chịu cực được không đấy?” Trương Kiến Thiết hỏi đùa.

Vạn Côn: “Dạ được.”

“Muốn làm loại công việc nào?”

“Gì cũng được.”

Trương Kiến Thiết ngồi trên ghế trong văn phòng ngó Vạn Côn, “Thể trạng khá đấy.”

Vạn Côn không nói gì, Trương Kiến Thiết chắp hai tay trên bàn, nói: “Thế này, để tôi giải thích trước cho cậu một chút, hiện giờ công trường đang thiếu nhân viên ở hạ tầng, thể trạng của cậu khá, nếu như chịu cực được, thì đầy việc làm.”

Vạn Côn: “Cháu thấy bên ngoài ghi là bao ăn và chỗ ở.”

“Ờ đúng”

“Còn lương thì sao chú?”

“Lương đấy hả, phải xem cậu làm công việc gì.” Trương Kiến Thiết đáp, “Quy định chỗ chúng tôi là thế này, thời kỳ học nghề thì không được trả lương.”

Vạn Côn nhíu mày, hỏi: “Có việc gì có thể làm ngay được không?”

Trương Kiến Thiết cười, “Gấp vậy sao.”

Vạn Côn: “Vâng.”

“Vậy được thôi.” Trương Kiến Thiết đáp, “Có công việc làm rất mau quen, hơn nữa tôi thấy thể trạng của cậu khá, chắc sẽ không có vấn đề gì. Để tôi đi tìm người dắt cậu theo cho quen một chút đã, cậu làm trước dăm hôm, coi coi có được hay không.”

“Làm trước?”

“Phải.” Trương Kiến Thiết nói, “Bởi vì cậu là người mới toanh, tôi cũng không thể để cậu làm việc chính thức ngay được, tuy là chỗ này của chúng tôi không có giai đoạn thực tập, nhưng cũng phải quan sát một chút. Nhưng mà cậu yên tâm —-” Trương Kiến Thiết vội nói thêm, “Chúng tôi tuyệt đối sẽ không để cho cậu tốn thời gian vô ích, nếu cậu mà làm được, nhất định sẽ giữ lại, hơn nữa chúng tôi là công ty xây dựng chính quy, sẽ ký hợp đồng lao động với cậu, cũng sẽ có bảo hiểm, cậu không phải lo gì khác, cứ làm việc cho tốt là được.”

Người công nhân mà Trương Kiến Thiết tìm được đã đưa Vạn Côn tới chỗ trọ. Chỗ trọ nằm ở phía sau công trường, là một gian nhà gỗ dài, Vạn Côn vào trong thì thấy, bên trong là một dãy giường tầng. Chỗ trọ của một đám công nhân thì nào có sạch sẽ được bao nhiêu, vừa mở cửa đã xông mùi hôi hám, khắp nơi trên mặt đất đều là túi xách và hành lý.


Người đồng nghiệp đưa Vạn Côn đến một chiếc giường, nói: “Chỗ này đi, mấy chỗ gần cửa sổ đều đã bị lấy hết rồi.”

Vạn Côn không quan tâm mấy chuyện này lắm, đặt túi xách xuống giường, đồng nghiệp thấy cậu chẳng nói chẳng rằng, tưởng cậu đang bất mãn, lại nói: “Thật ra thì xa cửa sổ càng tốt hơn, đừng chỉ nghĩ tiện để được mát mẻ mùa hè, đợi tới mùa thu sẽ chịu hết nổi cho xem, bây giờ đã vào thu rồi, anh coi nhiệt độ trong phòng này đi, nằm phía trong sẽ được ấm hơn một chút.”

“Ừ.” Vạn Côn quay qua nhìn cậu ta, cậu đồng nghiệp này nhỏ con, trông tuổi không lớn lắm, cậu hỏi: “Em cũng ở đây hả?”

“Đúng vậy.” Cậu đồng nghiệp chỉ một chỗ cho Vạn Côn xem, nói: “Em ngủ chỗ đó.”

“Em nhiêu tuổi?”

“Dạ mười tám.”

Vạn Côn trợn mắt, “Mười tám?”

“Chứ sao.” Cậu bé ấp úng, Vạn Côn bật cười, nói: “Tuổi giả phải không.”

Cậu đồng nghiệp bị bóc mẽ, cũng không chối cãi nữa, “Ừ, mới qua 17.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía công trường, cậu bé vị thành niên non choẹt trong mắt của Vạn Côn này có một cái tên rất không hợp, gọi là Dương Cương, quê ở một quận lỵ nhỏ phía Nam, tới đây làm việc đã sắp tròn một năm.

“Vậy 16 tuổi đã đi làm à?”

“Đúng thế.”

Vạn Côn: “Công trường tuyển luôn vị thành niên?”

“Xời.” Dương Cương đáp, “Ai thèm lo, miễn sao làm được việc thôi.”

Vạn Côn nói: “Ngoài kia chả phải là ghi quản lý chính quy đó sao.”

“Vậy mà anh cũng tin?” Dương Cương ra vẻ lõi đời, bảo: “Toàn là để che mắt mấy người mới tới như anh thôi, haizz, thật ra cũng không gọi là che mắt, nghề này toàn vậy không, anh làm lâu rồi sẽ biết.”

Vạn Côn trò chuyện với Dương Cương rất suông sẻ, hai người tạm coi như đồng trang lứa, cảm thấy Dương Cương hơi giống đám bạn ở trường của cậu, chỉ có điều cậu ta chín chắn hơn và trưởng thành sớm hơn.

“Em làm những việc gì ở đây?” Vạn Côn hỏi.

Dương Cương: “Kiểu như anh thôi.”

Vạn Côn nhớ đến cụm từ Trương Kiến Thiết nói ban nãy: “Nhân viên hạ tầng?”

Dương Cương cười rộ lên, “Đúng, nhân viên hạ tầng.”

“Nhân viên hạ tầng” trong miệng của Trương Kiến Thiết, thật ra đều là tay chân bốc vác, khuân xi măng, xúc cát, tóm lại toàn những việc nặng nhọc. Ngày đầu tiên Vạn Côn đi làm, đồng phục cũng chưa có, đành mặc đồ của mình rồi cứ thế mà khuân từng bao xi măng. Công nhân ở công trường không phải ai cũng chịu nói chuyện như Dương Cương, phần lớn đều là cắm đầu lo làm đến độ không hơi đâu đi nói chuyện nữa, ban đầu thì Dương Cương cũng nói chút chuyện với Vạn Côn, nhưng sau đó dần dần bớt nói đi, Vạn Côn nhận ra được, đấy là cậu ta đã thấm mệt.

Đám công nhân khuân xi măng trong công trường bắt đầu làm lúc 7 giờ sáng, 8 giờ tối tan ca, thời gian làm việc quãng 11 tiếng mỗi ngày, lương tính theo ngày, đại khái một ngày kiếm được 90 tệ. Do giờ làm và số lượng đã được định trước, cho nên cũng không cần phải tự mình hao sức khuân cho cố mạng, bởi vì có khuân thêm cũng không được thêm tiền, Vạn Côn lần lượt khuân mười mấy bao xi măng lên lầu, sau đó xuống dưới ngồi ở một khoảng đất trống nghỉ ngơi.


Lúc cậu khuân xong, Dương Cương mới khuân được phân nửa, hút xong điếu thuốc, Dương Cương cũng vẫn chưa xong được một chuyến, Vạn Côn đứng lên, phủi phủi đít quần.

“Đừng đi.”

Vạn Côn quay đầu, thấy một người công nhân ngồi cách chỗ cậu không xa, cũng đang hút thuốc. Trông anh ta lớn tuổi hơn cậu một cách rất rõ rệt, quãng ba mươi mấy, thấy Vạn Côn nhìn mình, anh ta cũng không quan tâm, nói: “Tự lo khuân của mình thôi, cậu đưa tay ra, sau này lại thêm nhiều việc khác cần cậu giúp nữa.”

Vạn Côn đánh giá anh ta, cậu có chút ấn tượng với người này, anh ta là người đầu tiên khuân xong hết, còn nhanh hơn cả cậu.Toàn nghe bảo phụ nữ ngó nhau tức là đang đánh giá kẻ địch và tự lượng sức mình, thật ra đàn ông cũng y chang, hơn nữa có khi đàn ông còn thần kỳ hơn. Phụ nữ phần lớn chỉ nhìn mặt, đàn ông thì trên dưới cái gì cũng nhìn.Vạn Côn thản nhiên quét mắt một lượt, từ đầu mày đến phần cổ, rồi đến khuôn mặt chữ điền của anh ta, sau cùng là cánh tay lực lưỡng đồ sộ. Không thể không thừa nhận, rõ là đã sống hơn mình cả mười năm trời.

Vạn Côn bước lại gần, nói: “Chào anh.”

Người đàn ông ấy gật đầu, “Chào cậu, mới tới hả?”

“Vâng, ngày đầu.”

“Đừng đi lo chuyện của người khác, làm xong việc của mình là được.”

“Gọi anh là gì anh?”

“Trần Lộ.”

Vạn Côn thưa: “Anh Lộ ạ.”

Trần Lộ liếc cậu, Vạn Côn nói: “Anh làm bao lâu rồi.”

“Tôi cũng là công nhân tạm thời, mới tới thôi.” Trần Lộ hỏi cậu, “Sao cậu lại tới công trường?”

Vạn Côn không rõ vì sao anh ta hỏi như vậy, Trần Lộ nói: “Cậu còn trẻ vầy, tướng tá cũng không tệ, đầu óc cũng đủ dùng, lẽ ra là phải tìm được việc khác để làm chứ.”

“Em đang gấp, hơn nữa thiếu chỗ ở.”

Trân Lộ gật gù.

Ngồi không có gì làm, Vạn Côn móc di động ra xem, một chốc sau Dương Cương cũng chuyển xi măng xong, đi loanh quanh ở khu đất trống, ngó dáo dác, Vạn Côn gọi cậu ta, “Này——!”

Dương Cương tìm ra Vạn Côn, lấp xấp chạy tới, thấy Trần Lộ thì gật đầu chào, Trần Lộ cũng lẳng lặng đáp lễ, Vạn Côn có cảm giác hai người này bình thường chắc chả giao lưu gì với nhau mấy. Dương Cương ngồi xuống bên cạnh Vạn Côn, mồ hôi khắp mình. Cậu ta ngó di động của Vạn Côn,: “Ở chỗ công trường phải lo canh đồ của mình cho kỹ, có nhiều người lấy cắp đồ lắm đấy.”

“À.” Vạn Côn cúi đầu nhìn một hồi, di động trông có vẻ mới hơn chút đỉnh, bởi vì màn ảnh vừa được thay.

Dương Cương ngó màn ảnh của di động, hỏi: “Gì thế, cá vàng? Đây là đâu thế, nhà anh à?”

Vạn Côn khuân xi măng xong, tay toàn bụi bặm, ngón cái thô sần vuốt nhẹ lên màn ảnh, một lúc lâu sau, khi sự chú ý của Dương Cương và Trần Lộ đều đã dời đi nơi khác, Vạn Côn mới lặng lẽ “ừ” một tiếng, nói: “Đúng vậy…….. nhà anh.”

hết chương 31

tác giả: Twentine

người dịch: idlehouse


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.