Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 02


Bạn đang đọc Trọn Đời Trọn Kiếp: Chương 02

Chương 2: Nam Bắc họ Nam
Bên cạnh họ có một người lạ cùng lúc mặc xong đồ lặn, phần da để lộ ra ngoài của người này rõ ràng đen và thô hơn một chút so với những người xung quanh, chắc là hướng dẫn của Trình Mục Dương. Chiếc ca nô đón gió vượt sóng, chạy một mạch khá lâu, cuối cùng dừng lại ở nơi có thả phao màu vàng. Anh hướng dẫn chẳng nói chẳng rằng, lật người lao thẳng xuống nước.
Trình Mục Dương ra hiệu bảo cô nhảy xuống trước.
Cô ngồi ở mép thuyền, lưng đối diện mặt nước, ngửa người về phía sau.
Bỗng chốc áp lực nước ập đến từ xung quanh, cô chìm xuống khoảng hai, ba mét, bắt đầu dang rộng tứ chi và thả lỏng cơ thể. Trong tầm mắt của họ, chỗ đáy nước sâu hơn kia có ánh đèn luôn thường trực đang đợi cô và Trình Mục Dương.
Độ sâu của nước vượt quá tám mét, tầm nhìn đã rất ngắn.
Tuy kính lặn có tác dụng nhìn ban đêm, nhưng đáy hồ kiểu này, ngoài đàn cá bơi qua bơi lại không ngớt ra thì chẳng có gì đặc biệt.
Độ sâu vượt quá ba mươi mét, Trình Mục Dương thể hiện rõ sức cân bằng dưới nước đáng kinh ngạc, phần lớn thời gian hắn đều đợi cô điều chỉnh trạng thái lặn của mình. Cô quay đầu, nhìn Trình Mục Dương ở sau lưng, không hiểu “cảnh đẹp trước đây chưa từng nhìn thấy” là gì.
Ba, bốn phút sau, cô đã có một đáp án hoàn mỹ.
Tòa thành cổ xưa ẩn sâu dưới đáy nước tối tăm.
Trong vùng nước này lại có sự tồn tại kì lạ như vậy. Đặc biệt là dưới tác dụng của kính nhìn ban đêm, cả tòa thành cổ như được phác họa đơn sắc, hư hư thực thực như một ảo ảnh.
Cô yên lặng bồng bềnh trong làn nước, cảm giác như mình đang từ trên “vùng trời” của tòa thành cổ liếc nhìn xuống đường phố, nhà cửa, thậm chí còn có cả những dãy tường gạch sứt mẻ. Dưới đáy nước sâu mấy chục mét, lại tồn tại thành phố cổ xưa như thế, gạch ngói vẫn còn đó, kiến trúc cũng chưa bị phá hủy. Nó vẫn đứng sừng sững nguyên vẹn, cũng đang trầm mặc, lặng lẽ quan sát bạn.
Nước sâu thế này tuy hơi tốn sức, cô vẫn gắng bơi đến phía trên miếu thờ “Hiếu Tiết” cao bốn, năm lầu. Cô chạm tay vào hoa văn điêu khắc sư tử đá trên đó, mặc dù cách lớp găng tay lặn dày, nhưng vẫn có thể cảm giác được những đường nét tinh xảo.
Bỗng có một bàn tay vươi tới nắm chặt bàn tay cô đang đặt trên điêu khắc đá.
Cô biết đó là Trình Mục Dương, song không biết hắn lại định làm gì. Sau đó hắn dùng bàn tay đeo găng tay lặn màu đen mở lòng bàn tay cô ra, ngón tay hắn chầm chậm viết vào giữa: “Like?”
Hơi thở gấp gáp, quả thực Nam Bắc thích quang cảnh nơi này vô cùng. Cô lập tức nắm chặt tay hắn, cũng dùng cách tương tự mở rộng lòng bàn tay hắn ra. Cô nhắc ngón tay nhẹ nhàng viết chữ “A”, ngay cạnh đó lại viết tiếp một chữ “a” nhỏ.
Cô bạn cùng phòng ngày xưa từng dạy cô một số từ tiếng Nga đơn giản, cô đã quên kha khá, chỉ có từ này khá thú vị nên khó quên. Trong tiếng Nga nó có nghĩa là “yes”, viết là “да” quả thật rất giống với “Aa”.
Nếu Trình Mục Dương tinh thông tiếng Nga, thì dù cô viết không chính xác lắm hắn nhất định sẽ đoán ra.
Phòng trường hợp hắn không hiểu, Nam Bắc còn cố viết lại hai lần.
Họ nhìn nhau qua kính lặn, cô ra sức muốn bày tỏ mình thật sự rất vui. Đáng tiếc ở nơi như thế này chẳng có cách nào thể hiện. Song hình như Trình Mục Dương vẫn cảm nhận được tâm trạng của cô.
Hắn liền buông tay cô ra, lòng bàn tay phải đặt nhẹ lên trước ngực trái của mình, cúi chào như một quý ông.
Vì áp lực nước nên động tác không được chuẩn xác lắm, nhưng vẫn làm cô bật cười.
Hai người xuyên qua đường phố, bia đá, theo hướng dẫn viên bơi khắp thành cổ. Lúc lên khỏi mặt nước, cô mệt đến mỗi cả cánh tay và đùi đều bắt đầu mỏi nhừ, chiếc ca nô trước khi xuống nước nay đã biến thành hai chiếc.
Chàng trai thường gặp suốt mấy hôm nay lái chiếc ca nô đơn chở hai người họ rời đi.
Vì mặc trang phục lặn giữ nhiệt trong thời gian dài, thêm cả mười mấy phút sau khi ra khỏi nước, lúc Trình Mục Dương cởi đồ lặn, trên má hắn đã lấm tấm mồ hôi. Chàng trai bên cạnh đưa cho hắn một xô nước khoáng. Hắn đứng trên mạn thuyền, một tay cầm xô nước, đưa người ra rồi trực tiếp dùng nước trong xô tráng tóc.
Cả vệt nước ào xuống mặt hồ, bọt nước bắn tung tóe.
“Sao anh biết dưới đó có thành cổ?” Cô không ngừng đấm bóp đùi mình, tránh việc ngày mai bị nhức mỏi, “Với em mà nói, đây chính là nơi bắt nguồn của ‘NongFu Spring ngọt ngào tinh khiết’(1) đó.”
(1) NongFu Spring là tên một nhãn hiệu nước khoáng nổi tiếng ở Trung Quốc, câu nói của Nam Bắc là câu quảng cáo kinh điển của nhãn hiệu này. Theo NongFu Spring, nước tinh khiết của nhãn hiệu này được lấy từ dòng suối ngầm thuộc hồ Thiên Đảo.
“Thành cổ khi nãy em nhìn thấy là Sư Thành, xa hơn một chút còn có Hạ Thành.” Hắn đặt xô nước xuống bên cạnh chàng trai phụ trách lái ca nô, “Tiểu Phong, xin lỗi nhé, dùng hết nước uống của cậu rồi.”
Chàng trai khua khua nắm đấm, lấy chiếc cốc nhựa bẹo dí từ trong túi quần ra, dùng hai ngón tay xòe căng chiếc cốc, múc chỗ nước còn sót lại trong xô rồi uống sạch trơn.
“Trước giải phóng nơi này là làng Thiên Hương, sau vì xây hồ chứa nước đã di tán tất cả cư dân đến các tỉnh thành trong lục địa, để nước nhấn chìm hai tòa thành cổ nghìn năm này.” Trình Mục Dương nhìn thấy Nam Bắc bị ánh mặt trời làm chói mắt, liền đội mũ phớt của mình lên đầu cô, “Hai dì tiếp đón em là người ở đây.”
“Thành cổ nghìn năm ư?” Cô nhẩm tính triều đại, “Vậy chẳng phải khắp nơi toàn cổ vật à?”
“Cũng gần vậy.”
“Tiếc quá.” Cô duỗi hai chân, không màng đến ánh nắng gay gắt, chỉ cảm thấy ngồi như thế này là việc hưởng thụ nhất trên đời, “Hay ngày mai lại xuống nước lần nữa? Em đi lấy vài miếng gạch ngói thời Tống về làm kỉ niệm.”
Hắn cười: “Không vấn đề. Em không sợ gặp thủy quái à?”
“Chẳng cần anh dọa em cũng sợ rồi.” Cô chun mũi, có chút nuối tiếc, “Em thà gặp thủy quái ở Scotland còn hơn thấy thủy quái ở đây. Anh biết đó, các loại thủy quái trong truyền thuyết Trung Quốc toàn có vẻ ngoài xấu xí, nhưng ở Scotland, thủy quái có thể là chú ngựa vô cùng phong độ, cũng có thể là thiếu niên cực kì anh tuấn, sẽ làm mình yêu nó, sau đó cam tâm tình nguyện chìm xuống nấm mồ nước.”
Trên tóc hắn còn dính nước, dưới ánh mặt trời bụi nước phản chiếu những tia sáng lấp lánh.
Cô ngẩng đầu nhìn, cười tủm tỉm nói: “Kết thúc của truyền thuyết mách với các cô gái rằng, nếu muốn phân biệt đó là quý ông hay là thủy quái, hãy nhìn tóc của hắn, bình thường tóc của thủy quái đều ướt.”
Trình Mục Dương có vẻ không để ý đến lời này của Nam Bắc.
Trái lại, hắn còn nửa đứng nửa ngồi, giơ tay phải của mình ra trước mặt cô: “Vậy thì, vị tiểu thư xinh đẹp này, nàng có đồng ý đi cùng ta không? Hm?”
“Hoàn toàn đồng ý.” Cô cười híp mắt đập vào lòng bàn tay hắn một cái, rồi nhanh chóng thu tay của mình về, “Bao ăn bao ở thôi miễn cho anh, có nước uống là được. Trình Mục Dương, anh đừng bảo em trên chiếc ca nô này không có lấy một giọt nước nhé?”
Chàng trai tên Tiểu Phong kia vẫn đang gặm cốc nhựa, nghe thấy câu này lập tức trở nên vui vẻ.
Nơi này khói sóng mịt mù, gần trăm kilomet vuông xung quanh là cả ngàn hòn đảo rải rác khắp nơi. Đáng tiếc, bên cạnh lại chẳng có lấy một giọt nước uống.
Trình Mục Dương nhìn cô, quay người phóng tầm mắt về phía xa, bảo Tiểu Phong xuyên qua giữa hai ngọn núi, tiếp cận thuyền đánh cá gần nhất.
Ca nô lướt như bay trên mặt nước, sóng nước bị xẻ ra bắn tóe hơn ba mét, tầm nhìn lúc này cũng tăng lên không ít, tối thiểu có thể thấy gần bảy tám mét dưới nước.
Năm sáu chiếc thuyền đánh cá phân bố tản mạn trên mặt hồ.
Cô nhìn thấy ánh lửa nhân gian, bỗng cảm thấy thật huyền diệu, đáy hồ có thành cổ nghìn năm tồn tại ở đó từ nửa thế kỉ trước, con cháu thời ấy đã tản đi khắp nơi như thân bèo trôi dạt. Còn bây giờ cư dân sống ở quanh hồ lại không phải người ở đây.
Làng Thiên Hương khi xưa, nay đã là hồ Thiên Đảo.

Khi ca nô tới gần thuyền đánh cá, Tiểu Phong bỗng rẽ ngoặt, chầm chậm dừng lại cách thuyền đánh cá một mét.
Sóng nước bắn lên tận ba bốn mét làm hai người trung niên đang thu lưới trên thuyền giật mình, một cặp trai gái mặt đỏ bừng vì nắng gắt, mắt mở trừng trừng nhìn Trình Mục Dương nhảy từ ca nô sang thuyền gỗ của mình.
Ngư dân gầm lên mấy câu, thái độ hết sức bất mãn.
Trình Mục Dương quay về phía họ, dùng tiếng địa phương trả lời, nhanh chóng xua tan sự bực tức của họ do chiếc ca nô “hết hồn” mang đến. Người phụ nữ bưng ra bát nước từ trong khoang thuyền, đưa cho Trình Mục Dương, dịu dàng trò chuyện một lát.
Nam Bắc đón lấy bát nước từ tay hắn, đưa miệng bát lên uống một ngụm lớn, hài lòng thốt lên: “Quả nhiên là ngọt ngào tinh khiết.”
Vì ánh nắng quá chói chang, trên sống mũi cô lấm tấm mồ hôi.
Trình Mục Dương nhìn cô tiếp tục uống nước, xem ta đúng là khát lắm rồi. Tiếng cười nói khe khẽ của hai người trung niên vọng đến bên tai: Quả nhiên là vì cô gái kia muốn uống nước.
Bữa tối là thủy sản ăn ở ven sông. Lúc về nhà tắm rửa xong, Nam Bắc phát hiện lưng mình đã bị cháy nắng. Hồi học đại học, các bạn Âu Mỹ thường đố kị với cô vì làn da này. Trong mắt họ, chất da mịn màng của người châu Á quả là thứ mỏng manh dễ vỡ.
Nhưng cô cũng từng rất căm ghét nó, hồi nhỏ cô chỉ cần ngủ một tiếng trên nhà cây là chắc chắn sẽ bị côn trùng cắn. Cho dù anh trai cô ngắt lấy bao nhiêu cỏ đuổi côn trùng cũng chẳng ăn thua gì. Trường hợp xấu nhất, anh sẽ dùng con dao bé xíu, cứa một hình chữ thập lên chỗ sưng tấy, nặn ra hết phần bị sưng mủ.
Bây giờ nghĩ lại cô vẫn thấy đau buốt đến tận óc.
Thoạt đầu cô còn khóc, cho đến một lần nhìn thấy anh trai xử lí vết thương bị rắn cắn của mình, để ngăn nọc độc lan ra, anh đã trực tiếp nung dao trên lửa đến khi đỏ lên, sau đó xuyên vào vết thương trên cánh tay, bỏng rụng cả miếng thịt, lúc đó quả thực cô sợ tới mức đần người.
Từ đó về sau, cô không hề nhỏ một giọt nước mắt.
Mà hình như cũng không đúng, hồi trúng đạn ở Bỉ, đúng là cô khóc đến nỗi như sắp tắt thở.
Hai dì trông thấy lưng cô bị cháy nắng, chuyện bé xé ra to lấy thuốc mỡ nghe lời nói được chế theo công thức bí mật, cẩn thận bôi cho cô, rồi dặn cô nhất định phải ngủ trong tư thế nằm sấp. Nam Bắc không muốn nếm cực khổ, nhưng cũng không có lí do làm trái lời, nên sau mười một giờ đành ngoan ngoãn về phòng nằm sấp ngủ.
Trình Mục Dương hình như đặc biệt thích đồ mây tre đan, toàn bộ đồ đạc trong nhà đều là chất liệu này. Dưới ánh sáng âm u của đèn tường, cô có thể nhìn thấy mọi thứ nếu không phải màu xanh lá thì là màu cỏ úa.
Thậm chí lúc nửa mơ nửa tỉnh cô cũng gặp ảo giác nơi này có mùi “rừng rậm”.
Khi tỉnh dậy, trời vẫn tối như mực, hình như thuốc bôi đã ngấm, lưng cô ngứa kinh khủng. Vì xưa nay cô không quen bật điều hòa đi ngủ nên ngoài cảm giác đau ngứa ra, trên người đã thấm ước một lớp mồ hôi.
Nam Bắc lôi chiếc áo hai dây thoáng mát ra mặc, đi chân đất ra khỏi phòng, trong khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, mùi gió lạnh của điều hòa trộn lẫn với mùi thuốc súng ập vào mặt cô.
Đột nhiên, một âm thanh khẽ vang lên. Là âm thanh vỏ đạn rơi xuống đất.
Hành động của cô từ từ ngừng lại.
Sau khi âm thanh khẽ vang lên là một sự yên tĩnh khiến người ta nghẹt thở.
Không có âm thanh của vật nặng nào gục xuống đất. Bàn tay cô lần mò vách tường, dùng mắt tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Chỉ mới ở một ngày một đêm ngắn ngủi tại đây nên cô hoàn toàn không quen thuộc với đồ đạc trong căn phòng này, bởi vậy đối với cô, đâu đâu cũng lạ lẫm và nguy hiểm.
Lòng bàn tay cô áp sát mặt tường.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được từng đường vân mây tre đan tinh xảo trên lớp bề mặt.
Đột nhiên, lại vang lên tiếng lách cách.
Là tiếng nạp đạn?
Giây phút trong đầu cô xuất hiện suy nghĩ này, tay cô cũng lập tức bị người khác đè lên tường, đồng thời có một cơ thể cao lớn áp sát tới, lặng lẽ ép chặt người cô.
“Chỗ này là góc an toàn.” Trình Mục Dương đang lên tiếng, bên tai cô có hơi thở ấm nóng khẽ lướt qua, “Bắc Bắc, không được động đậy.”
Dù cô muốn động đậy cũng chẳng có cơ hội.
Hai người kề sát nhau không một kẽ hở, tất cả khớp cánh tay và hai chân đã bị hắn khống chế. Thậm chí cô cảm thấy mạch máu của mình bị kim loại đè lên, nhịp đập dồn dập, chắc là đồng hồ đeo tay của hắn.
Trước giờ cô không biết rằng, nếu muốn không là tổn thương mà vẫn có thể khống chế hoàn toàn một người… thì phải dùng cách này.
Dù đã qua bộ lọc khử âm, vẫn có thể nghe thấy tiếng của đầu đạn đang xé gió lao đi trong không khí.
Sau đó lại là tiếng tháo vỏ đạn, rồi tiếng nạp đạn.
Chắc chỉ là tay bắn tỉa nào đó đang bổ sung số lượng nạn nhân, hoặc chỉ là hai ba con mèo hoang quấy nhiễu?
Cô không thể ngẩng đầu, cũng không thể cúi đầu.
Chóp mũi chạm phải áo sơ mi của hắn, cô nhân nhượng hắn đến mức này rồi, bị kẹp giữa hắn và bức tường, không tài nào nhúc nhích được.
Vết cháy nắng trên lưng bị tường mây ép vào, làm giảm bớt phần nào cảm giác ngứa ngáy khiến người ta bực bội, tuy hơi đau nhưng khá thoải mái. Từ nhỏ đến lớn, người từng dùng cơ thể chính mình che chở cho cô trước nguy hiểm chỉ mới có hai người.
Và đêm nay, Trình Mục Dương trở thành người thứ ba.
Không có cách đo thời gian chuẩn xác, cô chẳng thể đoán được màn khống chế này diễn ra trong bao lâu.
“Được rồi.” Cuối cùng, Trình Mục Dương mở rộng khoảng cách giữa hắn và cô: “Kết thúc.”
Giọng nói bình thản dịu dàng vang lên, như có ma lực trấn tĩnh lòng người.
Cô nghe tiếng vật thể va vào kính, liếc nhìn thấy Tiểu Phong một tay cầm súng bắn tỉa, đặt ba vỏ đạn kim loại gọn gàng trên bàn kính. Hệt như đứa bé chơi bi ve xong liền giao lại cho bố mẹ.
Đôi mắt lấp lánh liếc qua phía này rồi lập tức thu về, Tiểu Phong lặng lẽ cầm súng, âm thầm quay về sân hiên, đóng cửa sổ lại, đổ người lên ghế mây, cuộn tròn người tiếp tục ngủ.
“Toát mồ hôi rồi?” Trình Mục Dương với tay nhẹ nhàng gạt tóc mái trên trán cô, “Điều hòa trong phòng hỏng à?”
Ngón tay hắn có mùi đặc trưng, hình như cô có thể nhận biết được mùi này là gì.
Ban nãy có tiếng vỏ đạn rơi xuống, chắc là hắn đang tháo vỏ đạn chứ không phải Tiểu Phong.
“Em không chịu được gió lạnh của điều hòa, nhất là lúc ngủ.”

Nam Bắc vừa nói xong câu này, ngoài cửa sổ bỗng có ánh sáng lóa mắt xẹt qua.
Hắn quay đầu nhìn ra, trong giây lát, chỉ có ánh sáng màu đỏ thoáng ánh lên trên gương mặt hắn, may mà trông hắn không tỉnh táo lắm. Bộ dạng này khiến người ta cảm giác như thời gian nghỉ ngơi của hắn bị người khác làm gián đoạn, và hắn chỉ đi đến cửa sổ ngắm pháo hoa mà thôi.
Cô bị ánh sáng làm chói liền nheo mắt lại: “Là ông chủ mà cũng không được yên ổn, nếu đã dự đoán được trước chuyện này sao còn ở đây?”
“Nơi này rất an toàn, cả toàn nhà đều được bảo vệ tối đa.” Trình Mục Dương nói, “Nếu không phải em bỗng nhiên tỉnh dậy, có lẽ sẽ ngủ một mạch đến sáng, chẳng biết chuyện gì xảy ra.”
Cô ngửa mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt gần trong gang tấc: “Vậy anh đang làm gì đây? Đánh mèo hoang à?”
“Anh? Anh đang tỏ ra yếu thế một cách thích hợp.” Hắn lấy ví dụ đơn giản cho cô, “Em nghĩ xem, Trình Mục Dương mang theo nhiều người bên cạnh như thế này mà lúc nào cũng phòng bị, phải chăng người bên cạnh hắn có vấn đề? Hay là thật sự có cơ hội dồn hắn vào chỗ chết?”
Cô cười nhạo: “Tình hình bất ổn mà vẫn còn tự lấy làm thích thú.”
Lúc này hai người mới tách nhau ra, hắn đi đến cạnh bàn, rút viên đạn mà Tiểu Phong để lại vào thùng rác.
“Anh làm em nhớ đến chuyện bắt khỉ hồi nhỏ. Biết con khỉ đuôi lợn không? Thuộc dòng khỉ Macaque, là một loài động vật vô cùng thông minh.” Cô chợt nhớ đến câu chuyện thú vị hồi nhỏ, “Ngày trước em đến Vân Nam, là hồi em còn bé xíu, lúc nào cũng muốn bắt cho bằng được khỉ đuôi lợn trộm đồ của mình. Em dùng rất nhiều cách, thậm chí học cả phương pháp giao tiếp của bọn chúng, nheo mắt, bĩu môi gì gì đó, để trêu nó nhưng đều không thành công.”
Hắn chăm chú nghe, mở tủ tường, lấy khăn giấy ướp lạnh.
Ánh xanh nhạt của tủ lạnh trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng, phả bóng hắn in trên tường. Trình Mục Dương lau sạch tay, tiếp tục nói nhưng không nhìn cô: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, dùng cách tỏ ra yếu thế mới tóm được nó.” Bây giờ nghĩ đến con khỉ nhỏ kia, cô vẫn thấy rất nhớ nó, “Có điều em bắt nó để dụ nó chơi với mình, không giống anh, bắt để tiêu diệt gọn.”
Đôi tay này, trong kí ức của cô rất sạch sẽ. Xưa nay móng tay đều được cắt sửa cẩn thận tỉ mỉ, thích cầm bút nước đen viết ra những công thức khiến người ra hoa mày chóng mặt, là đôi tay của chàng trai vừa lạnh lùng, vừa hài hước, đôi lúc lại hơi trầm tư suy nghĩ.
Trong cuộc sống của cô, hồi bé là khu rừng bí mật ẩm ướt rất nhiều côn trùng độc, sau này là thôn trang bình yên được vô số súng đạn bảo vệ. Đối với cô mà nói, chỉ có mấy năm đó mới thật đáng quý.
Và hắn cũng là một nhân tố không thể thiếu, được cô cất vào nơi sâu thẳm trong kí ức.
Bây giờ chàng trai này đột nhiên bước ra từ quá khứ, xuất hiện với một cái tên khó hiểu, khiến cuộc hành trình ngẫu nhiên tại Đài Châu càng ngày vượt quá tầm kiểm soát…
Trở về phòng, lưng cô ngứa không thể chịu nổi, đang lúc không biết xử lí ra sao, bỗng nhiên một trong hai người phụ nữ mặc sườn xám bước đến, tay cầm thuốc mỡ. Cô nằm sấp trên giường, để mặc dì dùng cọ trang điểm bôi thuốc ình. Cô nghe thấy dì ấy bảo Trình Trình xuống nhà, xin bọn cô hãy để ý một chút, có phải thuốc mỡ đã trôi sạch vì cô không ngoan ngoãn ngủ đúng tư thế hay không?
Cô vùi mặt vào đệm, cười tủm tỉm không nói năng gì.
Chẳng trách Tiểu Phong phải ngoan ngoãn thu dọn sạch sẽ vỏ đạn, như vậy mới không kinh động đến người ngoài cuộc đang ngon giấc.
“Trình Trình của chúng ta ấy à, thương người thì thương thật, nhưng không biết cách nói chuyện.” Tay dì ấy được chăm sóc rất tốt, ngón tay vẫn mềm mại, bôi thuốc xong bèn dùng lòng bàn tay chầm chậm thoa lại một lần cho cô. Ngón tay luôn là loại chổi xoa thuốc hữu hiệu nhất, chỉ có nhiệt độ làn da của con người mới có thể làm mềm hết thuốc mỡ, thấm vào vết thương.
Hình như dì ấy hỏi cô câu gì đó.
Cô ép mình tỉnh dậy: “Sao ạ?”
“Ta hỏi là, nhà bé ở đâu?”
“Vân Nam ạ.” Giọng cô hơi mơ hồ, chắc buồn ngủ thật rồi, “Trấn Uyển Đinh, thành phố Thụy Lệ.”
Có vẻ dì ấy rất hứng thú: “Cũng là thánh địa du lịch đúng không?”
“Du khách không đông lắm ạ.” Giọng Nam Bắc mệt mỏi, cô nói trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, “Thành phố Thụy Lệ ba mặt đều tiếp giáp với Myanmar, Uyển Đinh cũng coi như biên giới phía Tây Nam, đi về phía Tây Bắc chính là vùng biên giới Trung Ấn. Có núi, có sông, có rừng mưa nhiệt đới, có cả cửa khẩu biên giới của quốc gia nhỏ nhất, rất nhiều người Đông Nam Á, là thị trường tiêu thụ rộng lớn.”
“Rất nhiều người Đông Nam Á?”
“Nhiều lắm ạ, có khi ở một làng khoảng năm, sáu chục hộ, hơn nửa đều là hôn nhân xuyên quốc gia.”
“Vậy bé của chúng ta cũng là con lai à?”
“Chắc không đâu ạ.” Thật ra bản thân cô cũng không dám chắc, biết đâu tổ tiên nhà cô lại kết hôn với thiếu nữ xinh đẹp người Đông Nam Á nào ấy chứ.
Dì ấy càng nghe càng thích thú, hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
Cuối cùng cô cũng không biết mình đã nói bao nhiêu.
Chỉ là có những điều tuyệt đối không được nói ra.
Ví dụ như, Uyển Đinh nối liền lục địa Trung Quốc, là con đường trọng yếu giữa Trung Quốc – Myanmar và Trung Quốc – Ấn Độ, nổi tiếng nhất nơi đó hoàn toàn không phải thị trường tiêu thụ gì kia, mà là thành phố ngầm của các tổ chức xã hội đen lớn nhất Đông Nam Á với vũ khí, phỉ thúy, gỗ quý, động vật hoang dã và ma túy là mặt hàng buôn bán chủ yếu.
Tất cả mọi người đều tưởng nhà họ Nam là dòng họ không thể động vào ở vùng biên giới Trung Việt, nhưng khi thật sự đi vào thành phố, sẽ phát hiện sức ảnh hưởng của họ không chỉ dừng lại ở vùng biên giới Trung Việt, mà còn cả Myanmar và Lào, thậm chí là Ấn Độ.
Thực ra họ cũng là dân kinh doanh. Chỉ có điều, hoạt động chính trị mạnh mẽ hơn một chút.
Lấy gỗ quý làm ví dụ, các mặt hàng nóng nhất trong giới sưu tầm gần mười năm nay như gỗ sưa Hải Nam, gỗ tử đàn Đông Nam Á, khi lưu thông đều phải qua tay nhà họ Nam. Cuối đời Thanh, gỗ sưa Hải Nam gần như tuyệt chủng, số lượng thuộc sở hữu tư còn lại trên thế giới không quá mười nghìn món. Còn hiện tại những cây gỗ sưa đang trong thời kỳ sinh trưởng, còn phải đợi mấy trăm năm nữa mới có thể dùng được.
Mấy trăm năm? Nhà sưu tầm nào có thể đợi nổi mấy trăm năm?
So với kim cương đỏ bị mười mấy quốc gia liên kết đẩy giá lên cao, đây mới thật sự là mặt hàng “vừa quý vừa hiếm”.
Người dám sưu tầm hầu như đều để bổ sung cho bộ sưu tập cá nhân của mình. Thương phẩm số lượng giới hạn tuyệt đối không thể dùng tiền bạc để quyết định, mà phải dùng thân phận. Cho nên, nếu nói nhà họ Nam kinh doanh buôn bán, đúng hơn phải nói là họ làm chính trị.
Nhưng dù vậy, cô cũng từng phải sống lang bạt nay đây mai đó.
Khi một gia tộc rối loạn, dù dòng họ có vẻ vang tới đâu cũng vô dụng, muốn thật sự được an toàn, thì phải có một người mạnh mẽ xuất hiện, đứng trên đỉnh cao nhất của gia tộc, thống trị bằng sự hà khắc.
Nam Hoài đã làm được. Nếu không cô vĩnh viễn phải rời xa Uyển Đinh, không thể quay về cố hương.
Bởi vậy, cô mới có thể một thân một mình tới Đài Châu như du khách. Chỉ riêng cái họ này cũng đủ bảo vệ cô bình an vô sự.
Chuyện đêm nay khiến cô nhớ đến anh trai mình.

Rốt cuộc là kẻ nào lại có gan khiêu khích Trình Mục Dương?
Tinh mơ cô tỉnh dậy vì cuộc điện thoại của anh trai.
Đại ý chỉ hỏi lộ trình của cô, bao giờ về đến Vân Nam. Cô nói sơ qua chuyện ông Thẩm đột ngột thay đổi lộ trình, phải đi đường biển về, Nam Hoài bất ngờ im lặng mấy giây rồi chợt hỏi cô: “Còn có chuyện gì đặc biệt nữa không?”
Cô nghĩ một lát, không nhắc đến Trình Mục Dương.
Nhưng cô nhớ ra mình làm lỗ của nhà họ Thẩm chiếc vòng ngọc, liền nũng nịu nói: “Anh trai yêu quý à, dạo này anh có nhìn thấy món phỉ thúy nào quý không?”
Nam Hoài cười: “Sao em tự nhiên thích đồ của mấy bà già thế?”
Đây là câu xem thường cô từng nói ra, hồi đó anh trai cố tình mời về cho cô một thầy giáo dạy giám định ngọc ngà phỉ thúy, cô học hành vất vả nên đã nói lời oán hận kia, không ngờ Nam Hoài thường ngày độ lượng lại nhớ chuyện vặt vãnh này.
Cô bất đắc dĩ đành thật thà: “Em tặng một chiếc vòng ngọc đắt tiền của nhà họ Thẩm cho người ta rồi, muốn bù cái khác để tạ tội.”
Người đàn ông đầu dây bên kia đồng ý thay cô trả ân tình này.
Trước khi Nam Hoài cúp máy, nói với cô: “Đằng sau lộ trình lần này của nhà họ Thẩm là một vụ làm ăn rất hấp dẫn, ghi nhớ lời anh, em chỉ cần an toàn mạnh khỏe trở về, những chuyện khác không cần tham gia.”
Khi kết thúc cuộc điện thoại là năm giờ mười bảy phút.
Trời sắp sáng. Cô đẩy cửa kính phòng mình bước ra.
Trên mặt hồ phía xa có ánh đèn thuyền chài nhỏ li ti chưa tắt, không khí còn mùi ẩm ướt, dường như vừa nãy mới có trận mưa rào. May mà thiết kế tránh mưa của sân hiên khá tốt nên không có nước đọng làm bẩn quần áo.
Giờ phút tối tăm nhất trước bình minh càng làm nổi bật ánh sáng của đèn tường.
Trình Mục Dương mặc bộ quần áo thường ngày đơn giản, chân đi dép màu trắng, ngồi trên ghế mây tựa lưng cao, đang lật xem tờ báo trong tay. Trên bàn mây tre thấp có một ấm trà.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân, không ngẩng đầu, “roạt” một tiếng, lật trang báo, nói: “Trời còn chưa sáng, sao đã tỉnh ngủ rồi?”
“Bị cuộc điện thoại của anh trai đánh thức.” Chỗ cô và hắn ngồi tách hẳn nhau ra, có thể coi như ngồi hai phòng mà nhìn nhau, không đi qua được, “Anh không ngủ à? Đang xem gì đấy?”
“Báo ‘Tin tức mới’ của Nga ngày hôm qua.”
Cô “ồ” một tiếng: “Tờ báo của chính phủ như vậy, đừng bảo em nó cũng viết hôm nay có vụ mua bán vũ khí ở đâu nhé.”
“Không có những thứ ấy đâu.” Hắn liếc nhìn cô, cười như một con hồ ly xảo quyệt, “Toàn là tin tiêu khiển. Ví dụ như thị trưởng Moscow tranh cử, bỏ phiếu, trong mắt em chính là một vở kịch thôi. Đơn giản mà nói, chỉ là bỗng nhiên có người không còn được tổng thống yêu quý, hoặc là thế lực xã hội đen sau lưng ông ta đang có chiến tranh nội bộ? Hoặc là ông ta đầu tư vào thị trường nào đó thất bại? Cũng giống như khi em biết rõ lịch sử như thế này, nhưng trong sách giáo khoa lại viết như thế khác, em không cảm thấy thú vị sao?”
Cô nghĩ một lát, liền bật cười.
Những lời Trình Mục Dương nói hầu như là về vị thị trưởng Moscow tiền nhiệm đen đủi kia, phải lưỡng lự giữa hai tổng thống nhiệm kì mới và cũ, cuối cùng không thể trở thành cỏ đầu tường gió chiều nào xuôi chiều ấy, trái lại còn thành vật hi sinh dưới thế lực kìm kẹp.
Lúc ngồi máy bay đến Vân Nam, vừa hay cô cũng nghe thấy ba người cùng khoang bàn luận, không ngờ Trình Mục Dương cũng chú ý tới việc này.
Hai người tán gẫu một lúc, Tiểu Phong loạng choạng bò dậy từ ghế bập bênh, cậu ta dụi dụi mắt một lát rồi ra dấu vài động tác với Trình Mục Dương. Trình Mục Dương thì thầm nói với cậu ta điều gì đó bằng tiếng Nga. Tiểu Phong nhếch miệng nhìn về phía Nam Bắc.
Cuối cùng Trình Mục Dương cong ngón tay, búng mạnh lên trán Tiểu Phong, trầm giọng nói nhanh một câu.
Nam Bắc hoàn toàn không hiểu, chỉ có thể đứng cách lan can, đợi hắn giải thích ình.
“Tiểu Phong nói, em làm cậu ta tỉnh ngủ.” Trình Mục Dương quăng tờ báo lên mặt bàn, đi đến gần cô, “Cậu ta còn nói, bình thường phụ nữ muốn xin lỗi đàn ông, cách tốt nhất là lấy thân báo đáp.”
Nam Bắc nghe xong dở khóc dở cười: “Tư tưởng gì vậy?”
“Cậu ta từ nhỏ lớn lên ở Nga, em biết đấy, nơi đó tỉ lệ 1 nam 3 nữ, đàn ông là của hiếm, đương nhiên họ khá gia trưởng.” Hắn mỉm cười, đưa tay cho cô, “Nhảy sang đây.”
Nam Bắc nắm lấy tay hắn, nhảy thẳng qua lan can cao ngang thắt lưng. Đối với một người sống trong rừng nhiệt đới nguyên thủy từ nhỏ, chướng ngại vật và khoảng cách này quả thực không đáng nhắc đến.
“Đàn ông Nga không có ý thức trách nhiệm, thích uống rượu, tính tình nóng nảy.” Hắn đỡ cánh tay cô cho đến khi cô tiếp đất an toàn, “Còn phụ nữ toàn là báu vật trần gian, số lượng đông đảo, có thể nói nơi đó chính là thiên đường của đàn ông.”
“Cho nên cậu ta mới bị nhiễm thói hư tật xấu?” Cô hào hứng nghe chuyện.
“Cũng gần như vậy.” Trình Mục Dương nở nụ cười mơ hồ, “Em biết không, hầu hết thời gian Tiểu Phong và anh ở Moscow đều có siêu mẫu vây quanh cậu ta, hiến thân cũng là chuyện hết sức bình thường.”
Cô nhếch miệng cười khúc khích: “Sau đó thì sao? Anh lại nói gì với Tiểu Phong?”
“Anh á?” Trình Mục Dương nhắc lại một lần câu tiếng Nga mà cô nghe không hiểu, sau đó, hắn thì thầm phiên dịch cho cô, “Anh bảo với cậu ta, cô gái này phải ‘xin lỗi’ tôi trước.”
Cô “ồ” một tiếng.
Bầu trời phía xa bắt đầu hửng sáng nhưng vẫn còn mờ mịt. Từ chỗ này quan sát mặt hồ chỉ thấy mây mù vấn vít, không thấy rõ mặt nước.
Bỗng nhiên có tiếng sấm vang lên, như thể bị nén trong tầng mây nên sắc âm trầm thấp.
Trong tiếng sấm, cô nói: “Xin lỗi.”
“Không sao.”
“Hồi đó vì rất nhiều nguyên nhân, em buộc phải rời đi.”
Nếu hồi đó biết hắn cũng như mình, là thế hệ sinh ra trong gia đình phức tạp như vậy, có lẽ cô sẽ có lựa chọn khác. Ít nhất, cô sẽ nói với hắn lý do tại sao mình bắt buộc phải quay về Uyển Đinh.
“Không sao hết.” Hắn nhắc lại lần nữa.
Cô nhìn hắn.
Hắn cũng đang nhìn cô, bàn tay tối qua từng tháo đạn, nạp đạn, bóp cò một cách thành thục lúc này gõ gõ lên lan can bằng gỗ.
Âm thanh chầm chậm nhưng không mất đi tiết tấu.
Trình Mục Dương đột nhiên nói một câu, lại là ngôn ngữ cô không hiểu nổi.
Cô hỏi hắn: “Anh nói gì thế?”
“Không có gì.” Hắn chống khuỷu tay lên lan can, nghiêng người tựa vào đó, “Anh đang nói chuyện với Tiểu Phong.”
Chưa nói dứt lời, Tiểu Phong đã đứng bật dậy khỏi ghế mây bập bênh, kéo cửa kính sân hiên ra. Có làn gió ẩm ướt thổi qua mặt hồ, trong khoảnh khắc cửa kính mở ra, làn gió ấy khua vào rèm cửa hai bên tạo nên âm thanh lao xao.
Cô nhìn sang bóng chàng thiếu niên, thử đoán vừa nãy hắn nói gì.
Trình Mục Dương như cảm giác được sự tò mò của cô: “Muốn biết vừa nãy anh nói gì à?”
Cô mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến.
“Anh nói là…” Hắn vén tóc mái trên trán cô lên, nhìn vào đôi mắt đen láy lấp lánh của cô, nói: “Tiểu Phong, tốt nhất cậu nên đổi sang ngủ chỗ khác đi, ngay bây giờ, tôi muốn hôn cô gái này.”
Hắn dứt lời, bàn tay đã chạm lên má, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da cô. Còn đôi mắt kia của hắn cũng không còn sắc nâu đậm trong đêm khuya nữa, mà lấp lánh thứ ánh sáng mờ ảo, đẹp đến nỗi khiến người ta phải chăm chú ngắm nhìn.

Cô mỉm cười tránh né bàn tay hắn, ra sức phá vỡ bầu không khí quá mờ ám này: “Vậy nên, ở Moscow, anh đã quyến rũ phụ nữ như thế này sao?”
“Anh á?” Hắn cũng mỉm cười, thu tay về, “Lúc ở Moscow, bình thường anh toàn là người bị quyến rũ.”
Nam Bắc nhếch miệng, đẩy đẩy hắn: “Tỉnh táo lại đi, ông chủ Trình, nơi này là Chiết Giang.”
Trình Mục Dương thuận thế lùi ra, quay về ngồi xuống cạnh ghế mây, quẳng tờ báo vào chiếc sọt nhỏ bằng trúc.
Tiếng sấm càng ngày càng lớn.
Nam Bắc vẫn tựa vào lan can, che giấu nhịp tim khó có thể bình ổn của mình.
“Ở đây giờ là mùa mưa dầm, đã hơn một tuần rồi em chưa nhìn thấy mặt trời mọc.” Cô vươn vai, “Anh biết không, trong một ngày chỉ có lúc mặt trời mọc anh mới có thể nhìn thẳng mặt trời mà mắt không bị tổn thương, hơn nữa còn có thể tăng cường thị lực.”
Trình Mục Dương cầm lên một chiếc lá bạc hà từ trong đĩa sứ trên bàn: “Em đang nói về ‘vọng nhật công’?”
Cô cười: “Anh biết võ Muay Thái à?”
“Biết một chút.” Hắn cắn chiếc lá giữa hàm răng, mỉm cười như có như không.
“Em cũng biết một chút xíu, là anh trai em dạy cho.” Cô nhắc đến Nam Hoài, lúc nào cũng cười rất dịu dàng, như một bé gái được cưng chiều, được yêu thương hết mực như vậy, “Bắt đầu từ khi anh ấy bảy, tám tuổi, đã nhìn mặt trời mọc hằng ngày, luyện ‘vọng nhật công’.”
“Những người luyện một thời gian dài như vậy, thị lực đều rất tốt.” Hắn tiếp lời cô, “Không những phù hợp khi cận chiến mà còn hữu dụng khi đánh xạ kích. Đúng không?” Trình Mục Dương hứng thú hỏi ngược lại cô, vì đang nhai lá bạc hà, lời nói không rõ ràng lắm, nghe giống như lần hắn gọi điện thoại giữa đêm khuya kia.
Hơi uể oải, lại thờ ơ, nhưng nội dung khiến người ta không thể xem nhẹ.
Nam Bắc xoay người, nhìn hắn từ trên xuống dưới. Trình Mục Dương mặc cho cô quan sát, chân hắn rất dài, ung dung ngồi đó, tay đặt lên đầu gối, mắt nhìn cô, như vậy đã đủ sức thu hút rồi.
Nhưng thật ra, thứ cô muốn nhìn là bàn tay hắn.
Khớp xương mu bàn tay trơn nhẵn, lúc cong lại đường nét rất đẹp. Đây là dấu vết lưu lại do luyện quyền, nếu không luyện mười năm trở lên sẽ không có vết tích thế này. Nếu ngày xưa chỉ cần cô hơi nghi ngờ thân phận của hắn, cô sẽ không bỏ qua dấu vết rõ ràng như vậy.
Có điều cũng không nên tính toán chuyện này làm gì.
Theo lời Nam Hoài nói: Bị lừa ư? Không nên trách người khác, đó chỉ vì bản thân quá ngốc.
Bảy giờ rưỡi, bữa sáng kết thúc, Nam Bắc tưởng Trình Mục Dương nhất định sẽ biến mất như hai hôm trước. Nào ngờ hắn rất rảnh rỗi, lúc cô ngồi tại phòng khách dưới tầng trò chuyện cùng hai dì, hắn ngồi trêu mèo ở bên ngoài cửa kính suốt từ đầu đến cuối.
Hai dì đều cả đời không xuất giá, nuôi những bảy tám con mèo.
Khi trời đẹp hầu như không nhìn thấy bóng dáng chúng đâu, song những ngày mưa âm u thế này chắc đều lười chạy đi chơi, chỉ ngồi hoặc nằm, hoặc bò trườn trên đùi Trình Mục Dương, vô cùng yên tĩnh.
“Trình Trình nói các cháu từng là bạn học lúc ở Bỉ?” Người phụ nữ mặc sườn xám đen tươi cười gãi cằm cho chú mèo trắng trong lòng, thuận miệng hỏi, “Hồi đó bé học gì?”
“Toán ạ.” Nam Bắc nhắc đến chuyên ngành mà mình học nửa đường đứt gánh, vẫn thấy khá căng thẳng, “Khó học lắm, nhức đầu vô cùng.”
“Toán? Hình như Trình Trình học vật lý?” Dì ấy cảm thấy khá thú vị, nghĩ ngợi một lát, gật gù, “Vậy cũng tốt, vậy cũng tốt, học giỏi toán lý hóa, đi khắp thiên hạ cũng không sợ.”
Khẩu hiệu những năm tám mươi của thế kỉ trước này phát ra từ miệng dì ấy quả thật khiến người ta muốn nín cười cũng khó. Cô cảm thấy hai người phụ nữ này cực kỳ đáng yêu, chỉ có điều luôn thích truy hỏi cuộc sống khi ở Bỉ của cô và Trình Mục Dương. Cô tránh nhắc đến vụ đọ súng khiến hai người chính thức quen biết kia, chỉ nhặt nhạnh vài chuyện thú vị để kể.
Đến lúc hai người đã chịu tha ình, Nam Bắc phát hiện Trình Mục Dương vẫn đang chơi với mèo.
Chơi vui quá nhỉ!
Cô kéo cửa kính ra, tiếng mưa ầm ầm vang lên ngay lập tức: “Ban nãy hai dì nói với em, anh mua nhà ở đây rồi sửa sang lại là vì họ?” Lúc cô hỏi hắn, chú mèo đen bé nhất lặng lẽ chạy qua dính lấy chân cô, không ngừng lăn qua lăn lại làm nũng.
Động vật ngây thơ đáng yêu lắm, xưa nay cô không có khả năng kháng cự lại chúng.
Cô liền ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu, nựng nựng nó.
“Hồi anh còn nhỏ, họ thường nhắc đến làng Thiên Hương.” Trình Mục Dương cũng đưa ngón tay lại gần, chú mèo con rất nhanh liền há miệng, nửa cắn nửa ngậm ngón tay hắn, “Tiếc rằng nơi này đã bị chìm trong nước từ năm 1959, họ chẳng còn nhà để quay về, chẳng còn đất để chôn thân, cuối cùng anh đành quay sang nơi cạnh đó, xây cho họ một ngôi nhà cạnh hồ Thiên Đảo. Đến khi nào họ qua đời, anh sẽ chôn họ trên một ngọn núi nào đó ở đây, coi như lá rụng về cội.”
Mèo con cắn tay hắn thỏa thích, hắn định rút tay lại, nhưng không ngờ hai chân trước của mèo con ôm chặt lấy, bị hắn nhắc bổng lên. Hai người quan sát chú mèo ngoan cố, rồi nhìn sang nhau, không nhịn được đều bật cười.
“Trình Mục Dương?”
“Ừ?”
“Hỏi anh một chuyện nhỏ nhé?”
Hắn ừ một tiếng, tiếp tục chậm rãi đùa giỡn chú mèo bướng bỉnh.
“Lộ trình lần này của nhà họ Thẩm có mục đích gì khác không?” Giọng cô rất thoải mái, như thể đang hỏi cơn mưa này rốt cuộc bao giờ sẽ tạnh.
“Em muốn biết?’ Hắn im lặng một lát, chợt trầm giọng nói, “Chi bằng chúng ta đánh cược đi, nếu em thắng anh sẽ nói cho em đáp án. Nếu em thua… thì phải học theo anh nói một câu tiếng Nga.”
Cô bị bất ngờ, hắn có thể đồng ý thoải mái vậy sao: “Được, nhưng phải cho em biết trước, anh muốn em nói gì?”
Trình Mục Dương chậm rãi nói câu đó cho cô nghe, vì hắn nói chậm nên làm nổi bật sự lạnh lùng và mềm mại trong ngữ điệu.
Nam Bắc men theo trí nhớ, hồi tưởng lại ngày trước không có việc gì làm, cô từng hỏi Kachiusa những câu như là “em yêu anh” gì gì đó, nhưng câu nói của hắn hoàn toàn khác. Đương nhiên, cô cũng tin Trình Mục Dương không nhạt nhẽo như thế nên chỉ xem đây là một trò chơi, bèn đồng ý ngay tắp lự.
Hai người đánh cược với nhau, chú mèo có thể kiên trì mấy giây.
Cô nhìn mèo con vẫn bám chặt cứng, ung dung cược: “Chắc là một phút.”
Trình Mục Dương xem đồng hồ của mình, nói: “Chỉ trong ba mươi giây.”
“Anh chắc chắn vậy sao?”
Hắn mỉm cười bí hiểm, lập tức rung rung tay, mèo con oán hận kêu meo meo, trượt xuống khỏi cánh tay hắn: “Hai mươi ba giây.”

Nam Bắc ban đầu sững người, sau đó lại dở khóc dở cười oán trách: “Anh còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không?”
Nhưng vụ cá cược này vốn đã nhiều sơ hở, có trách thì trách cô dễ dàng chấp nhận mà thôi. Dám cược đương nhiên dám chịu, cô ngoan ngoãn học theo Trình Mục Dương nói câu tiếng Nga kia, sau khi nhắc lại ba bốn lần, cuối cùng cô đã nhớ rõ cách phát âm.
Sau đó, cô rành mạch đọc lại cho hắn.
Cuối cùng mới nhớ ra hỏi: “Câu này nghĩa là gì?”
“Từ đầu tiên ‘Солнце’, là tên của anh.”
Cô “ồ” một tiếng, ngắn gọn quá, dễ nhớ thật.
“Ý nghĩa hoàn chỉnh của câu này là…” Trong nụ cười của hắn có chút gì đó tinh nghịch, “Trình Mục Dương là người đàn ông tốt.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.