Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 13


Bạn đang đọc Trọn Đời Trọn Kiếp: Chương 13

Chương 13: Gặp lại Đức Phật
Hai năm sau. Trên phố tại Moscow.
Tầng mây dày đặc che phủ những ngọn cây, mang đến mỹ cảm đầy áp lực.
Mây thấp mờ ảo bao trùm lên thành phố Moscow, khung cảnh này từng xuất hiện vô số dưới nét bút tài hoa của các họa sĩ Liên Xô.
Có người Châu Âu khoác áo gió, bước chân gấp gáp lao nhanh trên đường, hình như đang rất vội vã, lại như đang chờ đợi điều gì đó.
Cho đến khi có chiếc xe hơi màu đen dừng ngay bên cạnh, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, hướng về phía cửa sổ xe được hạ xuống, chào hỏi một câu, cửa xe liền mở ra. Người Châu Âu kia chui vào trong, người và xe đều lặng lẽ biến mất trên con phố.
“Ông bạn, sao đột nhiên muốn ra nước ngoài thế?” Kyle đón lấy chai rượu mạnh, “Anh có quyền có thế, còn cần tôi bảo vệ sao?”
Trình Mục Dương ở trước mặt Kyle cũng đang uống từng ngụm rượu nhỏ: “Tôi đâu cần anh bảo vệ.”
Hắn mặc áo trắng quần đen theo phong cách thường ngày đơn giản, từng đường nét trên gương mặt trở nên nổi bật dưới đèn vàng, ánh sáng mờ ảo khiến màu sắc trong đôi mắt kia càng thêm trầm lắng.
Người đàn ông này từng khiến chính phủ Moscow nhận ra rằng thật sự có cơ hội lật đổ hắn vào hai năm trước.
Đặc biệt là vào hai năm trước khi hắn đang bị trọng thương, “Tổ công tác đặc biệt chống băng nhóm tội phạm” của cơ quan an ninh Nga bắt đầu hành động, sau khi chuẩn bị bòn rút lợi ích từ hắn sẽ khiến hắn và cả gia tộc họ Trình phải biến mất khỏi Moscow.
Kết quả là, có nhân viên đặc công liên tiếp tẩu thoát ra nước ngoài, công khai vạch trần nội tình của cơ quan an ninh: Quan chức cấp cao tham nhũng, phần lớn vũ khí đạn dược của quốc gia được bán cho xã hội đen, thậm chí còn kinh doanh buôn lậu ma túy với Uzbekistan. Đáng sợ nhất là sau khi dân chúng biết được ông trùm đứng đằng sau băng đảng tội phạm cướp giật nổi tiếng nhất Moscow chính là một Thượng Tá quân đội của cơ quan an ninh, họ đều vô cùng phẫn nộ.
Đương nhiên, tất cả những chuyện này còn chưa bao gồm hoạt động tấn công chiếm đóng thường xuyên của Chechnya.
Bởi vậy, kết cục của trận đấu này chỉ còn lại một phương pháp giải quyết: Hai bên bắt tay giảng hòa, tiếp tục nối tình anh em thắm thiết.
Lần này Kyle nhận được nhiệm vụ bảo vệ vị tội phạm quốc tế này ra nước ngoài du lịch.
Kyle hơi bất ngờ: “Nghe nói vì chuyến du lịch gấp gáp lần này của anh, cơ quan an ninh số hai bên tôi đã điều động bốn tổ đặc công. Hơn nữa, nghe nói là người mà anh đích thân yêu cầu Lahm cắt cử.”
“Tôi muốn chơi một trò nho nhỏ với CIA.” Trình Mục Dương tiếp tục rót rượu cho Kyle, “Các anh hỗ trợ tôi thực hiện việc này cũng đồng nghĩa các anh đang hỗ trợ cho lợi ích quốc gia mình, khá dễ dàng phải không.”
Kyle bật cười.
Tất nhiên Kyle biết mình chẳng được đi du lịch đơn giản như thế.
Chỉ là anh ta tò mò, Trình Mục Dương muốn đích thân đi vì cái gì: “Một trò chơi hết sức nguy hiểm? So với hai năm trước thì sao?”
“Ở Philippin, dù tôi thoát chết trong gang tấc nhưng vẫn coi như thua.” Giọng nói của Trình Mục Dương trầm thấp và lạnh lùng, “Thua mất người phụ nữ của tôi, và thua mất cả thân phận của chính mình. Vậy nên lần này tôi nhất định phải thắng.”
“Thắng?” Kyle không thể nhìn thấu ánh mắt hắn.
“Để tôi có thể công khai thân phận, trở thành người yêu hòa bình thế giới, thành nhà từ thiện.”
Kyle khẽ huýt gió.
Từ tội phạm chiến tranh chuyển sang người yêu hòa bình thế giới, mục tiêu này xem ra vô cùng xa vời đây.
Hắn là người thông minh vượt trội, dùng thân phận công dân liên bang giúp bản thân đạt được nhiều thành công dưới sự bảo vệ của cơ quan an ninh Moscow.
Kyle vừa cảm thán trước độ nham hiểm, vừa phải bái phục hắn.
“Tôi rất hối hận vì hồi đó đã cứu anh trên bờ biển Philippin, anh cũng biết đó, khi ấy anh hoàn toàn không phải nhiệm vụ chính của tôi.”
Chỉ là Kyle nhận lệnh tức thời đi xem thử có cơ hội cứu viện hay không, tiếc rằng thực lực chênh lệch quá xa, Kyle buộc phải chờ đợi thời cơ. Thật ra anh chẳng dám ôm hi vọng quá lớn, nếu không có Trình Mục Dương tàn sát gần hết địch thủ, không có Đỗ sau khi cài đặt bom nổ xong xuôi đã giết luôn đồng nghiệp của mình, thì Kyle cũng không thể có cơ hội cứu thoát Trình Mục Dương.
“Dù thế nào vẫn phải cảm ơn anh.” Trình Mục Dương nâng ly, uống một ngụm rượu mạnh, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Trình Mục Dương.
Đối với Mỹ, hắn là nỗi đe dọa khủng khiếp nhất, bởi hắn nắm giữ quá nhiều tài liệu tối mật.
Nhưng đối với Moscow, chắc hẳn, hắn là quả bom nguyên tử kinh hoàng nhất, bởi hắn nắm giữ quá nhiều sức mạnh bí mật.
Vậy nên, Kyle nghĩ hắn cứ nên làm nhà từ thiện gì đó cho tốt rồi hưởng hết tuổi thọ, thuận theo tự nhiên thì hơn.
Lúc máy bay sắp đáp xuống sân bay Riyadh, cuối cùng Kyle đã biết được đích đến.
Là Ả Rập Xê Út.
Kyle lấy hộ chiếu ra, Trình Mục Dương liếc nhìn, bảo Oman đưa cho Kyle một quyển mới.
“Không được dùng hộ chiếu tiếng Anh tại đây.” Trình Mục Dương nói, “Hai năm nay quan hệ giữa Anh Quốc và Ả Rập Xê Út hơi căng thẳng.”
“Căng thẳng?”
“Gần đây vợ của một thành viên thuộc hoàng thất đất nước này khi sang Anh Quốc thăm hỏi đã ngoại tình, xin được tị nạn chính trị và được chính phủ Anh phê chuẩn, vì thế quan hệ hai nước hiện tại có phần tế nhị.”
“Trình.” Kyle bật cười, “Anh mà cũng thích xem tin lá cải cơ à?”
Trình Mục Dương liếc nhìn anh ta: “Thứ làm tôi hứng thú là quan hệ giữa Anh Quốc và Ả Rập Xê Út, vừa hay, hai năm trước Anh tiến hành điều tra kỹ lưỡng về vụ mua bán máy bay chiến đấu với Ả Rập Xê Út có liên quan đến hối lộ. Cuối cùng thủ tướng Anh ra mặt, ngăn cản hoạt động điều tra, lần này lại đột nhiên xảy ra việc kia, anh không cảm thấy rất thú vị sao?”
Kyle khẽ thở hắt ra: “Ai hối lộ thế?”
“Không biết.” Trình Mục Dương thản nhiên nói, “Dù là ai đi chăng nữa thì đều có lợi cho tôi. Những vụ mua bán vũ khí công khai này càng không thuận lợi thì việc làm ăn của tôi càng phát đạt.”
“Tiếc rằng cơ quan an ninh số hai mà tôi đang làm việc là tổ chức phản gián điệp.” Kyle cười, “Chứ không phải tổ chức phản tội phạm tập đoàn. Nếu không tôi ghi âm những gì anh nói, hoàn toàn có thể dùng nó làm bằng chứng phạm tội của anh rồi.”
Hai bác sĩ đi cùng bắt đầu kiểm tra sức khỏe theo thường lệ cho Trình Mục Dương. Hắn không lập tức trả lời Kyle, sau khi xắn tay áo lên, tiêm xong xuôi, hắn mới chậm rãi thả tay áo xuống, nói: “Tổ chức phản tội phạm tập đoàn của cơ quan an ninh chính là sào huyệt lớn nhất đó, nếu anh cần bằng chứng phạm tội của họ, tôi có thể đưa đến tận nhà cho anh.” Hắn mỉm cười, “Bất kể hồ sơ tài liệu hay ghi âm video, tôi đều có một lượng lớn bản sao lưu.”
Kyle nhướng mày, bật cười.
Tên này thật là, ai gặp cũng phải sợ.
Tất cả mọi người đều biết, thuốc điều trị và rượu mạnh không thể cùng tồn tại trong một cơ thể, nhưng chẳng ai dám nhắc nhở hắn.
Trước khi Kyle gia nhập cơ quan an ninh, anh là một bác sĩ ngoại khoa, sau khi cứu Trình Mục Dương, anh từng cấp cứu sơ qua cho hắn nên đương nhiên hiểu vết thương trầm trọng ra sao. Nếu không phải trước đó Trình Mục Dương có nền tảng sức khỏe tốt, e rằng hắn chẳng cầm cự nổi đến lúc được đưa về Moscow.
Và kẻ trước mặt Kyle đây đang cố gắng kéo dài sinh mạng của mình, nhưng đồng thời cũng đang dùng rượu mạnh làm hao mòn sự sống.
Cả hàng người, chỉ có Oman mặc áo dài đen và quấn khăn đội đầu, đợi họ ngoài cửa hải quan.
“Ba nhà khoa học mất tích, đã tìm được hai người.”
“Vẫn còn một người đang nằm trong tay CIA?”
“Chắc vậy.” Oman nói, “Rất thú vị, nhà khoa học đó xuất hiện lần cuối vào ba hôm trước, trên đường hành hương đến Ả Rập Xê Út…” Oman nhỏ tiếng trao đổi cùng Trình Mục Dương, có những câu Kyle không nghe rõ lắm, nhưng cũng đoán được phần nào, chắc là một số nhà khoa học quan trọng đã mất tích tại vùng Trung Đông này.

Kẻ chủ mưu hẳn là CIA, còn kẻ muốn thọc gậy bánh xe hẳn là Trình Mục Dương.
Điểm dừng chân cuối cùng là một thị trấn nhỏ tên Ula.
Tất cả rượu đều bỏ lại trên máy bay bởi đây là quốc gia cấm rượu nghiêm ngặt.
Lúc ăn cơm, rất nhiều người đều biết thói quen của Trình Mục Dương, cố tình gọi cho hắn chút bia không cồn. Thứ này cũng có bọt, cũng có vị, nhưng chẳng bì được với chất rượu cồn hắn thích. May mà vẫn có đồ uống và món rau chứa lá bạc hà.
Khi hướng dẫn viên phát hiện chỉ có Trình Mục Dương hứng thú với lá bạc hà, anh ta rất ngạc nhiên.
“Vợ tôi thích ăn bạc hà.” Trình Mục Dương đáp ngắn gọn.
Ả Rập Xê Út là đất nước coi trọng gia đình, nghe thấy câu trả lời này của Trình Mục Dương, hướng dẫn viên càng thêm tò mò, truy hỏi mãi không ngừng, chủ yếu là muốn biết nơi nào trên thế giới sùng lá bạc hà như vậy.
Trình Mục Dương nhẹ nhàng nói: “Là trấn Uyển Đinh thuộc thành phố Thụy Lệ ở Vân Nam, Trung Quốc.”
Hướng dẫn viên lập tức rút máy tính xách tay ra, muốn “google” xem thử nơi đó.
Ninh Hạo ho khan một tiếng, uống một ngụm lớn thứ nước có hương vị kì lạ, là sản phẩm pha trộn giữa nước hoa quả và lá bạc hà, nói: “Ấy, anh hướng dẫn, thứ đồ uống này ngon thật đấy, có phải đặc sản của Ả Rập Xê Út các anh không? Hay là nơi nào ở Trung Đông cũng có?”
Chủ đề khó xử giờ mới được chuyển hướng.
Khách sạn họ nghỉ lại ngay gần sa mạc, bởi vì gió cát, đồi núi xung quanh đều mang hình thù kì dị, âm thanh buổi đêm cũng có phần thê lương.
Trình Mục Dương lắng nghe tiếng gió, dưới ánh trăng, những ngọn núi kia trông như từng tòa tháp Phật, chúng cứ lặng yên đứng đó nhưng lại có sức mạnh giúp con người ta bình tâm trở lại. Tại vùng đất Hồi giáo mà có thể nghĩ đến chuyện này, hắn cảm thấy chắc do mình bị thiếu chất cồn rồi. Hắn cần thật nhiều rượu để bản thân mình không còn phải tỉnh táo thế này nữa.
Hắn cần không ngừng nói với chính mình: Nam Bắc vẫn còn sống.
Bắt đầu từ hai năm trước, hắn luôn điều tra hành tung của Nam Hoài, anh ta đi đến rất nhiều nơi, nhưng hắn chỉ hứng thú với duy nhất một địa danh tại Bỉ, cho dù Nam Hoài có ngụy tạo bao nhiêu bằng chứng đi chăng nữa, hắn cũng không tin Nam Bắc đã chết, bởi vì hắn biết, tên Nam Hoài điên cuồng đó và mình giống hệt nhau, cả hai đều quá yêu thương Nam Bắc.
Nếu cô thật sự chết rồi, Đông Nam Á chắc chắn sẽ không yên ổn như vậy.
Trình Mục Dương đi vào phòng tắm, mở nước, để dòng nước lạnh xối vào người.
Tháng Mười một, Ả Rập Xê Út đã bước vào mùa đông.
Ban ngày lúc ra khỏi sân bay, hắn còn đổ mồ hôi, đến giờ đã là dưới mười độ. Tuy trong phòng có điều hòa giữ nhiệt ổn định, nhưng dù gì vẫn là mùa đông, nước lạnh xối lên người làm buốt đến tận xương.
Lúc đang lau khô tóc, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hắn mở cửa, Ninh Hạo cầm máy tính mini lắc qua lắc lại.
“Boss, Tiểu Phong ở Bỉ tìm được thứ anh cần.”
Trình Mục Dương phản ứng trong nháy mắt, lập tức cầm lấy máy tính. Dưới ánh đèn buổi đêm, bức ảnh chụp lén ngoài nhà hàng hiện lên rõ ràng, là bóng dáng một người phụ nữ và một đứa bé gái. Hắn chẳng thể nào quên được nơi quen thuộc ấy, đó là quảng trường chính phủ thành phố Huy cách thủ đô Brussels 80 km về phía Đông Nam, chính nhà hàng Trung Quốc đó.
Ảnh chụp liên tiếp nhưng không có bức nào chính diện.
Cả nhà hàng chỉ có cô dẫn theo đứa bé, có thể nhận ra từng cử chỉ hành động của cô đều vô cùng cẩn thận. Từ việc chọn món cho đến việc đút cho đứa bé ăn, rồi lau miệng, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng chỉnh quần áo, thơm lên trán, lên má đứa bé.
Hắn chưa từng trông thấy một Nam Bắc dịu dàng đến vậy.
Mặc dù không nhìn được chính diện, nhưng hắn biết đó nhất định là cô.
Bàn tay Trình Mục Dương chưa lau khô nước, vẫn hơi trơn trượt, không thể cầm vững một chiếc máy tính nhỏ bé như thế này.
Hắn tựa lên cửa phòng vệ sinh, không rời mắt khỏi hơn bốn mươi bức ảnh.
Hắn xem đi xem lại vô số lần.
Nhưng hắn không ngờ cô đã có con rồi.
Trình Mục Dương khẽ thở dài.
Vì ban nãy căng thẳng nên giờ lồng ngực hắn âm ỉ đau nhức.
Hắn vươn một tay giữ chặt vai Ninh Hạo, giọng hắn hiếm khi bất ổn như bây giờ: “Tôi làm cha rồi.”
Ninh Hạo nhấc vành mũ, đôi mắt tràn ngập niềm vui nhưng không quên trêu đùa: “Boss, làm sao anh biết đây là con gái mình?”
Trình Mục Dương tóm cổ anh ta, ra vẻ định vặn gãy.
“Đúng, đúng con gái anh rồi.” Ninh Hạo nào phải cao thủ võ thuật gì đâu, chỉ biết dựa vào mất ngón tay và cái đầu của mình thôi, quả không dám khinh suất với Trình Mục Dương, “Có điều, Tiểu Phong nói cô ấy biến mất rồi.”
“Ba ngày.” Trình Mục Dương giơ ba ngón tay khép vào với nhau, “Nói với Tiểu Phong, đúng ba ngày phải tìm được vợ và con gái tôi.”
Nước Bỉ.
Nam Bắc đang cầm chiếc xẻng to bằng cẳng tay vun đất cho hoa. Cô đội mũ che nắng rộng rãi, để lộ nửa gương mặt. Bé gái ngồi cạnh cô cũng đội một chiếc mũ giống hệt, chỉ là kích cỡ nhỏ hơn mấy lần. Cô bé chăm chú ngồi cạnh cô, quan sát từng cử chỉ động tác.
Nhà kính trồng hoa luôn giữ nhiệt độ ổn định.
Tuy giờ là mùa đông, nhưng mặt trời rạng rỡ hiếm thấy.
“Papa đâu rồi ạ?”
“Papa ở Trung Quốc.” Nam Bắc dịu dàng nói.
“Papa ở Trung Quốc làm gì thế ạ?”
Giọng của Bảo Bảo còn non nớt thơm mùi sữa, song rất nghiêm túc nói.
Cô cười: “Papa làm việc đó mà.”
“Tại sao papa phải làm việc?”
“Để mua sữa bột cho con ăn này.” Nam Bắc mỉm cười tháo găng tay xuống, vuốt ve gương mặt cô bé.
Cô nhìn vào mắt Bảo Bảo, màu mắt ấy giống hệt hắn, nhưng rất sáng rất trong, lông mi dài chuyển động nhịp nhàng theo từng cái chớp mắt, lập tức cuốn đi tất cả mọi suy nghĩ của Nam Bắc. Cô nhớ đến giấc mơ của mình khi đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết kia, Trình Mục Dương hồi bé cũng trầm tĩnh và xinh xắn như thế này.
“Mama.” Bảo Bảo bỗng nhiên học theo Nam Bắc, vươn bàn tay nhỏ nhắn ra vuốt ve gương mặt cô.
“Ừ?” Nam Bắc cũng che mặt mình lại, giữ tay con bé trong lòng bàn tay mình.
“Bảo Bảo ăn ít mà.” Con bé nhỏ tiếng nói, “Mama bảo papa đừng làm việc nữa.”
Nam Bắc nghe xong dở khóc dở cười, đồng ý với con bé.

Nam Hoài không thường xuyên đến đây, chỉ là lúc Bảo Bảo vừa mới biết nói chuyện, anh sống cùng nó nửa tháng. Nhưng một đứa bé con, nhất là bé gái, sinh ra vốn đã ỷ lại người làm “cha”, vì thế nên Bảo Bảo quả thật rất thích anh. Thậm chí sau khi biết gọi papa, việc đầu tiên con bé làm mỗi ngày chính là bước ra từ phòng của Nam Bắc, sang phòng Nam Hoài gọi anh dậy, hơn nữa nhất định phải đích thân xếp đôi dép ở đầu gường cho ngay ngắn rồi mới bảo Nam Hoài xuống giường.
Thật ra vì đêm đầu tiên bị mệt nên anh mới ngủ muộn một chút.
Nhưng suốt mười mấy ngày còn lại, anh đều ngoan ngoãn nằm trên giường giả vờ ngủ, cho đến khi Bảo Bảo xuất hiện.
Có lẽ bao giờ Bảo Bảo hiểu chuyện, cô sẽ phải nói cho con biết, papa này không phải “papa” thật sự của con bé. Có điều, trong dáng vẻ bây giờ của Bảo Bảo, cô còn nghĩ, chắc ngày ấy mãi mãi không cần phải tới, để bé cảm thấy có cha, có mẹ, ngày nào cũng hỏi những câu kì lạ, đây thực sự là điều hạnh phúc nhất rồi.
Buổi tối Nam Hoài gọi điện đến, cô nói với anh về chuyện này.
Giọng Nam Hoài cũng trở nên dịu dàng lạ thường, anh nói sẽ mau chóng giải quyết việc hiện tại để Tết này kịp tới đây. Hai người trò chuyện về tình hình gần đây của Bảo Bảo, nói được nửa tiếng, Nam Hoài đột nhiên hỏi cô: “Hôm qua em đưa Bảo Bảo đi Brussels à?”
Tuy cô có thể lén lút ra ngoài nhưng muốn giấu anh là điều không thể.
Vậy nên cô thản nhiên thừa nhận: “Tự dưng em muốn ăn vài món ở chỗ đó.”
Nam Hoài im lặng một lát, bật cười: “Có chút phiền phức nho nhỏ, ngày mai anh đổi nơi ở khác cho em và Bảo Bảo, được không?”
Cô chẳng hề bất ngờ, ừm một tiếng: “Được, dù sao cũng không phải lần đầu.”
Ngày xưa còn đi học, Nam Bắc sống tại khu nói tiếng Pháp, nhưng lần này cô hầu như đều sống tại khu nói tiếng Hà Lan thuộc phía Bắc Brussels, thỉnh thoảng đưa Bảo Bảo ra ngoài còn phải dẫn theo phiên dịch. Có một số mốc thời gian đặc biệt, cô thường thích dẫn Bảo Bảo đi dạo những nơi mà mình và Trình Mục Dương từng đi qua.
Sau khi chuyển nhà không lâu, đã đến Tết Âm lịch của Trung Quốc.
Nam Hoài không đến đúng giờ, nhưng lại có một vị khách bất ngờ khác. Thẩm Gia Minh.
Bảo Bảo rất lễ phép, nhưng cô rõ ràng giữ thái độ thù địch với Thẩm Gia Minh, cứ nằm bò trong lòng Nam Bắc suốt, từ lúc ăn cơm tất niên đến tận lúc đi ngủ, con bé đều không chịu rời cô nửa bước. Thú vị nhất là, chỉ cần Thẩm Gia Minh nói chuyện với cô, Bảo Bảo nhất định sẽ hỏi cô điều gì đó, gián đoạn cuộc nói chuyện hiếm có của hai người. Mãi đến khi con bé đã ngủ thật, Nam Bắc mới đặt nó lên chiếc giường con, bảo người trông chừng rồi ra khỏi phòng ngủ.
Ngoài phòng ngủ của cô có một phòng khách nhỏ.
Thẩm Gia Minh ngồi đó, cầm điếu thuốc nghịch qua nghịch lại giữa những ngón tay nhưng không châm lửa.
“Anh đang cai thuốc à?” Nam Bắc tò mò hỏi hắn.
“Không.” Thẩm Gia Minh mỉm cười nhìn cô, “Sợ không tốt cho con bé.”
“Con bé đang ngủ rồi. Không sao, anh hút đi, một lúc nữa sẽ có người đến khử mùi.” Nam Bắc ngồi xuống phía đối diện anh, “Sao tết năm nay lại có thời gian đến thăm em thế này?”
“Không có gì.” Thẩm Gia Minh khẽ thở dài, “Chỉ là tự nhiên muốn đến thôi.”
Nam Bắc cười: “Bỗng dưng anh nói chuyện đầy cảm xúc thế này, hay gặp phải chuyện không hay gì rồi?”
“Không có.” Anh đặt điếu thuốc trong tay lên bàn, tháo cả kính xuống, quẳng luôn lên đó, “Chơi xúc xắc không?”
“Được thôi, dù sao hôm nay cũng là năm mới.”
Nam Bắc bảo quản gia đem xúc xắc và thẻ đánh bạc tới. Thẻ xanh đỏ chất đống trên mặt bàn dài trong suốt.
Thẩm Gia Minh mỉm cười gạt thẻ bài sang một bên, nhẹ nhàng lắc cốc xúc xắc bằng tay phải, nhìn cô: “Nếu em thắng, anh sẽ tặng em một món quà năm mới.” Âm thanh ngột ngạt và có tiết tấu phát ra từ cốc xúc xắc.
Như thể đã quay trở lại thời niên thiếu, mỗi lần anh muốn tặng cô món quà gì, anh đều làm như vậy. Vừa để Nam Bắc thắng, vừa tặng quà cho cô, say mê không biết chán. Dưới ánh sáng màu đỏ thẫm tỏa ra từ đèn tường, cô ngắm bàn tay Thẩm Gia Minh, chợt nhớ đến những năm tháng sống mà không phải lo có bất cứ sự đe dọa tính mạng nào, những năm tháng bình yên nhất trong cuộc đời mình.
So điểm cao thấp đơn thuần, cách chơi vô cùng đơn giản.
Nhưng Thẩm Gia Minh lại để cô thắng một cách tuyệt đối, anh mở cho cô ba quân lục, còn mở ình ba quân nhất. Nam Bắc không nhịn nổi, bật cười: “Gia Minh, anh có thể đi diễn ‘Vua cờ bạc’ bản Đài Loan đấy nhỉ?”
“Anh thích được thua tuyệt đối.” Thẩm Gia Minh cười cười nửa đùa nửa thật.
Tiếng chuông điểm mười hai giờ lúc này chợt vang lên.
Trầm lắng mà nhịp nhàng
Tết đến rồi, năm cũ đã qua, năm mới lại tới.
Nam Bắc mỉm cười nói với anh: “Năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ!” Thẩm Gia Minh nhìn cô, im lặng mấy giây, rồi mở miệng nói, “Trình Mục Dương vẫn còn sống.”
Chỉ vài chữ đơn giản vậy thôi.
Cô nhìn anh chằm chằm, nhưng không có bất cứ phản ứng gì. Thẩm Gia Minh lại nói cho cô lần hai, rành rọt từng chữ không đổi, Trình Mục Dương vẫn còn sống. Nam Bắc cảm thấy tay mình hơi run run, chống lên mép bàn dài trong suốt, nắm thật chặt, chặt hơn nữa, lòng bàn tay đau nhức vì bị đè xuống, cô đột nhiên đứng dậy: “Anh ấy đang ở đâu?”
Thẩm Gia Minh không thể nào lừa dối cô.
Nhưng cô rất sợ, sợ rằng câu tiếp theo anh sẽ nói chuyện này chỉ là trò đùa năm mới.
“Anh không biết.” Giọng Thẩm Gia Minh hơi trầm xuống, “Anh chỉ biết, hắn vẫn còn sống.”
Dứt lời, anh cũng đứng dậy: “Thật ra lần này anh đến là do anh trai em sắp đặt chỉ đường.” Nụ cười của anh đầy vẻ tiếc nuối, “Cơ hội tốt biết bao, nhẽ ra anh nên cầu hôn em.”
Trái tim Nam Bắc đập loạn nhịp.
“Có lẽ Nam Hoài rõ chuyện này hơn anh nhiều, em có thể hỏi anh ấy.” Thẩm Gia Minh nhận ra, hồn vía Nam Bắc đã chẳng còn lưu lại chốn này, ra hiệu bảo cô có thể rời đi trước, “Mau đi đi, gọi điện thoại cho anh trai em rồi em sẽ rõ tất cả, không cần lo cho anh.”
“Cảm ơn anh, Gia Minh, cảm ơn anh rất nhiều.”
Cô dứt lời, chạy thẳng một mạch vào thư phòng chẳng ngoái đầu lại.
Thẩm Gia Minh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhìn về phía thư phòng, nét mặt đăm chiêu đến khó hiểu. Đôi khi duyên phận giữa người với người chỉ có thể dùng thời gian đong đếm. Nếu nói anh và Nam Bắc có duyên phận chừng sáu, bảy năm, thì rõ ràng Trình Mục Dương may mắn hơn anh nhiều.
Nếu hắn thực sự may mắn, có lẽ duyên phận kia sẽ là trọn đời trọn kiếp.
Anh vò điếu thuốc trong tay, mỉm cười, bước xuống cầu thang, rời khỏi căn phòng ấy.
Điện thoại được kết nối, Nam Hoài hỏi thăm Bảo Bảo trước tiên.
Cô không trả lời, hỏi ngay sang chuyện Trình Mục Dương.
Nam Hoài hơi ngạc nhiên, giọng điệu anh khi mới bắt đầu hết sức nóng nảy, chắc đang cố kiềm chế sực bực bội của bản thân. Anh không ngờ Thẩm Gia Minh lại nói với Nam Bắc. Nếu anh không nói, Thẩm Gia Minh không nói, có lẽ người cách biệt với sự đời là cô vĩnh viễn chẳng bao giờ biết được. Là một người anh trai, Nam Hoài tận mắt chứng kiến em gái lên đường đi du lịch, sống chết gang tấc, thương tích khắp mình, bụng mang dạ chửa trở về, anh cảm thấy mình chưa giết chết Trình Mục Dương là đã độ lượng lắm rồi.
Nhưng Nam Bắc lại yêu hắn đến vậy.

“Em muốn gặp anh ấy.” Nam Bắc nói với anh trai, “Em nhất định phải gặp anh ấy.”
Bất luận Nam Hoài nói thế nào đi chăng nữa, cô cũng chỉ lặp lại đúng một câu này.
Cuối cùng cả hai người đều im lặng.
Chẳng ai nói gì thêm.
Mãi lâu sau, Nam Hoài đành thỏa hiệp, anh chỉ có một người thân duy nhất là cô, thỏa hiệp đã trở thành thói quen: “Đừng để tâm trạng của em ảnh hưởng tới Bảo Bảo, em ngủ ngon. Sáng sớm mai anh đưa người đó tới gặp em.”
Cô vâng một tiếng rồi cúp máy.
Vì lời nói của Nam Hoài, Nam Bắc mất ngủ cả đêm, cô ngồi cạnh chiếc giường con của Bảo Bảo ngắm nhìn con bé. Từ lúc Bảo Bảo quen ngủ một mình, tư thế ngủ trở nên rất ngoan ngoãn, lúc nào cũng nằm ngửa, hai bàn tay xinh đặt lên bụng.
Xưa nay chẳng ai ép buộc con bé phải ngủ như thế nào, nhưng hình như con bé sinh ra vốn đã thích ngủ kiểu đó.
Cô dựa dẫm vào Bảo Bảo thậm chí còn nhiều hơn con bé dựa dẫm vào mình. Vậy nên cô không chịu đặt tên cho Bảo Bảo, mà chỉ gọi con bé bằng cái tên mụ “Bảo Bảo” này thôi, tất cả mọi việc cô đều tự lực cánh sinh, cách biệt với đời, chỉ toàn tâm toàn ý chăm lo cho đứa trẻ giống Trình Mục Dương như hai giọt nước.
Mỗi ngày cô đều ngắm nhìn Bảo Bảo say giấc nồng.
Duy chỉ hôm nay, lòng cô thấp thỏm không yên, chờ đợi “người đó” mà Nam Hoài đã nói.
Bảo Bảo tỉnh giấc rất đúng giờ, con bé còn chưa mở mắt, theo thói quen vươn hai cánh tay ra, nũng nịu gọi mama.
Nam Bắc mỉm cười, lấy chăn quấn quanh con bé, bế nó ngồi lên đùi mình.
“Papa đâu rồi ạ?”
Đúng là trí nhớ tốt thật, vẫn còn nhớ hôm qua cô có nói năm mới Nam Hoài sẽ đến thăm.
“Papa còn đang trên đường.” Nam Bắc đón lấy chiếc khăn mặt ấm được đưa đến từ sau lưng, lau mặt sạch sẽ cho con bé, “Bảo Bảo yêu papa không?”
“Yêu ạ.” Bảo Bảo gật đầu lia lịa.
“Yêu mama không?”
“Yêu ạ.” Bảo Bảo tiếp tục gật đầu.
“Vậy ai xếp thứ nhất?”
Bảo Bảo nghĩ một lát: “Papa ạ.”
Nam Bắc bị con bé làm cho bật cười: “Còn mama thì sao?”
Bảo Bảo nghĩ ngợi cẩn thận, “Papa xếp thứ nhất, mama xếp thứ 0.”
“Tại sao nhỉ?” Nam Bắc càng buồn cười hơn.
Bảo Bảo ôm chầm cổ Nam Bắc, không cam chịu, nói: “Vì số 0 đứng trước số 1 mà.”
Cuối cùng cô đã hiểu.
“Bảo Bảo, mama bảo con này, con còn có một…” Nam Bắc nghĩ rất lâu, không biết miêu tả Trình Mục Dương ra sao, sau đó bản thân cô cũng không nhịn nổi, cười khúc khích, “Có một papa nhỏ. Con vui không?”
Bảo Bảo nghi hoặc nhìn Nam Bắc: “Papa nhỏ?”
“Chính vì người đó nhỏ tuổi hơn papa, nên con cứ gọi là papa nhỏ.”
Bảo Bảo kề má lên má Nam Bắc, cọ cọ: “Nhỏ tuổi hơn papa thì là papa nhỏ. Lớn tuổi hơn papa thì là papa lớn.”
Nam Bắc dở khóc dở cười, tiếp tục gạt con bé: “Không phải vậy nha, Bảo Bảo chỉ có hai papa thôi, những người khác đều không phải.”
Bảo Bảo vừa tiếp nhận một khái niệm mới đã bị phủ định ngay lập tức, điều này khiến con bé càng thêm mơ hồ.
Nó chậm rãi chớp mắt hai cái, như đang suy nghĩ điều gì.
“Thêm một người chơi cùng, con không vui à?” Nam Bắc tiếp tục dẫn dắt.
Con bé nhìn thấy Nam Bắc đang cười, hơn nữa còn cười rất tươi, rất xinh đẹp, nó cũng khúc khích theo: “Papa nhỏ sẽ tặng quà cho con chứ?”
Nam Bắc cười: “Đương nhiên.”
“Papa nhỏ sẽ thích Bảo Bảo chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
Chắc chắn người đó sẽ thích con bé đến phát điên.
“Mama thích papa nhỏ không?”
“Thích.”
Bảo Bảo cong khóe mắt: “Ngày mai papa nhỏ sẽ đến ạ?”
Nam Bắc khẽ lắc đầu, thơm lên má nó: “Chắc chưa đâu, nhưng rất nhanh papa nhỏ sẽ đến thăm Bảo Bảo.”
“Vâng.” Bảo Bảo gật đầu đồng ý, dán vào người Nam Bắc, nhỏ tiếng nhắc nhở, “Papa nhỏ lén đến thăm Bảo Bảo mà để papa biết được là papa sẽ giận đó.” Nam Bắc ừ một tiếng, không nhịn nổi phải cười vang thành tiếng.
Nam Hoài hình như đã tính trước thời gian ăn sáng của Bảo Bảo, lúc đưa người đến, vừa khéo cô đang cùng Bảo Bảo tập tô. Con bé tập trung tinh thần cầm chắc bút, bôi quét lên mặt giấy theo dòng ý thức, quản gia ra hiệu cho Nam Bắc có thể rời đi. Cô liền bảo hai cô gái bên cạnh trông nom Bảo Bảo, rồi đứng dậy lặng lẽ xuống tầng.
Đến tầng một, cô đã sải bước như bay.
Trong sân vườn kiểu Trung Quốc, trời đang đổ cơn mưa nhưng không lớn lắm, vài người đàn ông cầm súng lục mini chĩa vào một người vóc dáng mảnh khảnh, là Tiểu Phong. Chỉ hai năm, chàng trai đã trưởng thành thành một người đàn ông trẻ tuổi.
Mái tóc anh ta ướt sũng, vốn dĩ đang cau mày, sau khi nhìn thấy Nam Bắc, anh ta liền sững sờ trong giây lát. Nam Bắc cũng nhìn anh ta, một lát sau, hai người bỗng cười phá lên, họ đều vô cùng xúc động, vô cùng thoải mái như thể trút được gánh nặng.
Trong khoang hạng nhất của máy bay, Nam Bắc nhỏ tiếng trao đổi với Ba Đông Cáp, cô cần nhanh chóng thu thập lượng lớn thông tin, suy đoán rốt cuộc Trình Mục Dương đang làm gì. Tất nhiên chuyện này rất khó, nhưng chỉ cần đoán được một hai điều cũng đã giúp ích cho cô khá nhiều rồi.
Hôm đó gặp được Tiểu Phong, anh ta viết mấy câu đơn giản bằng tiếng Trung cho cô, nói rằng mình đã ở Bỉ được một năm. Một tháng trước cuối cùng phát hiện ra Nam Bắc, tiếc là Nam Hoài quá cẩn thận, sau khi Nam Bắc lộ diện tại Brussels, anh đã thu xếp cho cô và Bảo Bảo chuyển đến thành phố khác. Tiểu Phong dẫn theo vài người, khó khăn lắm mới lần ra dấu vết đến được đây thì lại bị phát hiện hành tung rồi bị trông giữ.
Nam Hoài không hề làm khó họ.
Dưới góc độ nào đó mà nói, dù Nam Hoài ghét Trình Mục Dương thêm nữa cũng buộc phải đối xử đặc biệt với hắn như “người nhà”. Đương nhiên sẽ không giết người của Trình Mục Dương để diệt khẩu, nhưng giam cầm thì khó tránh khỏi.
Cuối cùng Tiểu Phong nói cho cô biết, Trình Mục Dương đang ở Ả Rập Xê Út. Hắn đã ở đó được một tháng nhưng vì Tiểu Phong bị giam cầm nên hai người cũng mất liên lạc mười mấy ngày nay.
“Anh biết anh ấy đi Ả Rập Xê Út làm gì không?”
Tiểu Phong cầm bút, lắc lắc đầu, viết ra: Cụ thể không rõ, chỉ biết là vì CIA.
Mười mấy ngày đủ làm nhiều chuyện, nhưng thực tế chẳng hề xảy ra bất cứ chuyện gì đáng để người ta phải chú ý. Hai ngày nay, mọi phương thức liên lạc đều đã được thử qua mà vẫn không tìm thấy người. Cả đoàn của hắn có mười ba người, chẳng ai có lấy chút tăm hơi. Nguyên nhân khiến kẻ bị khởi tố là “tội phạm chiến tranh” như hắn rời khỏi Moscow, bay đến một đất nước xa lạ, hẳn phải vô cùng quan trọng.
Ngày hôm đó, Nam Bắc liền quyết định đến Ả Rập Xê Út cùng Tiểu Phong.
Cách hắn càng gần, càng có cơ hội tìm thấy hắn.
Dường như Nam Hoài hiểu cô định làm gì, bảo Ba Đông Cáp đã rất quen thuộc với các hoạt động ở Trung Đông đi cùng cô. “Người đó là Osama – trợ lý riêng của Al-Waleed Bin Talal.” Ba Đông Cáp uống ngụm nước giải khát, thì thầm, “Chủ nhân của anh ta là hoàng tử giàu có nhất Ả Rập Xê Út.” Nam Bắc gật đầu: “Nghe nói Ả Rập Xê Út có mấy nghìn vị hoàng tử?”
Ba Đông Cáp cười nói: “Chính xác, thành viên trong hoàng thất của họ nhiều vô cùng, cho nên tên của họ rất dài, mang cả tên cha và ông nội để tránh kết hôn cận huyết. Ví dụ như hoàng tử Al-Waleed Bin Talal này có “Bin” là tên cha và “Al” là tên ông nội.”
Cô “ồ” một tiếng.
Osama nhìn Ba Đông Cáp, bỗng ngừng trò chuyện với người bên cạnh, đi đến trước mặt hai người: “Ồ xem ai đây này? Bạn cũ của chúng ta đấy sao? Nhẽ ra tôi phải xem thử danh sách hành khách lên máy bay, nếu không sẽ chẳng đợi đến lúc gần hạ cánh rồi mới nhìn thấy anh.”
Ba Đông Cáp đứng dậy: “Bạn cũ, không cần quá khách khí. Lần này chỉ là chuyến du lịch cá nhân ấy mà.”

Nam Bắc cũng đứng dậy.
Theo phong tục của Ả Rập Xê Út và cũng để tránh bắt mắt, cô sớm đã thay bộ áo dài màu đen, trùm khăn đội đầu và đeo mạng che mặt, không thiếu thứ gì, chỉ để lộ đúng đôi mắt.
Ngoài việc gật đầu chào hỏi ra, Osama không nhìn Nam Bắc lâu.
Tập tục này của tín đồ đạo Hồi hết sức có lợi đối với Nam Bắc, đàn ông Hồi giáo không nhìn phụ nữ quá lâu, đương nhiên họ chẳng thể nhớ nổi bất cứ đặc điểm gì của cô dưới lớp trang phục và mặt nạ ngàn người như một ấy.
Osama và Ba Đông Cáp có vẻ có rất nhiều chuyện để nói.
Hai người nhắc đến lễ hành hương về Mecca(1) từ năm ngoái, có người nước ngoài đến hành hương đã tổ chức biểu tình chống Mỹ. Đây hoàn toàn không phải một chủ đề bị cấm kỵ, bên cạnh họ có người đàn ông phương Tây, nói bằng lời lẽ đanh thép: “Chiến tranh Iraq đã mở ra một chiếc hộp Pandora[2], đó là thảm họa của cả thế giới chứ không chỉ đơn thuần là thảm họa của một dân tộc.”
(1) Mecca là Thánh địa Hồi giáo.
[2] Chiếc hộp Pandora: Theo truyền thuyết Hy Lạp, đó là một chiếc hộp mà các vị thần trên đỉnh núi Olympus đã tặng cho nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora đã được các vị thần dặn kỹ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… và chiếc hộp chỉ còn sót lại một chút “hy vọng” mang tên Pandora cho loài người để có thể tiếp tục sống sót.
Mọi người im lặng.
Nam Bắc và Ba Đông Cáp nhìn nhau.
Ở một mức độ nhất định, cuộc chiến tranh này chẳng những mở ra chiếc hộp Pandora ma quỷ đối với Trung Đông, mà còn với cả bản thân nước Mỹ. Mỹ đóng quân tại Iraq, mỗi ngày đều lôi kéo các tổ chức tiến hành “thánh chiến” bảo vệ thánh địa. Thương vong vẫn chưa ngừng lại, một quốc gia có cơ chế chính trị khép kín, quá độ lên thành một nơi liên tiếp xảy ra những xung đột đẫm máu.
Đây chính là “tự do” mà người Mỹ vẫn nói.
Máy bay sắp hạ cánh, rất nhiều người phụ nữ ăn mặc thời trang đều trở về buồng cá nhân thay áo dài đen và mang khăn đội đầu.
Nam Bắc đi đến buồng riêng của Tiểu Phong, gõ lên vách ngăn, anh ta liền nhanh chóng ra mở.
Lúc cô nhìn thấy Tiểu Phong, anh ta vừa mới đóng chiếc máy tính của buồng riêng, lắc đầu.
Ý anh ta là, vẫn chưa có tin tức của Trình Mục Dương.
Theo lời Tiểu Phong nói, tin tức lần cuối cùng của hắn bảo rằng mình phải đến phía Đông của Ả Rập Xê Út – Hasa. Vì vậy trước khi lên máy bay, Ba Đông Cáp đã sắp sẵn lộ trình. Nào ngờ họ vừa xuống đến nơi đã được cho hay, vừa nãy gần sân bay đã bắt được một chuyến xe chở tên lửa phòng không, cả sân bay đều đang trong tình trạng cảnh giác, kiểm trả hết sức nghiêm ngặt.
May mà họ gặp được Osama ở trên máy bay.
Lúc Nam Bắc xuất trình hộ chiếu của mình tại phòng khách quý, viên cảnh sát kiểm tra kia chợt nhìn cô lâu hơn một chút, lập tức đã bị Osama khẽ nhắc nhở.
“Xin lỗi cô.” Viên cảnh sát trung niên dịch chuyển tầm mắt, liếc nhìn hộ chiếu của cô, “Theo quy định, tất cả hành khách sẽ phải ở lại thủ đô ba ngày, sau khi xác minh thân phận xong mới có thể tiếp tục lên đường.”
“Xin lỗi.” Ba Đông Cáp chẳng chờ Nam Bắc kịp lên tiếng đã mở miệng trước, “Tôi là người giám hộ của cô đây, xin cứ thương lượng với tôi.”
Viên cảnh sát trung niên gật đầu, vừa định nói gì đó, Osama đã cau mày: “Vị này và cô đây đều là bạn cũ của hoàng tử, tôi có thể đảm bảo cho họ, họ tuyệt đối không phải kẻ địch của Ả Rập Xê Út.”
Đúng như Ba Đông Cáp nói, ông chủ của Osama là hoàng tử giàu có nhất Ả Rập Xê Út, cũng là cháu trai quốc vương, dĩ nhiên phải có địa vị tôn quý. Osama đã lên tiếng, cảnh sát cũng không dám nói gì, sau khi xin chỉ thị từ cấp trên, vội đổi giọng: “Vậy thì, cô và ngài đây hãy nói rõ hành trình ba ngày tới của mình để chúng tôi tiện liên lạc với các vị.” Cảnh sát tươi cười giải thích, “Đương nhiên, chúng tôi làm vậy cũng vì muốn bảo vệ an toàn cho các vị khi ở trên đất nước chúng tôi, dẫu sao ai biết được đống tên lửa phòng không này là nhằm vào hành khách nào.”
Yêu cầu này không quá đáng lắm.
Ba Đông Cáp nói, tối cùng ngày mình sẽ ở tại Hasa, nếu không xảy ra chuyện gì bất trắc, ba ngày tới họ đều ở Hasa và thành phố Hofuf. Phía bắc Hofuf là sa mạc trải dài, không có nhiều điểm tham quan tự nhiên, cảnh sát chỉ xem như mấy người này muốn cảm nhận phong cảnh sa mạc mà thôi, nên cũng không cảnh giác gì nhiều, nhanh chóng ghi lại phương thức liên lạc và khách sạn nghỉ ngơi rồi cho qua.
Nam Bắc vừa ra khỏi sân bay Riyadh, liền lên xe hơi riêng tiến thẳng đến Hasa.
Khách sạn họ nghỉ lại rất gần sa mạc, ở ngay rìa ốc đảo.
Bởi vì gió cát, đồi núi xung quanh đều mang hình thù kì dị, âm thanh buổi đêm cũng có phần thê lương.
Nam Bắc lắng nghe tiếng gió, dưới ánh trăng, những ngọn núi kia trông như từng tòa tháp Phật lặng yên đứng đó sừng sững. Khi cô gọi điện cho Bảo Bảo, con bé vừa mới uống sữa xong, chuẩn bị đi ngủ. Cô nghe ra Bảo Bảo rất vui sướng vì Nam Hoài đã đến Bỉ vào chiều cùng ngày cô đi, định bụng chăm sóc cho Bảo Bảo trong khoảng thời gian cô không ở đó.
“Mama.” Bảo Bảo nũng nịu gọi cô.
“Ừ.” Nam Bắc bất giác cong khóe miệng, “Hôm nay Bảo Bảo đã làm những gì nào?”
“Con đang chơi đạn với papa.”
Nam Bắc giật mình, sau khi Nam Hoài cầm điện thoại giải thích qua loa xong, cô mới biết lúc chiều Bảo Bảo nhớ cô, khóc mãi không dỗ được. Nam Hoài bèn lấy đạn trong hai khẩu súng trên người mình ra, dùng khăn lau sạch rồi đưa con bé chơi, tự nhiên nó lại nín. “Chơi” kiểu con bé cũng chỉ là cầm đạn trong tay, đếm hết lần này đến lần khác, tự lấy đó làm vui. Trước khi cúp máy, Bảo Bảo đột nhiên bảo Nam Hoài đi ra khỏi phòng, thì thầm hỏi cô: “Papa nhỏ có vui không ạ?”
“Vui lắm.” Nam Bắc gạt nó, “Nhìn thấy mama là vui vẻ ngay, vèo một cái đã khỏi ốm rồi.”
Nếu cô không nói “Papa nhỏ” bị ốm, không nhìn thấy mama thì không vui nổi, không khỏi bệnh được, chắc Bảo Bảo sẽ chẳng mềm lòng chịu cho cô rời xa.
“Vậy, ngày mai mama có thể về chưa?” Bảo Bảo khẽ hỏi.
Nam Bắc nghe mà thấy xót xa. Đây là lần đầu tiên Nam Bắc rời xa con bé từ khi nó chào đời. Mặc dù đứa nhỏ tỏ ra hiểu chuyện, nhưng lúc nào cũng nhớ cô. “Ngày mai thì chưa được rồi.” Nam Bắc nhỏ tiếng dỗ dành, “Lần trước Bảo Bảo ốm tận mười ngày mới khỏi, papa nhỏ là người lớn, sẽ ốm lâu hơn Bảo Bảo chút xíu.”
Bảo Bảo đáp vâng.
Sau khi cúp máy, Nam Bắc càng khó ngủ.
Cô không biết Trình Mục Dương đang ở đâu, bao giờ mới có thể gặp được hắn. Tại sao lần này hắn đến đây? Hắn định làm gì? Cô chẳng biết gì hết. Đúng lúc suy nghĩ có phần hỗn loạn, điện thoại trong phòng bỗng reo vang, cô tưởng đó lại là Bảo Bảo, nhanh chóng bắt máy. Nhưng cô vẫn thận trọng chưa lên tiếng trước, sợ không phải đường dây kết nối riêng, nếu là người ngoài có độ nhạy bén cao, cô sẽ bị họ nhận ra giọng nói. Mỗi đường đi nước bước tại đây đều phải cực kỳ cẩn thận, thậm chí cô từ đầu đến giờ đều chưa từng gỡ mạng che mặt xuống.
Đầu dây bên kia cũng không lên tiếng.
Một đoạn tụng Tâm Kinh từ từ vang lên, ban đầu Nam Bắc sững người, rồi nhịp tim bỗng đập nhanh hơn. Nếu là người bình thường, họ đều sẽ tưởng người bên kia bị bệnh thần kinh, sau đó lập tức cúp máy, nhưng trực giác mách bảo cô, cuộc điện thoại này có liên quan đến Trình Mục Dương. Tiếng tụng kinh kết thúc, từ điện thoại vọng ra một dãy số.
Nam Bắc ghi nhớ trong lòng.
Cúp máy, cô liền gọi đến dãy số này.
Sau sự chờ đợi ngắn ngủi, điện thoại được kết nối.
“Bắc Bắc?” Là giọng của Trình Mục Dương, có phần hơi mệt mỏi mà hấp dẫn kỳ lạ, nghe thật ảo diệu.
“Ừ.” Cô trả lời, không thốt lên nổi chữ thứ hai.
“Anh rất nhớ em.” Giọng hắn hơi trầm xuống.
Khóe mắt Nam Bắc nóng hổi, chỉ nghe một câu ấy của hắn thôi, nước mắt đã tuôn rơi mất rồi.
“Ở đây không được uống rượu, nên bây giờ anh càng muốn em hơn.”
Rất vô lại, rất lưu manh, cũng rất Trình Mục Dương.
Hắn cười, cuối cùng nói: “Em mở cửa ra, anh sẽ qua đó ngay.”
Cô còn chưa dám tin, điện thoại đã ngắt máy.
Cô chạy đến trước cửa phòng, mở ra, liền nhìn thấy ở một bên hành lang, Trình Mục Dương sải từng bước rất lớn, đi về phía mình nhanh như bay. Cô mở to mắt, tưởng rằng đây chỉ là ảo giác, nhưng Trình Mục Dương đã đi đến trước mặt cô, ôm chặt lấy eo cô, đi thẳng vào phòng, đâm sầm vào cửa.
Nam Bắc còn chưa kịp mở miệng đã bị hắn kéo mạng che mặt xuống, ép lên vách tường, rồi siết lấy đôi môi.
Một bên khuỷu tay hắn chống lên cánh cửa, ghìm chặt cô bằng cơ thể của mình, không cho cô bất cứ cơ hội phản ứng nào. Nụ hôn dai dẳng và sâu lắng, hắn không chịu buông cô ra, cô cũng không nỡ đẩy hắn.
Cô thiếu dưỡng khí tới nỗi lồng ngực đao nhức, cuối cùng được hắn thả lỏng đôi môi.
“Con gái mình tên gì?” Trình Mục Dương lúc nói vẫn không chịu ngừng nghỉ, hôn cô đứt quãng.
Nam Bắc ôm cổ hắn, thở hổn hển, lầm bầm đáp: “Bảo Bảo.”
“Tên hay.” Bàn tay hắn bắt đầu cởi áo dài đen và khăn đội đầu của cô.
Cô hít thở không đều: “Tên lưu manh, anh chỉ hỏi đúng một câu này là đủ rồi à? Không thích con gái sao?”
“Anh thích đến phát điên ấy.” Hắn mỉm cười, giọng nói đầy mê hoặc, “Lát nữa lên giường rồi anh sẽ hỏi dần dần, hỏi thật rõ ràng, hỏi thật cẩn thận.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.