Bạn đang đọc Trọn Đời Trọn Kiếp: Chương 10
Chương 10: Gia tộc Philippin
Trình Mục Dương giữ nguyên tư thế nhưng đang tránh đè vào chỗ hiểm chí mạng. Hắn trầm giọng hỏi Kyle đôi ba câu, Kyle bị hắn đè vào yết hầu, rất khó có thể phát ra âm thanh nên chỉ gật hoặc lắc đầu.
Nam Bắc không hiểu gì.
Cô tiếp tục ngắm trúng ấn đường của Kyle, thử đoán hai người này đang nói chuyện gì.
Cuối cùng, Trình Mục Dương đứng dậy khỏi người Kyle rồi phủi sạch bụi trên người.
Kyle thoát khỏi kìm kẹp, ngồi trên bãi cát ho sặc sụa hồi lâu, lau cát trên mặt, nói: “Không ngờ hai người lại trốn ra từ bờ biển đầy cá mập trắng.”
“Bọn khủng bố tấn công lúc tối nay là ai?” Trình Mục Dương vừa hỏi anh ta, vừa ấn họng súng của Nam Bắc xuống, ra hiệu bảo cô yên tâm.
“Mặt trận Giải phóng Moro.”
“Mặt trận Giải phóng Moro?”
Kyle ừ một tiếng: “Người bọn chúng muốn giết là tôi. Tổng tuyển cử lần này, Mặt trận Giải phóng muốn hòa giải với chính phủ, ra sức biến Mindanao thành khu tự trị, tiếc rằng lực lượng vũ trang tự do tại nơi này không muốn thỏa hiệp, chỉ muốn độc lập tách khỏi Philippin.” Kyle nhún vai, đôi mắt xanh biếc trong màn đêm ánh lên sự nuối tiếc, “Người Hồi giáo tấn công người Hồi giáo, phe mình lại đấu phe mình, người Thiên Chúa giáo chắc phải cười ngất.”
Câu nói của hắn chứa lượng thông tin khá lớn, đã kể rất rõ ràng tình hình tối nay.
Hai tôn giáo lớn nhất tại Philippin là Thiên Chúa giáo và Hồi giáo. Người Thiên Chúa giáo đang cầm quyền, còn người Hồi giáo lại phân tách thành hai lực lượng vũ trang phản chính phủ lớn nhất.
Tối nay chính là ngày hai tổ chức này giao chiến.
Kyle đã làm những gì, cô hoàn toàn chẳng quan tâm, vậy Trình Mục Dương vì sao lại tin tưởng hắn nhanh đến thế? Nam Bắc không tìm được cơ hội hỏi riêng. Kyle tiếp tục nói với họ bằng thức tiếng Trung cổ quái, vốn dĩ anh ta đã sắp xếp trốn theo con đường ấy, nào ngờ lại đụng mặt hai người họ.
Kyle biết họ chẳng thể quay lại, không chuyện trò thừa thãi nữa, nghỉ ngơi chưa đầy năm phút liền ra hiệu cho hai người cùng rời khỏi.
Anh ta rất thông thuộc đường xá vùng này.
Trình Mục Dương và Kyle người trước người sau, bảo vệ Nam Bắc ở giữa, nhanh chóng xuyên qua khu vực không người, đi lên đường cái. Có lẽ vì trận chiến tối nay nên trên con đường này có không ít dân thường và xe ô tô qua lại, trong xe cũng chất đầy hành lý.
Nam Bắc mặc quần áo của trụ sở đóng quân, bộ dạng nào như người dân bình thường.
“Vừa nãy anh ta nói gì với anh?” Cô đi đến cạnh Trình Mục Dương, nhìn Kyle đang xin thuốc của người khác.
“Vừa nãy?” Trình Mục Dương nhớ lại, nói với cô, “Anh ta nói với anh mình là người của Lahm.”
“Lahm?”
“Cơ quan an ninh số hai của xã hội đen Nga, ông trùm của cục tình báo phản gián điệp.” Hắn nhỏ tiếng nói, “Phụ trách thu thập tin tình báo các nước, đồng thời tiến hành hoạt động phản gián điệp bên ngoài biên giới.”
Cô ngạc nhiên nhìn hắn: “Kyle là người Nga?”
Nếu không phải Trình Mục Dương nói, cô có một dạo còn tưởng Kyle xuất thân từ CIA.
Trình Mục Dương gật đầu: “Nhiệm vụ của Kyle chỉ liên quan đến tổng tuyển cử của Philippin. Vậy nên anh ta hoàn toàn không biết anh muốn làm gì. Anh ta chỉ biết cần phải giúp chúng ta thoát khỏi nguy hiểm. Bởi vì cấp trên của anh ta – Lahm là bạn tốt của anh.”
Câu trả lời của hắn vượt xa tưởng tượng của cô.
Khi bắt đầu cuộc hành trình, cô tưởng Trình Mục Dương chỉ vì muốn tranh giành mỏ khoáng sản. Sau khi rơi xuống biển, cô mới biết hắn chẳng có tí hứng thú nào với mỏ khoáng sản này, chỉ là muốn tóm được kẻ phản bội trong gia tộc hắn mà thôi.
Và tối nay, Trình Mục Dương cuối cùng đã nói với cô: Người mà hắn muốn bắt không chỉ là một kẻ phản bội bình thường, mà là người của CIA.
Bây giờ, chuyện mà cô cứ luôn đinh ninh lại bị hắn phủ định lần nữa.
Trong đầu cô bỗng vang lên lời nhận xét của Ba Đông Cáp về hắn: Trình Mục Dương từng nhiều lần được công khai ca ngợi là một nhà từ thiện, là bạn hữu của nhân dân Nga. Hắn là trùm buôn vũ khí lớn nhất, cũng chính là người ủng hộ tài lực lớn nhất, dù hắn mang quốc tịch nào, màu da nào đi chăng nữa, hắn luôn là vị khách tôn quý nhất của Moscow.
Bây giờ ngẫm lại, Trình Mục Dương không thể nào chỉ là “vị khách tôn quý” thôi đâu.
Nam Bắc định nói nhưng lại thôi, Trình Mục Dương có vẻ cũng khồn muốn nói tiếp. Hai người sánh vai bên nhau đi, khẩu súng cướp về đã được vứt vào trong túi du lịch mua bên đường.
Dù sao ở đất nước Philippin này, ngay đến học sinh cũng có thể dung súng, hai khẩu súng cũng sẽ khồn gây rắc rối là bao.
Trái lại, nếu không có súng mới là rắc rối lớn nhất.
Kyle rất dẻo miệng, nhanh nhẹn mua được mấy chai nước từ chỗ người qua đường, ném cho bọn họ. Từ cuộc trò chuyện với người qua đường, anh ta cũng biết được thêm nhiều tin tức về buổi tối ngày hôm nay.
Cùng lúc hai tổ chức lớn giao chiến, một nhóm lực lượng vũ trang khác của Mindanao bỗng nhiên phát động tấn công với quân đội chính phủ, giam giữ hơn bốn trăm dân thường tại ngôi làng lân cận, đồng thời có người đã cắt nguồn điện cung ứng ấy thôn làng gần đó.
Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi sự việc đã diễn biến tới mức long trời lở đất.
Bởi vì quân đội phục trách hộ tống nên không cho phép tự do đi lại.
Mấy người Trình Mục Dương chỉ có thể đi theo quân đội hộ tống di chuyển đến thành phố và thị trấn an toàn. Bây giờ là khoảng thời gian u ám nhất từ trước khi trời hửng sáng, đa số người dân đều đã thấm mệt vì đi lâu, có dăm ba người còn ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ba người họ ngồi bên đường, Kyle cố tình mặc áo khoác có mũ, lúc này kéo mũ trùm lên đầu, che lấp mái tóc.
Trong ba người, chỉ có anh ta có ngoại hình chói mắt nhất, đương nhiên phải che giấu một chút.
“Lữ đoàn cơ giới số một của Philippin đã phái binh lính hộ tống dân thường đi tị nạn.” Kyle ngồi hẳn xuống đất, thuận miệng nói ra suy nghĩ của mình, “Tôi phải tới thủ đô Manila, bây giờ sẽ thuyết phục chỉ huy của họ đưa chúng ta ra sân bay quốc tế Mindanao. Trình, chắc anh có thể như cá gặp nước rồi.”
Trình Mục Dương khồng tỏ rõ ý kiến.
Nhà họ Trình có đoàn máy bay vận chuyển hàng hóa lớn nhất thế giới, chỉ cần đến được sân bay là sẽ có cơ hội lặng lẽ biến mất.
“Có điều quên chưa nói với anh.” Kyle chợt nhớ ra gì đó, “Trước khi tôi tới Mindanao, CIA đã bắt đầu thực hiện kế hoạch bắt anh tại đây rồi.”
Nam Bắc nhìn Kyle và hắn, giữ im lặng từ đầu đến cuối.
Không phải lần đầu tiên cô có cảm nhận này, dù có khả năng hô phong hoán vũ ở bất cứ một nơi nào trên thế giới, nhưng tại Philippin, tay không tấc sắt, lại không thể liên lạc với bên ngoài, không thể tiết lộ thân phận.
Tại đây, Trình Mục Dương chỉ có thể làm người bình thường.
Đối mặt với sự vây quét quy mô nhỏ, hắn có thể tự mình phòng vệ.
Nhưng nếu thực sự gặp phải quân đội chính phủ hay thiên la địa võng của CIA, hắn chỉ như con thú trong gọng kìm sắt mà thôi.
“Tiểu thư Nam Bắc.” Kyle cong khóe mắt, khẽ nói, “Không cần nhìn tôi như vậy, hôm qua tôi từng hỏi cô, Trình là ai? Cô cũng không chịu nói thật. Cho nên tôi và cô cũng như nhau.”
“Tôi không trách anh.” Cô chẳng buồn để ý đến Kyle: “Tôi chỉ tò mò, anh có bao nhiêu thân phận.”
“Rất nhiều, cũng rất ít.” Kyle cười, “Tốt nhất cô không nên biết cái nào.”
Hắn dứt lời liền đứng dậy, bắt đầu đi dạo xung quanh.
Philippin thân với Mỹ, ngay việc tranh cử tổng thống cũng phần lớn có người Mỹ đứng sau chống lưng. Bởi vậy Kyle rất thông minh, sau khi bày ra hộ chiếu người Mỹ của mình, liền được đối xử khác hẳn.
Anh ta đang cố gắng để có được sự chăm sóc đặc biệt.
“Tôi là bác sĩ nội khoa.” Kyle rút ra giấy chứng nhận trên người, “Tôi cần đến Manila ngay lập tức, bệnh nhân của tôi đang đợi.”
Chỉ huy kia cầm lấy giấy chứng nhận của anh ta, có phần bán tín bán nghi.
Kyle mượn cây bút, viết cho chỉ huy một dãy số điện thoại.
Chỉ huy bảo binh sĩ đi gọi đến số đó, sau khi có được đáp án, đã đích thân nhảy xuống khỏi xe, mang xe jeep quân dụng đến cho ba người.
Hướng đi là sân bay quốc tế lớn nhất Mindanao.
Con đường tiếp sau đó rất an toàn, cho nên chỉ phân hai binh sĩ và một tài xế đi cùng họ. Ba người rời khỏi đây trước, đi về phía sân bay quốc tế, nếu thuận lợi chắc chắn buổi chiều có thể về đến nơi.
Nam Bắc băng bó lại vết thương giúp hắn xong xuôi, ngồi tựa lên cửa sổ hóng làn gió mát lạnh thổi vào.
Bàn tay Trình Mục Dương ôm lấy từ sau eo, dịu dàng hỏi cô bằng tiếng Pháp: “Có muốn về Moscow cùng anh không?”
Lời hắn nói chỉ có Kyle nghe hiểu.
Nhưng Kyle lại vờ như không thấy.
Nam Bắc tựa lên vai hắn, nhắm mắt nói: “Anh thông minh như vậy, chắc cũng biết quan hệ giữa anh trai em và CIA.”
“Anh biết.” Giọng của Trình Mục Dương rất nhẹ, cũng rất bình tĩnh, “Cho nên, nếu không bắt buộc, anh sẽ không để em biết quá nhiều chuyện của anh. Đặc biệt là nội tình bên trong việc này.”
“Nhưng em vẫn dần dần biết được đó thôi.”
Cô đã đoán được.
Đây chẳng qua chỉ là một ván cờ đã được sắp đặt nhiều năm, bắt đầu tiến vào giai đoạn kết thúc.
Sau lưng Trình Mục Dương có cơ quan an ninh xã hội đen Nga chống đỡ, bằng không Kyle sẽ không giúp hắn. Còn sau lưng kẻ phản bội kia, là CIA của Mỹ.
Âm mưu to lớn này là vì cái gì? Sẽ có được gì? Sẽ mất đi gì?
Cô theo hắn vào sinh ra tử, đến nay mới nhìn thấy bí mật thật sự. Nhưng cô không thể hỏi, nếu biết quá nhiều, cô sẽ phải đưa ra lựa chọn.
Trình Mục Dương đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Nam Bắc tựa vào hắn một lát, cuối cùng nói ra quyết định của mình: “Khi nào đến sân bay, anh quay về Moscow, làm xong những việc anh muốn làm. Còn em về Uyển Đinh, khi nào kết thúc mọi chuyện, anh lại đến tìm em.”
“Được.” Hắn không hề do dự.
Cô cười: “Sẽ đến thật chứ?”
“Nhất định.”
“Anh không sợ có đến mà không có về à?”
Trình Mục Dương tì cằm mình lên trán cô: “Anh sợ không còn nhìn thấy em được nữa, giống như lúc ở Bỉ. Hồi đó anh đã đang làm bàn giao, định chuyển toàn bộ các vụ làm ăn sang cho Trình Mục Vân, đáng tiếc, em không cho anh cơ hội, đột nhiên bỏ đi.”
Kyle không nhịn nổi, ngước mắt nhìn hai người họ.
Trình Mục Dương ra hiệu bằng tay làm thành hình súng lục ngăn, đầu ngón tay chĩa vào ấn đường Kyle.
Kyle mỉm cười quay đầu đi, tiếp tục giả vờ làm người điếc.
Lúc trời sắp sáng, xe đã chạy đến một con đường nhánh. Bất ngờ là họ nghe có tiếng súng vang lên, ngay lập tức nhìn thấy hai cô gái trẻ hốt hoảng chạy về phía này.
Hai binh sĩ trông có vẻ rất căng thẳng, liên tục bảo tài xế lùi lại.
Nhưng không kịp rồi.
Trình Mục Dương rút súng ra từ trong túi du lịch, đưa cho Nam Bắc.
Kyle nhảy xuống xe, hắn giữ chặt tay cô, nói: “Không được xuống.”
Tiếp sau đó là một trận chiến kinh hoàng. Rất nhiều kẻ cầm súng cùng nhào về phía hai cô gái. Trong bóng tối, không thể phân biệt nổi những kẻ này là người của phe nào, nhưng hiển nhiên không phải quân đội chính phủ. Cách đánh của Trình Mục Dương và Kyle hết sức tàn bạo, súng và dao không ngừng thay phiên nhau, hễ kẻ nào ngã xuống, đều bị hai người họ đâm một dao chí mạng, trước tình hình địch đông ta ít, hoàn toàn không thể giữ địch làm tù binh.
Nam Bắc và tài xế ngồi trên, hai cô gái trẻ đã chui vào dưới xe.
Vì trời tối nên chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ, nghe thấy tiếng súng và tiếng chửi ầm ĩ.
Cô không thể nhìn thấy máu tanh, nhưng lại nhìn thấy số người tham gia trận chiến dần ít đi, cả người bất giác lạnh run.
Trình Mục Dương đứng dậy từ trên người tên địch cuối cùng, giắt dao găm vào thắt lưng, mặt trời đã ló rạng từ phía chân trời xa xa. Ánh nắng nhàn nhạt chiếu sáng tất thảy.
Trên đường, ba mươi máy chục người nằm la liệt, khắp nơi là súng ống và máu tươi.
Hai cô gái trẻ dưới xe trông có vẻ là người phương Tây. Kyle bịt chặt cánh tay, cúi người hỏi họ một số vấn đề.
Trình Mục Dương toàn thân dính máu, hắn cởi áo ngoài của mình ra, để trần nửa người trên, quay lại xe. Nam Bắc kiểm tra cẩn thận cho hắn, không có vết thương nào mới, hắn may mắn hơn Kyle nhiều.
Hắn cúi đầu, bế cô lên người mình, im lặng hôn cô nồng nhiệt.
Một đêm trôi qua với quá nhiều máu tanh và nguy hiểm. Dường như khoảnh khắc mặt trời xuất hiện, mây đen tạm thời bị xua tan. Cánh tay cô vòng qua thắt lưng hắn, cảm giác trên cơ thể hắn lẫn chút vị mồ hôi, đến khi hắn buông cô ra, cô mới khẽ thở hổn hển. Nhịp tim đập dồn dập suốt bao nhiêu lâu cuối cùng đã phần nào yên bình trở lại.
Cô lấy băng gạc quân dụng sạch sẽ từ chỗ tài xế rồi giúp hắn băng bó lại vết thương, vì ban nãy cử động mạnh nên vết thương hơi toạc ra. Cô cầm gạc quấn quanh cánh tay hắn, chợt nhớ ra điều gì đó: “Em từng nghe người ta kể một số điển tích Phật giáo Ấn Độ, có đôi chút rất giống anh.”
“Giống gì?”
“Có mọi ham muốn của con người, có những khả năng của thần linh, có sự độc ác của ma quỷ. Tuy suốt ngày lắng nghe Phật pháp, nhưng không hướng thiện. Những lời này có giống như đang nói về anh không?”
Trình Mục Dương nghĩ một lát, chậm rãi mỉm cười: “Em đang nói về Atula(1)? Tiếc rằng Atula chẳng bao giờ uống rượu.”
(1) Atula hay còn gọi là Asura: Một trong những vị thần xưa nhất ở Ấn Độ, rất hiếu chiến, thường bị coi là ác thần.
Cô ngơ ngác liền bật cười: “Được rồi, chỉ có mỗi điểm này không giống.”
“Còn nữa.” Trình Mục Dương kề sát bên tai cô, tiếp tục phản bác, “Trong truyền thuyết Phật giáo Ấn Độ, Atula là đàn ông thì rất xấu, là phụ nữ thì lại rất đẹp. Em cảm thấy anh giống Atula sao?”
“Không giống.” Nam Bắc mỉm cười chạm tay lên mắt hắn, “Đôi mắt của anh rất đẹp, trên quốc lộ E40 tại Bỉ, bắt đầu từ lúc chúng ta nhìn nhau, em đã bị màu sắc của nó hút hồn rồi.”
Đôi mắt ấy màu hổ phách.
Khi tức giận, nó sẽ khiến người ta cảm thấy lạnh cóng. Nhưng khi nhìn cô, trong đó lại ngập tràn sự quan tâm, dịu dàng, biếng nhác, còn chất chứa cả tình cảm nồng nàn trải qua suốt nhiều năm, khiến người ta khó bề tưởng tượng nổi.
Hắn cười: “Thật không?”
“Thật.” Cô nói, “Em nhớ, hôm đó là ngày Mười tháng Hai, đúng không?”
Trình Mục Dương có chút ngạc nhiên.
Hắn cúi đầu, chóp mũi từ trên trán trượt qua sống mũi cô, rồi xuống môi, xuống cằm, sau cùng chạm lên cổ, cô có thể nghe thấy tiếng thở của hắn, thậm chí còn cảm giác đau nhói khi răng hắn in dấu lên da thịt mình. “Trước khi đến sân bay, phải tìm một nơi nào đó, chọn bừa quán trọ gì đấy cũng được, hoặc là ngay trong chiếc xe này, anh muốn em.”
“Đồ quỷ háo sắc.” Tiếng nói của cô lách qua kẽ răng.
“Anh khong chỉ là quỷ háo sắc, mà còn là quỷ hại người.” Trình Mục Dương mỉm cười trả lời cô, “Sau khi chết nhất định sẽ bị đày xuống nơi tận cùng của mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu thoát. Cho nên anh chỉ có trọn đời trọn kiếp này thân mật cùng em. Chỉ đời này kiếp này thôi, em nỡ cự tuyệt anh sao?”
Cô tủm tỉm cười, bàn tay trượt xuống dọc theo sống lưng, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của hắn.
Không một người phụ nữ nào có thể chống cự lại một người đàn ông luôn luôn dùng lời lẽ tự nguyền rủa bản thân để miêu tả sự si mê đối với mình. Cô cảm thấy chỉ riêng sự tồn tại của Trình Mục Dương đã là kiếp nạn của cô rồi.
Hơn nữa, còn là kiếp nạn mà muôn đời sau cũng chẳng thể có lại.
Kyle có được một số thông tin từ chỗ hai cô gái kia.
Hai cô gái này là phóng viên Anh Quốc đến đưa tin về tổng tuyển cử tại Philippin. Trong thời gian tranh cử quyết liệt như hiện nay, có người tung tin đồn, ứng viên tổng thống đang dẫn đầu được gia tộc lớn nhất ở Mindanao chống lưng – gia tộc Ampatuan.
Vì muốn có được tư liệu trực tiếp, hơn năm mươi nhân viên truyền thông nước ngoài bao gồm hai cô phóng viên này đã đến Mindanao. Họ muốn bám theo phỏng vấn gia tộc Ampatuan, và cả gia tộc đối địch với gia tộc này nữa.
Sau đó họ gặp phải bọn bắt cóc giết người hàng loạt.
Theo lời họ nói, năm mươi người đi cùng chỉ có hai người họ vì đến muộn phỏng vấn nên mới trốn thoát.
May sao họ gặp được Kyle.
Nam Bắc không hiểu về Philippin lắm, nhưng rõ ràng Kyle rất thông thạo. Sau khi vỗ về hai phóng viên kia, anh ta viết một bức thư ngắn gọn, bảo hai binh sĩ và tài xế xuống xe, đưa hai cô phóng viên về chỗ đại đội để được bảo vệ tạm thời.
Hai binh sĩ và tài xế vô cùng vui vẻ nhận nhiệm vụ này. Trải qua trận đấu ác liệt trước bình minh kia, đối với mấy người đó mà nói, Trình Mục Dương và Kyle còn đáng sợ hơn cả tổ chức khủng bố.
Tay phải của Trình Mục Dương còn đang trong giai đoạn hồi phục, đêm qua sau khi hỗ trợ tay trái bắn súng, vết thương cũ lại tái phát. Bởi vậy chỉ còn Kyle và Nam Bắc thay nhau lái xe.
“Đất nước Philippin này toàn là chính quyền gia đình trị.” Kyle không ngại ngần phổ cập tri thức cho Nam Bắc, tạm coi như câu chuyện tiêu khiển lúc lái xe nhàm chán, “Trong nước có mấy trăm gia tộc chiếm giữ tầng lớp thượng lưu. Tại Mindanao, gia tộc Ampatuan có thể gọi là một tay che trời. Một tay che trời, câu này chắc không sai?”
Nam Bắc cười: “Tiếng Trung của anh khá đấy.”
“Dĩ nhiên họ vẫn thua kém so với bốn dòng họ của mấy người, mấy người luôn được thoải mái, tự do ngoài biên giới.” Kyle lấy ra điếu thuốc từ trong túi, tự mình châm thuốc rồi hít sâu một hơi, “Gia tộc Ampatuan rất xem trọng quyền lực, vậy nân họ làm thế này cũng dễ hiểu thôi.”
“Chỉ vì chuyện này mà phải giết hại toàn bộ các phóng viên?”
“Philippin có quá nhiều hòn đảo, đa số đều ở trong tình trạng vô chính phủ, ai nắm được quyền lực thì người đó làm vua. Bởi vậy dù là trang cử chủ tịch tỉnh, thị trưởng, hay là tranh đứng đầu một khu vực bé nhỏ nào đó đều sẽ phát sinh rất nhiều sự kiện bạo lực.” Kyle nhún vai, “Tôi đoán, những phóng viên này chắc chắn đã phỏng vấn gia tộc đối địch với Ampatuan nên tự chuốc lấy tai họa rồi.”
Trên thế giới này, mỗi một nơi đều có nét văn hóa độc đáo của riêng nó.
Cô nghe những lời này, chỉ cảm thấy những phóng viên kia quả là đáng thương, bị cuốn vào cuộc mưu sát bất ngờ.
Xe chạy được mười phút, Kyle bỗng đạp phanh.
Cảnh tượng trước mặt có phần nằm ngoài sức tưởng tượng của họ. Họ biết rằng cứ chạy tiếp con đường chắc chắn sẽ đi qua hiện trường sự cố này. Nhưng không ngờ, cảnh tượng trước mặt thật sự quá đẫm máu, còn khủng khiếp hơn cả cảnh tượng bắn giết của họ lúc ban sáng, bởi vì ở đây có người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, rất nhiều người đã bị làm nhục hoặc cơ thể không hoàn chỉnh.
Hai xe cảnh sát địa phương đến đây cùng lúc với họ.
Chiếc xe họ đang lái là xe jeep quân đội, còn có cả giấy thông hành mà chỉ huy để lại. Cảnh sát địa phương cầm giấy thông hành đi, bảo họ cần đợi xác nhận. Rất nhanh, liền có cảnh sát cấp cao đưa điện thoại cho Trình Mục Dương qua cửa sổ xe.
Điện thoại đang được kết nối.
Trình Mục Dương hơi bất ngờ, nhưng vẫn nhận điện thoại.
Thời gian gọi điện không dài, Trình Mục Dương chẳng hề hé răng nửa lời. Đến khi cúp máy, giao lại cho cảnh sát cấp cao kia xong, hắn gật đầu với người đó: “Tôi rất vui khi nhận được lời mời của gia tộc Ampatuan tham gia tiệc rượu tối nay.”
Đây là một chuyện vô cùng kỳ lạ.
Hắn cởi trần, khắp người toàn là thương tích, nhưng lại nhận được lời mời từ gia tộc lớn nhất vùng này, còn được coi như khách quý. Vẻ mặt Trình Mục Dương trong khoảnh khắc nói lời này mang đậm vẻ hờ hững của quý tộc Đông Âu.
Nam Bắc và Kyle đều rất ngạc nhiên nhưng không để lộ trên gương mặt, họ biết nếu Trình Mục Dương đã ra quyết định này, chắc chắn bởi sự việc đã có bước chuyển ngoặt mới, hơn nữa còn là bước chuyển cực kỳ quan trọng.
Sau khi hắn dứt lời, ba người trong xe im lặng nhìn nhau ngầm hiểu, nghe theo sự sắp xếp của sĩ quan cảnh sát.
Ngay lập tức, có người chạy xe dẫn đường cho họ tiến về phía gia tộc Ampatuan.
Kyle không hỏi, Nam Bắc không hỏi, hắn cũng chẳng nói.
Sau khi xe chạy vào trong cổng chính của trang viên, cảnh vật bên ngoài cửa sổ bắt đầu trở nên ấm áp thoải mái lạ thường. Dọc theo con đường là một dòng sông rộng lớn, xung quanh trồng đầy dừa và mía. Nhờ vậy mà trong không khí tràn ngập hương thơm dịu của thực vật.
Nơi này gìn giữ hệ sinh thái trang viên một cách hoàn hảo.
Thậm chí còn giữ được cả phong cách thời thực dân Tây Ban Nha.
Tòa nhà phía xa như bức tranh sơn dầu thời trung cổ.
Lúc họ xuống xe, người ra đón tiếp rất đông, ăn mặc cũng hết sức chỉnh tề. Trái lại, ba người họ trông vô cùng buồn cười, Nam Bắc nhìn thấy Oman sau đám người, trong nháy mắt liền hiểu ra mục đích của Trình Mục Dương.
Là Oman đã sắp xếp tất cả những chuyện này.
Khoảnh khắc cô tỉnh ngộ, có một cô gái Đông Âu xinh đẹp nhấc váy đi về phía Trình Mục Dương, trao cho hắn một cái ôm nồng nhiệt, đồng thời gọi tên hắn bằng giọng tiếng Trung không sõi lắm: “Trình.”
Nhưng chỉ một chữ vậy thôi, Nam Bắc đã nghe ra vị trong giọng nói ấy.
Có vui mừng, có chờ mong, có kỳ vọng, và cả sự lo âu.
Thậm chí, còn loáng thoáng sự bất mãn. Song vị “bất mãn” cuối cùng này chắc là do cô mà nên rồi.
Một tay Trình Mục Dương vỗ vỗ lên lưng cô gái kia, mỉm cười.
“Chào cô.” Người phụ nữ chuyển sang tiếng Anh, nói với Nam Bắc, “Tôi là Kachiusa, bạn của Trình, bạn rất nhiều năm rồi.” Lời giới thiệu ngắn gọn của cô ta khiến Nam Bắc bỗng phì cười, hiếm khi quen được hai cô gái người Nga, lại còn có tên giống hệt nhau, chuyện này thật khéo làm sao?
Nhưng nụ cười của cô trong mắt cô gái kia lại trở thành giễu cợt.
Đặc biệt là, hình tượng hiện tại của Nam Bắc quả thực không dám tâng bốc. Trải qua một đêm bôn ba, tuy cô chưa đến mức giống Trình Mục Dương, cởi sạch nửa thân trên, nhưng trông vẫn thảm hại vô cùng.
Thậm chí trên người cô có mùi máu tươi để qua đêm nữa.
Mọi người tiến vào đại sảnh, Trình Mục Dương từ đầu đến giờ luôn dùng tiếng Philippin chào hỏi ngắn gọn với chủ nhân nơi này. Cô gái kia hình như cũng là bạn tốt của chủ nhân, không ngừng mỉm cười trao đổi gì đó với bọn họ.
Còn Nam Bắc lại bị đối xử lạnh nhạt.
Có điều sau khi cô nhớ ra, bên ngoài trang viên tươi đẹp này chính là thi thể người chết la liệt khắp nơi, thì cô chẳng có chút thiện cảm với họ, chỉ im lặng đứng cạnh Trình Mục Dương.
Một lát sau, Oman lặng lẽ đi đến bên cạnh cô, thì thầm: “Không nghe hiểu cũng chán lắm, chị đưa em đi tắm nước nóng.” Nam Bắc rất cảm kích, cười tươi rói, đi theo Oman rời khỏi nơi đó.
Oman dẫn cô đi lên tầng ba, phòng dành cho khách mà cô ấy đang ở có phòng tắm cực lớn.
Bồn tắm lớn xây chìm, đủ chứa ba bốn người.
Oman nhắn nhủ vài câu, hai người phụ nữ Philippin bắt đầu chuẩn bị cho cô một bồn nước nóng thả lẫn cánh hoa tươi mới, tất cả đều khiến người ta như ở chốn thiên đường. Oman và cô nhỏ tiếng trò chuyện, hỏi thăm cuộc sống suốt mấy ngày nay của cô, Nam Bắc chỉ cười nói rằng mình được quay về sống thời nguyên thủy, Oman cười, vuốt mái tóc dài đen nhánh đang ướt nước của cô: “Chắc hẳn em trai chị xót em lắm.”
Trong màn hơi nước lượn lờ, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, im lặng mỉm cười.
“Kachiusa lớn lên cùng nó từ lúc mười mấy tuổi, từ đó đến giờ đều rất thích nó.” Oman tiếp tục giải thích cho cô nghe, “Lần này cũng may có cô bé giúp đỡ mới có thể giúp các em vào trang viên của Ampatuan. Nhưng vừa rồi chị không dám nói với Trình Mục Dương qua điện thoại, sợ nó sẽ từ chối. Chắc em đã biết hiện tại CIA đang giăng thiên la địa võng tại Philippin, nếu không có sự giúp đỡ của gia tộc Ampatuan, nó chắc chắn không thể ra sân bay.”
Oman nói rất có lý.
Vậy nên cô vẫn giữ im lặng.
Nước nóng chảy xuống không ngừng, nhiệt độ ổn định, làn nước trong vắt.
Cô tựa lên bồn tắm, sắp ngủ quên tới nơi, bỗng nghe thấy có tiếng mở cửa, nhưng cô lười mở mắt, cho đến khi cảm giác có người tiến vào làn nước, chống hai tay cạnh cô, cô mới nheo mắt nhìn lại.
Có hương rượu mạnh phảng phất.
Đúng là tên ma men, khó khăn lắm mới thoát khỏi khu Hồi giáo, giờ thì hắn như cá gặp nước rồi.
Hơi nước bốc lên khiến làn da trắng hồng của cô càng thêm xinh đẹp, trong đôi mắt hắn hiện lên ý say mơ màng và cả ngọn lửa sắc dục cháy bỏng.
Cô cười, tựa đầu lên vai trái hắn: “Nơi này hình như tốt hơn nhiều so với quán trọ bất kì nào đó hoặc là ngay trong xe nhỉ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Em rất tò mò, sao anh nỡ đến đây tìm em?”
“Em ghen à?” Giọng hắn được hơi men và tà ý kích thích, quyến rũ vô cùng.
“Ừm, một chút xíu.”
“Có thể nhiều hơn một chút được không?” Hắn cười, “Như vậy anh sẽ vui hơn.”
“Đồ trẻ con. Được thôi.” Cô cũng mỉm cười, “Nhiều hơn một chút.”
Cơ thể hắn áp sát cơ thể cô, hắn đang mặc nguyên quần dài xuống nước.
Vải quần ướt sũng cọ lên làn da của cô, làm cô không biết mình đang thoải mái hay khó chịu. Trong nhiệt độ nước và hoàn cảnh như thế này, hoàn toàn không cần nói chuyện, Trình Mục Dương lập tức cởi bỏ quần dài của mình, nín thở ngụp trong nước, nhẹ nhàng cắn lên ngực cô
Sức nâng của nước càng làm tăng thêm cảm giác.
Cô không chịu nổi muốn đẩy hắn ra, nhưng bị hắn kéo xuống dưới mặt nước, hôn môi điên cuồng.
Trong nước không có dưỡng khí, hắn tiến vào cô, mấy chục giây dài đằng đẵng, cũng không cho cô cơ hội hít thở. Cho đến khi ánh sáng trắng phủ trước mắt, cô suýt ngất đi, hắn mới nhấc cô lên khỏi mặt nước.
“Vừa rồi anh nghĩ.” Hắn liếm môi cô, thì thầm nói, “Nếu anh thả em đi, liệu em có lấy người khác không? Khi gặp lại, liệu em có là bà xã của kẻ nào không? Ví dụ như Thẩm Gia Minh chẳng hạn?”
Nam Bắc tức cười vì câu nói của hắn.
Có người đàn ông nào khi vẫn còn đang trong cơ thể bạn đã bắt đầu nghi ngờ bạn sẽ trở thành người phụ nữ của kẻ khác?
“Không đâu.” Cô nghĩ đến cái ôm ban nãy Trình Mục Dương dành cho Kachiusa, tự nhiên thấy tức hắn, “Ít nhất cũng không phải là Thẩm Gia Minh.” Lời còn chưa dứt, giọng cô đã hụt hơi.
Vì Trình Mục Dương đột ngột ôm chặt eo cô, dằn vặt bên trong cơ thể cô, không cho cô cơ hội nói tiếp.
Người tự tin như hắn bỗng nhiên giống hệt như chàng trai lần đầu biết yêu, cứ ghen tức mãi với tình cảm đơn thuần thoáng qua trong những ngày xưa cũ của cô.
Chỉ là cứ suy nghĩ mãi, cô đành buộc phải thừa nhận, lần đầu tiên trong đời cô không muốn quay về Uyển Đinh, quay về ngôi nhà mà mình hằng mong nhớ.
Buổi tiệc rất long trọng.
Thậm chí có lời đồn, chuyên gia chiến lược của ứng viên tổng thống đang dẫn đầu cuộc tổng tuyển cử lần này cũng sẽ tham dự tiệc rượu gia đình đêm nay.
Chủ nhân của gia tộc Ampatuan sai người mang đến lễ phục đã chuẩn bị sẵn, còn có cả thuốc bôi vết thương loại tốt nhất.
Vết thương của hắn được người ta sát trùng cẩn thận và cũng đã bôi thuốc. Nam Bắc nhìn thấy thuốc trị thương mà chủ nhân cẩn thận chuẩn bị, cô có chút bối rối, biểu hiện của hắn rõ ràng tới mức nào mới làm cho người ngoài ngầm hiểu nhanh đến vậy?
Trải qua quá nhiều trận chiến khốc liệt, vết thương trên lưng bị toạc mấy lần, không thể liền được miệng vết thương. Lại thêm lần trốn đi từ bờ biển cá mập trắng, và cả sự buông thả dục vọng trong bồn tắm lúc vừa xong, xem ra kiểu gì cũng để lại sẹo.
Nam Bắc cẩn thận xử lý vết thương, quấn từng lớp gạc lên người hắn.
Bàn tay cô chầm chậm luồn từ sau lưng hắn ra phía trước, rồi vòng tay ôm hắn thật chặt: “Bác sĩ ban nãy xử lý vết thương có nhắc nhở anh không được ngâm nước không?”
Hắn ừ một tiếng hết sức bình thản.
Cô mỉm cười bất lực, mặc áo sơ mi lên cho hắn, còn bản thân vẫn đang mặc nội y mỏng tang.
Trình Mục Dương mang lễ phục qua từ trên chiếc giá di động, cũng kiên nhẫn mặc đồ cho cô, thậm chí không cho phép cô động tay vào.
Sau khi đeo dây chuyền xong, hắn mới nhìn cô qua chiếc gương treo kín tường, nói ra sự sắp xếp tiếp theo của mình: “Trong bữa tiệc tối nay, anh nhảy cùng em điệu đầu tiên, sau đó sẽ có người đưa em rời đi.”
“Anh thì sao?”
“Anh cũng rời đi cùng lúc.”
“Anh không cần quá lo cho em.” Nam Bắc nói với hắn, “Quan hệ giữa anh trai em và họ rất tốt. Bởi vậy việc anh nên lo lắng hơn cả là bản thân mình.”
Trình Mục Dương cao hơn cô không ít.
Cô và hắn nhìn nhau qua tấm gương, cảm giác giữa hai người có chút gì đó buồn man mác.
Cô quay người lại, vỗ nhẹ lòng bàn tay lên ngực hắn, tươi cười xua tan bầu không khí này: “Người như chúng ta luôn phải trải qua những ngày tháng quá nguy hiểm, mãi mãi chỉ có thể sống cho phút giây hiện tại, bởi không thể lường trước bất cứ chuyện gì ở những giây phút sau. Vì vậy, những chuyện trong quá khứ của anh, em sẽ không quá để tâm đâu.”
Hắn không hiểu sao bỗng dưng cô nói những lời này.
“Ngoan ngoãn nói cho em biết.” Cô liền chuyển đề tài, cố tình giả vờ nghiêm khắc, “Ngoài Kachiusa ra, anh còn có hồng nhan tri kỉ nào khác? Hử?”
Trình Mục Dương như bừng tỉnh.
Hắn hơi buồn cười.
Nam Bắc tủm tỉm nhìn hắn: “Câu hỏi đơn giản này mà còn phải nghĩ lâu đến vậy à?”
Trình Mục Dương lôi chai rượu từ trong túi quần ra, chai rượu nhỏ màu bạc kia đã mất ở trụ sở của Moro nên giờ trong tay hắn là chai rượu dẹt xinh xắn bằng thủy tinh, bên trong đổ đầy chất rượu trong suốt.
Hắn uống một ngụm, cúi đầu, bón cho cô nửa ngụm.
Cô cau mày nhưng rất ngoan ngoãn mở miệng.
May mà hắn lập tức tách ra, nếu không cô thật sự sẽ bị hắn chuốc rượu thành ma men mất.
“Câu hỏi của em có liên quan đến một bí mật.” Hắn rời khỏi môi cô, trầm giọng nói, “Đến khi nào chúng ta gặp lại, anh sẽ nói cho em biết đáp án.”
Trước lúc buổi tiệc bắt đầu, hai người cuối cùng cũng đã ra khỏi phòng.
Không biết chủ nhân hay là Kachiusa quá rõ thói quen uống rượu của hắn, đã bảo gia nhân đợi sau cửa, đem lá bạc hà tươi đến khử mùi rượu mạnh trong miệng hai người. Cô là bạn đồng hành của hắn, từ đầu đến giờ luôn ở bên cạnh, nhìn hắn lịch sự chào hỏi từng vị khách quý được chủ nhân nơi này giới thiệu.
Hai người đi đi lại lại, nâng ly rượu sâm panh lên, hết gặp mặt rồi đến chào hỏi liên tiếp.
Ánh mắt cô luôn không ngừng quan sát xung quanh. Trong buổi đêm ngập tràn đèn hoa mới thắp này, cô tin rằng không chỉ có một người của CIA đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Trình Mục Dương hết sức thông minh.
CIA không thể phơi bày thân phận trước thiên hạ, nếu phải che giấu trốn tránh, hắn thà cứ đường đường chính chính tự do đi lại giữa đám đông, giữa quân đội chính quyền Philippin, bởi như vậy sẽ không cho CIA bất cứ cơ hội nào tiếp cận.
Ánh đèn dần tối lại, người đàn ông họ Ampatuan ở độ tuổi trung niên kéo cánh tay Kachiusa bước vào sàn nhảy trước tiên.
Trình Mục Dương khẽ ôm lấy eo cô, bất ngờ xoay cô vào sàn nhảy. Cách lên sàn thật là bắt mắt, thu hút ánh nhìn của mọi người. Gương mặt hắn mơ hồ hiện lên dưới ánh đèn trầm lắng, phảng phất nụ cười, một tay cô đặt trên tay hắn, cùng hắn phối hợp những bước chân nhịp nhàng.
Cô chợt nhớ đến buổi tối ở trong quầy bar trên tàu du lịch, xung quanh chẳng có ai, hai người họ nhảy cùng nhau từ đêm khuya cho đến tận sáng sớm.
Trình Mục Dương và cô khi đó chẳng phải lo nghĩ gì, cứ mờ ám thân mật.
Suy nghĩ cô chỉ lướt qua trong vài giây, khi định thần trở lại, trước bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào họ, hắn lại giống như đêm hôm ấy, cúi thấp đầu, chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi cô như ở nơi không người.
“Nam Bắc?”
“Ừm.”
“Nam Bắc.”
Cô lại ừm một tiếng.
Nam Bắc đã quen rồi, Trình Mục Dương thường hay gọi cô như thế này. Hắn không ngừng lặp lại tên cô hết lần này đến lần khác, như thể xác nhận, thật ra chẳng qua vì muốn cô sẵn sàng trả lời hắn mà thôi.
Bàn tay đặt trên eo cô của Trình Mục Dương di chuyển lên phía trên, hắn nâng mặt cô, buộc cô phải nhìn mình.
“Đồng ý lấy anh nhé?”
Họ cách nhau rất gần, gần tới nỗi cô không thể tránh khỏi ánh mắt hắn.
“Nghiêm túc à?”
“Rất nghiêm túc.”
Bàn tay hai người đan chặt vào nhau, cô có thể mơ hồ cảm thấy sự nóng bỏng lan sang từ da thịt hắn.
Lòng hai người đều rối như tơ vò.
“Nhìn tay anh này.” Giọng hắn rất khẽ.
Nam Bắc nhìn theo ánh mắt hắn.
Bàn tay cô đặt trong lòng bàn tay hắn, trên ngón tay hắn đang cầm một chiếc nhẫn màu xanh lục trong suốt.
Chiếc nhẫn gần trong gang tấc, treo ngay trước đầu ngón áp út của cô.
Hắn đợi câu trả lời, nhưng bước chân không ngừng lại. Nam Bắc quan sát chiếc nhẫn giữa những ngón tay hắn đang rất muốn trượt vào ngón tay mình. Cô tin rằng bản thân sẽ không gặp được người đàn ông nào khiến mình động lòng đến mức này giống như Trình Mục Dương. Rất nhiều lần khi hắn và cô triền miên bên nhau, hắn luôn nói những câu có thể chạm đến tận sâu trái tim cô.
Hắn sẽ nói, tuyết rơi ở Moscow khiến người ta chẳng muốn ra đường. Vậy thì hắn sẽ nhốt cô trong phòng, chỉ hai người họ với nhau, làm chuyện đó cả ngày bên lò sưởi. Rồi đêm khuya hắn sẽ đưa cô đi ngắm cả thành phố.
Nam Bắc từ từ khép tay hắn lại thành nắm đấm.
Cô khẽ thở dài.
“Lần nào anh cũng bắt em đưa ra quyết định.” Cô áp mặt lên lồng ngực hắn, “Nhưng lần này thật sự không được. Từ khi em bốn tuổi đã cùng anh trai chạy trốn khắp nơi. Anh ấy thường lén bỏ lại em trong ngôi nhà của một người xa lạ lúc nửa đêm, sau đó biến mất rất nhiều ngày rồi một hôm nào đó toàn thân đẫm máu quay trở lại. Lần nào anh ấy cũng cầm dao, mọi người đều sợ anh ấy, nên mới buộc phải thu nhận em, mặc dù đa phần đều là những gia đình nghèo khó nhưng cũng có thể ăn no. Song anh ấy thì khác hẳn, lần nào cũng đem mình ra làm mồi như, chỉ vì muốn em có thể ngủ yên vài hôm, no bụng vài bữa.”
“Thật vất vả.” Hắn nói.
“Ừm, rất vất vả.” Nam Bắc nhắm mắt, nghe nhịp đập trái tim hiếm khi có phần nôn nóng như bây giờ của hắn, “Vậy nên nếu anh ấy nói, Nam Bắc, Trình Mục Dương là kẻ địch của chúng ta, vậy thì em tuyệt đối sẽ không gặp lại anh nữa.”
Trình Mục Dương thu chiếc nhẫn, bỏ vào túi áo sơ mi một bên ngực: “Xem ra màu xanh lục không hợp với em, hay lần sau đổi sang hồng ngọc nhỉ?” Hắn nói một cách thoải mái.
“Nghe cũng không tồi, em rất thích màu hồng ngọc.”
Cô cũng bình thản trả lời.
Trình Mục Dương mỉm cười không nói gì thêm, chỉ giữ cô gần cạnh, để cô áp sát vào mình.
Khúc nhạc đến hồi cao trào, hai người phối hợp vô cùng hoàn mỹ, cuối cùng nhảy xen qua một đôi nam nữ, là Kachiusa và một người đàn ông xa lạ. Kachiusa có vẻ ngạc nhiên vui mừng, liền gọi tên hắn, bạn nhảy của cô ta lịch sự nhìn họ bằng đôi mắt xanh lam, gật đầu chào hỏi.
“Chúng ta đổi bạn nhảy nhé, được không?” Kachiusa cách họ không xa, bỗng nhiên đề nghị.
Nam Bắc lập tức hiểu ra ý cô ta.
Hai người trao đổi bạn nhảy cho nhau một cách tự nhiên.
Khi bàn tay của người đàn ông châu Âu kia đặt lên eo cô, cô rõ ràng trông thấy trong ánh mắt của Kachiusa ánh lên niềm vui khó giấu. Nam Bắc dịch chuyển tầm mắt, cảm thấy người bạn nhảy kia đang nhìn mình.
Cô nhìn lại anh ta, người đàn ông đó hỏi cô bằng tiếng Anh giọng London: “Tiểu thư đây là bạn của Kachiusa?”
Cô gật đầu mỉm cười.
Cô liếc nhìn thấy Trình Mục Dương ôm Kachiusa lướt đến ven sàn nhảy, tiện tay cầm lấy một ly sâm panh từ trong đĩa rượu bên cạnh, khẽ nâng ly hướng về phía cô, coi như lời tạm biệt trong im lặng.
Trong ánh đèn đan cài vào nhau, giữa đám đông chìm trong khúc nhạc, lời tạm biệt của hắn trở nên vô cùng hư ảo.
Nam Bắc lịch sự nhảy cùng người đàn ông kia, kết thúc toàn bộ điệu nhảy theo hình tròn.
Trình Mục Dương làm theo kế hoạch, biến mất ngay trong bữa tiệc, cô thầm cầu nguyện cho hắn có thể đến sân bay thuận buồm xuôi gió, đồng thời cũng nhân lúc sàn nhảy ồn ào, lặng lẽ nhấc váy rời khỏi phòng tiệc.
Tòa nhà này tựa lưng vào một thác nước thiên nhiên cực lớn. Nơi đó cũng tập trung rất nhiều người, họ trò chuyện vui vẻ, hành động mờ ám, chen chúc xô đẩy, đều thuộc giới chính trị Philippin, chẳng liên quan gì đến cô. Nhiều người nói chuyện cô đều nghe không hiểu, họ cũng không mấy chú ý đến cô.
Cô nhớ, đây không phải lần đầu tiên mình từ chối lời cầu hôn.
Lúc Thẩm Gia Minh đủ mười tám tuổi, sau tiệc sinh nhật buổi tối của mình, trước cửa phòng ngủ cô, anh hết sức căng thẳng lấy ra một chiếc nhẫn. Đó cũng là lời cầu hôn bất ngờ, anh bị cô vừa nói vừa cười coi như câu nói đùa.
Cô thản nhiên từ chối anh, trong lòng thấy hơi áy náy.
Nhưng tối nay, giây phút từ chối Trình Mục Dương, cô lại có cảm giác mất mát quá lớn. Có lẽ đây chính là cơ hội cuối cùng, lời cầu hôn của hắn là lời khẩn cầu cô theo mình trở về Moscow.
Cô ngồi trên bàn cạnh thác nước, thuận miệng kiếm cớ gì đó để mượn điện thoại di động của đôi tình nhân bên cạnh.
Sau khi gọi đến một dãy số, cô nghe thấy âm chờ quen thuộc.
Trong tiếng thác nước, cô yên lặng đợi Nam Hoài.
Đây là đường dây chuyên biệt giữa Nam Hoài và cô, vậy nên giây phút điện thoại được kết nối, cô chưa lên tiếng, Nam Hoài đã nói trước: “Bắc Bắc.” Giọng anh không rõ ràng lắm, chắc đang nghỉ ngơi.
“Vâng.”
“Chơi đủ rồi à?”
Nam Bắc bật cười: “Vâng.”
“Anh sai người đến đón em về.” Giọng Nam Hoài bình tĩnh nằm ngoài dự đoán của cô, hình như anh sớm đã hiểu rõ khá nhiều chuyện, “Có việc gì đợi về Uyển Đinh hẵng nói.”
Nam Bắc cười nói: “Vâng.”
“Còn về Trình Mục Dương…”
Trái tim cô bỗng giật thót.
Giọng nói ngay lập tức biến mất, điện thoại bị người ta giật khỏi tay.
Đồng thời, có họng súng dí vào sau lưng cô.
“Tiểu thư Nam Bắc.” Giọng London không mấy lạ lẫm, là của người đàn ông nhảy cùng cô điệu nhảy cuối cùng kia, “Tôi nghĩ tiếng thác nước này quá ầm ĩ rồi, chúng ta tìm nơi nào đó yên tĩnh nói chuyện một chút nhỉ.”