Bạn đang đọc Trọn Đời Trọn Kiếp (Hắc bang): Chương 2: Tỉnh lại
Nhan Thất tỉnh lại. Cô thấy mình nằm trên chiếc giường trắng tinh trong bệnh viện , trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng. Đau quá. Đầu cô đau quá . Ba mẹ. Những hình ảnh thảm khốc ngày đó chợt ùa về. Đôi bàn tay đan chặt của ba mẹ, còn cả chiếc váy trắng đã nhiễm đầy máu tươi. Đau quá. Đầu đau quá. Ba mẹ ơi con đau quá . Ba mẹ đang ở đâu. Nhan Thất hai tay ôm chặt đầu, mặt chôn vào đầu gối, không ngừng cố gắng gõ mạnh vào hai bên thái dương với mong muốn cơn đau sẽ giảm bớt . Hai tay vì vùng vẫy mà đánh rơi cốc nước đặt bên cạnh, tiếng vỡ choang vang vọng đặc biệt chói tai trong căn phòng nhỏ. Bác sĩ bên ngoài nghe thấy liền vọt vào trong phòng. Chạy đến bên cạnh còn có một ông lão trung niên khoảng 60 70 tuổi có vẻ tiều tụy, dáng người cao gầy mặc một bộ quần áo tôn trung sơn kiểu cũ. Lúc này trên khuôn mặt ông chỉ còn lại vẻ đau lòng và lo lắng hết mực , nhìn đứa cháu gái mà mình yêu thương như gan ruột đang chìm trong thống khổ , lòng chỉ thấy thương xót.
” Tiểu Thất của ông cháu làm sao vậy. Cháu đau ở đâu. Bác sĩ mau lại đây xem .Mau. Nhanh lên một chút ”
Nhan Thất nghe thấy giọng nói quen thuộc nên vội ngẩng mặt lên
“Ông ơi. Ông ơi ba mẹ cháu đang ở đâu. Cháu muốn gặp ba mẹ. Dẫn cháu đi gặp ba mẹ ”
Từng tiếng phát ra từ cổ họng khản đặc làm ông lão đau xót khôn nguôi. Dù bản thân không muốn con bé đau buồn nhưng thà đau một lần còn hơn là đau đớn mãi mãi. Ông lão chậm rãi mở miệng , âm thanh già nua dù không lớn nhưng đối với cô bé chính là giống như lời tuyên án tử hình
” Tiểu Thất . Ông biết cháu rất đau. Ông cũng rất đau rất đau. Nhưng hãy hứa với ông hãy kiên cường lên một chút . Nhất định phải kiên cường lên . Bây giờ hãy bình tĩnh mà nghe ông nói này ”
Hai tay Nhan Thất nhanh chóng che kín tai mình
” Cháu không muốn nghe ,không muốn nghe . Ông hãy dẫn cháu đi tìm ba mẹ đi “
Nhan Thất không biết tại sao mình lại làm như vậy , chỉ là trái tim cô không ngừng nói rằng
“.. Đừng nghe .. đừng nghe…tuyệt đối không được nghe “
Nhan Hoàng thấy thế, đau lòng không thôi nhưng vẫn cứng rắn kéo hai tay của cô bé ra, gằn từng chữ một
” Nhan Thất. Cháu nghe cho rõ đây, ba mẹ cháu đều đã chết rồi, chết trong vụ tai nạn. Họ sẽ không bao giờ sống lại được nữa ”
Cả người Nhan Thất run rẩy, hai mắt mở to như đang tiêu hóa những lời của ông nội . Chết rồi. Chết rồi. Ba mẹ chết rồi . Vậy còn con, con phải làm sao đây.. phải làm sao đây. Hai mắt cô bé mông lung che kín một tầng hơi nước . Nhan Thất ngất đi , lại một lần nữa. Nhan Hoàng cả kinh vội túm lấy bác sĩ bên cạnh cho đến khi được xác định rằng Nhan Thất chỉ vì đau thương quá độ mà ngất đi thì mới lo lắng đi ra ngoài để chuẩn bị hậu sự cho hai đứa con.
Trong mơ Nhan Thất mơ thấy ba mẹ , thấy hình ảnh ba ôn hòa tuấn lãng, mẹ xinh đẹp dịu dàng trong làm váy trắng đang nắm tay nhau. Nhưng điều khiến cô bé sợ lại là việc họ quay lưng đi, đi về nơi xa có vầng sáng càng ngày càng mờ nhạt . Trong mơ, cô thấy mình thật nhỏ bé, không ngừng gào lớn tên của ba mẹ, chỉ là họ không hề dừng lại, không hề đứng lại dù chỉ một chút . Nước mắt tuôn rơi nhưng tất cả chỉ là ảo giác. Đúng vậy, họ đã đi rồi, bỏ mình mà đi. Trái tim nhỏ bé như quặn thắt lại , thân hình bé nhỏ đứng một mình trong bóng tối. Đôi tay ôm lấy đôi bờ vai như để giảm bớt đi nỗi sợ hãi trong tim…