Đọc truyện Trọn Đời Em Nuôi Anh – Chương 44: Trần Lương Sinh sắp đính hôn
Editor: mèomỡ
Mạc Tùy vẫn chỉ ngồi trên người anh, nhẹ nhàng di chuyển thân thể, thỉnh thoảng đụng vào anh. Tùy Kỳ không từ chối, giống như đang hưởng thụ, mặc dù hưởng thụ như vậy rất giày vò.
“Có muốn giải quyết không?”
“Muốn.” Giọng nói đã khàn khàn.
Một tay ôm cổ anh, một tay di chuyển xuống phía dưới cách lớp quần bò dùng sức nắm chặt. Đôi chân dưới tay cô lập tức run lên. Phản ứng này đúng là đáng yêu.
“Muốn em giúp anh cũng được thôi, nhưng em không làm ăn lỗ vốn.”
Tùy Kỳ yêu vẻ mặt xấu xa này của cô muốn chết, kiềm chế, nói: “Em muốn anh làm gì?”
“Còn chưa nghĩ ra.” Mạc Tùy chậm rãi cởi thắt lưng, kéo khóa quần anh xuống: “Cho nợ, sau này nghĩ ra sẽ nói cho anh biết.”
Cùng lúc đó ngón tay hơi lạnh đang liên tục ma sát ở mép quần lót. Hầu kết anh không ngừng di chuyển lên xuống, “Được!”
“Dù là chuyện gì cũng phải đồng ý đấy nhé.”
“Được!”
Anh vừa dứt lời, ngón tay liền từ bên mép quần lót luồn vào, nhẹ nhàng thuần thục cầm lấy thứ nóng bỏng kia, từ dưới lên trên, bắt đầu xoa nắn như mát xa, thỉnh thoảng còn ấn ấn hai viên tròn phía dưới. (mèo: Amen, tha lỗi cho anh ko biết dùng từgì :v) (dip: vậy trông tôi giống tôi biết dùng?)
Tùy Kỳ run lên, rướn người, tấm lưng tạo thành độ cong xinh đẹp, áo tuột ra một nửa lộ ra hai vai và lồng ngực khêu gợi. Mạc Tùy nheo mắt, cúi người cắn nhẹ một cái lên điểm đỏ trước ngực, sau đó liếm liếm.
“Sao em lại…” Tùy Kỳ thở gấp, kinh ngạc vì sự to gan đồng thời cũng chìm đắm trong hành động ấy của Mạc Tùy.
Mạc Tùy không phải thiếu nữ không biết gì. Bắt đầu từ thời kì ngây thơ đã cùng Phạm Tư Nhiễm ngồi trước máy tính xem phim cấm chất lượng cao. Qua nhiều năm, không tới trăm bộ cũng có vài chục bộ rồi, có tư thế nào cô chưa xem chứ. Kinh nghiệm thực chiến tuy bằng không, nhưng cũng học được chút mánh khóe đủ làm anh thỏa mãn.
“Cố mà thưởng thức đi, đây chính là phục vụ độc nhất vô nhị toàn thế giới đấy.”
“Ừm… Chỉ mình anh?”
Nhíu mày, “Ừ.”
Mắt Tùy Kỳ nóng lên, đột nhiên kéo cô về phía mình, sau đó hai tay luồn từ dưới áo vào. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Mạc Tùy, anh dùng sức xoa nắn lấy nơi đầy đặn mềm mại ấy.
Sau đó Mạc Tùy cũng không bình tĩnh nổi nữa. Tiếng rên rỉ hòa lẫn với thở gấp quyến rũ của đàn ông, cả căn phòng ngập tràn hương vị động tình.
Đến khi trăng lên đỉnh đầu mới dần ngừng lại. Trên người cả hai đều là đống lộn xộn khó coi.
Về phần yêu cầu trong lúc vui đùa kia, Tùy Kỳ vĩnh viễn sẽ không ngờ trong tương lai không xa anh sẽ vì nó mà đau khổ.
Thân thể đã nếm thử tình dục có vẻ vô cùng nhạy cảm, khát vọng cũng không giống bình thường.
Tùy Kỳ ngày ngày mặt dày mày dạn quấn lấy Mạc Tùy, đến khi tay cô phát run mới không tình nguyện dừng lại.
Một tuần sau, ‘bà dì’ của Mạc Tùy đã đi, Tùy Kỳ lại càng không phải kiêng kỵ nữa. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng kéo cô động dục, ngay cả ngày nghỉ cũng giữ cô ở nhà triền miên. Mọi ngóc ngách trong căn nhà đều có dấu ấn hoan ái của hai người. Mạc Tùy không dưới một lần lo anh sẽ ‘kiệt sức mà chết’.
Phạm Tư Nhiễm sau mấy lần gặp Mạc Tùy cũng đã phát hiện sự thay đổi của họ. Cô ấy không nói gì, chỉ cười rất mờ ám. Dù sao tình trạng này cũng đã sớm nằm trong dự đoán.
Trần Lương Sinh sắp đính hôn, thời gian là một tuần sau.
Hôm nhận được tin, Mạc Tùy vừa tan ca, ngồi ở ghi-đông sau xe véo phần eo dễ nhột của Tùy Kỳ. Phản ứng giãy giụa của anh làm cô thấy rất thú vị.
Tùy Kỳ vẫn vững vàng nắm tay lái, làn da dưới quần áo lại đang không ngừng run rẩy. Anh hổn hển nói, “Mạc Tùy, đừng nghịch, cẩn thận ngã bây giờ.”
“Ngã thì ngã, sợ cái gì?” Mạc Tùy lại dùng ngón trỏ chọc chọc eo anh.
Tùy Kỳ bó tay, đến đoạn rẽ liền dừng lại, ngay sau đó lại nhìn thấy một cặp đôi cực kỳ bắt mắt đứng phía trước.
Mạc Tùy không nhúc nhích, hai chân đặt trên trục bánh xe, tay ôm eo Tùy Kỳ, thoải mái dựa lên lưng anh, ánh mắt hờ hững nhìn thẳng hai người kia.
Triệu Yến Phi kéo Trần Lương Sinh, đi về phía bọn họ, dừng cách họ một mét.
“Mạc Tùy, gần đây em bận à?” Triệu Yến Phi cười hỏi, cô vẫn chỉ mặc đồ công sở nghiêm túc nhưng không giấu được nét dịu dàng trời sinh.
“Cũng bình thường, hai người đi mua đồ hay cố ý chờ em?”
Triệu Yên Phi liếc Trần Lương Sinh, ánh mắt anh tôi thản nhiên nhìn Mạc Tùy, không rõ cảm xúc cũng không có ý muốn nói.
“Đang đợi em đó. Bọn chị có chuyện cần nói.”
Mạc Tùy hất cằm ra hiệu cho cô ấy nói tiếp.
“Thứ Sáu tuần sau chị và Lương Sinh đính hôn, bọn chị hi vọng em có thể tới tham gia.” Triệu Yên Phi lại quay sang Trần Lương Sinh, gắt giọng, “Anh nói gì đi chứ?”
Trần Lương Sinh im lặng một chút mới nói: “Em có đến không?”
Hai người này đính hôn là chuyện đương nhiên, chỉ không ngờ sẽ nhanh như vậy thôi. Mạc Tùy hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu, “Đến chứ sao không, lão Phạm cũng sẽ đến đúng không? Hôm đó bọn em sẽ cùng đi.”
Thân thể Trần Lương Sinh cứng đờ, ánh mắt càng ảm đạm vài phần, khẽ liếc qua đôi tay cô đang ôm eo Tùy Kỳ. Anh ta hơi cười cười, “Được, hôm đó gặp.”
Mạc Tùy vẫy tay.
Lúc chuẩn bị đi Triệu Yên Phi đột nhiên nói: “Mạc Tùy, không định giới thiệu cho bọn chị anh chàng bên cạnh em sao?”
Mạc Tùy nhếch miệng, tay tại lén lút véo eo Tùy Kỳ, nhìn thấy mặt anh hơi giật giật mới cười nói: “Còn cần giới thiệu sao? Em còn tưởng chị phải nhìn ra rồi chứ?”
Cô đứng lên xoay đầu Tùy Kỳ lại, kiễng chân hôn một cái lên khóe môi anh. Tùy Kỳ xấu hổ đỏ mặt, đây là lần đầu tiên bọn họ thân mật trước mặt người ngoài, trong lòng anh vừa ngượng ngùng vừa kích động.
Mạc Tùy vuốt mặt anh, đắc ý nhướng mày với Triệu Yên Phi, “Hiểu chưa? So với anh chàng của chị không kém chút nào đâu.”
Triệu Yên Phi che miệng cười, “Đúng thế, chỉ có hơn chứ không có kém. Đi thôi.”
Trần Lương Sinh vẫn đứng im, anh ta nhìn chằm chằm về một điểm phía trước, đó là mặt kính chiếu hậu, bên trong phản chiếu vẻ mặt sinh động tươi tắn chỉ có ở Mạc Tùy ngày trước, một ngày trước rất xa.
Tối đó Phạm Tư Nhiễm cũng được biết tin tức này, cô ấy lập tức gọi cho Mạc Tùy.
“Lão Mạc, cậu ổn chứ?” Phạm Tư Nhiễm hỏi thẳng.
Mạc Tùy đang dựa lên người Tùy Kỳ ăn ô mai, “Ổn cái gì?”
“Thì Trần Lương Sinh đó, anh ta sắp đính hôn, cậu biết chưa?”
“Biết, nhưng thế thì sao? Đã sớm là quá khứ rồi.”
“Thật sự không sao à?” Phạm Tư Nhiễm có chút không tin, “Dù sao cũng thích nhiều năm như vậy rồi. Khi đó thích cũng không phải giả, làm sao có thể dễ dàng quên như vậy?”
Mạc Tùy ngâm ô mai mãi mà không nói, một lúc lâu sau mới trả lời: “Mình nghĩ mình sẽ hoài niệm tình cảm của những năm tháng ấy, kể cả bây giờ mình vẫn không thể nào quên được. Nhưng đã không còn là người kia nữa rồi.”
***
p/s: Làm chương này cứ thấy lâng lâng vui sướng, chỉ hận sao bốSinh kia không lấy vợ ngay từ văn án :vvvv Rốt cuộc thì ông anh này được thêm vào truyện để làm gì vậy =v=