Đọc truyện Trọn Đời Bình An – Chương 4
Tối hôm qua bị Lục Kiều kéo đi uống rượu, sau
khi về đến nhà dạ dày vẫn khó chịu, mãi đến gần sang Mục An mới ngủ
được, mơ mơ màng màng lại nghe tiếng điện thoại di động của mình vang
lên, hai mắt nhắm nghiền cô cầm di dộng cũng chẳng buồn nhìn màn hình.
Ngày cuối tuần mà đi quẫy nhiễu giấc mộng đẹp của người khác thật quá
thiếu đạo đức.
Di động vài giây sau lại vang lên, Mục An bực bội ấn nút nhận, áp vào tai: “Nói!”
Bên kia khựng lại một giây: “Hai mươi phút sau gặp ở công ty.”
Mục An nghe được ma âm của nhị thế tổ thì choàng tỉnh nhìn thời gian, 8 giờ sáng, mới ngủ được có 3 tiếng. Cô giở mình tiếp tục nhắm mắt lại:
“Không rảnh.”
“Vậy à?” Du Khâm chậm rì nói: “Xem ra…những gì cha tôi
để lại cô đúng là chẳng có hứng thú nhỉ, vậy thì…nhật ký của ông cô cũng không có hứng à?”
Mục An lập tức mở mắt ra: “Nhật ký gì?”
“Trong nhật ký đó…hình như có chút ít về cô.”
Mục An tức tốc ngồi bật dậy, vén chăn lên: “Tôi đến ngay!” mở tủ quần áo
tìm y phục, nhật ký của Du Ức Sinh, vậy có thể mình sẽ tìm được nhiều
hơn về quá khứ của chính mình?
Mục An lái xe rất nhanh, thiếu chút
nữa vượt đèn đỏ, khi đến công ty Du Khâm đang nhàn nhã ngồi sau bàn uống cà phê, nhìn thấy Mục An quầng mắt đen sì thì khinh thường liếc mắt:
“Xem ra người nào đó tối hôm qua chơi bời cũng rất vui vẻ nhỉ.”
Tay
Mục An đang day day huyệt thái dương bỗng dừng lại: “Làm sao anh biết
hôm qua tôi đi chơi?” Tên này không phải là đâu đâu cũng có mặt đó chứ?
Du Khâm như cười như không nhìn cô: “Thành phố C nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, tối qua tình cờ thấy cô.”
Thấy thì thấy, hôm qua cũng không phải uống quá nhiều mà mất kiểm soát, leo
lên sân khấu nhảy nhót thôi sao, cần gì phải trừng mắt nhìn mình trào
phúng như vậy.
Mục An ho khụ một tiếng: “Nhật ký đâu?”
Du Khâm nheo mắt: “Nhật ký nào?”
Mục An trừng lớn mắt: “Tôi cảnh cáo anh, nhóc con, nếu dám nói sáng sớm anh chỉ muốn gạt tôi đến đây thì tôi…” Cô không khách khí dứ dứ nắm đấm với Du Khâm, nghĩ đến cô đã bực bội là vì cuối tuần mà còn bị người ta sáng sớm kéo ra khỏi chăn.
Du Khâm nhàn nhã quay quay cây bút máy trong
tay: “Tôi gạt cô đấy, nghĩ cũng đoán được, cha tôi sao có thể biết viết
mấy thứ nhật ký này nọ chứ, cô thật đúng là ngốc, có điều…” Anh cúi
người về phía trước, nheo mắt cười: “Tôi cũng rất hiếu kỳ, ngốc như vậy
mà học múa cột từ khi nào vậy?”
Mục An nhớ tới bộ dáng tối qua, vì
uống quá nhiều nên không khống chế được đã leo lên sân khấu múa cột mà
nhất thời nghẹn cứng, tai nóng bừng lên: “Liên quan gì anh.”
Sắc mặt
Du Khâm không tốt lắm, quầng mắt dường như cũng ẩn ẩn đen, Mục An nheo
mắt lại như vừa phát hiện một bí mật lớn lao mà nhìn chằm chằm Du Khâm:
“Xem ra… Tối hôm qua người vui vẻ không chỉ có mình tôi nha.”
Du Khâm xa xầm mặt, hừ mũi một tiếng: “Tôi vẫn có bệnh mất ngủ, đừng có suy nghĩ lung tung.”
Suy nghĩ lung tung? Mục An nhìn dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của Du Khâm
trong lòng oán thầm, muốn làm gì thì cứ làm đi, còn sợ người ta nói, cô
lúng ta lúng túng nói: “Không phải là đi bar uống rượu thôi sao, mặc dù
là mẹ kế của anh nhưng tôi cũng rất phóng khoáng, hơn nữa, anh cũng 20
rồi.”
Du Khâm đanh mặt, nghiến răng nói với Mục An: “21!”
“Hả?”
“Tôi 21!”
“Ờ.” Mục An nhấp một ngụm cà phê thư ký bưng vào, 21 thì 21, việc gì phải cố ý cường điệu lên thế, nói cho cùng cũng chỉ là nhóc con.
“Cô nghĩ thế nào?” Du Khâm bỗng nhiên nói sang chuyện khác.
Mục An cúi xuống: “Tôi từ bỏ.”
Dường như không bất ngờ khi cô quyết định như vậy, Du Khâm nhìn cô một lúc rồi nói: “Nói lý do xem.”
Mục An buồn cười: “Tôi bỏ cuộc không phải anh nên vui mừng sao?” Bộ dáng mất mát ấy diễn cho ai xem hả?
Du Khâm giương mắt nhìn cô, ánh mắt lướt qua khắp khuôn mặt cô rồi dừng
lại ở đôi mắt cô, chậm rãi nói: “Nếu…cô tiếp nhận M&Y, tôi có thể
giúp cô khôi phục ký ức.”
Bàn tay Mục An đang đặt trên đầu gối gắt
gao nắm chặt, khôi phục… ký ức? Cô nhếch môi cười: “Vì sao tôi phải tin
anh, chúng ta trước đây…có quen biết nhau không?”
Du Khâm làm bộ suy tư một chút rồi lắc đầu: “Không quen biết.”
Khóe miệng Mục An giật giật, biết là không thể tin cái tên tiểu quỷ chưa đủ
lông đủ cánh này mà, cô hoài nghi nhìn Du Khâm: “Vì sao anh trước sau
lại tương phản lớn như vậy, rõ ràng không muốn tôi tiếp nhận M&Y,
bây giờ sao lại thay đổi chủ ý.”
Du Khâm bĩu môi, vẻ mặt thản nhiên: “Một mình chơi không có ý nghĩa, có bạn cùng chơi mới vui.”
Mục An nhìn trời thay tổ tiên Du gia mặc niệm, đem một khoản tài sản khổng
lồ giao cho tên nhị thế tổ này, Du gia xem ra cách con đường phá sản
cũng không xa, lại quay sang nhìn Du Khâm ánh mắt không khỏi tỏ ra
thương cảm: “Nhóc con, mẹ không có thời gian chơi với con đâu, mẹ còn
nhiều việc quan trọng hơn phải làm.”
Du Khâm cũng không giận, sâu xa nhả ra mấy chữ: “Chuyện quan trọng, không phải vội vàng đi tìm cha dượng cho tôi đấy chứ?”
Mục An âm thầm bóp trán, vì trình độ của tiếng Trung của anh mà cảm thán:
“Vô nghĩa, trong tiếng Hán, cái đó phải gọi là kế phụ.”
Vẻ mặt Du Khâm sốt ruột: “Mặc kệ cha dượng hay kế phụ, cha tôi mới đi chưa bao lâu mà cô đã chuẩn bị hồng mai bò tường.”
Mục An lần thứ hai không biết phải nói gì, yếu ớt sửa chữa: “Hồng hạnh vượt tường.”
Du Khâm hung hăng trợn mắt nhìn cô, Mục An không chút do dự trừng lại: “Đã nói chúng ta trước đây không quen biết, tôi làm sao tin anh có thể giúp tôi khôi phục ký ức?”
“Từ cha tôi, tôi có thể giúp cô tra ra cái cô
muốn biết. Sau đó từ từ giúp cô nhớ lại, khi tất yếu, còn có thể giúp cô sắp xếp trị liệu bằng thôi miên, gợi lại tầng ký ức sâu nhất của cô.”
Không biết có phải do Mục An ảo giác hay không, khi Du Khâm nói những lời này ánh mắt của anh như thú săn. Toàn thân cô nổi da gà, với ‘đứa con’ thua mình ba tuổi, cái sự tình loạn luân này…Khẩu vị của cô cũng không nặng
như vậy.
“Sao anh muốn giúp tôi?” Mục An vẫn không hiểu được thái độ biến hóa của anh.
Du Khâm rốt cuộc không còn chút kiên nhẫn, nhăn mặt nói: “Làm việc thiện, có được không?”
Mục An cố kiềm nén thôi thúc đánh vào đầu anh, trên mặt vẫn hiền lành cười: “Con trai, phải tôn trọng trưởng bối.”
Du Khâm kín đáo quét mắt qua trước ngực cô, không nặng không nhẹ nói: “‘Trưởng bối’? (bạn Du chơi chữ) Cô có sao?”
Mục An nghiến răng, vì sao lúc này tiếng Trung của tên quỷ này lại tốt vậy?
Du Khâm mất tự nhiên nhỏ giọng nói: “Tôi cũng muốn biết một chút về chuyện ba tôi, vì thế chúng ta hợp tác, đôi bên cùng có lợi.”
Mục An suy nghĩ, xác thực lý do này có thể chấp nhận được.
Cuộc sống của Mục An rất đơn giản, bên cạnh gần như không có bạn bè, ngoại
trừ anh em Lục Bác Giản và Chu Khải thì chỉ có người chị họ ở thành phố N Tần Hỉ Lạc. Thế nhưng từ khi cô ấy kết hôn thì thấy sắc vong nghĩa, rất ít khi lui tới. Bởi đó, từ chỗ cô ấy cũng chẳng thu hoạch được gì. Nghe Lục Kiều nói khi Mục An gặp chuyện không may là năm cuối đại học, vì
thế có thể trở về đại học C tham quan, có lẽ có thể nhớ lại được gì đó.
Mục An đi trong sân trường đại học C, bộ dáng Du Khâm lại rất vui vẻ, dọc
đường có không ít cô gái ngoái nhìn hoặc ở sau lưng nhỏ giọng thì thầm,
Mục An liếc nhìn người bên cạnh, cắn răng: “Anh không thể khiêm tốn chút à?”
“….” Du Khâm rất vô tội chớp mắt, cái này liên quan gì đến anh?
Đi tới sân bóng, có rất nhiều nam sinh đang chơi bóng rổ, Mục An liếc mắt
nhìn đang chuẩn bị bỏ đi thì chợt một cái bóng màu đen bay rất nhanh về
phía cô, Mục An vô thức giơ tay lên chặn, lại phát hiện cánh tay chưa
chạm phải thứ gì. Lúc mở mắt ra, nhìn thấy bàn tay trái của Du Khâm xòe
ra bắt gọn trái bóng rổ.
Anh đứng phía trước Mục An, tay trái cầm lấy bóng có chút khẩn trương hỏi Mục An: “Không sao chứ?”
Mục An lắc đầu, chợt phát hiện sắc mặt Du Khâm rất không tốt, trán lấm tấm
mồ hôi, vừa muốn mở miệng hỏi anh có sao không thì bên kia thao trường,
các nam sinh ồn ào muốn Du Khâm cùng chơi bóng, có lẽ là thấy động tác
đón bóng của Du Khâm. Du Khâm cũng hăng hái cười với Mục An: “Chờ tôi
một lát.” xong anh đã đem trái bóng trong tay trái chuyển qua tay phải.
Mục An nhìn anh gia nhập vào đội bóng. Du Khâm vóc dáng cao ngất, đứng
trong đám nam sinh vẫn có thể thấy rõ, anh mặc quần jeans màu xám cùng
áo sơ mi trắng, phòng thủ, ném rổ, mỗi một động tác đều làm rất đẹp.
Mục An nhìn đến xuất thần, Du Khâm bật lên rất cao, ném bóng đẹp mắt, một
đường vòng cung hoàn hảo xẹt qua, Mục An ngồi ngoài biên, dưới ánh chiều tà nhìn một bên mặt anh khi nhảy lên, tóc theo gió tung bay, khuôn mặt
nhìn nghiêng ấy không hiểu sao có chút quen thuộc.
Trong đầu hiện lên cái gì đó…
“Vợ à, nhìn xem, anh có giỏi không?”
“Giỏi, em cũng thử nữa.” Giọng nữ rất quen tai, một thân ảnh màu trắng chạy
đến trước mặt người con trai, chơi xấu bò lên lưng anh, người đó cõng cô gái chạy về hướng cái rổ, cô gái cười vui vẻ đưa tay ném trái bóng tùy
tiện đập vào khung rổ.
“Du Khâm, xem kìa, vào rồi.”
…
Mục An
siết chặt tóc mình, đầu đau muốn nứt ra, tiếng nói của người con trai
còn vang vọng bên tai, rất rõ ràng: “Mục An… Mục An…”
“Mục An? Cô không sao chứ?” Khuôn mặt lo lắng của Du Khâm xuất hiện trước mắt Mục An.
Mục An mặt tái nhợt, hoảng hốt một lúc mới nhìn rõ Du Khâm, cô vươn tay nắm lấy vạt áo Du Khâm, hô hấp dồn dập: “Chúng ta… có quen biết?”