Trọn Đời Bên Nhau

Chương 64: Cố phu nhân của anh (4)


Đọc truyện Trọn Đời Bên Nhau – Chương 64: Cố phu nhân của anh (4)

Anh sẽ không trở về nữa rồi.

Thời điểm diễn ra lễ tốt nghiệp, Đồng Ngôn trở lại trường học

Cô đến Thượng Hải trước một ngày, hoàn thành xong mọi giấy tờ thủ tục cho việc tốt nghiệp, đêm đó cô ở lại nhà của Trầm DIêu, ngày hôm sau mới đến trường học.

Trong lớp có 23 người, mười hai người trực tiếp được cử đi ra nước ngoài học nghiên cứu sinh. Còn lại khoảng năm sáu người lấy được thư giới thiệu của các giáo sư ở các trường đại học danh tiếng, Trầm Diêu cũng đc như ước nguyện, đi học ở Yale.

Chu Thanh Thần lại không tiếp tục học lên nữa mà nhận công việc ở Singapore, Tĩnh Tĩnh cũng sẽ theo cậu ta, bắt đầu bận rộn giúp cậu ta làm thủ tục, thuận tiện làm thủ tục trù bị cho việc xuất ngoại của mình.

Lễ tốt nghiệp chính là thời điểm mọi người nói lời tạm biệt với nhau, mỗi người đi theo con đường mà mình đã chọn.

Sau tháng 7, mỗi người đều bắt đầu đi theo con đường của riêng mình, đi theo những hướng khác nhau trong dòng đời.

Từ khi bắt đầu thực tập, ký túc xá đều không có người ở.

Giường trống không, khung giường đã phủ rêu xanh, còn có ván giường cũng đã mốc lên, giống tình trạng khi mọi người mới bắt đầu nhập học. Giá sách cũng trống không, che một tầng bụi, Trầm Diêu đi xung quanh một vòng rồi cũng cảm thấy bùi ngùi, bắt đầu đi các nơi chào tạm biệt.

Trong ký túc xá bây giờ không có cách nào để kiếm được một chỗ ngồi, cuối cùng cô đành phải đi đến trước lễ đường, chờ tới thời điểm bắt đầu buổi lễ.

Hôm qua ngủ cùng giường với Trầm Diêu nên ngủ có chút muộn, hiện tại mới cảm thấy, thắt lưng có chút đau.

Cô ngồi xuống nơi bậc thang, đem chân thu lên, cằm gác ở trên đầu gối, nhìn người tiến vào cửa của lễ đường, chuẩn bị buổi tiệc tối cho lễ tốt nghiệp. Còn nhớ rõ bữa tiệc tối ngoài trời kia, cô cùng Trầm Diêu còn chen chúc tại cửa vào thư viện để giúp vui, thời gian trôi qua nhanh, cuối cùng cũng đến chính mình.

Nghe nói hai ngày nay mưa dầm liên miên, hôm nay trời lại trong xanh, cũng có gió thổi nhè nhẹ, mang theo chút hơi ẩm của nước. Hai cánh tay của cô gác trên đầu gối, lặp đi lặp lại cái tên của anh.

Qua lâu như vậy, vẫn như cũ nhớ rõ thời tiết ngày đó tốt như thế nào, ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua cửa số chiếu vào bên trong, cả người anh chìm trong ánh nắng, tùy tay cầm một viên phấn viết lên tên của chính mình, Cố Bình Sinh.

Trong lễ đường đi ra bốn năm người, đều là những đàn em trong đoàn kịch Dương Quang.


Còn có người cũng đã bắt đầu làm việc ở đài truyền hình, Ngải Mễ.

Sau khi nhận lời chúc mừng tốt nghiệp từ mọi người, Ngải Mễ lưu lại, ngồi sóng vai bên cạnh cô, “Như thế nào rồi? Tương lai cậu sẽ là luật sư, hay là quan tòa? Hay sẽ là kiểm sát trưởng đây?”

“Tớ không biết.” Đồng Ngôn thật sự không biết.”Tớ không muốn làm việc liên quan đến chuyên ngành luật, đặc biệt là không muốn nghĩ tới.”

Nếu có khả năng, cô thật sự muốn bản thân có thể bỏ đi chuyên ngành học chính của mình.

Bởi vì có liên quan đến anh.

“Cậu là sinh viên khoa văn mà, không làm đúng chuyên ngành, đi ra ngoài tìm việc kiếm tiền dễ dàng lắm sao?”

“Đúng thật là như vậy mà.” Cô còn thật sự tự hỏi chính mình, “Trừ bỏ giấy xác nhận ra, không có cái gì cả. Hiện tại ngẫm lại vẫn là ngành kỹ thuật tốt nhất, ít nhất có thể có sở trường của mình.” “Cậu biết hát mà.” Ngải Mễ cười nói, “Hơn nữa hát cũng rất dễ nghe, đi tham gia các chương trình tuyển chọn giọng hát đi, tớ đề cử cậu tới đài truyền hình thực tập.” Cô thuận miệng đáp ứng, tiếp tục gác cằm trên đầu gối, ngồi ngẩn người.

Bắt đầu từ ngày mai lại bắt đầu lo lắng cho tương lai của chính mình. Hôm nay là ngày cuối cùng của một sinh viên rồi.

Lễ tốt nghiệp diễn ra trong hơn hai tiếng đồng hồ, cô mặc áo choàng tiến sĩ đứng ở cuối cùng, áo đều ướt đẫm. Đợi cho đến khi tuyết bố buổi lễ kết thúc, tất cả mọi người đều cùng nhau tung mũ lên trời, sau đó Đồng Ngôn nhanh chóng đem áo choàng của mình cởi ra, làm cho chính mình thoải mái hơn một chút.

Mồ hôi chảy ròng từ trên người xuống tay, cô cúi đầu lấy khăn giấy, liền đụng mạnh với cánh tay của TRầm Diêu đứng ở ngay phía sau.

“Cố Bình Sinh.”

Cô không kịp phản ứng, đã bị Trầm Diêu nhéo vào bên mạn sườn.

Từ góc độ này có thể nhìn rõ các giảng viên của học viện luật, còn có viện trưởng. Anh thật sự đang đứng bên cạnh người viện trưởng, nhìn ông ấy nói chuyện, trên người vẫn là chiếc áo sơ mi màu xanh đơn giản, gương mặt trắng nõn mà góc cạnh rõ ràng, ánh mắt vẫn gợn sóng không chút lo âu sợ hãi như cũ, cô đừng từ xa nhìn anh như vậy, từng động tác nhỏ của anh ở trong mắt của cô đều được phóng đại lên lớn vô cùng.

Trầm Diêu nói gì đó nữa nhưng cô đều không nghe vào.

Rất nhanh, lễ đường hơn ba ngàn người đều nhanh chóng giải tán, so với khung cảnh ở nhà ga còn hỗn loạn chật chội hơn rất nhiều, ôm nhau chào tạm biệt, chụp ảnh ký tên, có khóc có cười, cũng có người làm ầm ĩ.


Các thầy cô giáo cũng được chào đón rất nhiệt liệt, sau lễ tốt nghiệp ngày hôm nay trở về, có thể khiến cho rất nhiều người nhớ lại.

Trừ bỏ Trầm Diêu cùng với cô, tất cả mọi người đều đi lên, mặc quần áo tiến sĩ chụp ảnh lưu niệm.

Đường đường là viện trường của học viện luật, nhưng chỉ đứng làm nền, cười hơ hớ đứng ở bên trái từng sinh viên, mà Cố Bình Sinh cũng bị đám sinh viên này đưa ra đủ loại yêu cầu, phối hợp chụp ảnh. Trong lớp còn có bạn học tưởng rằng Cố Bình Sinh là cố ý chú ý đến cô, tự nhiên cũng nghĩ đến Đồng Ngôn đứng ở phía xa tránh né anh chỉ vì sợ mọi người để ý. Có mấy bạn học quan hệ cũng không tệ lắm, sau khi được chụp ảnh như ý nguyện còn đi đến bên cạnh Đồng Ngôn, biểu đạt cảm giác áy náy vì đã chiếm dụng Cố mỹ nhân.

Cuối cùng vẫn là cô rời khỏi nơi đó trước.

Không biết chỗ nào để đi nhưng khi bước vào lễ đường của buổi tiếc tối cũng là một lần luyện tập cuối cùng.

Cô là người chủ trì khóa trước, tự nhiên sẽ không có ai ngăn cản cô đi vào.

Đến tiết mục của nhóm kịch Dương Quang, cô ở ngay phía sau hậu trường, đứng ở sau sâu khấu lớn, nhìn đến bảy tám nam nữ sinh đang diễn ở trên sâu khấu, nhìn tiết mục đang diễn trước mặt cô lại nhớ tới cảnh tượng lễ tốt nghiệp. Căn phòng phía sau sân khấu hầu như không có người ngoài, chỉ có những người chuẩn bị hoặc là phê duyệt tiết mục mới đứng ở đây.

Có mấy người từ sau sân khấu đi tới đây, bỗng nhiên liền có người hướng phía sau cô, lễ phép gọi, “Thầy Cố.”

Đồng Ngôn bỗng nhiên liền cảm thấy rất khẩn trường…

Có người ở phía sau nói, “ Mọi người vất vả rồi.”

Cũng không phải là giọng nói của anh.

Tay của cô giống như nhũn ra, thật sự là may mắn, thật sự không phải là anh.

Thầy giáo ở phía sau hình như là thầy giáo chủ trì mới của hội học sinh, cũng không biết Đồng Ngôn, chỉ cùng vài sinh viên thấp giọng trao đổi về việc an bài tiệc tối nay. Cô tiếp tục nhìn những người quen đang tập kịch bản trên sân khấu, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.

Cúi đầu nhìn , là tin nhắn của Cố Bình Sinh gửi tới.


Vốn muốn cùng em nói mấy câu, hiện tại lại phát hiện ra, làm như vậy với anh mà nói không phải là chuyện dễ dàng gì.

Bạn học Đồng Ngôn, chúc mừng em thuận lời tốt nghiệp. Cố Bình Sinh.

“Ai mở điện thoại trong hậu trường thế? Không biết kỷ luật là gì sao?”

Bởi vì khi diễn tập kịch bản, trên đài có thiết bị khuếch đại âm thanh, tiếng chuông như vậy đủ quấy rầy mọi người.

Sau hậu trường mọi người đều nhìn về phía cô, Đồng Ngôn nhìn điện thoại, hoảng hốt phát hiện ra chính mình đã phạm sai lầm, vén màn che lên, nói xin lỗi, “Xin lỗi, thầy Đỗ , là em.”

“Đồng Ngôn à.” Đỗ nửa nhịp nhìn thấy là cô, rất nhanh liền cười rộ lên, “Là người chủ trì khóa trước của chúng ta, năm nay hình như là em tốt nghiệp, thế nào, có học lên nghiên cứu sinh không?”

Cô lắc đầu, cùng với thầy giáo đã hợp tác vài năm này hàn huyên vài câu.

Đêm đó cô trực tiếp rời khỏi Thượng Hải, không có ở lại tham gia bữa tiệc tối của lễ tốt nghiệp nữa.

Cô đặt vế giường nằm, nửa đêm không ngủ được nên đi tới toa ghế ngồi nghỉ ngôi, không ngừng nhận tin nhắn của Trầm Diêu, cô ấy nói cho cô biết bao nhiêm kỷ niệm trong buổi lễ tốt nghiệp ở bờ hồ, có bao nhiêu người ôm nhau nơi bức tượng Venus để chụp ảnh. Một đêm thức trắng để chia tay thời sinh viên sôi động kia, thật là điên cuồng mà lại làm cho lòng người chua xót.

Xe lửa vẫn vang lên những tiếng xình xịch, máy móc mà có tiết tấu.

Cô đọc tin nhắn gửi đến của Trầm Diêu, nhưng cuối cùng lại ghé vào trên bàn ngủ quên. Đợi đến hừng đông khoảng năm sáu giờ sáng, Đồng Ngôn tỉnh lại, đi ra ngoài đã thấy có người bắt đầu dậy đánh răng rửa mặt buổi sáng, cô từ trong túi sách lấy ra đồ dùng cá nhân thì Bình Phàm gọi tới. Vẫn giọng nói nhẹ nhàng như cũ, không nói gì thêm, chỉ nói sẽ đón cô ở nhà ga.

Đồng Ngôn đoán được cô ấy là vì chuyện của Cố Bình Sinh nên cũng không có cự tuyệt.

Bình Phàm đứng ở đối diện nhà ga, cách một con đường cái.

Cô cố gắng chuẩn bị tâm lý thật tốt, có thể khi thấy được người chị này của anh, vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

Bình Phàm nhìn ra được băn khoăn của cô, chờ sau khi cô lên xe, rất nhanh đã nói, “Em không cần phải mang gánh nặng tâm lý như vậy, chị đã sớm nói qua, bất kể em có lựa chọn như thế nào chị đều có thể hiểu được.” Nói xong, liền lấy ra một tập văn kiện đã đóng dấu sẵn, đưa qua, “Đây là TK tự chính mình viết, nhờ chị đưa cho em.”

Đồng Ngôn mở ra, là hợp đồng mua bán phòng ở.

Người bán là Cố Bình Sinh, người mua cư nhiên là cô.

“Chị đến bây giờ vẫn cảm thấy rất kỳ quái, cậu ấy vì sao không chọn cách tặng luôn căn phòng cho em, mà lại phải mua bán?” ngữ khí của Cố Bình Phàm cố ý thoải mái, cười cười vui đùa, “Cậu ấy nói tặng như vậy rất phức tạp, cần cậu ấy xuất hiện mới có thể hoàn thành được thủ tục, mua bán thì đơn giản hơn rất nhiều. Chỉ cần em ký tên thừa nhận là được, phần còn lại chị sẽ giải quyết hộ hai đứa.”


Bình Phàm nói xong, đã đưa bút cho cô.

Đồng Ngôn không có nhận .

“Ngôn Ngôn, cậu ấy làm như vậy là tôn trọng em, ở trong lòng chúng ta đều đã xem em như vợ của cậu ấy. Tuy rằng hai người bất đắc dĩ phải chia tay, nhưng cái này cũng là điều mà cậu ấy phải làm. Hơn nữa em tin chị đi, nếu em không nhận lấy, cậu ấy nhất định sẽ kiên trì đổi phương thức khác cho đến khi em nhận mới thôi.” Bình Phàm đưa bút đặt trên văn kiện, cười nói, “Em cũng biết, cậu ấy thực sự rất cố chấp, làm cho người ta ghét đến mức nào rồi mà.”

“Để em suy nghĩ một chút.” Cô nói.

“Còn có chị đã làm cho em một tài khoản gửi tiết kiệm,đem số tiền của em gửi vào đó rồi, đều chuyển qua cho em và chị, đợi làm xong thủ tục chị sẽ giao lại cho em, cho nên thật ra chị chỉ là người bảo đảm trên danh nghĩa mà thôi.”

Bình Phàm nói xong, mọi chuyện lớn nhỏ đều đã được sắp xếp xong xuôi.

Trong xe hơi lạnh từ điều hòa vẫn phả lên người, lành lanh, từng an bài của anh đều rất thỏa đáng, không hề có tỳ vết nào.

Đến khi Bình Phàm nói xong, ánh mắt rõ ràng đã phiếm đỏ, giang hai tay ra ôm lấy cô, “Tốt lắm, chị còn có rất nhiều chuyện phải làm, cậu em họ này không làm chị bớt lo được, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ làm cho chị suy nghĩ thoái mái được chút nào.”

Đồng Ngôn cũng ôm lấy cô ấy, “Em xin lỗi.”

“Em không cần nói như vậy.” Bình Phàm nói với cô, “Tuy rằng kết cục không tốt đẹp như mong muốn, nhưng dù sao chúng ta cũng từng là người một nhà.”

Người một nhà.

Cô đã từng có khát vọng như vậy, người một nhà xum họp đầy đủ.

Nếu anh là một người có thân thể khỏe mạnh thì tốt biết bao.

Cô nhất định sẽ không để ý đến sự tình trong nhà, mặt dày mày dạn quấn quít lấy anh, dù sao Cố Bình Sinh thật sự vĩ đại có thể kiếm nhiều tiền để nuôi sống gia đình. Nhưng thân thể của anh lại yếu kém như vậy, có lẽ vốn chỉ sống được thêm hai mười mấy năm nữa, nhưng bởi vì liều mạng làm việc, lại giảm mất đi năm năm, mười năm thậm chí là nhiều hơn.

Hậu quả như vậy, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

Tốt nhất là anh có thể rời đi, đi tìm một nơi, không cần phải kiếm nhiều tiền gửi ngân hàng làm gì, cũng không có nhiều gánh nặng như vậy.

Không có tình yêu, anh có thể vì những người nhà yêu thương anh mà đối đãi tốt với chính bản thân mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.