Đọc truyện Trọn Đời Bên Nhau – Chương 46: Cố tiên sinh của cô (1)
Kỳ nghỉ hè dài ngày của cô đi qua, cô bắt đầu cuộc sống của một thực tập sinh.
Đều không phải là cái kiểu đi thực tập cho có, cũng không phải có rất nhiều việc phải làm nhưng có thể nhìn thấy hai loại hình mà cô thường xuyên bắt gặp đó là đương sự hoặc là người đại diện.
Học sinh mới của Cố Bình Sinh rất đáng yêu.
Lần đầu tiên cô tới trường học chờ anh tan lớp, đã bị bọn họ trêu chọc cho đến mặt đỏ tai hồng. Vào buổi chiều đó, sau khi tiếng chuông tan học vang lên, rất nhanh đã có một đám sinh viên chạy ùa ra, vây xung quanh anh.
Cô dựa vào làn can, đứng cách đó không xa nhìn anh, cho đến khi anh nhìn thấy chính mình thì mới lập tức làm mặt quỷ.
“Thầy Cố, đó là sư mẫu của chúng em sao?” Có một sinh viên nữ hỏi anh.
Sau khi anh trực tiếp thừa nhận, đám sinh viên nhỏ hơn cô ba bốn tuổi này đã bắt đầu ồn ào. Vì anh không nghe được, mà nhìn cũng không thấy khẩu hình, thế mà bọn họ còn nói vô cùng hào hứng nào là sư mẫu tốt như thế nào, sư mẫu đẹp như thế nào… cô nhớ tới lúc trước ở trường học của mình, các bạn học cùng lớp cũng như thế này, đứng ở dưới bục giảng giễu cợt mình vì biết rằng anh không thể nghe được.
Bây giờ cách lúc đó cũng đã hơn một năm, địa điểm lại cách xa nhau hơn 1400km rồi.
Anh vẫn là thầy Cố trước đây, luôn mặc áo sơ mi trở thành một thầy Cố khiến cho người ta mê muội.
“Em có nhớ rõ có người từng nói với em, giảng viên đại học và bác sĩ là hai việc làm dễ dàng bị dụ hoặc nhất. Anh nói xem, hơn 30 năm tương lai của anh sau này vẫn sẽ vĩnh viễn gõ đầu học sinh, về nhà ngày nào cũng nhìn phải một người vợ có nhan sắc phai dần theo số tuổi đang tăng kia, thì anh có cảm thấy dao động hay không?” Cô ngồi ở trên sofa, đem chân gác lên trên đùi anh, “Hơn nữa đàn ông không dễ dàng già đi như vậy…”
Cố Bình Sinh nghe xong một lời nói dài của cô, nhướng mày cười cười, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Thế nhưng không để ý nỗi buồn lo vô cớ của cô.
Cô vốn là hay nói giỡn, nhìn anh không thuận theo thời thế như vậy, rất không hài lòng mà tiếp tục dùng chân cọ cọ trên chân của anh. Đợi cho đến khi anh rút cuộc nhìn lại chính mình, mới buông bài kiểm tra trong cuộc thi tư pháp xuống, chống tay hai bên eo, nhích sang cạnh anh, “Nếu có sinh viên nữ nào giống như em cũng thích anh như vậy thì phải làm sao?”
Vẻ mặt của anh giống như trở nên nghiêm túc hơn, suy nghĩ một lát, bỗng nhiên cảm thán nói, “Có lẽ là rất có khả năng.”
“Rất có khả năng?” Đồng Ngôn im lặng nhìn anh.
“Khoa luật của trường học này khá lớn, hiện tại nhìn lại một học kỳ anh cũng phải tiếp xúc với sinh viên của chín lớp, nếu như theo lời của Cố phu nhân mà tính xác suất thì xem ra rất nguy hiểm.”
“Đúng vậy, đúng vậy, chỉ dạy một lớp cũng đã có một vài sinh viên nữ thích anh rồi…”
“Nhưng mà trước khi bắt đầu một khóa học ở mỗi lớp anh đều đã nói cho bọn họ anh đã …not available.”
Not Available.
Đâu là một câu lý giải. Cô cười rất thỏa mãn, “Cố tiên sinh, ngày mai anh muốn ăn cái gì? Thỉnh thoảng cứ yêu cầu, không cần khách khí.”
Anh gật đầu, “Để anh suy nghĩ cẩn thận đã, giữa trưa mai nói cho em.”
Đáng tiếc người định không bằng trời định, Đồng Ngôn từ tòa án về nhà, đang chuẩn bị cơm tối thì gần 7h30, anh vẫn còn chưa có về nhà. Bà nội luôn nghỉ ngơi sớm, bình thường đều là khoảng năm sáu giờ là ăn cơm, đến chín giờ là đi nghỉ. Cô nhắn ba bốn tin nhắn cho Cố Bình Sinh, không có người trả lời lại, đành phải nói với bà nội là trong trường của anh có việc chưa thể về được.
Nhưng không biết vì sao cô luôn có chút bất an trong lòng.
Đến khoảng tám giờ, chung quy vẫn là không không được yên, nói qua loa với bà nội rồi lấy cớ đi ra ngoài. Từ khi bắt đầu ngồi lên xe thì cô không ngừng gọi điện thoại cho anh, ngồi lên xe taxi được 10 phút thì điện thoại của anh bỗng nhiên có người nghe, “Alo, là… vâng, là sư mẫu sao?” Là giọng nói của một giọng nam, nghe vào tai cũng biết là người trẻ tuổi.
“Uh, là tôi.” Đồng Ngôn trả lời, thở sâu hỏi, “Có phải là thầy Cố đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Cô hỏi xong, không đợi bên kia trả lời, rất nhanh hỏi lại, “Có phải là bị té xỉu không? Bây giờ đang ở trường học ? Hay là ở trong bệnh viện.”
“Ở bệnh viện.” Nam sinh kia cũng sợ cô sốt ruột, rất nhanh đã nói, “Vài sinh viên nam bọn em đã đưa thầy tới bệnh viện, thầy Cố cũng vừa mới tỉnh…” Trong đầu cô vang lên tiếng on gong, giọng nói trong điện thoại trong nháy mắt như đã xa ngàn dặm không nghe rõ được gì, trong chốc lát lại như sát bên người khiến cho người ta muốn tránh.
Đại khái là biết được ở đâu, cô rất nhanh nói tài xế taxi chuyển hưởng, thẳng tiến đến bệnh viện kia.
Khi Đồng Ngôn tới nơi, thật sự có mấy cậu sinh viên đang vây quanh giường ngủ của anh, lo lắng nhìn anh. Một vị bác sĩ không tính là lớn tuổi lắm, đang cầm phim chụp X-quang, vẻ mặt có chút kỳ quái, “Trước kia anh có bị bệnh gì không? Phim X- quang này….”
Toàn bộ lực chú ý của cô đều nằm trên người anh, căn bản không thèm để ý bác sĩ đang xem phim X-quang đang nói gì.
Nếu có tình huống gì, khẳng định đều là di chứng của căn bệnh kia để lại.
“Severe Acute Respiratory Syndromes.” Cố Bình Sinh nói xong, nhìn thấy cô đứng ở bên giường, khóe miệng nhếch lên, cười cười. SARS, bác sĩ theo bản năng đơn giản hóa từ này, giật mình nhìn tấm phim X-quang trong tay.
Có một cậu sinh viên theo bản năng lui ra phía sau từng bước,rất nhanh lại ý thức được hành động của chính mình, cúi đầu.
Cậu sinh viên đứng ở cuối giường, Đồng Ngôn nhìn rõ ràng hành động của cậu ta.
“vậy là được rồi, cơ tim thiếu dưỡng khí nên khiến tim đau thắt. Tuần rồi mưa có vẻ nhiều, lại oi bức, vài năm trở lại đây cậu hẳn đều sẽ bị như thế này đúng không? Thời tiết oi bức ẩm ướt như thế này phải rất cảnh giác, mùa hè mưa nhiều, độ ẩm lại lớn, cần phải tận lực giảm bớt hoạt động…” Bác sĩ đã biết bệnh sử của bệnh nhanh, rất nhanh liền hiểu được nguyên nhân của bệnh.
Rất nhanh đã hoàn thành xong những việc cần làm, lại hỏi một câu, “Lúc trước anh chữa bệnh ở bệnh viện nào? Lúc bị SARS ấy.”
“Là bệnh viện Hiệp Hòa.”
“Hiệp Hòa?” Bác sĩ nhớ lại mới nói, “Lúc trước, bệnh viện Hiệp Hòa được xem là bệnh viện có hiệu quả trị liệu thành công tốt nhất, cậu được đưa tới đó cũng rất may mắn, cậu ở gần đó sao?” Cố Bình Sinh giống như còn chưa có khôi phục hoàn toàn, không chế được hô hấp của chính mình rồi mới nói, “Tôi lúc đó là bác sĩ ở đó.” Biểu tình trước sau như một, vẫn rất bình tĩnh.
Ánh mắt cậu nam sinh vừa né tránh kia lại vút sáng nhìn lại phía anh.
Cậu nam sinh kia chỉ nhỏ hơn Đồng Ngôn khoảng bốn năm tuổi, cũng còn nhỏ tuổi không hiểu được căn bệnh kia như thế nào.. Chính là khi nghe được Cố Bình Sinh từng là bác sĩ thì có chút kinh ngạc, dáng vẻ ngưỡng mộ giống hệt Trầm Diêu năm đó.
Dù sao vừa học vừa học y, nghe qua cũng thật sự là một người đáng ngưỡng mộ.
Chỉ có cậu sinh viên kia, tuy thật sự vẫn còn đang nghe nhưng hành động thì rất quá đáng.
Cuối cùng cũng bởi vì quá muộn, Cố Bình Sinh yêu cầu mấy sinh viên kia về nhà, Đồng Ngôn vừa ngồi ở bên cạnh giường bệnh, vừa nghe hai người nói chuyện. Lúc còn rất nhỏ, cô luôn cho rằng bác sĩ là vạn năng, chỉ cần nói cho bọn họ biết mình không khỏe như thế nào đó, họ sẽ cho thuốc uống khỏe lại, thậm chí chỉ cần ông nghe nhịp tim đặt ở trên người thì sẽ không ho khan, lập tức hạ sốt.
Sau đó từ trung học đến đại học, càng ngày càng không muốn đi bệnh viện.
Giống như lời khuyên nào cũng đã đưa ra rồi nhưng cô đều phản đối. Sau đó lại gặp được anh, nhất là sau khi anh trải qua mấy tháng tiến hành cuộc phẫu thuật kia, cô liền tìm tòi thêm tin tức ở trên mạng, không hiểu được nhiều lại có chút cảm khái. Đại khái là khi gặp những cơn dịch bệnh lớn thì bác sĩ giống như một thiên sứ cứu người, đợi cho bệnh dịch đi qua thì lại thành một kẻ đồ tể áo trắng rồi…
Thiên sứ có thể chữa bệnh cứu người, nhưng vẫn phải ốm đau vẫn phải chết, cứu không được chính bản thân mình.
Đêm đó Cố Bình Sinh cũng không có chịu ở lại bệnh viện, bác sĩ tự mình đưa anh đến dưới sảnh bệnh viện.
“Hiện tại thanh danh của bác sĩ còn không bằng những lít dầu mở được khai thác.” Vị bác sĩ kia cười khổ lắc đầu, “Cậu nhìn cậu xem, lại nhìn người bạn học kia của tôi, thực sự cảm thấy không đáng giá.”
Anh đứng ở đại sảnh vắng bóng người hơn so với ban ngày rất nhiều, không biết là nên cười hay nên khóc, chỉ trả lời một câu, “Nếu không phải vì tình trạng sức khỏe không được tốt, tôi nhất định sẽ lựa chọn trở lại bệnh viện, bạn học kia của anh hẳn cũng sẽ trả lời giống như vậy thôi.”
Hai người vừa đi ra cửa, Đồng Ngôn rút cuộc cũng lộ ra vẻ mặt rất lo lắng nhìn anh, “Anh thật sự không sao chứ? Có cần phải nằm viện quan sát không?” Mặc kệ là phổi có vấn đề hay là tim thiếu dưỡng khí, còn cái gì nữa… anh thật sự bị đau tim mà té xỉu. Trái tim có vấn đề, cũng có thể xem như là lớn nhưng cũng có thể xem là nhỏ… cô cản bản không có biện pháp để tự mình giải quyết vấn đề này.
Cố Bình Sinh còn không có trả lời, liền nhìn về phía sau cô.
Cô theo tầm mắt của anh quay đầu nhìn lại, không nghĩ tới cậu sinh viên kia vẫn còn ở đây.
“Thầy Cố…” Cậu sinh viên kia nói tiếng phổ thông không phải là tốt lắm, “Em từ nhỏ đã nghe mọi người nói qua về bệnh SARS, Quảng Đông cũng là nơi dịch bệnh lan tràn tới cho nên…” Cố Bình Sinh đi qua vỗ vỗ lên cái gáy của cậu nhóc rồi nói, “Nhanh trở về trường học đi, thầy Cố là người đã có vợ, nếu ký túc xá đóng cửa thì sẽ không có trách nhiệm thu nhận em đêm nay đâu.”
Cậu sinh viên kia giống như muốn nói gì rồi lại thôi, lúc rời đi vẫn mang vẻ mặt áy náy như cũ.
Khi về đến nhà đã hơn 12h đêm, Đồng Ngôn lo lắng cho anh, không chịu phân phòng ngủ nữa, vội vàng tắm qua loa rồi vào thẳng vào phòng của anh.
Anh không thích mặc áo ngủ, mỗi lần khi cô ôm anh ngủ, đều có thể cảm giá nhiệt độ của cơ thể hắn so với bản thân cô thì còn thấp hơn nhiều. Đồng Ngôn nằm một lát, phát hiện anh căn bản là không có ngủ, ngồi dậy xoay người mở đèn bàn, “ Mấy ngày nay trởi mưa lớn cả ngày, lại nóng nữa, em chỉ cần không ở trong phòng điều hòa thì đã cảm thấy khó thở rồi, anh có muốn lên trên trường xin nghỉ phép vài ngày không?”
Cố Bình Sinh nheo mắt lại, nhìn cô ngồi trước ngọn đèn bàn, “Được.”
Cô nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi anh, “Trước kia có đôi khi anh không phải lên trường, lại nói trong nhà có chuyện, có phải là anh cảm thấy trong người không được khỏe không?” Khi cô nói chuyện, đưa tay đặt ở trên ngực của anh, muốn thử cảm giác nghe nhịp tim đập của anh, lại tìm không tìm được cách. Cô chậm rãi thử, nhưng lại không hiểu được sao mà ngực mình cũng không thoải mái, giống như là bi cảm động lây vậy.
Cố Bình Sinh đặt tay trái ở sau đầu, cứ cười như vậy nhìn cô.
“Anh dạy em bắt mạch như thế nào đi?” Cô bỗng nhiên nói.
“Chờ ngày mai em từ tòa án về anh sẽ dạy em.” Anh tùy tay cầm lấy chiếc đồng hồ trên đầu giường, nhìn thời gian, “Đã gần hai giờ rồi, em đã buồn ngủ chưa?” Anh nói xong, với tay tắt đèn.
Cô giữ chặt tay anh, rút cuộc nói ra việc khiến cô áy náy cả đêm , “Em không phải là một người vợ tốt, cái gì cũng không biết không hiểu, cũng không dám hỏi. Trừ bỏ mỗi ngày nấu cho anh hai bữa cơm, cái gì cũng đều phải để cho anh làm.”
Ngay cả khi anh bỗng nhiên té xíu, nhập viện làm kiểm tra, cô cũng là người đến cuối cùng.
Không có kinh nghiệm trong xã hội, chưa từng có một gia đình hoàn thiện, cô thậm chí không biết làm sao để làm một người vợ tốt, không biết rằng mỗi ngày sau cánh cửa kia thì từng việc nhỏ của một gia đình nhỏ bình thường đến tốt cùng là như thế nào.
“Trừ bỏ kiếm tiền, anh cũng không biết làm như thế nào để làm một người chồng tốt, hơn nữa, anh kiếm tiền cũng không được tính là nhiều…” Cố Bình Sinh nắm lấy tay cô, đặt ở trên ngực của mình, còn nói với cô, “Em hiện tại đang phủ định những gì mà em đang có, mọi thứ không lien quan đến em, căn bản đều là vì anh. Ngôn Ngôn, anh thật sự rất ích kỷ, biết thân thể mình rất yếu kém nhưng vẫn kiên trì muốn ở bên cạnh em.”