Trọn Đời Bên Em

Chương 62: Phiên ngoại cuối cùng


Đọc truyện Trọn Đời Bên Em – Chương 62: Phiên ngoại cuối cùng

Action 1: Bạch Dĩ Hạo đi xem mắt

Đây là một ngày ánh mắt trời ấm áp,
trong gian phòng bao nào đó nhiệt độ chợt hạ xuống, bởi vì sau khi một
núi băng gặp một núi băng, đã làm tổn thương đến người khác…

Hướng
Nhu không có quên lời dặn của bà xã đại nhân, gánh nặng đường xa đem trợ thủ đắc lực của mình Lâm mỹ nhân lừa đến gặp Bạch Dĩ Hạo, theo lý
thuyết mà nói hai tảng núi băng này hẳn nên là hận nhau gặp quá muốn,
nhất kiến chung tình mới đúng, nhưng vì chuyện gì mà lại phát triển đến
thế này.

Hướng Nhu cùng Bạch Dĩ Mạt trợn mồm há hốc nhìn hai núi băng đàm phán chuyện công việc, sau đó hết đề tài để nói, bọn họ lại bắt đầu nói chuyện như thế này.

Sau khi giới thiệu xong…

“Bạch tổng ngài
khỏe chứ, lần trước tôi có nhắc đến sản phẩm mới của quý công ty xuất
hiện trên quầy hàng của Quang Mậu các ngài, ngài cảm thấy còn có vấn đề
gì? Lâm Thắng Nam giọng điểu không đổi, bộ dáng giải quyết việc chung,
khiến Hướng Nhu rất nghi ngờ rốt cuộc công ty là của hắn hai là ai.

Từ trước đến nay Bạch Dĩ Hạo luôn một bộ không nhanh không chậm, bình tĩnh trầm ổn, cho dù anh biết hôm nay rõ ràng là bị hai người này lừa đến,
nhưng cũng không hề kinh hãi.

“Chuyện này cô nên đi nói với phòng thị trường bên kia, không phải trực tiếp thông qua tôi, huống hồ sếp tổng
của cô không đem chuyện này giao cô toàn quyền trách nhiệm đấy chứ?” Nói đến đây, còn liếc mắt nhìn Hướng Nhu một cái.

“Tôi biết Bạch tổng
ngài bề bộn công chuyện, nhưng tốt xấu gì thì quý công ty cũng có thể
cho chúng tôi thời gian cụ thể với phương án định hướng, không phải để
chúng tôi khổ sở chờ đợi thế này!”

“Cô phải hiểu bày trên quầy hàng
Quang Mậu không phải là nhãn hiệu bình thường, còn Duệ Phong gần đây
chưa bao giờ có tên trong đó, bây giờ đột nhiên các cô muốn lấy một sản
phẩm bố trí trên quầy Quang Mậu, có phải là thái quá không?”

Lời này
của Bạch Dĩ Hạo vừa nói ra, Hướng Nhu đã nhịn không được, dù gì tương
lai cũng là anh rể, nói chuyện cũng chớ nên độc địa thế chứ: “Anh cả,
câu này của anh không đúng rồi, anh không thể nhìn thiển cận thế được,
anh phải biết công ty bọn em khai phá nhãn hiệu này tuyệt đối là khả
năng tiềm tàng, em là xem anh là anh cả của em nên mới có ý tốt đến bày
trên cửa hàng Quang Mậu bọ anh, sao anh lại nói không được?”

“Tóm lại một câu, muốn trưng lên cửa hàng, phải dựa theo trình tự của công ty,
cậu phải biết, từ trước đến nay anh không bao giờ nói chuyện làm ăn kiểu đi cửa sau.”

“Được, em cũng không tin, em không muốn ép Quang Mậu
của anh, Hướng Nhu em vất vả mấy ngày nay, anh cứ chờ em, xem em đi vào
cửa trước của Quang Mậu các anh như thế nào.” Nói xong nhìn sang Lâm
Thắng Nam: “Thắng Nam, cô lập tức trở về kê khai lại một phần kế hạch,
sáng mai tôi muốn thấy nó xuất hiện trong email của tôi.”

Lâm Thắng Nam gật đầu, đứng dậy, nói với Hướng Nhu: “Được, bây giờ tôi về chỉnh sửa lại.”

“Nhanh lên, nhanh lên.” Hướng Nhu vẫy tay ý bảo đi đi, hoàn toàn không thấy Lâm Thắng Nam có thâm ý khẽ gật đầu với Bạch Dĩ Hạo.

Bạch Dĩ Mạt trừng mắt với Hướng Nhu, Hướng Nhu không hề phát hiện, hai mắt
sáng ngời chỉ nhìn vào Bạch Dĩ Hạo ra vẻ thanh thản, như muốn nói trên
thế gian này chỉ có mình Bạch Dĩ Hạo là có thể khiến cho Hướng Nhu –
người luôn không thèm để ý đến mọi chuyện – cũng phải xù lông.

Trên
đường về nhà, Bạch Dĩ Mạt buồn bực không lên tiếng nhìn cảnh rút lui,
Hướng Nhu cảm thấy cô kỳ lạ, thế là giơ tay ra kéo Bạch Dĩ Mạt lại hỏi:
“Em làm sao thế? Ăn chưa no sao? Hay à đi ăn chút gì nhé?”

Bạch Dĩ
Mạt bỏ tay Hướng Nhu ra, nhìn hắn: “Em hỏi anh là khờ thật hay giả vờ
thế, rõ ràng là để cho anh em với Thắng Nam xem mặt, sao anh lại nói
sang chuyện khác chứ, lại còn thêm mắm thêm muối.”

“Không phải, em
cũng thấy đấy, anh em như vậy, tối xấu gì anh cũng là hắc võ sĩ, bị anh
ấy châm biếm thành không đáng một đồng, sau này anh biết quấy như thế
nào nữa?”


“Quấy? Anh chỉ biết lêu lổng, em nói trước, không giải
quyết đại sự cho anh em, đừng có hi vọng em lấy anh, cứ ôm công ty của
anh cả đời đi!”

Hướng Nhu có chút bất đắc dĩ cau mày lại, sao đại sự
của mình lại phụ thuộc vào Bạch Dĩ Hạo kia chứ, Bạch DĨ Hạo không định
kết hôn trong thời gian tới, xem ra phải ra đòn sát thủ mới được.

“Được được được, anh sẽ nghĩ lại…”

Bạch Dĩ Mạt hừ nhẹ một tiếng, sau đó quay sang chỗ khác không nhìn hắn nữa, nhưng khóe miệng lại từ từ cong lên…

Cho đến về sau này Hướng Nhu mới biết, thật ra Bạch Dĩ Hạo và Lâm Thắng Nam đã sớm sắp xếp ổn thỏa hạng mục đó rồi, chỉ thiếu nước ký tên thôi, mà
lúc đó hai người biết là bị lừa đến xem mắt cũng rất tự nhiên đóng kịch, còn Hướng đại gia nhanh trí của chúng ta cũng khó “lật thuyền trong
mương”, bị chơi xỏ hoàn toàn không biết gì, nhưng hai nhân vật lợi hại
như thế lại song kiếm hợp bích, sao có thể không thiên hạ vô địch được?

Nhiều năm sau, cuối cùng Lâm Thắng Nam cũng tìm được chàng trai của mình, cô
mới có thể bình tĩnh thẳng thắn với Hướng Nhu, năm đó vì sao cô lại đi
theo hắn?

Đó là bởi vì trong lòng cô đã sớm để ý đến hắn, cô cũng
biết hắn có người khác, một cô gái như Bạch Dĩ Mạt đúng là có thể khiến
đàn ông chờ đợi.

Cho nên cô đành yên lặng giúp đỡ hắn trong công
việc, giả vờ như không có chuyện gì, giả vờ từ chối nhiều lần xem mắt mà hắn sắp xếp, bao gồm cả Bạch Dĩ Hạo…

Lại nói, xét mọi mặt Bạch Dĩ
Hạo không hề thua kém Hướng Nhu, thậm chí so với Hướng Nhu còn đủ tư
cách làm chồng hơn, nhưng bất kể thế nào cô cũng không bước vào được, mà cô có thể mơ hồ cảm thấy Bạch Dĩ Hạo cũng như cô, nhìn ngoài thì lạnh
tựa băng giá nhưng trong đáy lòng luôn có một người, một người có thể
làm tan băng tuyết của anh…

Action 2: sau khi kết hôn

Sau khi
Hướng Nhu và Bạch Dĩ Mạt biến mất trong hôn lễ, lúc hai người trở về sau tuần trăng mật thì người trong nhà lập tức phê bình giáo dục nghiêm
túc, đương nhiên người phải chịu trận là cậu nhỏ Hướng Nhu của chúng ta.

Ông Hướng: “Tiểu tử thối, mày có biết cái bụng của cháu dâu ông đây đã to ra chưa hả?

Mày lại còn dám để nó tự đi đi lại lại, nếu chắt của ông có xảy ra chuyện gì, ông sẽ khiến mày nhảy vào quan tài nằm1.”

(1 Nguyên văn là ‘ba dài hai ngắn’, đây là động tác khi ăn cơm không được
đặt đũa ngay ngắn vì nó ko đc coi là tốt, mang nghĩa ‘chết’. Vì khi chết đặt vào quan tài, mà quan tài ba miếng ván dài và hai miếng ván ngắn,
nên quan tài đc coi là ‘ba dài hai ngắn’ – Nguồn: thivien.net)

Hướng
Nhu đứng trong phòng khách giải thích với ông Hướng: “Có chuyện gì được
chứ? Ông yên tâm, chúng cháu mới đến Lăng Vân kiểm tra, cháu dâu với
chắt trai của ông rất khỏe.”

Ông Hướng cầm gối phi đến: “Được lắm,
hôm hôn lễ đó chúng mày để lại khách khứa trong sảnh đường, tự ý làm
loạn, không cần nói nhất định là ý của tiểu tử thối mày.”

Bạch Dĩ Mạt ngồi một bên nhìn ông chồng bị người nhà xét xử công khai thì có chút
lo âu, thật ra hôm đó cô không muốn tiếp khách, đột nhiên lại thèm ăn đồ cay Tứ Xuyên, phải là món cay Tứ Xuyên chính cống, chỉ bâng quơ trước
mặt Hướng Nhu vài câu, ai ngờ Hướng Nhu trực tiếp đặt vé máy bay đến Tứ
Xuyên, cả hai chạy thoát khỏi lễ đài hôn lễ.

Bây giờ phải đính chính lại cho Hướng Nhu: “Ông nội, không phải đâu, thật ra là cháu…”

“Dĩ Mạt, chúng ta biết con đau lòng thay tên tiểu tử này, nhưng không cần
phải giải thích giùm nó, nó làm bậy quen rồi, phải nên chịu phạt.” Hướng Thiên Hoa mở miệng.

“Bố…” Hướng Nhu quát to.

Hướng Thiên Hoa
khoát tay chặn lại, nói: “Đừng nói bố, cũng đã làm bố rồi lại còn lông
nhông thế này, đi, mau đến thư phòng sám hối.”

Từ nhỏ Hướng Nhu đã
thường xuyên đến đó, mỗi lần làm sai là lại phải đến thư phòng, mà nội
dung mỗi lần sám hối đó là chép sách, giống như mấy công tử thư hương

ngày xưa, cho nên chữ hắn đẹp là vì luyện tập như thế.

Mẹ Hướng cảm
thấy đau lòng vì con trai mới về, vẫn còn mệt nhọc lại phải bị phạt, thế là đệm vào: “Con trai lớn rồi, ông cũng nói nó là người làm cha, còn
lấy mấy hình phạt hồi bé ra nói sao.”

“Lớn cai gì chứ, cho dù sau này cháu của tôi có lớn thì nó làm sai cũng phải chịu phạt.” Hướng Thiên
Hoa hoàn toàn không chịu mềm mỏng với vợ.

Bạch Dĩ Mạt dùng sức đánh
mắt ra hiệu với ông Hướng, ông Hướng khụ khụ hai tiếng: “Thiên Hoa à!
Thôi quên đi! Hai đứa cũng đã mệt mỏi lắm rồi, Dĩ Mạt còn muốn chăm sóc
cho Hướng Nhu, thôi thì khỏi phạt đi.”

Bạch Dĩ Mạt cũng trơ mắt nhìn Hướng Thiên Hoa, nói: “Bố, con đói bụng rồi.”

Bây giờ Bạch Dĩ Mạt chính là bảo bối trong nhà, cô vừa nói một câu, tất cả
mọi người đều vây quanh cô hỏi cô muốn ăn gì, để dì trong nhà đi làm.

Bạch Dĩ Mạt lắc đầu, mắt nhìn Hướng Nhu nói: “Con muốn ăn đồ Hướng Nhu nấu.”

Hướng Nhu đương nhiên biết kế của Bạch Dĩ Mạt, thế là thuận thế nhận lời:
“Nhưng mà mấy thứ em thích thì nguyên liệu để ở nhà hết rồi, hay là em
cứ chờ anh một lát, anh quay về lấy.”

“Nhưng mà, em thật sự rất đói.” Bạch Dĩ Mạt cố ý giả vờ đáng thương.

Ông Hướng lập tức lên tiếng: “Còn lấy cái gì nữa, cháu dâu ông đã đói đến chết rồi, nhanh về nhà đi, để cảnh vệ đưa hai đứa về,”

Bạch Dĩ Mạt liên tục xua tay: “Không cần không cần đâu, để bọn cháu tự về được rồi…”

Sau đó, trong lời dặn dò của người nhà, hai người thuận lợi thoát khỏi
miệng hổ, Hướng Nhu không thể không thùa nhận, kỹ năng biểu diễn của
Bạch Dĩ Mạt lại tăng lên một level.

Action 3: thời gian mang thai

Cuối cùng Bạch Dĩ Mạt cũng vượt qua ba tháng đầu nguy hiểm, còn Hướng Nhu ăn chay cũng đã lâu, mỗi lần ôm ấp cơ thể mềm mại của vợ, ngửi thấy mùi
hương trên cơ thể cô thì lại khô nóng vô cùng, nhưng vì đứa con nên hắn
chỉ có thể nhẫn nhịn, có đôi khi khó chịu quá, Bạch Dĩ Mạt cũng sẽ giúp
hắn, tuy cảm giác trên tay không thể so với trên cơ thể, nhưng dù sao
cũng còn tốt hơn, lại nhìn bộ dáng đau lòng của Bạch Dĩ Mạt, hắn nhịn
một chút cũng chẳng sao.

Hắn tắm rửa xong đi ra thấy Bạch Dĩ Mạt nằm
trên giường đọc tiểu thuyết, mang thai khiến sắc mặt cô càng thêm hồng
hào, không còn gầy như trước nữa, bây giờ lại càng mượt mà hơn, ôm lấy
cảm giác mềm mềm trơn nhẵn, mà dáng vẻ quyến rũ cũng vô cùng, như lúc
này đây, dưới ánh đèn nổi bật lên hình ảnh mê người biết bao! Hắn không
tự giác nuốt nước miếng, sau đó đi đến…

Bạch Dĩ Mạt đắm chìm trong
thế giới tiểu thuyết cảm thấy trên người ngưa ngứa, phục hồi tinh thần
mới phát hiện tay của Hướng Nhu đang di chuyển trên người, cô đặt sách
xuống, sau đó nắm lấy bàn tay như nhóm lửa kia, từ lúc cô mang thai rõ
ràng cảm thấy giác quan của mình càng thêm bén nhạt, Hướng Nhu chỉ vô ý
vuốt ve một ít sẽ khiến cô muốn, nghe nói đây là phản ứng bình thường
lúc mang thai, cho nên cơ thể không cần phải phản ứng tích cực trước
ngọn lửa kia.

“Đừng đùa nữa, ngủ đi.” Bạch Dĩ Mạt thành công chụp lấy tay Hướng Nhu.

Hướng Nhu ‘ừ’ một tiếng, tay kia lại tiếp tục, thuận thế vùi đầu ào cổ cô,
thổi khí lên người cô, khiến trong nháy mắt thần kinh cô lập tức có phản ứng.

Bạch Dĩ Mạt dùng tay kia đẩy đầu Hướng Nhu ra, vừa đẩy vừa nói: “Đừng nữa, ngứa quá…”

Trong lúc nói, Hướng Nhu đã xoay người đặt Bạch Dĩ Mạt nằm dưới cơ thể mình,
cẩn thận tránh đè lên bụng cô: “Anh hỏi bác sĩ rồi, nói có thể, chỉ cần
cẩn thận.”

Bạch Dĩ Mạt chống lên vai Hướng Nhu: “Hay thôi đi, lỡ động đến bảo bối thì biết làm sao?”


Hướng Nhu tham lam quấn quýt trên môi Bạch Dĩ Mạt thật lâu mới đáp lại:
“Không đâu, bảo bối cũng nên phải gặp mặt ba ba, không phải sao?”

Nói xong liền dùng sức vận động, vô cùng dịu dàng cũng rất cẩn tận, Bạch Dĩ Mạt cũng phối hợp theo, Hướng Nhu biết lúc mang thai trên phương diện
này phụ nữ càng thêm mẫn cảm so với bình thường, còn hắn đang thỏa mãn
sự mẫn cảm của cô, cũng có lẽ là của mình, mà thôi mặc kệ nó, chỉ cần
tính phúc là được rồi…

Action 4: sinh con

Chớp một cái thời gian
đã đến ngày dự tính sinh, Bạch Dĩ Mạt nhìn trong phòng bày đầu đồ chơi
và quần áo nữ của trẻ em, còn còn cả mấy tấm poster mấy bé gái nữa, nghĩ mà muốn cười.

Hướng Nhu rất muốn có con gái, cho nên từ sau khi Bạch Dĩ Mạt mang thai đã bắt đầu mua hàng về nhà, tất cả đều là đồ của con
gái, có đôi khi Bạch Dĩ Mạt lại chọc hắn sao có thể chắc chắn là con gái chứ?

Hướng Nhu lại thêm tự hào nói: “Với phán đoán chuyên nghiệp của anh, cùng với thời gian chúng ta làm, nhất định là con gái.”

Còn Bạch Dĩ Mạt lại cảm thấy kì quái, bác sĩ nói đứa trẻ đang ngồi, không
nhìn rõ là bé trai hay bé gái, chỉ có thể sinh mới biết được.

Lúc
này, Hướng Nhu lại càng thêm không kiêng dè mua rất nhiều đồ, chất
khoảng hai căn phòng, Bạch Dĩ Mạt chỉ có thể theo hắn, ai bảo ông bố này lại yêu bé gái trong bụng cô thế chứ…

Hôm nay, vốn là Hướng Nhu đưa
Bạch Dĩ Mạt đi kiểm tra, đâu ngờ lại nhận được điện thoải phải về công
ty, thế là bảo lái xe đưa Bạch Dĩ Mạt đi.

Tới bệnh viện gặp được Hạ
Nhất Bắc, thề là cùng cậu hàn huyên một hồi, nói đến nỗi cảm thấy có gì
đó không thích hợp, Hạ Nhất Bắc làm bác sĩ đã phát hiện ra, cậu nhảy
dựng lên bất bình tĩnh: “Bạch Dĩ Mạt, cậu cậu cậu, cậu chảy nước ối
rồi.”

Bạch Dĩ Mạt tỉnh tỉnh mê mê nhìn xuống theo ánh mắt của Hạ Nhất Bắc, quả nhiên là chảy nước ối, thế là hét to một tiếng kêu đau, khiến
cho Hạ Nhất Bắc mù mờ hẳn, trước kia Bạch Dĩ Mạt rất thông minh lanh lợi phản ứng nhanh, từ lúc mang thai bảo bối của Hướng gia thì chậm chạp
hẳn lên, đến đau cũng phản ứng chậm như thế.

Hạ Nhất Bắc nhanh chóng
gọi y tá đến giúp, sắp xếp bác sĩ chuẩn bị phẫu thuật, Bạch Dĩ Mạt níu
lấy tay Hạ Nhất Bắc yếu ớt nói: “Hướng Nhu, tớ muốn Hướng Nhu…”

Hạ Nhất Bắc dùng ánh mắt vỗ về: “Gọi điện rồi, đang trên đường tới, đừng sợ, không có chuyện gì đâu…”

Sau đó Bạch Dĩ Mạt bị đưa vào phòng sinh…

Lúc Hướng Nhu đến thì vừa hay gặp Đậu Dao đi ra từ phòng sinh, Hướng Nhu vội vàng chạy đến hỏi: “Vợ tôi sao rồi?”

Đậu Dao liếc nhìn Hướng Nhu: “Bây giờ mới đển hả, sao không chờ đến lúc con anh lớn luôn đi?”

Hướng Nhu chán nản nhìn cánh cửa phòng sinh khép kín: “Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, rốt cuộc thì vợ tôi có sinh không!”

Hài lòng nhìn người đàn ông không ai bì nổi cúi đầu với cô, bèn nói lại
nghiêm chỉnh: “Yên tâm đi, mẹ con bình an, con của anh nặng sáu cân tám, là một bé trai béo tốt.”

“Bé trai?” Hướng Nhu mở to mắt.

“Nếu không thì sao?”

Hướng Nhu cười ngây ngô: “Bé trai cũng tốt, bé trai cũng tốt…”

Đậu Dao bật cười: “Vợ anh mới hành hạ tôi đến chết mất, anh không đến cô ấy sống chết không sinh, nếu không phải có tôi thì con anh đã chết ngạt
hơn nửa rồi…”

“Pi, có cô mới chết ngạt, con tôi rất tốt…” Lúc nói chuyện y tá đã ôm đứa bé ra, Hướng Nhu tinh mắt, trực tiếp bổ nhào đến.

“Đây là con tôi?” Hướng Nhu cười tươi rói, nhìn cô y tá mặt đỏ tim đập gật đầu.

“Bố bế nào…”

Đậu Dao vừa nghe thế thì liền bước lên mấy bước, chỉ sợ người mới vừa làm
bố này làm đau đứa bé, đâu biết kỹ thuật của người ta rất tốt.

Sau đó Bạch Dĩ Mạt cũng được đẩy ra, Hướng Nhu nhanh chóng đi đến, không tiêm
thuốc tê đã bị hôn mê, hắn chỉ đành đi theo vào phòng bệnh…

Bạch Dĩ
Mạt tỉnh lại vì đau, dù sao cũng là sinh mổ, miệng vết thương đau cũng
rất bình thường, Hướng Nhu thấy Bạch Dĩ Mạt tỉnh lại vội vàng hỏi hạn,
cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái? Vẫn nhận ra hắn chứ? Hỏi
một đống câu hỏi không thể tưởng được…

Bạch Dĩ Mạt chỉ yếu ớt bĩu môi: “Miệng vết thương đau quá, sau này không sinh nữa…”

Hướng Nhu sủng ái hôn lên trán Bạch Dĩ Mạt: “Để anh bảo Đậu Dao tiêm thuốc
giảm đau cho em, không sinh nữa, sau này anh sẽ không để em phải đau
nữa…”


Bạch Dĩ Mạt nhẹ nhàng gật đầu, ‘ừm’ một tiếng…

Nhưng mà, có
ai lại biết, Hướng Nhu một lòng thích con gái cuối cùng vẫn thỏa mãn
mong nguyện để Bạch Dĩ Mạt cho hắn thêm con gái, khiến hắn vui đến chết…

Action 5: Mặt trời hỏ nhà họ Hướng

Lúc Hướng Dương đi nhà trẻ, quả thật chính là bản sao của Hướng Nhu, tính
cách cũng y chang, rất giống Hướng Nhu thích trêu hoa ghẹo nguyệt, khiến thầy cô giáo vừa mến vừa ghét, cái miệng nhỏ của nó như được bôi mật
chọc cho đám người lớn vui vẻ hẳn, nhưng trong lớp có một cô bé vì nó mà suýt phát khóc, Mặt Trời Nhỏ người ta đã nói gì?

“Con cũng không có cách nào! Bạn ấy cứ đòi chơi với con, con chỉ đành làm thế mà thôi!”

Thế là, sau khi Bạch Dĩ Mạt về nhà liền oán thán Hướng Nhu, như lúc này
đây, hai bố con ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhìn Bạch Dĩ Mạt đang giáo dục bọn họ.

“Hướng Dương, con nói đi, tại sao con làm Đình Đình người ta khóc?”

Hướng Dương buông tay tỏ vẻ vô tội nói: “Mẹ, chuyện này không liên quan đến con.”

“Thế liên quan đến ai?”

“Dạ, là cô giáo nói bạn trai phải chơi với bạn trai, không thể cứ chơi với bạn nữ được, con chỉ làm theo lời cô nói thôi!”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, con nói sau này con không chơi với Đình Đình nữa, bạn ấy liền khóc, mẹ, con vô tội mà…”

Hướng Nhu nghe thế thì không nhịn được cười: “Nói như thế, thì Mặt Trời Nhỏ của chúng ta thật sự vô tội rồi…”

Bạch Dĩ Mạt chỉ vào Hướng Nhu quát: “Anh, im miệng, lát nữa em sẽ tính sổ với anh sau…”

Hướng Dương thấy ba ba bị ma ma quát, liền quay đầu sang hỏi Hướng Nhu: “Bố ơi, mẹ thật sự là mẹ của con, là vợ của bố sao?”

Bạch Dĩ Mạt thấy Hướng Nhu cũng ra vẻ nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, sau đó
nói: “Bố nghĩ rồi, đúng thế đấy! Nhưng trước kia không giống thế này…”

“Hướng Dương, về phòng ngủ.” Bạch Dĩ Mạt ra lệnh.

“Vâng…” Hướng Dương vâng lời chạy tung tăng về khoảng trời nhỏ của riêng mình, lúc chạy vẫn không quên thông cảm nhìn Hướng Nhu.

Sau khi Bạch Dĩ Mạt dỗ Hướng Dương đi ngủ, quay ra phòng khách, thấy Hướng Nhu dù bận vẫn nhàn nhìn cô cười với vẻ mặt xấu xa.

“Còn cười nữa hả? Đều là do anh, nếu con trai không phải di truyền từ anh,
sao lại đào hoa thế hả? Cô giáo nói bình thường con chơi với Đình Đình
rất vui, ai ngờ học kỳ này chuyển đến cô bé lai tên là Nina, con cảu anh cũng ngay lập tức chuyển mục tiêu, kết quả khiến cho Đình Đình người ta đi mách với cô giáo, nói con anh không để ý đến nó nữa, còn khiến nó
không muốn đi nhà trẻ.”

Hướng Nhu kéo Bạch Dĩ Mạt lại ôm, sau đó cười nói: “Thế thì rõ là con của chúng ta thật có mắt, chắc chắn tiểu mỹ nữ
người lai kia xinh hơn với Đình Đình, hôm nào anh đến xem mới được.”

“Anh có điên không hả, con trai là học theo anh, quả nhiên là cha nào con nấy, hai người bọn anh đúng là một kiểu…”

“Kiểu gì…”

“Đòa hoa…”

Hướng Nhu cười ha ha, bế Bạch Dĩ Mạt đi vào phòng ngủ: “Cho em mổ xẻ anh xem có bao nhiêu…”

Thế là, dưới ánh mặt trời ấm áp, vào ngày cuối tuần chim hót hoa thơm,
người nhà Hướng Nhu với gia đình Tưởng Quân đi dạo chơi ngoài ngoại
thành, nói đến chuyện Hướng Dương ‘lăng nhăng’…

Mộc Du Du hỏi: “Nhất định là Mặt Trời Nhỏ bị mẹ giáo huấn rồi!”

Hướng Dương cúi gầm đầu, quẹt miệng nói: “Vâng, không chỉ con bị mẹ mắng, mà bố con cũng bị mắng…”

Tưởng Quân nghe thế thì rất hứng thú: “A? Thế sau đó thì sao?”

“Sau đó mẹ bảo con vào phòng ngủ, nhưng con lo là bố sẽ bị mẹ giáo huấn thê
thảm, nên chỉ giả vờ ngủ, đợi mẹ sau khi đi ra con liền nhìn lén, lỡ bố
có bị thường con còn có thể gọi điện cho chú Hạ…”

Hướng Dương uống
một ngụm nước trái cây, sau đó tiếp tục miêu tả sinh động như thật:
“Nhưng con không thấy mẹ đánh bố, chỉ thấy bố bế mẹ đi vào phòng ngủ…”

“Hướng Dương…” Bạch Dĩ Mạt càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, quả nhiên
vừa nghe thấy tiếng ai đó liền lập tức khiến cậu bé im miệng, nhưng
dường như đã muộn rồi!

Cô thấy Tưởng Quân cười như có như không, Mộc
Du Du đỏ mặt nhưng cũng cười, còn gã yêu nghiệt Hướng Nhu lại chẳng ra
sao giơ ngón cái lên với con mình.

Nhìn trời cảm thán! Một yêu nghiệt cô đã chịu đủ rồi, bây giờ lại còn một cậu nhóc, cuộc sống sau này sẽ ra sao đây!?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.