Trọn Đời Bên Em

Chương 46: Mộ viên


Đọc truyện Trọn Đời Bên Em – Chương 46: Mộ viên

Tín ngưỡng của Hướng Nhu là cái gì? Tín ngưỡng của đàn ông, chính là tiểu biệt thắng tân hôn…

Lúc Bạch Dĩ Mạt biết mình bị lừa thì cả người đã bị lừa đến biệt thự của
Hướng Nhu, vừa vào cửa Hướng Nhu đã chặn Bạch Dĩ Mạt lại làm một trận
nồng nhiệt.

Sau đó ôm cô đi thẳng vào phòng ngủ, đem cô ăn sạch.

Khi hắn đi vào còn cố ý không đứng đắn nói với Bạch Dĩ Mạt: “Em nói em tinh lực dồi dào, vậy anh không khách khí nữa.”

Nói xong hung hăng tiến vào, từng đợt ra vào vừa sâu lại vừa mạnh, quả
nhiên là mấy ngày không đi núi Vu, bây giờ phải trèo cho đủ vốn1.

(1 Núi Vu tượng trưng cho các cuộc tình mây mưa)

Bạch Dĩ Mạt nói chuyện đứt quãng: “Anh…ưm… xấu lắm, đồ lừa đảo…á….”

Kế tiếp cô không nói ra lời, đầu óc thanh tỉnh đã bị đánh ngã vào biển khoái lạc…

Mồng một năm mới, bọn họ cùng nhau làm nhiều chuyện thú vị, cuối cùng là cổ
gáy quấn lấy nhau, tóc đan xen nhau, dùng phương thức nguyên thủy nhất
tặng cho đối phương món quà năm mới tốt đẹp nhất.

++

Sau khia hai
người bọn họ vật lộn hành hạ nhau cả buổi sáng mới dần dần chìm vào giấc ngủ, nhưng chưa được bao lâu thì chuông điện thoại di động đã vang lên.

Bạch Dĩ Mạt vốn là thần ngủ, bị Hướng Nhu giày vò cả một đêm, lúc này vừa
mới gối đầu không được bao lâu, sao lại có kẻ không thức thời đến quấy
rối giấc mộng của người ta thế chứ?

Bạch Dĩ Mạt nhắm mắt lại, miệng thềo thào: “Phiền chết đi được, nghe điện thoại đi.”

Sau đó lật người ngủ tiếp đến tối tăm mờ mịt, cho nên dường như cô đã quên
còn một cuộc hẹn với ông anh thân yêu vào tối qua, hôm nay rõ ràng là đã vất ra khỏi giấc ngủ.

Hướng Nhu cũng đã không ngủ suốt hai ngày đêm, cả đêm qua quay về tặng một sự ngạc nhiên cho Bạch Dĩ Mạt, làm hắn bây
giờ thật sự là buồn ngủ, hơn nữa tối qua cũng thật vất vả, kết quả là để điện thoại kêu lần thứ ba, hắn mới bất đắc dĩ cầm lên.

Vừa nhắm mắt
vừa alo một tiếng, hắn cũng không người gọi tới là ai, cho nên hắn không biết sau một tiếng alo của hắn, trên mặt của người bên kia điện thoại
đen đi bao nhiêu.

“Bạch Dĩ Mạt đâu?”

Bạch Dĩ Hạo dùng đầu ngón
chân cũng biết tối hôm qua chắc chắn hai người này ở cùng nhau, nhưng
anh lại không nghĩ đến hướng Nhu dám lừa em gái của anh qua đêm, hơn nữa vừa nghe giọng nói này, trong nháy mắt não tưởng tượng ra hình ảnh hai
người lúc này, không khỏi có cảm xúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép
với Bạch Dĩ Mạt.

Kết quả là, nói anh không tức giận, thì không có khả năng.

Hướng Nhu bị một tiếng Bạch Dĩ Mạt này đánh thức tỉnh ngủ, hắn mở to mắt nhìn Bạch Dĩ Mạt ngủ bên cạnh, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, sau đó hắng
giọng một cái, khóe miệng vẫn giữ nguyên độ cong bốn mươi lăm độ, đạt
đúng tiêu chuẩn, y hệt như đã được luyện tập lễ nghi.

“Cô ấy còn đang ngủ.”

Trong ống nghe âm thanh của Bạch Dĩ Hạo càng thêm trầm, giống như dòng sông
băng lớn, lạnh mà cứng: “Hai giờ sau, tôi muốn nó đến gặp ở chỗ cũ, tự

cậu lo liệu.”

Nói xong bên đầu dây điện thoại vang lên tiếng tút tút, Hướng Nhu cúp điện thoại, trở lại bình thường, sau đó ôm lấy người đang ngủ bên cạnh thật lâu rồi rời giường.

Bạch Dĩ Mạt bị Hướng Nhu gọi
dậy, miệng còn than thở, dáng vẻ vẫn chưa ngủ no, Hướng Nhu nhân cơ hội
hôn chóc một cái lên cái miệng nhỏ nhắn.

Dịu dàng nhìn người đẹp của hắn dần dần tỉnh ngủ: “Dậy thôi.”

“Mấy giờ rồi?” Bạch Dĩ Mạt mơ mơ màng màng, âm thanh mềm mại như kẹo đường, yếu đuối.

“Một rưỡi, anh em vừa gọi điện đến.”

Lần này Bạch Dĩ Mạt hoàn toàn tỉnh táo, không thể không nói Bạch Dĩ Hạo
đúng là một cái đồng hồ báo thức rất tốt, xoẹt một cái, cô ngồi dậy,
nhìn Hướng Nhu, ánh mắt mờ mịt: “Anh bảo anh hai gọi điện đến sao?”

Hướng Nhu gật đầu.

“Anh bắt máy?”

Hướng Nhu gật đầu.

Bạch Dĩ Mạt phát điên: “Anh ấy đã nói gì? Anh đã nói gì?”

Hướng Nhu nói lại từ đầu đến cuối: “Anh ấy hỏi em đâu? Anh nói em đang ngủ.”

“Sau đó thì sao?”

“Anh ấy bảo cho em thời gian hai giờ, nói cái gì mà gặp ở chỗ cũ.”

Khi Hướng Nhu nói Bạch Dĩ Mạt đã chạy nhanh vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng nước ào ào từ trong phòng tắm truyền đến, Hướng Nhu
không khỏi bật cười, Bạch Dĩ Hạo thật là cơn hồng thủy loài thú dữ sao?

++

Lúc Hướng Nhu lái xe chở Bạch Dĩ Mạt vào mộ viên thì Bạch Dĩ Hạo đã chờ ở
cửa, đôi đồng tử đen láy được một làn băng tuyết trùm lấy, dường như chỉ cần anh liếc mắt một cái là có thể đóng băng người ta.

Hai người đi đến trước mặt Bạch Dĩ Hạo, Hướng Nhu vẫn trưng ra bộ mặt tươi cười như cũ: “Anh.”

Bạch Dĩ Mạt có tật giật mình la lớn: “Anh hai.”

Bạch Dĩ Hạo cũng không có tra xét xem tối qua bọn họ đã làm những gì, chỉ
hơi gật đầu với hai người, sau đó nói: “Từ sớm bố đã đến rồi, vào đi
thôi!”

Nói xong mở cửa xe anh ra, lấy bó hoa từ trong ra đưa cho hai
người, lúc này Bạch Dĩ Mạt mới nghĩ mình thật là đáng chết, quên mua hoa tay không mà đến.

Từ xa bọn họ đã nhìn thấy Bạch Thụy đứng trước bia mộ ngóng nhìn, ba người âm thầm nhìn nhau, sau đó lập tức đi đến bên đó.

“Bố.” “Ông Bạch.” “Chú Bạch.”

Âm thanh của ba người đồng thời vang lên, Bạch Thụy kinh ngạc nhìn ba người khí độ bất phàm chân thành nhìn ông.

“Sao mấy đứa lại đến đây?”

Mồng một tết hàng năm, một mình Bạch Thụy đến ăn tết với vợ, còn hai người
con của ông sẽ bay đến thành phố A ăn tết với nhạc phụ nhạc mẫu của ông, nhưng bây giờ hai đứa bé nên có mặt ở thành phố A, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây.


Bạch Dĩ Mạt ngồi xổm xuống, đặt bó hoa trong tay ở trước mộ, cẩn thận nhìn lên tấm ảnh chụp trên bia mộ, nhìn người mẹ trong ảnh có vài phần rất giống mình.

Cô đưa mắt nhìn Bạch Thụy, mỉm cười: “Năm nay con muốn đến thăm mẹ, không tốt sao?”

Bạch Dĩ Hạo và Hướng Nhu song song đặt bó hoa trước mộ, sau đó ngồi xổm xuống nói chuyện với mẹ Bạch.

“Mẹ, năm mới vui vẻ.” Bạch Dĩ Hạo vẫn cứ tích chữ như vàng, cho dù có một
bụng muốn nói, nhưng đến bên miệng cũng chỉ có câu chúc mừng năm mới
ngắn ngủn mà thôi.

Trái ngược với anh chính là Hướng Nhu, người đàn
ông này vừa dẻo miệng lại nhiều chuyện: “Dì Ninh, cháu là Hướng Nhu,
cháu đến thăm dì đây, trước kia cháu là Hướng Nhu, nhưng bây giờ là con
rể tương lai của dì, thân phận đã không giống với lúc trước, hi vọng dì
có thể chúc phúc cho cháu với Bạch Dĩ Mạt. Đúng rồi, hôm nay là mồng một năm mới, cháu đến là muốn chúc dì năm mới vui vẻ.”

Bạch Dĩ Mạt nghe
những lời mặt dày này của Hướng Nhu thì liếc nhìn biểu tình của Bạch
Thụy và Bạch Dĩ Hạo, dường như hai người cũng rất bình tĩnh lãnh đạm, cô thoáng yên tâm, ít nhất cô cũng hiểu ông Bạch và ông anh mình, trước
mặt mẹ bọn họ sẽ luôn biểu hiện vui vẻ hòa thuận.

Sau đó cô giơ tay
lên sờ ảnh chụp mẹ, rồi cười vẻ dịu dàng: “Mẹ à, con xin lỗi, tết năm
nào cũng không đến thăm mẹ, chỉ để một mình bố đến thăm, mẹ đừng giận
nhé! Mẹ cũng biết mà, con với anh hai phải đến thăm ông bà ngoại, mẹ yên tâm, hai người họ vẫn khỏe, chăm sóc anh con trở nên xuất sắc như thế.

Còn con nữa, ông Bạch cũng chăm sóc con không tệ đâu! Đúng rồi, đây là
Hướng Nhu, là tiểu tử thối của nhà ông Hướng mà trước kia luôn bắt najt
con, nhưng bây giờ đã đến lượt con bắt nạt anh ấy, mẹ yên tâm đi! Con
sống rất vui vẻ…”

Bạch Thụy khẽ ho hai tiếng, sau đó nói: “Được rồi, đi về thôi.”

Nói xong liền đi theo đường cái trở về, vừa đi vừa nói thầm: “Đây là tôi
thiếu nợ chúng nó hả trời? Muốn ở một mình cũng không được, thật là.”

Ba người phía sau nghe thấy câu nói thầm này của Bạch Thụy thì đều nhịn
không được muốn cười, nhiều năm qua Bạch Thụy sống phóng khoáng như thế, nhưng không phải đúng như những gì mà họ thấy, có lẽ ở một vài thời
điểm ông ấy cũng bất đắc dĩ, nhưng bất kể là thế nào, ít nhất ở trước
mặt bọn họ vẫn luôn vui cười.

Bạch Dĩ Mạt nhìn Bạch Dĩ Hạo cũng chuẩn bị đi theo Bạch Thụy, thế là cô bèn gọi Bạch Dĩ Hạo lại, nói với anh:
“Anh hai, em muốn ở lại với mẹ thêm lát nữa, anh cứ về trước đi!”

Bạch Dĩ Hạo quay đầu nhìn Bạch Dĩ Mạt với hướng Nhu, sau đó mặt không chút thay đổi ừ một tiếng: “Đừng ở lại quá muộn.”

Nói xong cũng nhanh chóng rời đi…

Bạch Dĩ Mạt đứng dậy đứng song song với Hướng Nhu, sau đó lấy trong túi xách ra một cái hộp sắt, đặt nó trước bia mộ, mở ra, bên trong toàn là kẹo
đường Đại Bạch Thỏ.

“Chiếc hộp này nhìn rất quen!” Hướng Nhu quan sát chiếc hộp cả nửa ngày, cảm thấy giống như đã thấy nó ở đâu.

Bạch Dĩ Mạt nhìn Hướng Nhu, sau đó cười chỉ vào kẹo sữa đường nói: “Còn không phải là ở nhà anh sao, tiện thể lấy luôn.”

Hướng Nhu cười sảng khoái, rồi nhìn Bạch Dĩ Mạt nói: “Đúng rồi, chưa bao giờ hỏi em vì sao lại thích ăn kẹo Đại Bạch Thỏ thế?”


Bạch Dĩ Mạt đút hai tay vào túi áo khoác, sau đó nhớ lại những năm tháng
ngắn ngủi, cô cười yếu ớt mà bình thản: “Bởi vì đó có hương vị của mẹ.”

Hướng Nhu bình tĩnh lắng nghe Bạch Dĩ Mạt thuật lại câu chuyện về kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, thì ra bởi vì Ninh Văn, mẹ của Bạch Dĩ Mạt, dì Ninh tuy hiên
ngang mạnh mẽ nhưng cũng không thiếu vẻ dịu dàng.

Trước đây Bạch Dĩ
Mạt rất kén ăn, cho nên rất dễ sinh bệnh, nhưng vừa ngã bệnh mà nhìn
thấy bác sĩ lại không muốn uống thuốc, có ép thế nào cũng nhổ ra, mỗi
lần như thế khiến bố mẹ cô rất lo lắng, con gái không chịu uống thuốc
thì làm sao khỏi bệnh đây?

Sau lại mẹ Bạch đột nhiên nghĩ ra một biện pháp, chính là đem thuốc bột trộn với kẹo sữa Đại Bạch Thỏ cho cô ăn,
mùi sữa lấn át vị đắng của thuốc, từ đó trở đi đây cũng là biện pháp duy nhất có thể khiến Bạch Dĩ Mạt chịu uống thuốc.

Sau này, dần dần lớn lên, cô không còn sợ uống thuốc nữa, nhưng lại không thể bỏ được kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.

Rồi sau đó, sau khi mẹ Bạch ra đi, trong một ngày một đêm Bạch Dĩ Mạt không có mẹ, thứ giúp cô kiên cường lại chính là viên kẹo Đại Bạch Thỏ nho
nhỏ này, mỗi đêm ăn một viên kẹo đi vào giấc ngủ, là có thể thấy mẹ
trong giấc mơ.

Thế là, cô càng ngày càng không thể bỏ được thứ còn
lợi hại hơn ma túy, cô còn nhớ rõ có vài năm, kẹo sữa Đại Bạch Thỏ không dễ dàng gì tìm được, cô chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ, trước sau vẫn không
tìm thấy thứ kẹo có hương vị giống thế, cô bắt đầu mất ngũ mỗi đêm, sau
này dần dần bắt đầu trải qua cuộc sống bình thường không có Đại Bạch
Thỏ, nhưng ý nghĩ này vẫn tồn tại mãi trong đầu óc, không thể quên đi
được.

Cũng may không bao lâu sau, kẹo sữa Đại Bạch Thỏ lại có mặt
trên thị trường, hơn nữa mùi vị cũng rất giống với mùi vị năm đó, là mùi vị độc nhất vô nhị trong trí nhớ cô.

Nghe xong, Hướng Nhu cũng đã rõ vì sao Bạch Dĩ Mạt lại không thể bỏ được cái thứ trẻ con này, thì ra đó là để tưởng niệm mẹ, là tình cảm không nhạt phai trong ký ức.

Nói
đến trẻ con, hắn cũng cảm giác mình không khác gì, năm năm ở Mỹ, lúc hắn nhớ Bạch Dĩ Mạt, hắn cũng đều ăn kẹo sữa Đại Bạch Thỏ mà cô thích nhất, ăn cái mùi vị quen thuộc này, cảm giác như Bạch Dĩ Mạt đang ở bên cạnh
hắn.

Có đôi khi, bạn bè đến nhà hắn trông thấy mấy lọ thủy tinh lớn
nhỏ trong tủ toàn chứa kẹo sữa Đại bạch Thỏ, liền cười nhạo hắn có phải
đời này không thể nào thiếu kẹo hay không?

Mà hắn trước sau khi nhìn
thấy những bình lọ này, giống như thấy Bạch Dĩ Mạt đang mỉm cười với
hắn, trông thấy đôi mắt trong suốt kia, hắn mặc kệ bị bạn bè chọc ghẹo
thế nào, hắn cũng chỉ cười trừ.

Lúc đó, tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng hắn cất chứa câu chuyện về kẹo sữa Trung Quốc, một câu chuyện không ai sờ tới.

++

Đột nhiên chuông điện thoại của Bạch Dĩ Mạt đã cắt đứt luồng suy nghĩ của
Hướng Nhu, cô bảo đợi một chút, rồi ra chỗ giao lộ nghe điện thoại.

Hướng Nhu cúi đầu nhìn Ninh Văn, sau đó lộ ra nụ cười mê người: “Dì Ninh Văn, cháu hi vọng dì có thể nghe thấy, cháu rất yêu Bạch Dĩ Mạt, yêu cô ấy
đã nhiều năm rồi, cho nên cả đời này cháu chỉ nhận định cô ấy, xin dì
yên tâm đem con gái giao cho cháu, cháu nhất định sẽ để cho cô ấy sống
hạnh phúc vui vẻ, sẽ không để cô ấy bị tổn thương tí nào, cháu bảo đảm,
dùng hết thời gian sau này của cháu xin hứa khiến cô ấy hạnh phúc đến
hết đời.”

Nói xong hắn giơ tay phải lên như thề nguyện, ra vẻ chắc chắn cam đoan, trong lòng cũng kiên định không thể bỏ qua.

Hắn buông tay, cúi đầu bật cười, sau đó cảm giác như tiếng bước chân đang
đến gần, hắn ngẩng đầu buột miệng nói ra: “Nè, Bạch Dĩ Mạt, mẹ em đã
đồng ý giao em cho anh rồi!”

Vừa dứt lời, trong tích tắc hắn trố mắt lên, cũng giống như thế, đối phương cũng ngẩn ra, bọn họ cơ hồ trăm miệng một lời hỏi:

“Sao em lại ở đây?”

“Sao anh lại ở đây?”


Phải biết rằng, gặp người quen ở mộ địa không phải là chuyện gì tốt, huống
hồ quan hệ bọn họ còn phức tạp như thế, bây giờ, càng không phải là
chuyện gì tốt.

Kết quả là khiến cho Hướng Nhu nhìn Giản Quân Phàm lắp bắp kinh hãi.

Cũng như thế, Giản Quân Phàm đâu ngờ có thể gặp Hướng Nhu ở đây.

Mồng một năm mới hàng năm anh đều đúng hẹn đến đây,

điều đầu tiên trong nắm mới anh làm là đến thăm hỏi ân nhân, sẽ gặp Bạch
Thụy đứng chờ ở đây, nhưng dù thế anh cũng không cách nào đoán ra được,
giờ phút này đứng trước bia mộ ân nhân anh là em họ của anh.

Bây giờ
Giản Quân Phàm tiến không được mà lui cũng không xong, đứng nguyên tại
chỗ không biết phải làm sao, vốn anh muốn giữ bí mật này cả đời, nhưng e là hôm nay sẽ bị Hướng nhu thông minh lanh lợi đoán ra được.

Hướng
Nhu nhìn bó hoa cúc trong tay Giản Quân Phàm, đây là loài hoa mà mẹ Bạch khi còn sống thích nhất, giờ nhìn lại vẻ mặt của Giản Quân Phàm, hình
như hắn đã đoán ra được anh đến để thăm hỏi người nào.

Hướng Nhu
thoáng di chuyển về phía sau, không bước đến phía trước, rồi ra động tác mời, không hề lên tiếng nhưng đôi mắt đào hoa kia lại nhìn chăm chú vào Giản Quân Phàm, giống như sợ không chú ý sẽ bỏ lỡ điều gì đó.

Giản
Quân Phàm thở ra một hơi, bình tĩnh nhấc chân bước lên phía trước, đi
đến trước mặt mẹ Bạch, đặt bó hoa cúc ngang với mấy bó hoa cùng loại
trên đó, ánh mắt trấn tĩnh nhìn ảnh chụp xem ra mãi không thay đổi,
trước sau không hề nói một lời.

“Nếu em đoán không lầm, thì anh chính là cậu bé mà năm đó dì Ninh Văn xả thân cứu người?” Âm thanh của Hướng
Nhu vang lên từ phía sau, hắn đang hỏi anh, rồi lại cảm thấy những lời
này chính là đã chắc chắn đáp án.

Giản Quân Phàm không đứng dậy, cũng không quay đầu lại, chỉ là khóe miệng cong lên nụ cười khổ: “Đúng thế,
cậu bé năm đó chính là anh.”

Hướng Nhu cúi đầu nhìn bóng lưng cao to
ngồi xổm trước mặt mình, hắn mở miệng châm chọc: “Anh họ, chuyện này
thậm chí ngay cả em cũng không biết.”

Hắn nhớ rõ đêm bình an năm đấy, vừa hay ông cậu ở thành phố S đến nói chuyện hợp tác, tiện đường dẫn
Giản Quân Phàm theo, hôm đó hắn nghe nói Bạch Dĩ Mạt muốn đi đến nhà
thờ, cũng làm ầm ĩ lên đòi đi, thế là mẹ hắn bảo chờ cậu với anh họ đến
rồi cùng đi luôn, cho nên hắn ngồi đợi, rồi lại đợi, đợi đến lúc ngủ
luôn.

Sau lại hắn không rõ là mấy giờ rồi, chỉ biết bên ngoài tuyết
lớn rơi xuống, rất lạnh, trời đã tối đen, Giản Quân Phàm với cậu từ bên
ngoài trở về, sắc mặt nhìn không được tốt lắm.

Đặc biệt là Giản Quân
Phàm cả người hoàn toàn ngây dại ra, mẹ Hướng hỏi chuyện gì xảy ra, cậu
hắn cũng chỉ nói là đi trên đường gặp cảnh bắn nhau khiến con trẻ sợ
hão.

Sau đó nhận được tin mẹ Bạch hi sinh vì nhiệm vụ, ông nội dẫn
hắn vào bệnh viện, hắn thấy Bạch Dĩ Mạt trốn trong góc không khóc không
làm ầm, trong lòng cảm thấy vì cô mà khó chịu không hiểu được, nhưng lúc đó hắn còn nhỏ, cơ bản là không biết được cảm giác này gọi là đau lòng.

Mà hắn cũng thật không ngờ người Bạch Dĩ Mạt hận nhiều năm qua lại chính
là anh họ hắn, bây giờ nghĩ lại, có lẽ các trưởng bối cũng biết chuyện
này, mà hai người duy nhất chẳng hay biết gì lại chính là hắn và Bạch Dĩ Mạt.

Ngữ điệu hời hợt của Giản Quân Phàm đã có lực: “Nếu như có thể, anh hi vọng hai đứa mãi không bao giờ biết, đặc biệt là…”

“Đặc biệt là em.” Cách đó không xa một âm thanh trong trẻo nhưng lại lạnh
lùng quanh quẩn nơi mộ viên trống trải, ngắt lời Giản Quân Phàm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.