Đọc truyện Trọn Đời Bên Em – Chương 39: Nhẫn *3*
Tuy Hướng Nhu là cậu ấm nhà giàu, nhưng trước đây hắn cũng có khiếm
khuyết, khi đó hắn nghĩ cười nói với cô gái khác trước mặt cô gái thích
mình, là có thể kích thích đối phương ghen lồng lộn.
Nhưng hắn lại
tính sai với con thỏ Bạch Dĩ Mạt với những ý nghĩ khác người, cho nên
mỗi lần Bạch Dĩ Mạt nhắc đến trang lịch sử chói lọi trước kia của Hướng
Nhu thì trong lòng của hắn lại thấp thỏm, là không thích, sắc mặt hắn vô cùng bựa!
Nếu hắn sớm biết tâm tư Bạch Dĩ Mạt cũng giống hắn thì có đánh chết hắn cũng không liếc mắt với cô gái nào khác, nhất định hắn sẽ giống nam chính trong tiểu thuyết hay trong phim thần tượng, một lòng
một dạ với thanh mai của mình.
Nhưng bọn họ không phải là nhân vật
trong tiểu thuyết, cũng không phải là kim đồng ngọc nữ trong phim truyền hình, bọn họ có rất nhiều khuyết điểm, hai người họ không ai là hoàn mỹ cả.
Với Hướng Nhu hắn mà nói, có thể trong cái xã hội phức tạp lộn
xộn này mà vẫn giữ được trạng thái tỉnh táo, không hề có cái gì gọi là
không khống chế được với bất kỳ người phụ nữ nào, đây cũng là chuyện duy nhất mà nhiều năm qua hắn có thể cảm thấy thanh thản trước mặt Bạch Dĩ
Mạt.
++
Hai người ăn xong lẩu, ra khỏi cửa tiệm, đi dọc theo con
đường tiến đến cổng trường đại học A, vừa đi Bạch Dĩ Mạt vừa kể cho
Hướng Nhu nghe chuyện năm đó trên con đường này cô đi ngang qua lại như
cua ở đây.
Hướng Nhu kéo tay cô bỏ vào túi áo khóc mình, mỉm cười nhìn Bạch Dĩ Mạt khoa chân múa tay vui sướng, hết sức phấn khởi.
Đi tới trước cổng trường, Bạch Dĩ Mạt chỉ vào đó nói: “Đây là cổng phía
nam, em ở đây đọc sách nhiều năm, anh đến một lần cũng chưa tới đâu!
Không suy nghĩ gì cả.”
Hướng Nhu vẫn giữ cái kiểu cười mê người kia,
chợt có ba cô học sinh đi ngang qua, nhìn thấy hắn liền đỏ mặt rồi lặng
lẽ chạy đi.
Còn hắn lại kéo Bạch Dĩ Mạt bước vào cổng, Bạch Dĩ Mạt đi theo hắn, hỏi: “Làm gì thế! Anh muốn thăm thú à! Tối rồi có gì hay đâu
mà xem.”
Hướng Nhu đáp lại lời ít ý nhiều: “Chọn hôm nào không bằng hôm nay.”
Bạch Dĩ Mạt đành phải làm hướng dẫn viên bất đắc dĩ.
Trường đại học A vô cùng lớn, cô dẫn Hướng Nhu đi qua một con đường nhỏ, đi lên cây cầu Trạng Nguyên nổi tiếng, bắt đầu nói.
“E hèm, đây là cầu Trạng Nguyên, đây chỉ là lời đồn! Nhưng lời đồn như thế này, Trong thời nhà Thanh có một Trạng Nguyên khi đi thi đã đi qua cây
cầu này, sau này khi đã trở thành Trạng Nguyên, khi hồi hương đã đứng
trên cầu này nói khẽ mấy câu, chính là kia.” Bạch Dĩ Mạt chỉ khối bia ở
đầu cầu, sau đó nói tiếp: “Sau này sinh viên trước khi thi thì nhất định đến đây cúi lạy, trước kia em cũng đã từng làm chuyện này.”
Hướng
Nhu gõ lên đầu Bạch Dĩ Mạt, trêu đùa: “Nói em ngốc thật đúng là ngốc,
tin cái gì không tin lại đi tin mấy thứ nhảm nhí này, mà em cũng không
nhớ tốt nhỉ, trước kia không phải em đã từng kể với anh về cầu Trạng
Nguyên rồi sao?”
Bạch Dĩ Mạt ngẩng đầu, trong mắt chứa sự hoang mang: “Hả? Em có kể với anh rồi sao? Sao em không có ấn tượng nhỉ.”
“Bởi vì em là đồ ngốc.”
“Còn anh là bị thần kinh!”
Hai người vừa đi vừa đấu đá nhau, bước qua cầu, đi dọc con đường đầy sỏi
đá, đi đến một bụi cây nhỏ, vừa hay trông thấy một đôi tình nhân chưa về mà đang còn trao nhau yêu thương, Bạch Dĩ Mạt kéo Hướng Nhu đi khỏi đó, nhưng Hướng Nhu lại thích chơi xấu, cố ý nâng cao giọng hỏi: “Thế đây
là chỗ nào?”
Bởi vì ban đêm xung quanh rất yên tĩnh, hơn nữa rất
nhiều sinh viên đã về nghỉ, bỗng trong sân trường yên ắng lại vang lên
một âm thanh tựa sấm rền, khiến hai người kia sợ đến mức còn chưa yêu
nhau xong đã chạy trối chết, Bạch Dĩ Mạt vỗ vào Hướng Nhu, mắng hắn:
“Anh toàn đi phá hư chuyện người khác à.”
Hướng Nhu trưng ra bộ mặt vô tội: “Đâu có! Anh chỉ hỏi em đây là đâu, ai ngờ hai em kia lại nhát gan như vây.”
Bạch Dĩ Mạt bị cái vẻ đó của hắn làm cho không nói được gì, rõ ràng là cố ý, lại còn giả vờ không liên quan đến mình.
“Được rồi, đây là thánh địa trong trường của bọn em, bọn em gọi nơi này là
đào nguyên, nói trắng ra chính là chỗ để tỏ tình nói chuyện yêu đương,
hơn nữa nghe nói tỏ tình ở trong này thường rất thành công, cho nên lúc
nào cũng có thể bắt gặp trai gái ra vào ở đây.”
Hướng Nhu không nói
gì, chỉ trực tiếp kéo Bạch Dĩ Mạt đi vào, sau đó dừng lại ở con đường
nhỏ bên trong, hắn ôm lấy Bạch Dĩ Mạt, đôi mắt hoa đào lay động, từng
đợt sóng ùa đến nhìn cô: “Anh đã bỏ lỡ cái tuổi sinh viên yêu đến cuồng
nhiệt với em, hôm nay ở đây sẽ bù đắp.”
Nói xong cúi đầu hôn lên một
Bạch Dĩ Mạt, hơi thở thản nhiên của Hướng Nhu xen giữa mùi hương thơm
ngát của Bạch Dĩ Mạt, cùng với cơn gió lạnh đìu hiu ban đêm, có cảm giác nhẹ nhàng bay bổng.
Một nụ hôn dịu dàng và kéo dài tinh tế gắn trên
môi cô, cô nhắm mắt hưởng thụ đón nhận nụ hôn của hắn, giống như giây
phút này bọn họ là những con người ngây thơ trong những năm tháng xanh
tươi của cuộc đời, lần đầu tiên được nếm trải dư vị ngọt ngào này.
Hắn vừa hôn cô, vừa nắm lấy tay phải của cô, đột nhiên trên tay có thứ gì
đó lành lạnh chạm vào, Bạch Dĩ Mạt rời khỏi môi Hướng Nhu, giơ tay lên
nhìn, trên ngón tay vô danh bỗng có một chiếc nhẫn.
Bạch Dĩ Mạt đưa đến trước mắt Hướng Nhu: “Là có ý gì?”
Hướng Nhu nhìn chiếc nhẫn không to không nhỏ trên ngón tay, rất bội phục nhãn lực của mình, rất vừa vặn.
Hắn kéo tay cô xuống, cười nói: “Không phải em đồng ý gả cho anh rồi sao?
Quy trình này cũng phải làm cho hoàn tất! Cầu hôn mà thiếu nhẫn là không được.”
Thời còn trẻ Bạch Dĩ Mạt từng mơ mộng qua chồng tương lai của mình sẽ cầu hôn mình như thế nào, rầm rộ ra sao, độc đáo ra sao, bất
ngờ ra sao, lãng mạn thần bí ra sao, nào biết chuyện lại chỉ như thế,
cầu hôn lại còn phân ra làm hai lần.
Cô khóc không ra nước mắt: “Đây
là anh làm theo quy trình? Đừng quên thỏa thuận miệng giữa hai ta không
có hiệu quả pháp luật, có lẽ lúc nào đó em sẽ thay đổi ý.”
Hướng Nhu
dí sát mặt mình vào Bạch Dĩ Mạt, hơi thở của họ quấn lấy nhau, hắn thấp
giọng mê hoặc: “Em đã đồng ý thì không được đổi ý!”
Bạch Dĩ Mạt nhớ
lại hôm ở trong bệnh viện hình như mình đã đồng ý như vậy, mặc dù hôm đó không có nhẫn cầu hôn nhưng thật sự làm cô cảm động, tuy rất bình
thường, nhưng lại bất ngờ.
Quên đi, ai bảo mình thích hắn ta làm gì, chi tiết nhỏ này không cần phải so đo.
“Được, bây giờ là thời kỳ khảo sát của em với anh, trước khi bị anh cuỗm đi!” Bạch Dĩ Mạt giơ tay lên hơu hơu.
Khóe miệng Hướng Nhu cong lên vẽ thành một nụ cười thoải mái, đặt tay Bạch
Dĩ Mạt buộc vòng quanh eo mình, Bạch Dĩ Mạt của hắn luôn là người bất
nhất: “Để đó hôm nào rảnh, chúng ta đi đăng ký kết hôn!”
Hai mắt Bạch Dĩ Mạt bỗng dưng mở to, nghĩ thầm hai người trong nhà còn chưa giải
quyết xong, vậy mà đã đi nhận giấy đăng ký, quá nhanh rồi!
“Đợi chúng ta nói rõ với người trong nhà rồi hẵng tính sau!” Bạch Dĩ Mạt tưởng
tượng cảnh đem giấy chứng nhận kết hôn đến trước mặt ông Bạch và ông
anh, sau đó nhìn hai người họ dàn dần làm mặt lạnh thì có chút hoảng sợ.
Hướng Nhu véo mũi Bạch Dĩ Mạt: “Sáng mai theo anh về nhà.”
“Không đâu.” Bạch Dĩ Mạt từ chối, thử nghĩ lại đi, tính cho cẩn thận thì hai
người họ qua lại mới bao lâu chứ! Quả thật không cần đồng ý lời cầu hôn
của hắn sớm như thế.
“Cái này em không có quyền từ chối.” Hướng Nhu không cần thương lượng với cô, nói xong buông cô ra rồi đi ra ngoài.
Bạch Dĩ Mạt nhanh chóng đuổi theo: “Đã bảo không đi là không đi, ngày mai em còn đi làm, làm sao có thời gian?”
“Nàng dâu xấu sợ gặp bố mẹ chồng sao?”
“Ai xấu hả! Có anh xấu ấy.” Cả nhà anh đều xấu…
Hãy tha thứ cho vốn từ nghèo nàn của Bạch đại luật sư…
++
Ngày hôm sau Bạch Dĩ Mạt hừng hực đi làm, tối hôm qua sau khi về nhà cô chơi xấu không cho Hướng Nhu, nhanh như vậy phải đi gặp bố mẹ với ông nội
hắn, thật sự cô cảm thấy sợ, ai bảo trước kia cô vỗ ngực nói trước người nhà hắn là không đời nào làm con dấu nhà họ Hướng, bây giờ không phải
miệng mình giết mình sao?
Thế là không đợi Hướng Nhu nói tốt xấu gì,
dù sao cô cũng đã hạ quyết tâm, mặc kệ Hướng Nhu cưỡng bức đe dọa như
thế nào, không đi là không đi.
Còn vài ngày nữa là đến giao thừa, văn phòng luật sư của họ chuẩn bị nghỉ, cho nên gần đây đều cố làm cho xong mấy việc vụn vặt.
Bạch Dĩ Mạt ở trong văn phòng Quý Phi Dương oán hận, lít rít như con sẻ,
cũng may Quý Phi Dương người ta có tu dưỡng lại điềm đạm, im lặng vừa
làm việc vừa nhìn người nào đó ngồi đối diện biểu diễn kỹ năng mưa phùn
nước bọt đã thất truyền.
“Anh nói gì đi chứ! Em nói hơn cả nửa ngày,
còn anh không ừ thì cũng à, không đổi sang chữ khác được sao?” Bạch Dĩ
Mạt còn đang say sưa nói, anh thì hay rồi, chỉ nói có một chữ, dù có
tích chữ như vàng cũng không có qua loa như thế.
Quý Phi Dương ngẩng
đầu nhìn Bạch Dĩ Mạt, cười nói: “Không phải cô đang thổ lộ hạnh phúc với đau thương của cô đó sao, sao anh lại có thể phá rối cô chứ.”
Bạch Dĩ Mạt trợn mắt với anh, người này sao cũng là cái vẻ trời có sập cũng đắp chăn ngủ thế này.
“Anh là bạn tốt của anh em, nói giùm vài lời tốt thôi!”
Quý Phi Dương làm vẻ mặt như muốn nói sai rồi: “Tính của anh cô thế nào cô
còn không biết sao, nếu cậu ta đã không thích thì mặc cho ai nói gì cũng không lọt. Không đúng! Không phải cô nói anh cô đã chịu rồi à? Vậy cô
còn lo lắng cái gì?”
“Mặc kệ, dù thế nào thì có anh vẫn hơn, anh hai
em vẫn như thế!” Quý Phi Dương là một người rất có bản lĩnh,hơn nữa cùng với Bạch Dĩ Hạo lại có bản lĩnh vô cùng khác thường, chỉ cần anh đồng ý thì khả năng còn sống là cao hơn.
Quý Phi Dương dù bận tối mắt nhưng vẫn thong thả nhìn Bạch Dĩ Mạt đánh giát: “Chậc chậc, sao anh cảm thấy
nha đầu cô mới yêu đã thay đổi rồi nhỉ, trước kia cô đâu có yếu nhát như thế, vậy mà từ khi thích cậu ta thì…”
Bạch Dĩ Mạt không chút do dự
gật đầu, thích, đương nhiên thích, từ lúc còn nhỏ cho đến bây giờ đều
thích như vậy rồi, trước kia thích, bây giờ thích, tương lai cũng thế.
Cuối cùng Quý Phi Dương bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói ra một câu kết
thúc chuyện: “Bất kể là như thế nào, hôn nhân không phải chỉ là chuyện
của riêng hai đứa, mà còn là chuyện của nhà hai đứa, cho nên nhất định
phải xử lý tốt, nếu không cuối cùng người chịu đau đớn là hai đứa.”
Anh cũng biết, hai người yêu chết đi sống lại, chim bước đậm tình, nếu về
gặp người nhà bị phản đối, cuối cùng cũng sẽ có một bên thỏa hiệp và vất bỏ.
Lúc anh còn trẻ chẳng phải cũng vì vậy mà bị cô người yêu đá
sao? Bất kể là có muốn hay không, thì vất bỏ là vất bỏ, không có giải
thích.
Cho nên, tình yêu như phải trải qua một sự thử thách nào
đó,đối với Bạch Dĩ Mạt anh chỉ có thể im lặng mà tặng cô bốn chữ – tự lo cho tốt.
++
Đến lúc tan tầm Bạch Dĩ Mạt vẫn không nhận được điện
thoại của Hướng Nhu, trong lòng cảm thấy may mắn vì Hướng Nhu thật sự
nghe lời cô, tối qua nhõng nhẽo có cứng rắn có, vừa đấm vừa xoa vẫn
không có hiệu quả.
Cô dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị ra khỏi văn phòng,
thuận tiện mua mấy món mà hắn thích, tối về nấu cho hắn, xem như là phần thưởng cho sự biết điều của hắn.
Vừa đi xuống dưới tầng nhà thì một
chiếc xe đỗ kịt lại trước mặt cô, là chiếc xe cao cấp màu đen, cửa kính
chậm rãi mở xuống, đập vào mắt là khuôn mặt vừa quen lại vừa lạ.
“Hàn Thượng Phong?” Đúng thế, chính là Hàn Thượng Phong trước kia say rượu
cố chấp đòi hôn cô, nhưng lại bị cô bẻ tay, cô chắc chắn cuộc gặp này
không phải tình cờ.
“Bạch Dĩ Mạt, có thời gian nói chuyện không?” Hàn Thượng Phong vẫn với giọng điệu dịu dàng như trước, khiêm tốn nhã nhặn
có phép tắc.
Những chuyện cô làm với hắn ta lúc đó, cô tự coi là mình đã có chút quá khích, hơn nữa hắn ta lại là niên đệ của Quý Phi Dương,
cũng nên để cho người ta có sĩ diện.
“Có chuyện gì?” Bạch Dĩ Mạt hỏi.
Hàn Thượng Phong chỉ mỉm cười, sau đó lái xe đi đến mở cửa ra, Hàn Thượng
Phong xòe tay ra, nói với Bạch Dĩ Mạt: “Lên xe rồi nói sau, được không?”
Bạch Dĩ Mạt nhìn hắn, rồi lại nhìn vào trong xe, nghĩ xem hắn ta muốn nói
gì? Sau đó khẽ gật đầu, cúi đầu xuống, chân nhấc lên, chui vào trong xe.