Trọn Đời Bên Em

Chương 25: Sợ hãi


Đọc truyện Trọn Đời Bên Em – Chương 25: Sợ hãi

Tần Dật nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Bạch Dĩ Mạt cũng cảm thấy lo lắng
theo, mặc dù nơi đây không thể so sánh được với đỉnh núi tuyết Everest
nhưng nguy hiểm lúc nào cũng rình kề, hơn nữa hôm nay tuyết lớn, quả
thật rất dễ xảy ra sự cố.

Lúc ấy mọi người đi được một nửa thấy tình
hình không được tốt lắm thì dứt khoát quay lại dưới chân núi, chỉ có
Bạch Dĩ Mạt và Hoàng Hạm vẫn chưa xuất hiện.

Hướng Nhu, Tần Dật cùng
với Vương Tường Vũ lúc sau chạy đến thay nhau gọi cho Bạch Dĩ Mạt và
Hướng Hạm, nhưng một người không ai nhấc máy, một người thì tắt nguồn.

Đợi nửa giờ vẫn không thấy có động tĩnh, Hướng Nhu đành bảo Tần Dật tìm đội cứu viện, nhưng chính hắn lại đích thân đi tìm, Vương Tường Vũ cũng nói muốn đi theo, cả đám người ngăn không cho bọn họ vào, nhưng cuối cùng
không cản được Hướng Nhu, chỉ biết trơ mắt nhìn hắn đi vào.

Chồng của Hoàng Hạm không biết từ lúc nào đã chạy đến đây, trên dưới trái phải
đánh giá một phen, xác định cô không có việc gì mới nói với mọi người
đón vợ đi trước.

Tần Dật nắm lấy cánh tay Bạch Dĩ Mạt, an ủi cô: “Nếu cậu đinh đi vào thì chúng mình cũng lo lắng không chỉ một mình cậu, bây giờ đội cứu viện đã vào núi rồi, yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”

Bạch Dĩ Mạt gạt tay Tần Dật ra, trong đôi mắt tối đen tràn đầy lo âu, lần
đầu tiên cô không bình tĩnh được hét lớn với Tần Dật: “Bây giờ người xảy ra sự cố không phải cậu, dĩ nhiên cậu không lo lắng, không phải chính
cậu đề nghị lên núi sao, cậu ấy sẽ xảy ra chuyện gì?”

Một màn lớn tiếng quở trách lung tung chấm dứt, cô không quay đầu dứt khoát đi vào núi.

Đây là lần đầu tiên Tần Dật thấy một người luôn bình tĩnh như Bạch Dĩ Mạt
lại nổi nóng, hoàn toàn mất lòng, anh hơi sững sờ, còn Vương Tường Vũ
vẫn tỉnh táo chạy đi giữ Bạch Dĩ Mạt lại, ngăn không cho cô đi lên.

“Dĩ Mạt, em bình tĩnh chút đi, bọn anh biết em rất lo lắng, nhưng em cũng
không thể trách Tần Dật được! Huống hồ hoàn cảnh như thế này đã đủ tệ
lắm rồi, bây giờ thêm em nữa, không phải là thêm phiền sao?”

Bạch Dĩ
Mạt bị đối phương nắm lấy bả vai, cô dời mắt, khuôn mặt lạnh lùng không
biểu cảm, miệng chỉ thản nhiên thốt ra hai chữ: “Buông ra.”

“Anh
không thể trơ mắt nhìn thấy em gặp nguy hiểm mà không cứu được.” Vương
Tường Vũ dịu dàng nói, đan xen trong dó là sự đau lòng và khổ sở.

Bạch Dĩ Mạt lại cảnh cáo: “Em nói lại lần nữa, buông ra.”

“Không được, á…”

Những người khác nhìn thấy Bạch Dĩ Mạt phản thủ quật Vương Tường Vũ ngã xuống đất, sau đó không thèm để ý đến Vương Tường Vũ đang ngã quay ra mặt
đất, tiếp tục đi lên phía trước.


“Bạch Dĩ Mạt, em đang làm gì đấy.” Phía sau vang lên một âm thanh quen thuộc, trong khẩu khí ngập tràn mệnh lệnh cùng sự lo âu.

Tiếp sau đó, Bạch Dĩ Mạt cảm thấy mình bị một sức mạnh kéo giật lại.

Cô giãy dụa, dưới chân dùng sức đấm đá, nhưng đều bị đối phương nhanh
chóng né tránh, hai tay bị đối phương nắm chặt, hoàn toàn không thể manh động.

“Giản Quân Phàm, anh buông ra, em xin anh, anh thả em ra đi,
em muốn đi tìm cậu ấy, em không thể để cậu ấy xảy ra chuyện gì được…”

Giản Quân Phàm điều chỉnh mặt Bạch Dĩ Mạt để nhìn thẳng vào cô, trong con
mắt lấp lánh kia vô cùng bình tĩnh: “Em bình tĩnh lại đi, cậu ta nhất
định không xảy ra chuyện gì đâu.”

Bạch Dĩ Mạt nhìn Giản Quân Phàm
trước mắt, không kìm được nước mắt lăn dài trên má: “Anh không hiểu đâu, anh cũng sẽ không biết, là em đã hại chết cậu ấy, bọn họ đều vì em mà
chết, anh có hiểu không…”

Bạch Dĩ Mạt luôn cảm thấy mình là một người xấu, cô nhớ rất rõ, cái ngày mẹ cô chết mới sáng sớm mẹ còn gọi điện
cho cô, nói cho cô biết buổi tối nhất định sẽ dắt cô đi nhà thờ, nhưng
cô đợi từ đó đến bây giờ vẫn không thấy. Tiếp theo là Lam Tiểu Hạ, sau
cuộc điện thoại khó hiểu kia thì cô nghe được tin cô ấy đã chết. Mà vừa
nãy, Hướng Nhu lại gọi điện cho cô bảo cô mau xuống núi đi, nhưng bây
giờ, sống chết của hắn ra sao chưa biết…

Giản Quân Phàm chưa bao giờ
gặp một Bạch Dĩ Mạt yếu ớt không chịu nổi một kích thích, thấy cô khóc
lớn trong lòng ngực thì anh khó chịu không sao kể xiết, anh chỉ biết
Bạch Dĩ Mạt là một người ngoài cứng trong mềm, nhìn bên ngoài dường như
cô không bao giờ cần người khác lo lắng, nhưng thật ra, cô chỉ ngụy
trang, chỉ khoe tài.

Đêm đó khi nhận được điện thoại của Hướng Nhu
anh cũng hiểu sơ sơ, nhất định lúc ấy Hướng Nhu với Bạch Dĩ Mạt đã xảy
ra chuyện gì đó, anh liên tục gọi điện cho Bạch Dĩ Mạt nhưng điện thoại
đều trong tình trạng tắt máy, cả đêm anh không sao ngủ nổi, lợi dụng
thân phận của mình kiểm tra xem Bạch Dĩ Mạt đến ở đâu, sau đó ngựa không dừng vó chạy tới, để rồi trông thấy cảnh không sao tưởng tượng nổi.

Bạch Dĩ Mạt quật ngã người bạn trai lúc đại học của cô là Vương Tường Vũ xuống đất…

Giờ phút ấy dường như ngừng lại, Tần Dật đứng một bên nhìn Bạch Dĩ Mạt, hôm nay xem như nhìn thấy một mặt khác của Bạch Dĩ Mạt, thì ra cô cũng sợ
hãi, cũng căng thẳng, cũng lo lắng, cũng… khóc.

Vương Tường Vũ đứng
lên, không hề cảm thấy đau đớn khi bị quật ngã xuống đất, bởi vì vết
thương ngoài da đâu so sánh được nỗi đau trong lòng.

Anh còn nhớ rõ
lần đầu tiên gặp Bạch Dĩ Mạt là khi chào đón tân học sinh, thân là chủ

tịch hội học sinh vừa khéo anh đón Bạch Dĩ Mạt, anh giúp cô lấy hành lý, giới thiệu cơ sở môi trường trong trường, mà cô thì luôn cười một cách
thản nhiên, trong ánh mắt kia trong veo trong suốt làm sao.

Cô không
nói nhiều lắm, nhưng mỗi câu nói ra đều có vẻ sâu sắc độc đáo, lần đầu
tiên anh nảy sinh hứng thú với một cô gái mới quen.

Vương Tường Vũ
đẹp trai hiền hậu chưa bao giờ thiếu con gái thích mình, thế nhưng anh
chỉ đưa mắt nhìn chăm chú trên người Bạch Dĩ Mạt nhỏ hơn mình hai khóa,
có điều dường như Bạch Dĩ Mạt không thấy anh.

Đối tượng yêu đương đầu tiên của Bạch Dĩ Mạt chính là đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ,anh chứng
kiến hai người bọn họ ghép đôi với nhau, nhưng không nhìn thấy trên mặt
Bạch Dĩ Mạt có chỗ nào là có vẻ yêu đương nên vô cùng vui sướng, quả
nhiên, bọn họ qua lại với nhau gần hai tháng rồi chia tay.

Sau đó,
một lần ngẫu nhiên có một cuộc bàn cãi pháp luật, hai người họ hợp tác
lại, tài ăn nói của Bạch Dĩ Mạt khiến anh vừa ngạc nhiên vừa khâm phục,
những lần bàn luận của họ thường diễn ra trong thư viện.

Bọn họ đều chung một mục đích là, phải dẫn dắt đội mình giành được chiến thắng.

Ở tiệc chúc mừng, anh lấy hết dũng khí thổ lộ với Bạch Dĩ Mạt, anh nhìn
rõ trong mắt Bạch Dĩ Mạt chợt lóe lên sự kinh ngạc không xác định được,
anh nghĩ nhất định Bạch Dĩ Mạt sẽ từ chối mình, nhưng không ngờ cô lại
thản nhiên trả lời anh ‘được thôi!’

Lúc ấy tất cả mọi người đều ồn
ào, lần đầu tiên anh cảm nhận được hạnh phúc đến bất ngờ như thế nào,
khiến người khác không kịp trở tay ra sao.

Trong lúc bọn họ qua lại,
bên ngoài thoạt nhìn Bạch Dĩ Mạt luôn vui vẻ, anh cũng cố hết sức đạt
hình mẫu bạn trai hoàn mỹ, trong mắt người ngoài bọn họ là một đôi vô
cùng xứng với nhau, nhưng chỉ có anh là biết, mặc dù Bạch Dĩ Mạt đối với anh rất tốt, nhưng lại thiếu gì đó, lúc đó chính anh cũng không gọi tên được.

Sau lại anh đưa ra lời chia tay, thật ra cũng chỉ muốn biết
Bạch Dĩ Mạt có muốn quay lại hay không, tình yêu của bọn họ quá nhạt,
nhạt đến mức anh không biết cô có thật có yêu anh hay không.

Lúc ấy, Bạch Dĩ Mạt chỉ thản nhiên nhìn anh, hỏi anh lý do, anh nói: “Thật ra em không yêu anh.”

Sau đó anh nhìn Bạch Dĩ Mạt nở nụ cười, cô nói nhỏ, nhưng anh lại ngeh rất rõ, cô nói rằng: “Có lẽ vậy!”

Nói xong, cô quay người bước đi, không thèm xoay đầu lại nhìn anh một cái, cuối cùng… cô… không hề… có chút lưu luyến nào…


Mà anh cũng không đi tìm cô, sau đó trực tiếp bay sang Pháp…

++

Đây là lần đầu tiên anh thấy Bạch Dĩ Mạt khóc, khóc đến xé gan xé phổi,
nhưng là vì một người đàn ông khác, là người đàn ông anh đã giao cô lại
tối hôm qua.

Tối qua sau khi Bạch Dĩ Mạt uống say, anh tính đưa cô
trở về phòng, mới vừa nâng cô dậy đã bị một người khác đẩy ra, giành lấy cô ôm chặt vào lòng.

Sau khi đứng vững anh mới chứng kiến người
trước mặt, người đàn ông này có một vẻ đẹp hiến gặp, ngay cả anh cũng
cảm thấy tự hổ thẹn, mà trong con ngươi sâu thẳm kia của anh ta toát lên một vẻ lạnh lùng, đáy mắt âm u làm cho người ta không dám đến gần.

Anh nhớ rất rõ, anh đã từng nhìn thấy người này trong tấm ảnh của Bạch Dĩ
Mạt, chỉ có điều trong tấm ảnh anh ta đứng kề bên Bạch Dĩ Mạt cười rất
du côn, chứ không hề có vẻ cấm ai đến gần như bây giờ.

Anh trơ mắt nhìn người đàn ông này ôm lấy Bạch Dĩ Mạt rời đi, lúc đó mới kịp phản ứng lại chạy lên ngăn.

Anh đứng trước mắt Hướng Nhu, chiều cao hai người tương đương nhau, anh hỏi: “Anh là ai? Mau bỏ cô ấy xuống.”

Khóe miệng Hướng Nhu chau lại, rõ ràng đang cười, nhưng cặp mắt đào hoa kia
lại sâu không thấy đáy, hắn chỉ nói đơn giản: “Bạch Dĩ Mạt để tôi chăm
sóc, mời anh tránh ra.”

Nói xong cũng không để ý người phía trước có
nhường đường hay không, va thẳng vào vai anh sau đó rời đi, còn dưới
chân anh cũng không cách nào nhúc nhích được, để mặc Bạch Dĩ Mạt bị hắn
mang đi.

Sau khi quay về phòng anh uống rất nhiều rượu, sau đó lăn ra say như chết, sau khi tỉnh lại mới biết được bọn họ đã lên núi, anh vốn định tới chào hỏi, sau đó quay về thành phố, đâu ai ngờ tới hiện trường mới biết xảy ra chuyện như vậy…

++

Giản Quân Phàm ôm chặt Bạch Dĩ Mạt, sợ không cẩn thận buông lỏng cô sẽ không bao giờ tìm lại được.

“Đừng khóc, Hướng Nhu sẽ không để mình xảy ra chuyện gì đâu, em yên tâm đi.”

Bạch Dĩ Mạt khóc đến nỗi khàn giọng, từng câu từng câu ồm ồm của cô như giày xéo trái tim Giản Quân Phàm: “Giản Quân Phàm, em biết là em không nên,
nhưng chính em cố tình khăng khăng không rời khỏi cậu ấy. Cậu ấy đã biết chuyện của năm năm trước rồi, cho nên, em không có cách nào đối mặt
đành phải trốn cậu ấy. Em cố ý tảng lờ sang chuyện khác, cố ý ra vẻ
không có gì, em chỉ sợ sau khi nói toạc ra vấn đề, cả hai sẽ không thể
quay về như trước được nữa, em không muốn trở thành người lạ với cậu ấy.

Hôm nay leo núi, em biết cậu ấy nhất định sẽ chọn con đường không dễ đi, vì thế em chọn đường núi đối lập với cậu ấy, cậu ấy gọi điện bảo bọn em
mau xuống núi, nhưng em lại đi chậm chạp từ từ, thật ra em chỉ sở một
mình phải đối mặt với cậu ấy. Nhưng vì sao, vì sao cậu ấy lái đi tìm
em?”

“Người kia… thì ra… là cậu ta? Bạch Dĩ Mạt, em quá ngốc rồi…”
Bàn tay dài nhỏ có vết chai của Giản Quân Phàm vuốt ve mái tóc Bạch Dĩ
Mạt, suy đoán của anh đã đúng, anh đã đoán được từ trước.

“Em biết,
em biết em ngốc nghếch, nhưng em chính là ngu ngốc như thế đấy, anh

buông em ra được không, anh cứ để cho em ngốc nghếch thế đi, để cho em
đi tìm cậu ấy đi.”

Bạch Dĩ Mạt nói xong bắt đầu vùng vẫy trước ngực
Giản Quân Phàm, nhưng Giản Quân Phàm chỉ ôm chặt cô, không cho cô chút
hi vọng chạy trốn.

“Hai người đang diễn kịch Quỳnh Dao đấy à? Hay là chuyện tình ướt át của Hoàn Châu Cách Cách?”

Cách đó không xa vang lên một âm thanh không to không nhỏ, ngữ khí như trêu
đùa nhưng lại giống như khinh thường, tất cả mọi người đều nhìn về phía
phát ra âm thanh, Hướng Nhu bình an đứng ở đằng kia, trên tóc trên vai
còn xen lẫn mấy bông tuyết chưa tan.

Giản Quân Phàm buông tay, Bạch
Dĩ Mạt xoay người lại, trông thấy Hướng Nhu chậm rãi đi đến phía cô,
trên mặt nở nụ cười tươi rói, cặp mắt hoa đào thâm thúy mà có thần.

Bạch Dĩ Mạt lau khô nước mắt đi thẳng về phía trước, tim đập thình thịch
không theo quy luật nào, giống như muốn thoát ra khỏi lồng ngực vậy.

Cuối cùng cô cũng dừng bước, hắn chậm rãi đi đến trước mặt cô, cô mặt không
chúi thay đổi, thế nhưng thần tình của hắn lại rất dịu dàng.

“Hướng
Nhu, cậu bị điên phải không! Đang yên đang lành cậu chạy vào đó làm gì!
Nếu cậu chết thì sẽ không còn ai cãi nhau với tôi nữa đấy.”

“Bạch Dĩ
Mạt, cậu khóc sao! Cậu cũng có lúc khóc ư!” Hướng Nhu nhìn thấy tròng
mắt hơi hồng của Bạch Dĩ Mạt, còn có giọt nước mắt chưa khô.

“Ai nói tôi khóc, đó là do mắt tôi khó chịu.” Bạch Dĩ Mạt lau mắt.

Hướng Nhu bật cười, một tay kéo Bạch Dĩ Mạt ôm vào lòng, cằm nhẹ nhàng đặt
trên đỉnh đầu cô, âm thanh êm ái khác thường: “Tớ là sợ ngộ nhỡ có cậu
xảy ra chuyện, tớ biết tìm ai chịu trách nhiệm đây! Bạch Dĩ Mạt, cậu
đừng chạy nữa, được không?”

Bạch Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn Hướng Nhu, lần đầu tiên cảm thấy phản bác bất lực: “Tôi… chạy trốn khi nào chứ?”

Hướng Nhu giơ tay xoa nhẹ trên đỉnh đầu cô, thấp giọng cười nói: “Cậu còn
không trốn ư, năm năm trước chạy trốn một lần, sáng nay không phải lại
muốn trốn sao…”

Bạch Dĩ Mạt cắn chặt môi dưới, sau đó giống như hạ
quyết tâm, buông cánh môi bị cắn đau ra, nói với Hướng Nhu: “Tôi không
cần cậu chịu trách niệm, cậu cũng không cần phải vì trách nhiệm với tôi
mà hứa hẹn gì, tôi biết cậu mãi không quên được Tiểu Hạ.”

Nói xong cô vùng thoát khỏi vòng tay của Hướng Nhu, lại chạy trốn lần nữa.

Nhìn thấy cảnh này, cuối cùng Vương Tường Vũ cũng hiểu được nguyên nhân vì
sao Bạch Dĩ Mạt không yêu anh, đó là bởi vì từ trước đến nay cô đem một
người khóa chặt trong lòng, người khác làm sao có thể vào được nữa, thật ra từ sớm anh đã là kẻ thất bại…

Còn Giản Quân Phàm, chẳng biết từ lúc nào, đã im lặng rời khỏi đó…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.