Đọc truyện Trọn Đời Bên Em – Chương 11: Nơi chôn cất tuổi xuân
“Học trưởng, bạn gái của anh rất xinh đấy!” Một nam sinh trong đó nhìn
lướt qua hai người, ánh mắt chờ đợi của bọn họ như muốn hỏi gì đó.
Hướng Nhu cũng không vội giải thích, chỉ nhíu mày cười, sau đó lại liếc nhìn
Bạch Dĩ Mạt đang trợn tròn mặt, mở miệng nói: “Là… học… tỷ.”
Mọi
người giả vờ như vừa tỉnh lại a lên một tiếng, âm cuối còn kéo dài, ý tứ trong đó rất rõ ràng, chỉ cần hiểu ngầm không cần nói miệng.
“Bạch Dĩ Mạt.” Từ bên kia một thầy giáo đi đến kêu lên thành tiếng, sau đó đi tới chỗ bọn họ.
Bạch Dĩ Mạt nhìn người thầy này, sớm đã cảm thấy rất quen mắt, bây giờ càng nhìn càng rõ.
“Á, thầy… Lý?” Cô gọi một tiếng dò la.
“Khà khà, may cho nha đầu em còn nhớ rõ thầy.” Thầy Lý cười ha hả.
Nụ cười của Bạch Dĩ Mạt từ mơ màng thành vui vẻ: “Sao em có thể quên được chứ?”
“Ài, Từ lúc mấy đứa tốt nghiệp đế bây giờ cũng là bảy tám năm rồi! Đúng là
năm tháng không chịu buông tha con người ta, không gặp lại mấy trò nữa!
Cũng không biết mình đã thành một ông già rồi!” Đột nhiên thầy lý cảm
khái.
Bạch Dĩ Mạt nhìn thầy Lý, cũng tràn đầy cảm xúc, năm đó thầy Lý vừa tốt nghiệp đại học liền vào trường bọn họ dạy thể dục, khi đó Bạch
Dĩ Mạt rất kém trong khoản chạy cự li dài, còn thầy Lý đừng nhìn vẻ
ngoài là chàng trai mới hơn hai mươi tuổi mà để bị lừa, người này cực kỳ tàn nhẫn lại rất mạnh mẽ! Thôig không nhắc đến nữa, thật đúng là dọa
người ta mà, đừng tưởng rằng bạn là nữ sinh thì sẽ tha cho bạn cái mạng
còm này, xin lỗi nhé, không có cửa đâu.
Cho nên hồi đấy lần nào thấy
thầy Lý là Bạch Dĩ Mạt đều đi đường vòng, giống như chuột thấy mèo vậy,
có tránh cũng không kịp, nhưng mà trước sau gì cũng đến, kì thi học kỳ
trốn không xong.
Mỗi lần thi chạy cự li dài, lúc cô sắp không chống
đỡ nổi chuẩn bị ngã xuống, Hướng Nhu sẽ chạy cùng cô bên cạnh, còn cố ý
khích bác vài câu, cô thì không chịu nổi kích thích, liền liên tục đuổi
theo Hướng Nhu, ai biết được cuối cùng mình bất tri bất giác đã chạy
xong, còn đạt tiêu chuẩn nữa.
Cho nên, cô biết tuy phương pháp của
Hướng Nhu có đáng ghét chút, nhưng điểm xuất phát cũng chỉ là muốn tốt
cho cô, có điều cái giá phải trả là bị ăn đập túi bụi.
“Không phải thầy Lý đẹp trai mê người như vậy sao, làm sao có thể già được.” Bạch Dĩ Mạt khen ngợi một câu.
Hướng Nhu vỗ vỗ Bạch Dĩ Mạt, giọng khó nghe: “Đừng làm chậm trễ thầy Lý người ta, thầy Lý, chúng em còn có việc, xin đi trước.” Nói xong dắt Bạch Dĩ
Mạt đến phòng thay quần áo, thầy Lý nhìn bóng lưng của bọn họ, lắc đầu
cười cười.
Bạch Dĩ Mạt gạt tay Hướng Nhu ra, chỉ vào cửa phòng thay đồ tức giận nói: “Phòng thay đồ nam, cậu đưa tôi tới đây để làm gì!”
“Để làm gì? Cậu có biết một người con gái hỏi một thằng con trai để làm gì
có ý như thế nào không?” Hướng Nhu cách Bạch Dĩ Mạt rất gần, giọng nói
trầm thấp mê người, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, mức độ mờ ám
trong không khí xung quanh tăng lên level max.
Bạch Dĩ Mạt đẩy Hướng Nhu ra, trừng mắt nhìn hắn: “Thật là lưu manh không phân biệt tuổi tác, cứ thích đùa giỡn từ nhỏ đến lớn.”
Hướng Nhu bật cười, xoay người đi vào phòng thay đồ, có phải vừa nãy Thỏ Con
mới đỏ mặt không? Nhưng nghĩ lại,sao cô ấy lại vì mình mà đỏ mặt được
nhỉ? Nụ cười trêu chọc trên mặt thoắt cái chuyển thành cười lạnh tự giễu cợt mình.
Bạch Dĩ Mạt xoay người đi ra ngoài, đi tới cửa thì cảm
thấy một cơn gió lạnh ùa đến, vừa rồi không khí bên trong thật quái dị,
mình cũng vậy, đỏ mặt làm gì chứ, cũng không phải chưa bao giờ nhìn thấy hắn giở trò lưu manh với mình, sợ cái gì?
Hướng Nhu vừa thay quần áo xong, đi ra đúng lúc bắt gặp Bạch Dĩ Mạt đứng ở bên phải ăn kẹo sữa
đường, trên tay hình như còn nắm chặt mấy vỏ kẹo nhăn nhúm nhỉ?
Hướng Nhu cướp lấy vỏ bọc kẹo còn chưa nhăn trong tay Bạch Dĩ Mạt, sau đó vò
vò lại, không đầy một lát sau một viên tròn đã xuất hiện trước mắt Bạch
Dĩ Mạt.
Bạch Dĩ Mạt thản nhiên nhìn ngón tay dài nhỏ đang cầm đồ, rất khinh thường nói: “Làm ơn ra vẻ khôn ngoan tí đi.”
Sau đó không thèm để ý đến Hướng Nhu nữa, bước về phía sân thể dục bên kia, Hướng Nhu cất vỏ kẹo vào trong túi quần, đuổi nhanh theo phía sau.
Trước đây sân thể dục đảm nhận chức vụ là nơi dạy học, hai người đi trên bãi
tập, một người hai tay bỏ vào túi, một người hai tay vòng trước ngực,
một người vẻ mặt tươi cười, một người mắt mở trừng trừng, hai người như
vậy trên sân thu hút không ít cái quay đầu của nhiều người.
Đúng lúc
này, một cô gái từ phía trước đi đến, đôi mắt to sinh động như làn trong xanh, bộ dạng tươi trẻ, cười vô cùng thoải mái, bộ quần áo màu đỏ rất
là chói mắt, ăn mặc như thế này vừa nhìn là biết không phải là học trò.
“Bạch Dĩ Mạt.” Cô gái kia vừa trông thấy Bạch Dĩ Mạt liền lao đến: “Tao đã
bảo là tao chuyển đến đây cũng một tháng rồi mà! Nghĩ thế nào mà lại đến trường học tìm tao thế?”
“Có phải tao chưa nói cho mày biết đây là trường cũ của tao không!” Bạch Dĩ Mạt liếc nhìn cô gái kia.
“A! Thật không? Đúng là mày chưa nói với tao bao giờ cả! Thế mày đến đây
không phải để tìm tao hả!” Khóe miệng cô gái kia hơi cong lên, nhìn rất
đáng yêu.
Hướng Nhu đứng một bê nhìn hai chị em bọn họ làm vẻ lâu
ngày gặp lại, không khỏi có chút khó chịu, một người đẹp trai thế này
đứng ở đây, lại hoàn toàn bị coi thường.
Hắn chọc chọc vào người Bạch Dĩ Mạt, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào cô gái kia, nói: “Người này chính là?”
Bạch Dĩ Mạt lườm hắn một cái, tức giận giơ tay lên: “Người này là bạn tốt
Mộc Du Du của tôi, là cô giáo, đây là Hướng Nhu, một người nhàm chán.”
“Xin chào!” Hướng Nhu lịch thiệp giơ tay ra.
“Xin chào.” Mộc Du Du nhẹ nhàng cầm tay hắn, trong đám thanh mai trúc mã của Bạch Dĩ Mạt, quả nhiên có một anh chàng đẹp trai.
“Mộc đầu, U U, tên của cô thật có ý nghĩa.” Hướng Nhu độc từng chữ lên, tên này sửa lại thật đúng là có cá tính.
“Là Mộc Du Du, Mộc trong Như Mộc Xuân Phong, Du trong Du Nhiên Tự Đắc.” Bạch Dĩ Mạt đính chính.
Hướng Nhu à một tiếng, gật đầu, liếc nhìn con ngươi trong veo của Bạch Dĩ Mạt.
Mộc Du Du nhìn hai người, sau đó ánh mắt lại liếc qua liếc lại, dường như
nhìn thấy điều gì đó, tiếp đấy nói với Bạch Dĩ Mạt một câu đợi cô một
chút, rồi quay người đi đến chỗ khác.
Hướng Nhu liếc nhìn bóng lưng lửa đỏ, ngón tay chỉ về phía đấy: “Trông cũng không tệ!”
Bạch Dĩ Mạt đá Hướng Nhu một cái, cảnh cáo nói: “Không được để mắt đến cô ấy.”
Bóng dáng màu đỏ kia đi đến trước mặt cậu học trò đẹp trai phong nhã, hình
như là người trong đội bóng rổ vừa rồi, đi theo bên cạnh cậu ta là một
đám cả trai lẫn gái, Mộc Du Du không nói hai lười bước lên cầm lấy cuốn
sách trong tay đánh vào người cậu học trò kia, cậu ta chỉ có thể chịu
đòn, còn bạn học của cậu ta cũng chỉ đứng một bên chứ không dám nói lời
nào.
Hướng Nhu thấy vậy rất tò mò, vừa lúc nãy còn rất thục nữ, sao
chớp mắt cái lại thành tục nữ rồi? Hắn tò mò hỏi Bạch Dĩ Mạt bên cạnh:
“Này, thầy cô giáo có thể đánh học trò sao?”
“Không thể.” Bạch Dĩ Mạt cười cười xem cuộc vui.
“Nhưng sao cô ấy lại đánh?” Hướng Nhu trỏ ngón tay về phía đấy.
“Cậu cầu xin tôi đi! Van xin tôi nói cho cậu biết.”
Đôi mắt đào hoa của Hướng Nhu vừa chuyển, một cánh tay khoát lên vai Bạch
Dĩ Mạt: “Tớ sẽ lập tức hỏi cô ấy, tớ rất thích nói chuyện với mĩ nữ.”
Bạch Dĩ Mạt cắn răng một cái, trợn mắt nhìn Hướng Nhu, rốt cuộc ý tứ khi hắn hỏi cô là như thế nào, cô rất rõ ràng.
“Đó là cháu của cô ấy, có lẽ lại trốn học!”
“À, thì ra là cháu!” Cái bản tính yêu nghiệt của ai đó được thực hiện thành công, nụ cười phải gọi là Như Mộc Xuân Phong.
Mắt thấy cậu học trò kia mặt mày xám tro đi theo sau Mộc Du Du bước về phía bọn họ, Bạch Dĩ Mạt mỉm cười tiến lên.
“Chào hỏi người ta nhanh.” Mộc Du Du trừng mắt với cậu cháu phía sau, trong
khẩu khí tràn đầy thần sắc của một vị giáo viên nghiêm túc và ngữ điệu
mệnh lệnh.
“Chị Bạch.” Cậu cảm thấy mất mặt, ngẩng đầu lên nhìn lướt
qua Bạch Dĩ Mạt, sau đó con ngươi di chuyển đến trên người Hướng Nhu
đang cười nhạt đứng bên cạnh Bạch Dĩ Mạt, giọng nói bỗng cao lên: “Học
trưởng?”
Trận bóng vừa rồi cậu và Hướng Nhu phối hợp rất ăn ý nhau, với cậu mà nói đã sớm sùng bái mất rồi.
“Tiểu Phong, lại bị cô cậu đánh nữa à!” Bạch Dĩ Mạt trêu đùa, nếu tính ra thì Mộc Du Du chẳng qua cũng chỉ hơn Tiểu Phong mấy tuổi,nhưng mà do vai vế họ hàng, nên cũng hết cách.
“Hầy… Gia môn bất hạnh…” Tiểu Phong thở
dài một hơi như người lão luyện, quay đầu liếc nhìn Hướng Nhu: “Học
trưởng, là em! Là người vừa nãy đánh tiên phong ấy.”
“A, ra là cậu! Lúc nãy chơi xong không nhận ra cậu.” Hướng Nhu nói.
Tiểu Phong liếc nhìn Mộc Du Du, ánh mắt u oán, không phải là do nhận được
tin cô giáo Mộc chạy tới bắt người, kết quả trận bóng vừa kết thúc là bỏ chạy sao, ai biết xui xẻo thế nào lại bị tóm ở đây.
Tiếng chuông vào học vang lên, Tiểu Phong bật người như chiếm được lệnh đặc xá: “Em đi
học đã, hẹn gặp lại.” Sau đó nhanh như chớp liền chạy thoát.
Mộc Du Du nhìn bóng lưng của Tiểu Phong, nói nhỏ: “Để xem lúc về tôi trừng trị cậu thế nào.”
Bạch Dĩ Mạt vỗ vào người cô, cười nói: “Tao bảo này, tốt xấu gì mày cũng là
giáo viên, trước nhiều người như thế liệu thích hợp sao?”
Mộc Du Du
đương nhiên biết điều Bạch Dĩ Mạt ám chỉ là gì, sau đó liền ngay lập tức đổi thành bộ dạng đáng yêu tươi cười nói: “Tên tiểu tử này thiếu đòn
roi quá rồi, một trong những nguyên nhân tớ chuyển về đây không phải là
do nó sao, không xem chừng nó, ngày hôm nay có thể cho mày đâm chọc lỗ
thủng sao.”
Hướng Nhu bật cười: “Chỉ sợ là tức nước vỡ bờ thôi.”
Mộc Du Du nhìn Hướng Nhu, người này quả nhiên không đứng đắn như những gì
Bạch Dĩ Mạt đã nói, rồi lại nhìn Bạch Dĩ Mạt: “Đúng rồi, mày bảo mày đến đây làm gì?”
Ánh mắt Bạch Dĩ Mạt vừa chuyển, ngón tay chỉ về phía đám người cách đó không xa, nói: “Ừm, đến thăm ân sư.”
“À, công việc của anh ấy khi nào đã vươn đến tận nhà trường rồi thế.” Khóe
miệng Hướng Nhu cong lên, đôi mắt đào hoa nhìn chăm chú vào người đàn
ông tuấn tú siêu phàm, mặc giày Tây trong cái đám phía trước kia.
Mộc Du Du cũng nhìn sang, nhìn không nhầm đấy là cấp trên của lãnh đạo nhà
trường, thêm vào câu nói của Hướng Nhu, khiến cô nắm chặt cuốn sách giáo khoa trong tay, nói với Bạch Dĩ Mạt: “Cái này, tao còn phải lên lớp,
chúng mày cứ làm việc của mình đi.”
Nói xong di chuyển theo hướng ngược lại để chạy trốn.
Bạch Dĩ Mạt bồn chồn, than thở nói: “Chạy làm gì chớ? Có phải chó đuổi mày đâu, ơ mà này, không phải giảng đường ở bên kia sao?”
Hướng Nhu nhìn thoáng qua đã phân biệt được hai mục tiêu, nụ cười rất sâu xa.
Đoàn người vừa nói vừa rời đi, thỉnh thoảng lại chỉ trỏ vào nhà lầu đất
trống bên kia. Hướng Nhu cười hì hì đi tới, Bạch Dĩ Mạt cũng theo sát
phía sau.
“Không ngờ lại có thể gặp được ông bạn ở chỗ này.” Tưởng
Quân trông thấy hai người, trên mặt vẫn duy trì nụ cười tươi rói, anh ta xoay người để thư ký với trợ lí đi trước, rồi sau đó lại nói với thầy
Tập: “Hiệu trưởng à, công việc của chúng ta hôm nay nói đến đây thôi!”
Thầy Tập đã sớm trông thấy hai người, nhưng mà do trước mắt có vật cản nên
đành chờ, không ngờ Tưởng Quân cũng quen bọn họ, quả thật khiến ông rất
bất ngờ, thế giới này đúng là nhỏ bé làm sao!
Ông với phó hiệu trưởng và chủ nhiệm căn dặn vài dâu, đám người vừa mới đó đã tản ra, chỉ còn lại thầy Tập và Tưởng Quân.
“Tưởng tổng, sao lại gặp ở đây!?” Hướng Nhu đùa giỡn hỏi.
“Tại sao không được chứ! Tới thăm trường cũ của cậu chút, thuận tiện đóng góp chút sức lực.” Tưởng Quân nở một nụ cười nhạt.
“Thầy Tập à, không phải Tưởng tổng của chúng ta bảo là phá trường đi xây lại chứ?”
Thầy Tập cười lắc đầu: “Tiểu tử cậu vẫn chẳng đứng đắn gì cả, Tưởng tổng
người ta cho xây lại phòng thí nghiệm trong trường, đúng rồi, mấy cậu
quen nhau sao?”
“Thầy Tập, thầy không biết đấy chứ, hồi nhỏ bọn họ có quan hệ thân thiết lắm.” Bạch Dĩ Mạt đột nhiên nhảy ra nói.
“Haha, Bạch Dĩ Mạt, nha đầu con cũng vẫn không thay đổi.”
“Chúc thầy mạnh khỏe, bọn em đã sắp xếp chỗ rồi, đặc biệt tới đón thầy, thầy
đã tan việc rồi chứ? Có phải nên đi rồi không?” Bạch Dĩ Mạt cũng không
muốn đứng đây nói mát nữa, cô đã sớm đói bụng từ lâu.
“À, Tưởng tổng cũng cùng đi đi!” Thầy Tập xuất phát từ lễ phép mời.
Tưởng Quân thản nhiên lắc đầu, từ chối: “Hôm nay xin được miễn vậy, mọi người thầy trò ôn lại chuyện cũ, có tôi ở đấy không hay lắm, còn rất nhiều
thời gian khác dùng bữa mà, đúng không, Hướng đại thiếu gia?”
“Đúng thế đúng thế, hôm nay cũng không tính đến phần của anh.” Hướng Nhu cố ý làm vẻ mặt ghét bỏ.
Thầy Tập thấy quan hệ của hai người không hề bình thường, cũng không nói
thêm gì nữa, mấy người còn lại nói vài câu, rồi sau đó mỗi người một
ngả.