Đọc truyện Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình – Chương 4: Lời mời
Triển Thiểu Huy cũng
không đưa tay ôm lấy cô mà xuất phát từ thói quen ngăn lại, thậm chí
đẩy cô ra phía trước, Cố Hạ đụng vào người đàn ông vừa mới chạy
vào rồi ngã sấp xuống thang máy, thuận tay kéo cái gì đó ở bên
cạnh, đó là quần của Triển Thiểu Huy. Người đàn ông vừa chạy vào
quờ quạng trước sau, thật vất vả mời đứng vững để cho mình không bị
ngã sấp xuống, cái hộp lớn trên tay bay tán loạn, chồng văn kiện dày
đặc cùng vài cuốn sách rơi xuống mặt đấy, nện vào người Cố Hạ.
Cố Hạ còn đang nắm
ống quần Triển Thiểu Huy, trợ lí đứng bên cạnh không thể bình tĩnh
được nữa, vội vàng giật tay của cô ra, quát hai người: “Các người
làm gì vậy?”
Lời nói mang theo ý uy
hiếp, thang máy vẫn đang chậm rãi chuyển động, Triển Thiểu Huy nhíu
mày trước tình huống hỗn loạn này, trợ lí vội vàng nhấn nút
thang máy tầng gần nhất,
thang máy dừng lại, cửa vừa mở ra một chút thì trợ lí đã dùng
giọng điệu chắc nịch nói: “Các người đi ra ngoài!”
Âm thanh không lớn nhưng
giọng điệu ngang ngược, Cố Hạ tức giận trong lòng, cô bị người khác
hại như vậy, bị đụng ngã không có ai đỡ lại còn nhấn nút thang máy
bắt cô ra ngoài. Trợ lí trực tiếp nhặt những thứ rơi trên mặt đất
ném ra ngoài thang máy, người đàn ông đụng vào cô rõ ràng đuối lí,
hơn nữa khí thế của đối phương quá mạnh mẽ, anh ta vừa xin lỗi vừa
nhặt những thứ trên mặt đất rồi ra ngoài.
Cố Hạ đứng lên, lấy
tay xoa xoa cánh tay ngã đau, trợ lí nhấn nút mở cửa thang máu, quét
nhìn cô vài lần, dùng giọng điệu lễ phép nói: “Vị tiểu thư này,
phiền cô đi ra ngoài.”
Cố Hạ có chút tức
giận, mới ra đời không sợ cọp, không cam lòng yếu thế liếc anh ta,
“Đây là thang máy công cộng.”
Câu nói kia có ý, anh
dựa vào đâu mà bắt tôi ra ngoài?
Trợ lí nháy mắt với
vệ sĩ bên kia, vệ sĩ đang định xách Cố Hạ ra ngoài, vừa muốn ra tay
thì chợt nghe thấy ông chủ của mình nói: “Thôi đi, nhanh xuống đi.”
Giọng nói của Triển
Thiểu Huy không tính là ôn hòa, xen lẫn một chút xa cách nhàn nhạt
cùng uy nghiêm, anh còn có việc, không cần phải làm khó một cô nhóc
vừa mới ra đời, huống chi trước kia hai người cũng từng gặp mặt. Anh
nghĩ thầm trong lòng, tòa nhà cao tầng này không có thang máy chuyên
dụng cho mình thật là vô cùng phiền toái.
Nghe vậy, trong lòng cô
cảm thấy thoải mái một chút, vừa rồi mặc dù là tình huống ngoài
ý muốn nhưng dù sao cũng đụng phải anh ta, cô nói: “Vừa rồi đụng vào
anh, thật ngại quá.”
Ánh mắt Triển Thiểu
Huy lướt qua cô, thản nhiên nói: “Không sao, cũng không thể trách cô.”
Cô Hạ đứng vững lại,
nhìn dáng vẻ của người đàn ông phản chiếu qua thang máy, không nhớ
rõ mình đã từng gặp anh ta, nhưng cũng không có cảm giác lạ lẫm,
trong lòng chỉ thầm nghĩ chắc là ngoại hình của những anh chàng đẹp
trai đều không khác nhau là mấy. Nhìn tư thế của anh ta thì hẳng là
ông chủ của công ty nào đó trong tòa nhà này, kẻ có tiền cũng có
cái giá của nó.
Thang máy đang ở trên
tầng cao, lầu 30 không ngừng tiến xuống dưới, một đường thẳng tắp đi
xuống, rất nhanh đã đến lầu một, Cố Hạ nhìn anh vuốt cằm một chút
sau đó ra khỏi thang máy, chạy về phía cửa chính, cứ cách xa những
nhân vật như vậy một chút thì tốt hơn.
Cô vội vã chạy về
trường học, hôm nay tâm tình rất sung sướng, cuối cùng cũng giải
quyết được chuyện việc làm, trong túi quần còn có một khoản tiền
trợ cấp nho nhỏ. Phòng kí túc xá bốn người giờ chỉ còn lại cô và
Từ Lộ Lộ, rất nhiều người đã chuyển ra ngoài, hoặc là vào đơn vị
thực tập ở. Từ Lộ Lộ nghe cô nói mang về tiền trợ cấp thì vội
vàng muốn cô mời cơm, sắp tốt nghiệp, ít nhiều gì cũng có chút lưu
luyến không rời, lại là hai người bạn học nên Cố Hạ làm chủ chi mời
mọi người tối này ra ngoài ăn cơm.
Trong quán cơm Từ Lộ
Lộ nói: “Cố Hạ, cậu đã tìm được việc rồi, hay là chúng ta cùng
thuê một phòng nhỏ, dù sao vài ngày nữa cũng phải chuyển ra khỏi
trường.”
Cố hạ vừa ăn cơm vừa
hỏi cô: “Nhưng mà cậu vẫn chưa tìm được việc, thuê phòng ở đâu thì
thích hợp?”
“Thì cứ ở chỗ nào
thuận tiện cho cậu đi làm, ở đó có rất nhiều công ty, chỉ riêng tòa
nhà thương mại kia đã nhiều công ty như vậy, mình nhất định có thể
tìm được một công việc.” Từ Lộ Lộ trả lời.
“Mình chỉ mất hai
ngày tìm việc.” Cố Hạ lại trêu ghẹo: “Hay là cậu cũng đặt mục tiêu
ở tòa nhà thương mại đi, tòa nhà này có rất nhiều trai đẹp, sáng
hôm nay mình đã gặp được vài người còn đẹp trai hơn cả ngôi sao điện
ảnh.”
“Có nhiều trai đẹp?”
Dương Tình ở phòng kí túc xá cách vách đang ăn thì dừng lại, ngẩng
đầu lên nói: “Có đẹp trai hơn Quý Phi Dương không?”
“Mỗi người mỗi vẻ.” Cố
Hạ công bằng đánh giá, Quý Phi Dương thoạt nhìn từng trải lại ôn
hòa, hôm nay gặp được một người đàn ông khí chất mạnh mẽ, xem ra
không dễ đến gần nhưng mà không có người ngoài ở đây, mấy cô gái tám
chuyện một chút cũng không ảnh hưởng gì, Cố Hạ vui vẻ miêu tả, “Hai
mươi mấy tuổi, rất đàn ông, xem ra là một ông chủ. Còn trẻ như vậy
mà đã làm ông chủ, nhất định là có gia thế tốt.”
“Nghe nói tòa nhà
thương mại tập trung rất nhiều tinh anh, ngày mai mình sẽ tìm xem các
công ty trong tòa nhà kia còn tuyển người không.”
Dương Tình hình như
đột nhiên nhớ tới gì đó, kinh ngạc nói: “Cố Hạ, hiện tại công ty
cậu kí hợp đồng ở tòa nhà thương mại sao? Vậy không phải sau này
cậu có thể thường xuyên nhìn thấy Quý Phi Dương sao?”
“Chỉ làm cùng một
tòa nhà mà thôi.” Cố Hạ thản nhiên nói nhưng trong lòng lại có chút
mừng rỡ.
“Nghe nói Quý Phi Dương
vẫn chưa có bạn gái, tất cả mọi người đều có cơ hội mà.”
Đều có cơ hội sao? Có
Hạ không gắp nữa, ánh mắt lướt qua áng mây hồng ngoài cửa sổ, Quý
Phi Dương chính là ánh trăng sáng trên bầu trời đêm kia, chỉ liếc mắt
đã hấp dẫn người khác, mà cô chính là một trong vô số những ánh sao
vây quanh, ánh sáng yếu ớt dường như không hề đáng kể, có rất nhiều
người như cô, thiếu một mình cô thì bầu trời đêm kia đều không có
chút khác biệt nào.
Từ Lộ Lộ ngồi bên
cạnh nói: “Cố Hạ, với trình độ của chúng ta, cậu có thể vào công
ty khoa học công nghệ Khải Hoành được thì làm sao mà không thể theo
đuổi Quý Phi Dương? Cậu phải có lòng tin.”
Có Hạ cúi đầu cười
cười, dùng đũa đảo đảo đậu mầm trong chén, khuôn mặt của Quý
Phi Dương thật sự có thể khiến cho người ta mơ màng, nếu anh cười với
bạn một cái, mang theo một sóng mắt dịu dàng cũng đủ dìm chết một
cô gái, nhưng mà hiện tại cũng phải lo nghĩ cho cuộc sống, hoàng tử
cùng công chúa lọ lem cũng chỉ là nhân vật trong truyện cổ tích.
Cô lại cười ha hả mời
mọi người dùng cơm, chủ đề của phụ nữ rất dễ chuyển, chủ đề tám
chuyện của mọi người được kéo ra khỏi hỏa tinh. Sau khi ăn uống no nê
trở về kí túc xá, Từ Lộ Lộ tiếp tục lên mạng gửi sơ yếu lí lịch
tìm việc làm, Cố Hạ bắt đầu tìm thông tin về phòng thuê.
Từ thứ hai Cố Hạ
chính thức bắt đầu đi làm, mấy ngày kế tiếp càng có nhiều người
chuyển ra khỏi trường học, cả tòa nhà kí túc xá càng thêm yên tĩnh,
vào cuối tuần cô cũng tìm được một căn nhà hai phòng, phòng khách cũng
kiêm luôn chức năng nhà ăn, không có đồ đạc gì, phòng ngủ nhỏ đến
nỗi ngoại trừ đặt một chiếc giường thì không còn chỗ bày biện đồ
gì khác. Thật ra thì nơi này cách chỗ làm của Cố Hạ cũng không
gần, cũng may giao thông thuận tiện, đối với một sinh viên vừa tốt
nghiệp mà nói thì căn phòng này cũng không tồi, mỗi lần trả một
quý tiền nhà. Cô và Từ Lộ Lộ bắt đầu chuyển đồ đạc của mình đến,
chủ nhật bận rộn cả ngày mới chuyển được tất cả đồ tới, Cố Hạ
mệt mỏi duỗi thẳng lưng nằm trên giường, nhớ tới ngày mai lại bắt
đầu cuộc sống chen chúc trên xe buýt, nói không chừng còn có thể gặp
Quý Phi Dương, lúc đi vào giấc mộng còn có một chút chờ mong.
Vừa bắt đầu đi làm đều
phải tham gia khóa huấn luyện, cái gì mà quy định, văn hóa của công
ty chứ, nói trắng ra chính là tẩy não, khiến cho các nhân viên cam tâm
tình nguyện knh dạng nhiệt huyết thanh xuân của mình, Cố Hạ cũng
biết lãnh đạo cao nhất của công ty chính là người đàn ông đã làm
khó mình trong cuộc phỏng vấn kia, tuổi còn trẻ đã giữ chức tổng
giám đốc của công ty, tất cả mọi người đều cung kính gọi anh ta là
tổng giám đốc Trâu. Thật ra thì mấy ngày huấn luyện rất nhàm chán,
mỗi ngày trôi qua cũng nhanh, nhưng một người mới vừa bước vào xã
hội tràn đầy hy vọng vào tương lai, nguyên một đám nhiệt huyết dâng
trào cùng đánh nhau trào máu, chuẩn bị phát sáng tỏa nhiệt cho công
ty khoa học công nghệ Khải Hoành.
Mỗi ngày đi thang máy
lên xuống, Cố Hạ cũng kìm không được nhìn đông nhìn tây, hy vọng một
lần nữa được “ngẫu nhiên gặp mặt” Quý Phi Dương, nhưng mà đã đi làm
được một tuần mà vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu. Hai người không
tính là thân quen, cho dù gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cũng phải
có lí do, bằng không thì bị cho là quấy nhiễu. Quý Phi Dương dường
như cũng đã quên mất chuyện lời mời dùng cơm kia của mình, ngay cả
điện thoại cũng không gọi một cuộc.
Sau khi khóa huấn
luyện người mới kết thúc, Cố Hạ được điều đến phòng thị trường
làm trợ lí, sắp xếp việc làm xong xuôi, cô nhắn tin cho Quý Phi Dương,
“Quý sư huynh, em đã nhận việc ở Khải Hoành, làm trợ lí ở phòng
thị trường, không biết tiền đồ thế nào đây.”
Sau khi giữa trưa khi
chuẩn bị nghỉ trưa cô nhắn tin cho Quý Phi Dương, lúc ăn cơm không ngừng
xem điện thoại, vẫn không có ai trả lời cô, ăn cơm cùng cô là đồng
nghiệp mới trêu ghẹo cô, “Cố Hạ, cô đang chờ điện thoại của bạn trai
sao?”
“Không phải, không
phải” Cố Hạ cuống quýt giải thích, nói qua loa: “Tôi đang đợi điện
thoại của bạn học, trước kia ở cùng kí túc xá…”
Cố Hạ tùy tiện nói
hai câu, lúc vừa cơm nước xong chuẩn bị lên lầu làm việc thì điện
thoại rốt cuộc cũng vang lên, cuộc điện thoại chờ đợi đã lâu của
Quý Phi Dương, cô nhận điện thoại, Quý Phi Dương nói: “Cố Hạ sao, thì
ra em đã bắt đầu đi làm, thời gian trước anh ra nước ngoài công tác,
dạo này bận quá…”
Thật ra thì Cố Hạ
biết mình đối với Quý Phi Dương mà nói chỉ là một người qua đường,
anh chủ động gọi điện cho một người qua đường, bất kể là thật sự
bận hay chính mình không nhớ rõ thì Cố Hạ đều cảm thấy vui mừng,
cười nói: “Quý sư huynh, anh là một tinh anh, tất nhiên là bận rộn
rồi.”
“Cái gì mà tinh anh
chứ! Cố Hạ em thật hay nói đùa.” Đầu dây bên kia vui vẻ nói, “Dạo
này công việc thế nào?”
“Vừa mới được phân
đến phòng thị trường, hai ngày nay cũng chỉ làm một vài việc vặt
thôi.”
“Chờ em thích ứng
được sẽ tốt hơn thôi, người mới nhất định sẽ gặp nhiều khó khăn, hơn
nữa còn gặp phải nhiều chuyện vặt vãnh, cần phải học tập nhiều
hơn…”
Quý Phi Dương tùy tiện
nói vài câu trong điện thoại, giọng nói hấp dẫn truyền tới, ấm áp rơi
vào tai Cố Hạ, Cố Hạ gật đầu đáp lời, cuối cùng anh nói: “Lần
trước nói mời em đi ăn cơm, dạo này không có nhiều thời gian, nếu
không thì đêm mai được không? Ở nhà hàng “Phỉ Kí”, thế nào?”
Các món ăn ở Phỉ Kí
đều rất đặc sắc, chủ yếu nhằm vào người có thu nhập trung bình,
Quý Phi Dương chọn nơi này rất phù hợp, cấp bậc của nhà hàng cũng
không thấp nhưng lại không mang sắc thái mập mờ như quán cà phê, Cố
Hạ chưa từng đi ăn cơm một mình với Quý Phi Dương, mừng như điên, “Vậy
thì em đây không khách sáo, đến lúc đó em sẽ gọi món đắt tiền, sa
hoa, Quý sư huynh, anh có cháy túi cũng đừng đau lòng nha.”
“Người như em thì có
thể ăn được bao nhiêu?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười, “Nếu
thật sự em có thể ăn đến nỗi làm cho anh đau lòng thì anh sẽ mời em
thêm một bữa nữa.”
Chuyện ăn cơm cứ quyết
định như vậy, cả buổi chiều môi của Cố Hạ cứ khẽ nhếch lên, làm
việc tay chân cũng lanh lẹ hơn, ngay tối hôm đó cũng không thể ngủ
được.