Đọc truyện Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình – Chương 29: Thăm bệnh
Bó bách hợp này được
đưa tới sau khi Cố Hạ rời đi được hai giờ, lúc ấy Triển Thiểu Huy
đang ngủ, Trịnh Giang Hà canh giữ trong phòng không hỏi ai đưa tới, để
bó hoa lại, bảo người ta cắm vào bình. Mặc dù là phòng bệnh nhưng
ở trong này cũng được thiết kế như phòng bình thường, căn phòng rộng
rãi sáng sủa có thêm vài bó hoa, có thêm một bó bách hợp, lúc
Triển Thiểu Huy tỉnh lại cũng không để ý.
Buổi tối Trâu Nhuận
Thành tới, đi lòng vòng trong phòng thì thấy bó hoa bách hợp kia,
ngược lại kêu lên, “Ai đưa tới bó hoa rẻ tiền này thế? Tục tĩu không
chịu nổi, nhìn là biết cửa hàng nhỏ ven đường, người tặng hoa cũng
thật là chỉ làm qua loa cho xong.”
Chẳng trách anh ta lại
ngạc nhiên, hoa trong phòng đều là loại quý giá, mỗi loại hoa đều
xinh đẹp động lòng người, không có một bó hoa nào, cũng không có một
cánh hoa nào mang một chút vẻ héo rũ, hoàn mĩ mà lộ ra ngay thời
khắc xinh đẹp nhất, hơn nữa mỗi ngày đều thay đổi, không đẹp mới lạ.
Mà một nhúm hoa bách hợp này lại là loại thường nhất trên đường,
có hai bông đã nở hết, sắp sửa héo tàn, thật không hợp với phong
cách của cả căn phòng. Trịnh Giang Hà nói: “Chiều nay có người đưa
tới, đại ca đang nghỉ ngơi nên tôi bảo người ta để lại, không có chú
ý đến.”
Triển Thiểu Huy tựa
vào đầu giường, mí mắt cũng không thèm nhấc lên, thuận miệng nói:
“Ném đi.”
Trâu Nhuận Thành thật
sự không thích mấy thừ hàng tầm thường này, bất mãn nói: “Loại đồ
này cũng dám đem tặng để mất mặt xấu hổ, nhìn cả bình hoa chỉ
muốn đạp.”
Anh ta nói xong thì
ném bình hoa sang một bên, gọi điện thoại kêu người đến xử lý, hình
như lại nghĩ nghĩ cái gì, hỏi: “Đại ca, có phải Cố Hạ mang tới
không? Cô ta không có tiền nên tặng loại hoa bình thường, nếu là người
khác tặng, thật đúng là không thể tha thứ.”
Nghe thấy tên Cố Hạ,
sóng mắt Triển Thiểu Huy khẽ lay động, ra vẻ lơ đãng hỏi: “Cô ta biết
tôi nhập viện sao?”
“Không phải hôm nay cô
ta tới tìm anh xin chữ ký sao?” Trâu Nhuận Thành kinh ngạc, lại đột nhiên
vỗ đầu nói, “Nghĩ ra rồi, đại ca có phải anh từng nói không muốn
gặp lại cô ta nữa không? Hôm nay em bảo cô ta đưa văn kiện tới, cô ta
lại né tránh, ra vẻ rât khó xử, về sau lại mang dáng vẻ đi chịu
chết ra khỏi cửa phòng làm việc của em.”
Đại ca đã không biết,
xem như Cố Hạ không có vào, Trâu Nhuận Thành dừng lại một chút, thở
dài: “Cô ta thật sự không dám xuất hiện trước mặt anh nữa rồi.”
Trâu Nhuận Thành không
cảm thấy có gì kì quái, bình thường đại ca chán ghét phụ nữ hay
dây dưa, ở bãi tắm dù sao cũng là anh ném cô lên giường, đại ca không
muốn gặp lại Cố Hạ cũng là chuyện bình thường.
Anh ta vừa nói vậy
thì Triển Thiểu Huy nhớ lúc ấy vệ sĩ của mình đã mang thứ gì vào,
không ngờ người mang văn kiện tới lại là Cố Hạ. Đã mười ngày nay anh
không gặp cô gái kia, nói đến Cố Hạ hử, Triển Thiểu Huy chỉ cảm
thấy phiền, gặp cô cũng phiền, không gặp cũng phiền, cảm thấy hàng
lông mi của cô gái kia dài hơn người cũng khiến người ta thấy chán
ghét, nhưng mà khuôn mặt kia thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu lại
khiến người ta nôn nóng.
Có hộ lý đi vào, thu
dọn bó hoa trên đầu tủ chuẩn bị ném đi, đóa hoa lay động trong tay cô
ta, Triển Thiểu Huy liếc mắt môt cái, giọng nhàn nhạt nói: “Cứ giữ
lại đi.”
Trâu Nhuận Thành quăng
đến một ánh mắt nghi hoặc, Triển Thiểu Huy giấu đầu hở đuôi giải
thích, “Hình như mùi hương cũng không tệ, dù sao cũng chỉ dùng để
trang trí.”
Sáng hôm sau, Cố Hạ
lại bị Trâu Nhuận Thành gọi lên, đưa cho cô hai phần văn kiện, “Cái
này cũng cần đại ca ký tên, giờ cô đi một chuyến đi, ký xong rồi trở
về.”
Cố Hạ không ngừng kêu
khổ, chỉ mong hôm nay cũng có thể thuận lợi làm tốt, chạy về phía
cửa ra vào của bệnh viện nói rõ tình huống với vệ sĩ, vệ sĩ không
chút biểu tình nói: “Triển thiếu đang nghỉ ngơi, bây giờ không tiện
quấy rầy.”
Cố Hạ đành phải đứng
sang một bên, vả lại ông chủ lớn cũng không dễ làm, đã nhập viên lại
còn phải xử lý công việc, lúc này đã đến lúc ăn cơm trưa, Cố Hạ
thấy có người bưng cơm vào phòng bệnh, sau khi bát đũa được dọn ra,
Cố Hạ tiến lên hỏi: “Triển thiếu đã có thể xử lý công việc chưa?”
Vệ sĩ đem văn kiện
vào, một lát sau hai tay trống trơn đi ra: “Cô chờ đi.”
Nói rất nhanh nhưng Cố
Hạ đợi gần một tiếng vẫn không có kết quả, cô vẫn chưa ăn cơm trưa,
trong bụng trống trơn, đói bụng đến nỗi không còn chút sức nào, cụp
đầu xuống dựa lưng vào tường, lòng nén giận với Triển Thiểu Huy.
Về sau Trịnh Giang Hà
nhìn thấy Cố Hạ nhợt nhạt chống đầu gối dựa vào vách tường, anh ta
hỏi một câu: “Sao cô lại ở đây?”
“Tổng giám đốc Trâu
bảo tôi mang văn kiện đến đây cho Triển thiếu ký tên.” Cố Hạ ngẩng
đầu nhìn anh ta, ra vẻ tôi van anh nói: “Phiền anh giúp tôi hỏi xem đã
ký xong chưa, tổng giám đốc Trâu đang chờ.”
“Đại ca đã nhập viện
rồi mà còn phải lo nhiều chuyện như vậy!” Trịnh Giang Hà thấp giọng
phàn nàn, lại nhìn sang Cố Hạ, nói: “Tôi hỏi giúp cô.”
Trịnh Giang Hà đang
muốn bước vào phòng thì lại nghe Cố Hạ gọi, giọng điệu mang theo vẻ
cầu xin: “Có thể đừng nói là tôi mang tới được không?”
Mặt Cố Hạ ra vẻ vô
tội lại có chút cuống quýt, mặt Trịnh Giang Hà nhịn không được co
rúm lại, “Cô sợ đại ca sao?”
“Tôi không muốn phiền
ngài ấy, Triển thiếu cũng không muốn nhìn thấy tôi.” Cố Hạ thấp
giọng nói, “Nhưng mà tổng giám đốc Trâu lại muốn tôi phải mang tới.”
Trịnh Giang Hà từ
chối cho ý kiến, trực tiếp đi vào phòng, Triển Thiểu Huy đang tựa
vào đầu giường đọc báo, một tay còn đang truyền dịch, ánh mắt Trịnh
Giang Hà đảo qua văn kiện trên bàn anh, nói: “Đại ca, đừng xem những
thứ này nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện công ty không phải còn có
chúng em sao?”
Triển Thiểu Huy đặt
tờ báo xuống, “Tôi không có trở ngại gì, ngủ lâu càng chóng mặt,
nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa sẽ xuất viện.”
“Không được, bác sĩ
nói đại ca phải nghỉ ngơi ít nhất nửa tháng, chúng em sẽ không đồng
ý cho anh xuất viện. Đại ca, có chuyện gì cứ giao cho em là được
rồi.” Trịnh Giang Hà khuyên can, anh ta đi tới cầm văn kiện lên tùy ý
lật ra, nhíu mày, “Tiểu Ngũ ngày càng kì cục, sao lại suốt ngày đem
những văn kiện này đến làm phiền anh? Cũng không phải một mình cậu
ta tự xử lí không được, để em nhất định phải nói lại với nó.”
“Tôi bảo cậu ta mang
tới.” Triển Thiểu Huy lơ đãng nói, như là đột nhiên nhớ tới gì đó,
“Ngoài cửa có người đang đợi không?”
“Cố Hạ đang ở ngoài,
cô ta chờ anh ký tên.” Trịnh Giang Hà ngừng lại một chút, “Nhưng mà,
cô ta hình như sợ anh.”
Sợ anh mới tốt, đỡ
phải bị cô gái kia suốt ngày chọc tức. Sắc mặt Triển Thiểu Huy thản
nhiên, điều chỉnh tư thế để mình thoải mái hơn, anh biết rõ Cố Hạ
đang đợi ở ngoài thì trong lòng ngược lại cảm thấy có chút không
được thoải mái, dựa vào cái gì mà chỉ một mình anh cảm thấy phiền,
tên đầu sỏ gây nên lại tiêu diêu tự tại ở bên ngoài?
Triển Thiểu Huy không
nói lời nào, Trịnh Giang Hà tất nhiên cũng không hỏi, ngược lại thúc
giục anh sớm nghỉ ngơi, “Đại ca, đã ăn cơm trưa xong, hay là nghỉ ngơi
một lát, những thứ này để em xử lý.”
“Không sao.” Triển
Thiểu Huy thản nhiên nói, “Hôm nay cậu đi gặp người bên cục đất đai,
bàn chuyện thế nào rồi?”
Hai người bắt đầu nói
chuyện công việc, cũng không để ý đến văn kiện trên bàn. Ngoài kia Cố
Hạ đã đứng đến cứng người, đói bụng đến nỗi ngực dán vào lưng,
không biết qua bao lâu, cửa bên trong được mở ra, Trịnh Giang Hà chuẩn
bị trở về công ty mới nhìn thấy Cố Hạ trong hành lang, bất ngờ nói:
“Sao cô vẫn còn ở chỗ này?”
Cố Hạ không còn chút
sức sống nào nữa, hai tay làm động tác bất đắc dĩ, “Vẫn chưa lấy
được văn kiện.”
Lúc này Trịnh Giang
Hà mới nhớ đến chuyện của Cố Hạ, “Văn kiện kia cũng không phải việc
gì lớn, cô vào trong hỏi ý đại ca thử xem hôm nay anh ấy có ký hay
không.”
Cố Hạ lùi về sau một
bước, “Không cần, không cần.”
Trịnh Giang Hà nhìn
thấy cô nhượng bộ lui binh thì nở nụ cười, anh ta nói: “Hoa bách hợp
ngày hôm qua cô đưa tới đại ca vẫn còn giữ, chưa nói đến việc có ý
kiến gì với cô, cô cứ ở đây né tránh mới làm cho người ta thêm
phiền.”
Nói xong anh ta trở
lại mở cửa phòng ra, còn ngoái vào trong gọi một tiếng: “Đại ca, em
để cho Cố Hạ vào đây.”
Cửa mở rộng ra, Trịnh
Giang Hà ý bảo Cố Hạ vào, Cố Hạ bất đắc dĩ, quyết tâm đi vào
trong, tuy là phòng bệnh nhưng lại trang trí vô cùng trang nhã xa hoa,
nhìn thoáng qua còn tưởng là khách sạn, một cô y tá trẻ xinh đẹp
đứng trông coi bên ngoài, Triển Thiểu Huy ở trong phòng ngủ, Cố Hạ đi
đến cửa ra ngoài của phòng ngủ, mang theo nụ cười nịnh nọt, “Triển
thiếu, ngài thế nào rồi?”
Mắt Triển Thiểu Huy
quét qua cô, ra vẻ mặc kệ cô, nụ cười nịnh nọt của Cố Hạ cứng
ngắc, đứng ở trước cửa ra vào không biết phải làm sao, thật lâu sau
Triển Thiểu Huy mới thản nhiên nói: “Đưa văn kiện cho tôi.”
Cố Hạ vội vàng đi
đến bên giường bệnh của anh, cầm văn kiện trên bàn đưa cho anh, sắc
mặt Triển Thiểu Huy tái nhợt, hai đầu chân mày cũng kém phần anh khí
hơn xưa, bình nước truyền dịch theo ông truyền nhỏ từng giọt xuống,
Cố Hạ nhìn thấy thì trong lòng mềm nhũn, dùng giọng nói mềm mại
nói: “Triển thiếu, bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, ngài ngủ một lát
đi, đợi lát nữa xử lý những chuyện này thì hơn.”
Triển Thiểu Huy dùng
cánh tay bên phải không truyền nước biển nhận lấy văn kiện,
“Không có gì đáng ngại.”
Anh ngồi trên giường,
một tay lật văn kiện rõ ràng không được tiện, Cố Hạ vội vàng chạy
tời giúp anh mở ra, nói: “Triển thiếu, ngài muốn xem trang nào thì
cứ bảo tôi lật cho, không thì đem bàn đến sẽ dễ xem hơn.”
Cố Hạ xích lại gần,
hai tay giúp anh lật văn kiện, sợi tóc trên trán rũ xuống, có vài
sợi nhẹ nhàng cọ vào vai Triển Thiểu Huy, khuôn mặt trắng nõn cách
Triển Thiểu Huy trong gang tấc, hơi thở thuộc về cô quanh quẩn bên
người, Triển Thiểu Huy mấp máy môi, nhìn hàng lông mi kiều diễm của
cô lay động, một cảm giác bực bội khó hiểu dâng lên, anh dứt khoát
ném cây bút trên tay đi.
Cố Hạ nghi hoặc nhìn
anh, sau đó Triển Thiểu Huy khẽ nói, “Mệt quá, hôm nay không muốn xem.”
“À.” Cố Hạ vội vàng
thu dọn những thứ trên giường lại, “Bây giờ ngài là người bệnh, phải
nghỉ ngơi thật tốt, dù sao cũng không phải việc gấp, sức khỏe vẫn
là quan trọng nhất.”
Triển Thiểu Huy “Ừ”
một tiếng, day day thái dương, ánh mắt dừng tại bình hoa bách hợp
trên tủ, chậm rãi nói: “Hoa là do cô mang tới?”
Cố Hạ nhìn sang theo
ánh mắt của anh, bình hoa sứ rất đẹp, bên trong cắm những bông hoa
bách hợp hồng nhạt đang nở rực rỡ nhất, xinh đẹp tuyệt trần lại u
nhã, cô nói: “Nghe nói ngài bị bệnh, hy vọng ngài sớm khỏe lại.”
Ánh mắt Triển Thiểu
Huy sâu kín đảo một vòng trên người cô, “Vậy hôm nay sao lại đi tay
không đến?”
Cố Hạ sững sờ, nghe
thấy giọng điệu có chút bất mãn của anh thì nhỏ giọng nói: “Ngài
bảo tôi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ngài nữa, cho nên…”
“Không phải cô đã đến
đây sao.” Triển Thiểu Huy phát ra một tiếng cười vô cùng nhẹ trong cổ
hông, lại nghiêm túc nói, “Ở đây mỗi ngày đều thay hoa, hôm nay cô không
tặng, đợi lát nữa hoa bị ném ra ngoài, tôi làm sao mà thấy được cô
hy vọng tôi sớm khỏe lại đây?”
Trong đầu Cố Hạ đã
hiểu ý anh, tự quyết định nói: “Vậy tôi lại đi mua thêm một bó nữa.”
Cô vừa nói xong thì
có tiếng “cô lỗ” truyền ra, đột ngột
vang lên trong không gian yên tĩnh của phòng bệnh, Cố Hạ lập tức xấu
hổ quay đầu sang một bên.
Bờ môi Triển Thiểu Huy
cong lên một nụ cười vui vẻ, “Vẫn chưa ăn cơm trưa?”
Cố Hạ nhẹ lắc đầu,
tuy đã đói thảm nhưng Triển Thiểu Huy là người bệnh, Cố Hạ cũng
không nhẫn tâm trách anh, nói: “Triển thiếu, nếu như được thì bây giờ
tôi sẽ xuống mua hoa, ngài thích loại hoa nào?”
“Tùy.” Triển Thiểu Huy
từ bi nói, “Cô xuống ăn cơm trưa đi rồi lại lên. Nhưng mà Tiểu Ngũ nói
cô mua hoa quá qua loa, rất nhanh tàn, kém hơn nhiều so với những loại
khác trong phòng này, hôm nay cô phải chọn kỹ một chút.”