Đọc truyện Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình – Chương 20: Tìm đường
Triển Thiểu Huy cũng
nghĩ sắc trời đã tối nên không tiếp tục đi về phía trước nữa, ngược
lại đi xuống núi, hôm nay trời tối nhanh hơn bình thường, trong rừng
lại u ám, đến khi lần thứ ba nhìn thấy một gốc cây cổ thụ, Cố Hạ
mới dừng lại hỏi, “Triển thiếu, không phải chúng ta lạc đường rồi
chứ?”
Mặc dù rất không muốn
thừa nhận nhưng Triển Thiểu Huy cũng không thể không nói thật sự đã
gặp chuyện không may, “Hình như là thế.”
Cố Hạ ngửa mặt không
nói gì, nhiệt độ trên núi thấp hơn một chút so với trong thôn, lúc
nãy lo chạy nên không nhận ra, mồ hôi khô rồi lại thấy lạnh, trong
rừng gió nổi lên làm cho cô run rẩy, đột nhiên cảm giác có nước tích
tích rơi xuống chóp mũi, ngay sau đó lại thêm giọt thứ hai, cô xúc
động muốn khóc – đi bái Phật cùng Triển Thiểu Huy tuyệt đối không
phải là lựa chọn sáng suốt, quả nhiên là bị trời phạt!
Bầu trời tí tách rơi
xuống một cơn mưa, Triển Thiểu Huy cũng thấy tình hình không ổn, lục
tìm trên người điện thoại gọi cho A Đông, sau đó mới phát hiện ra một
sự thật – vừa rồi lúc đuổi theo Cố Hạ điện thoại đã rớt mất.
Nhưng mà anh nhanh chóng che đậy đi động tác của mình, từ trong túi
áo lấy ra một bao thuốc lá, mở nắp hộp thuốc lá ra rồi lại cất
về, cố gắng không để cho Cố Hạ nhìn ra manh mối, nói: “Chúng ta đi
nhanh một chút đi.”
Không muốn đi cũng
không còn cách nào khác, Cố Hạ nhận lệnh đi bên cạnh anh, cũng còn
may trong rừng lá cây dày đặc, chặn lại phần lớn nước mưa, cây cối
hỗn tạp không có lối đi, chỉ có thể đi theo những con đường mòn nhỏ,
hai người đi một hồi, ngoại trừ cây thì vẫn là cây. Sắc trời tối
rất nhanh, chỉ trong chốc lát chỉ có thể nhìn ra được hình dáng của
thân cây mà thôi, ngay cả mặt đường cũng không thấy rõ lắm, Cố Hạ
dẫm chân lên một hố nhỏ, lảo đảo một cái rồi ngã trên mặt đất, đầu
gối đập vào một hòn đá nhỏ, đau đớn đến tận xương, Cố Hạ đau quá
kêu một tiếng, nước mắt nhịn không được tràn ra, quỳ rạp trên mặt
đất không còn sức mà đứng lên.
Triển Thiểu Huy nhanh
chóng kéo cô lên, “Cẩn thận một chút.”
Mặt đất toàn cỏ dại,
lá trải đầy, cũng không thiếu nhưng hòn đó vụn, cộng thêm trời đã
tối, con đường này xác thật là không dễ đi, Triển Thiểu Huy sợ cô té
bị thương lại thêm phiền toái nên kéo tay cô chậm rãi bước đi. Cố Hạ
bị hòn đá đâm vào chân rất đau, mở miệng hỏi: “Sao anh không gọi điện
cho A Đông?”
“Điện thoại mất rồi.”
Triển Thiểu Huy trả lời cực kì tự nhiên, giống như đây cũng không
phải chuyện gì lớn lao, “Cậu ấy không đợi được tôi sẽ tự nghĩ
cách.”
Điện thoại của Cố Hạ
còn để trên xe, quần jean trên người có hai túi, để điện thoại vào
thật sự không tiện, chỉ chuẩn bị một ít tiền mua nhang đèn, giờ thì
đang hối hận muốn chết, ngay cả phương hướng cũng không biết, làm sao
xuống núi đây?
Mưa càng rơi xuống càng
lớn, quần áo của hai người đều bị ướt, đã xuất phát từ cái lạnh,
giờ lại thêm nỗi sợ hãi, Cố Hạ nhịn không được lạnh run lên, Triển
Thiểu Huy cũng không nghĩ tới hai người sẽ rơi vào tình cảnh này,
lúc này Cố Hạ lại không ầm ĩ không oán trách làm cho anh có chút
áy náy, một tay đặt lên bờ vai cô, xem như đang an ủi cô.
Sắc trời hoàn toàn tối
đen, trong rừng không nhìn thấy đường, tình cảnh này căn bản không có
cách nào xuống núi, Triển Thiểu Huy ghé vào tai cô nói: “Chúng ta tìm
một chút trú mưa nghỉ chân một chút, chờ bọn họ tới tìm chúng ta.”
“Được” Cố Hạ lạnh
đến nỗi giọng cũng run run, ngón chân cô cũng đã đông cứng lại, cơn
mưa cuối thu này thấm vào người lạnh buốt, ngày mai nhất định sẽ bị
cảm.
Cây cối đều là một
hình dạng tối đen, ánh sáng trên mặt đất hơi lờ mờ một chút mới
nhìn ra đường, trên người Triển Thiểu Huy có một chiếc bật lửa,
chẳng qua là trời đang mưa nên có bật cũng không sáng, ôm cả người Cố
Hạ bước đi từng bước, anh có thể cảm nhận được Cố Hạ đang càng
ngày càng run lên cầm cập, thậm chí còn có âm thanh thở dốc nhè
nhẹ, anh càng ôm cô chặt hơn. Gian nan đi được một đoạn ngắn, Triển
Thiểu Huy nhìn thấy phía trước có một bóng dáng màu xám, giống như
là một căn phòng nhỏ, vội vàng ôm Cố Hạ đi về phía đó.
Trên quần dính không
ít bùn, dưới chân không biết có bao nhiêu đá, đi đến càng gần, càng
thấy rõ ràng thật sự là một
căn phòng nhỏ đơn sơ, hai người vội vàng đi đến dưới mái hiện, căn
phòng rất nhỏ, khoảng mưới thước vuông, trên cửa có một cái khóa,
Triển Thiểu Huy lấy bật lửa ra, nhưng ngọn lửa nhanh chóng bị lửa
dập tắt, anh nói với Cố Hạ: “Cô đứng ở đây trước đi.”
Anh chạy đến bên cạnh
sờ soạng một hòn đá, đập vào cái khóa, đập được vài cái thỉ khóa
vỡ ra, vội vàng kéo Cố Hạ vào nhà, đóng cửa lại.
Tóc Cố Hạ ẩm ướt
thành một đám, Triển Thiểu Huy cũng hắt hơi vài cái, lấy tay che lại
rồi bật lửa lên, nương theo ánh sáng nhàn nhạt chói lọi dò xét xung
quanh, phòng rất đơn sơ, vách được dùng gỗ cùng bụi bùn xây thành,
chỉ có một chiếc giường nhỏ chiếm phần lớn không gian, trên giường
ngoại trừ ván giường thì không có gì cả. Bên cạnh có một cái tủ
gỗ cũ nát cùng cái bàn nhỏ, trừ thứ đó ra thì không có vật nào
khác, trong này không có nhiều bụi, chắc hẳn là thường xuyên có
người tới, thoạt nhìn hẳn là nơi nghỉ chân của những người bảo vệ
khi rừng.
Cố Hạ run rẩy vươn tay
mở ngăn tủ ra, cô biết rõ lục lọi đồ của người khác là không đúng
nhưng mà đây là tình huống đặc biệt, một ông chủ lớn như Triển Thiểu
Huy nhất định vẫn còn giữ thể diện, cô lấy một cây nến từ trong ngăn
tủ ra, vội vàng đưa cho Triển Thiểu Huy: “Đốt đi.”
Ngọn nến sáng lên, Cố
Hạ thở dài, lắc lắc mái tóc ẩm ướt, lại cởi chiếc áo khoác ướt
sũng ra, cũng may áo chỉ bị ướt một nửa, cô giũ giũ nước áo khoác
ra, xoa xoa mặt, giọng nói run run: “Anh cởi quần áo ướt ra đi, bằng
không bị cảm sốt sẽ rất phiền toái, lau khô tóc nữa.”
Triển Thiểu Huy cởi
áo vest của anh ra ném sang bên cạnh, kéo ghế qua ngồi xuống, Cố Hạ
lại ngồi lên ván giường vừa lạnh vừa cứng, cơn mưa bên ngoài rơi
xuống lá cây phát ra âm thanh rào rào, nghe rơi càng lớn, vài chiếc la
bay vào theo khe hở của bức tường, ánh nến chập chờn, bụng Cố Hạ
cũng đã đói, người càng run hơn, chỉ cảm thấy lạnh, cô không thể hời
hợt như Triển Thiểu Huy, vội vàng đi đến ngăn tủ.
Triển Thiểu Huy nhìn
thấy Cố Hạ từ trong tủ lấy ra một tấm thảm trải lên giường, lại
rút những sợi bông ra, tìm kiếm một chiếc túi chữ nhật, anh ngồi bên
cạnh hỏi: “Cô định làm gì?”
“Ai mà biết được
người của anh khi nào thì tìm đến đây chứ?” Cố Hạ ngồi bên giường
vội vàng nhét sợi bông vào chiếc túi hình chữ nhật, tay đã cứng
ngắc: “Tôi lạnh, thật sự quá lạnh, tôi không muốn bị đông lạnh mà
phát sốt.”
Ngón tay của cô lạnh
đến mức trắng bệch, toàn thân lạnh buốt, trong núi nhiệt độ giữa
ngày và đêm chênh lệch rất lớn, buổi tối nhiệt độ xuống gần không
độ, chiếc áo mỏng manh trên người Cố Hạ làm sao có thể chống lạnh,
túi hình chữ nhật này hẳn là sạch sẽ, bằng không cô cũng sẽ không
lấy xuống, trên mặt còn có mùi bột giặt, chăn cũng rất mềm, Cố Hạ
ngồi bên giường, gần như sắp bị lạnh chết.
Ánh sáng của ngọn
nến rơi vãi trong căn phòng, cả căn phòng trong trẻo nhưng lạnh
lùng, Triển Thiểu Huy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng vẫn còn
duy trì hình tượng ngồi trên chiếc ghế gỗ đối diện, nhìn cô khoác
lên tấm chăn mềm như một con gà mái, chỉ cảm thấy Cố Hạ thật sự
rất buồn cười. Anh cố bày ra bộ mặt lạnh lùng, nói không lạnh là
giả, chẳng qua là chịu một chút thì cũng vượt qua được.
Cố Hạ bọc mình trong
tấm chăn mềm còn phát run, giày của cô bị ướt, ngón chân đông lạnh
giống như một khối băng, Triển Thiểu Huy nhìn thấy tình hình của cô
không tốt lắm, nói: “Cô có thể cởi giày ngồi lên giường, dù sao ở
trước mặt tôi cô cũng chả có hình tượng gì đáng nói, tôi cũng không
có hứng thú gì với cô.”
Cố Hạ tạm thời xem
nhẹ lời nói mang theo ý mỉa mai của anh, lập tức cởi giày cởi vớ,
ngồi trên giường dùng tấm chăn mềm, đi du lịch mà kết quả lại biến
thành thế này, thật là chán. Chăn mềm nhưng rất mỏng, cô cũng không
cảm thấy ấm lắm, nhưng mà so với lúc nãy thì tốt hơn, nhìn chiếc
áo sơ mi mỏng trên người Triển Thiểu Huy, hỏi dò: “Triển thiếu, anh
không lạnh sao?”
Triển Thiểu Huy ngồi trên
mặt ghế cứng, không trải lời cô, mà cúi đầu nhìn đồng hồ, đã gần
tám giờ, bên ngoài trời mưa lớn như vậy, lại rất tối, bọn ho cũng
không biết phải đi đâu, Lạc Vân Sơn không nhỏ, A Đông dù có tìm người
giúp thì trong nhất thời cũng không thể tìm được họ, cũng may còn
có căn phòng nhỏ này để trú mưa. Nhiệt độ đang không ngừng giảm
xuống, Triển Thiểu Huy tất nhiên cũng rất lạnh, dứt khoát đứng dậy
đi lòng vòng trong phòng, có ý muốn làm cho mình ấm lên.
Bụng Cố Hạ đã đói
mềm, ngồi dựa vào tường, nhìn anh vẫy vẫy tay, động động chân, lại
hỏi một câu: “Anh không đói sao?”
“Khá ổn” Triển Thiểu
Huy thản nhiên nói, “Hoạt động nhiều một chút sẽ không lạnh như vậy
nữa, chờ một lát chắc sẽ có người tới.”
Hiện tại hai người
cũng coi như là người cùng thuyền, Cố Hạ khẽ cắn môi, nói: “Chúng ta
có thể cùng dùng chung giường và chăn mền, túi chữ nhật cũng rất
sạch sẽ.”
Triển Thiểu Huy ném
đến ánh mắt khinh thường, “Tôi không thích dùng chăn mền người khác
đã dùng qua.”
Được rồi, anh đã như
vậy thì Cố Hạ cũng không thèm khuyên anh, mưa bên ngoài như cây đậu rơi
trên miếng sắt, âm thanh ngày càng lớn, Cố Hạ hỏi: “Triển thiếu, chỗ
A Đông đỗ xe cách bãi tắm của anh xa không? Nhân viên của anh sẽ tới
tìm chứng ta chứ?”
Nghĩ nghĩ lại cảm
thấy không đúng, nhân viên hẳn là đã tan ca, cô tự nhủ: “A Đông nhất
định sẽ báo cảnh sát, nhưng mà mưa lớn như vậy, tìm người rất khó,
cũng không biết bọn họ có thể tìm tới đây không, trời sáng chúng ta
sẽ tự xuống núi.”
Phòng quá nhỏ, chiếc
bàn nhỏ sát bên giường bị mưa dột xuống, tình cảnh này thật làm cho
người ta sợ hãi, chỗ A Đông đỗ xe cách bãi tắm một khoảng rất xa,
Triển Thiểu Huy nói với cô một câu ngắn gọn: “Sẽ có người đến tìm.”
Nửa ngọn nền đã cháy
hết, Cố Hạ tìm một cây mới, nghe tiếng mưa bên ngoài một chút, cô tỏ
vẻ hoài nghi đối với Triển Thiểu Huy, nhưng mà cô cũng rất bội phục
anh, cô vẫn đang đắp cái chăn mỏng kia mà còn thấy lạnh, mà Triển
Thiểu Huy còn có thể bình thản ung dung như vậy.
Sức nhẫn nại của
Triển Thiểu Huy cũng có hạn, đến hơn 10h, đêm lạnh như nước, Triển
Thiểu Huy vừa lạnh vừa đói nhìn Cố Hạ buồn ngủ ngồi trên giường,
trong lòng cảm thấy bất công, dựa vào cái gì mà anh ở đây chịu
lạnh, cô gái kia lại ngồi trên giường vùi vào trong chăn, anh sắc bén
nhìn lướt qua cô, nói: “Cô dịch qua một chút!”
Cố Hạ giật mình một
cái, lại hỏi một câu: “Triển thiếu, không phải anh có hứng thú cướp
sắc tôi đấy chứ?”
“Tôi chưa bao giờ làm
ăn thua lỗ như vậy.” Triển Thiểu Huy khẽ phun ra câu nói kia từ kẽ
răng, cởi giày ngồi lên giường, kéo nửa tấm chăn qua.