Trộm Tặc Làm Càn

Chương 6


Đọc truyện Trộm Tặc Làm Càn – Chương 6

Giống như làm tràng mộng xuân……

Mở mắt ra, thân thể đau đớn kì quá khiến Thương Nguyệt Phi Tử thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng, phát giác bên cạnh lại có nam nhân gắt gao ôm mình, nàng sợ tới mức quả thật muốn thét chói tai.

Hắn, hắn làm sao có thể ngủ ở bên cạnh nàng?!

Hơn nữa…… Hai người còn trần như nhộng!

Thương Nguyệt Phi Tử thiếu chút nữa liền ngất đi, nàng miễn cưỡng thu về lý trí, nhanh chóng hồi tưởng những chuyện phát sinh ngày hôm qua ──

Nàng bị Thủy Oa Nhi lừa đến trúc ốc, còn bị hạ cái gì giục tình hương, sau đó liền cùng Phượng Thiên Ngân……

Trời ơi!

Nhắm mắt lại, Thương Nguyệt Phi Tử vừa xấu hổ lại ảo não.

Nàng không chỉ ở trong lòng hắn phát ra cái loại rên rỉ mắc cỡ chết người này, không ngừng cầu xin hắn muốn nàng, thậm chí còn làm ra rất nhiều động tác đáng xấu hổ…..

Càng nghĩ, Thương Nguyệt Phi Tử càng chỉ muốn đâm đầu vô tường mà chết.

Không thể tin nàng đứng đắn nghiêm túc mười mấy năm, lại để thua trên tay tên vô lại này, không chỉ bị hắn hôn tới hôn tấp, ngay cả thân mình cũng bị hắn cướp đi.

Cái gì giục tình hương? Đi chết đi! Muốn lừa nàng sao? Sư huynh muội họ đem nàng trở thành ngu ngốc mà (quả thật là chị đã bị lừa).

Nàng cũng không tin âm mưu của Thủy Oa Nhi mà Phượng Thiên Ngân lại không biết, bọn họ nhất định là liên hợp lại tính kế nàng, mà nàng lại ngây ngốc mắc mưu……

Đáng giận! Đáng chết!

Trừng mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn xinh đẹp đang ngủ say, Thương Nguyệt Phi Tử tức giận đến nổi chỉ muốn bóp chết tên chết tiệt này.

Vô lại đến thế là cùng, lại dùng chiêu ti bỉ này hại nàng, hắn nghĩ chiếm được thân thể của nàng thì nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?

Nằm mơ đi!.

Nàng, Thương Nguyệt Phi Tử sẽ không như hắn mong muốn, cho dù trong sạch không có thì như thế nào? Bằng địa vị đại công chúa Thương Nguyệt quốc , còn có cả đống nam nhân đang chờ kết hôn với nàng.

Nàng vẫn có thể dựa theo của nàng kế hoạch, hảo hảo phụ tá Hoàng nhi, mới sẽ không bị tên chết tiệt này phá hư!

“Ngươi mơ tưởng thực hiện được……”

Trừng mắt Phượng Thiên Ngân, Thương Nguyệt Phi Tử tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, quả muốn hung hăng cắn hắn một ngụm, tốt nhất đem hắn cắn chết.( cắn một đêm rồi còn chưa đã =.=)

Ngón tay, chậm rãi hướng tới gần hắn.

Bóp chết hắn! Bóp chết tên chết tiệt vô lại này! Nàng nhất định phải bóp chết hắn!

Thương Nguyệt Phi Tử hơi nhếch môi, ngón tay đi vào cổ Phượng Thiên Ngân , chạm vào động mạch cổ đang đập của hắn, sau đó……

Không thể dùng lực. (Yukio: biết ngay mà==! phải ta á, tên Yuuji kia chết từ đời tám hoánh rồi =)))

Nhìn kia khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say kia, hô hấp của hắn nhẹ nhàng phất lên da thịt nàng, hai người trần trụi thân thể gắt gao tiếp giáp, ngay cả trên người nàng cũng có mùi của hắn.

Phát hiện này làm cho nàng run sợ, có loại cảm giác nói không nên lời.

Chờ nàng lấy lại tinh thần, phát giác tay mình sớm theo cổ hắn đi lên trên, nhẹ vỗ về khuôn mặt dễ nhìn đang say ngủ.

Đầu ngón tay xẹt qua cánh môi mỏng mị hoặc, nàng nhớ rõ tư vị khi bị hai phiến môi này hôn môi, mà ngày hôm qua…… Chúng nó đã chu du qua từng tấc da thịt nàng.

Rõ ràng trúng giục tình hương, nhưng đối với những việc phát sinh hôm qua, trí nhớ của nàng vô cùng rõ ràng, tưởng quên đi nhưng không được

Nghĩ đến này, nàng nhịn không được cắn môi.

Chán ghét……

Tên hạ lưu ti bỉ này, không có chút đứng đắng, phong lưu lại hoa tâm, nàng ghét nhất loại người như thế!

Cá tính nghiêm cẩn (nghiêm túc cẩn thận) lại cố chấp nên nàng luôn luôn yêu cầu hoàn mỹ, hỗ trợ tiểu muội quản lý toàn bộ hoàng cung, nàng cũng không cho phép có sai lầm gì, càng coi trọng kỷ luật.

Nàng rất ít tức giận, luôn có thể bình tĩnh xử lý hết thảy, cho dù là người chí thân cũng rất ít thấy dáng vẻ nàng tức giận .

Bọn họ đều nói, nàng bình tĩnh quá.

Nhưng là đối Phượng Thiên Ngân, nàng lại hoàn toàn không thể bảo trì bình tĩnh!

Hắn luôn có biện pháp chọc nàng tức giận, làm cho tâm bình tĩnh củ nàng như mặt hồ bị khuấy động gợn sóng, như thế nào cũng bình phủ được. Liền ngay cả khi hắn không đứng đắn nói thích nàng, rõ ràng không tin lời hắn, nhưng lòng của nàng lại vẫn là không thể không rung động.

Ngay cả hiện tại, rõ ràng thực giận hắn, giận đến mức muốn bóp chết hắn, lại vẫn là không hạ thủ được, ngược lại lưu luyến vỗ về khuôn mặt của hắn……

“Ai.”

Đều là hắn, làm cho nàng càng ngày càng không giống chính mình.

“Than thở cái gì?”

Đột nhiên, Phượng Thiên Ngân mở con mắt đầy tà khí liếc nàng.

Thương Nguyệt Phi Tử bất ngờ không kịp phòng bị, bàn tay nhỏ bé trắng nõn còn dừng lại ở trên mặt hắn, vừa vặn đang nắn nắn.

Nàng nhanh chóng thu hồi tay, xấu hổ đỏ mặt.


“Ngươi……” -Khi nào thì tỉnh? Không phải khi nàng vừa tỉnh, hắn liền tỉnh luôn chứ? Kia nàng vừa mới hành động không phải……

“Không phải muốn bóp chết ta sao? sao không động thủ?”

Phượng Thiên Ngân xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, khuôn mặt anh tuấn tựa tiếu phi tiếu (như cười mà không cười), mang theo một tia bĩ dạng.

Từ trước lúc nàng tỉnh dậy, hắn cũng đã tỉnh, chính là tò mò nàng sẽ có hành động gì mới cố ý giả bộ nhắm mắt.

“Ngươi giả bộ ngủ!”

Hơi nhếch môi, Thương Nguyệt Phi Tử trừng mắt hắn.

Sớm nên biết, không nên thả lỏng tâm tư khi ở bên tên vô lại này, nàng cứ như bị ngốc, bị hắn đùa bỡn ở cỗ chưởng trong lúc đó.

Loại cảm giác này thực chán ghét, nàng không thích bị người khác thấy bộ dạng này của mình!

“Không giả bộ ngủ, làm sao mà biết ngươi muốn làm gì?”

Khuôn mặt anh tuấn gần sát nàng, mắt phượng một cái chớp mắt cũng không thuấn nhìn chằm chằm đồng tử mắt của nàng.

“Tử nhi, kỳ thật ngươi thích ta, đúng không?”

“Mới không có! Ta mới không có thai hoan ngươi!”

Nàng mặt đỏ lên, nhanh chóng phản bác.

“Vậy ngươi vừa rồi sao lại không bóp chết ta?”

Hắn lại hỏi, bạc môi gợi đường cong lên tà nịnh.

“Bất quá bóp cổ thì quá chậm, như vậy đi……”

Hắn rút ra chủy thủy sắt bén dưới gối đầu, lại bắt lấy tay nàng nhét vào, đem chủy thủ kề lên cổ hắn.

“Ngươi làm cái gì?!”

Thương Nguyệt Phi Tử bị hành động của hắn dọa, tưởng buông chủy thủ, nhưng lại đánh không lại khí lực của hắn.

“Nha, cho ngươi cơ hội, ta chiếm thân mình ngươi, ngươi rất muốn giết ta đi?”

Phượng Thiên Ngân vẫn đang cười, cổ tay hơi chút dùng sức, cổ đao phong lợi hại cắt rát hiện ra vết máu.

Thương Nguyệt Phi Tử trừng mắt nhìn gáy hắn, thấy giọt máu theo vết thương rịn ra.

“Động thủ đi! Ta thừa nhận với ngươi, tuy rằng giục tình hương là oa nhi tính kế, nhưng cũng là được ta ngầm đồng ý.”

Hắn cười bổ sung, vẻ mặt tuyệt không cảm thấy áy náy.

Hắn vốn sẽ không là quân tử, cũng không muốn làm quân tử. (ta ghét quân tử nổi lữa lại không nấu cơm)

Đừng quên, hắn là tặc, lại là tiểu tặc.

Việc tiểu tặc làm , có cái gì có thể gọi là phong độ quân tử? Chỉ cần có thể đạt mục đích là tốt rồi.

“Phượng Thiên Ngân!”

Thương Nguyệt Phi Tử nũng nịu. Người này, thế nhưng hào phóng thừa nhận như vậy, cười đến không hề chột dạ!

“Ân? Tức giận đi? Cho nên hiện tại ta cho ngươi cơ hội trả thù nha!” Hắn cười, tay cầm cổ tay cổ tay càng thêm dùng sức, đao phong càng sâu vào vài phần.

Hắn cược. Cược nàng có thể động thủ hay không

Mạng của hắn liền giao cho nàng, chết ở nàng trong tay, hắn không oán không hối .

Nhưng là…… Chỉ cần nàng buông tha cho hắn , thì cả đởi đừng nghĩ đến đào thoát khỏi hắn

Thương Nguyệt Phi Tử trừng mắt nhìn Phượng Thiên Ngân, hắn không hề sợ hãi lại làm cho nàng tức giận, hình như là ăn định nàng.

Hắn nghĩ nàng không dám động thủ sao?

Hừ, hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.

Đây chính là hắn tự tìm, chỉ cần nàng hơi dùng lực, có thể giết hắn!

Đúng vậy, chỉ cần nàng hơi dùng lực………

Thương Nguyệt Phi Tử nghĩ như vậy, nắm chủy thủ thủ cũng không tự chủ phát run, run run của nàng lại làm hắn cười khẽ.

“Như thế nào, luyến tiếc ta sao?”

Trên mặt tươi cười vẫn đang không chút để ý, nhưng là nàng nhìn mắt phượng đầy tự tin, như đang nói ──

Hắn thắng. Mà nàng, là người thua

Không! Nàng mới không phải!

Nếu bị thua, có thể thừa nhận cái gì, nàng mới không cần!

Nắm chặt chủy thủ, Thương Nguyệt Phi Tử cắn răng thấp kêu:


“Phượng Thiên Ngân, ngươi đi chết đi!”

Tên chết tiệt vô lại dám khinh thường nàng, nàng liền như hắn mong muốn ── giết hắn!

Nhưng là……

Sương mù mắt, lại làm cho nàng xem không rõ hết thảy.

“Ô……”

Ai? Là ai đang khóc?

“Thực quật cường.”

Khẽ thở dài, Phượng Thiên Ngân buông ra tay nàng, chủy thủ khuông lang một tiếng rơi xuống đất.

“Hư, đừng khóc……”

Hắn một bên dỗ, một bên cúi đầu hôn lệ của nàng

“Tránh ra! Ta chán ghét ngươi! Tránh ra, tránh ra!”

Thương Nguyệt Phi Tử nức nở, phẫn nộ đánh hắn, bị hắn làm cho không đường thối lui.

Nàng thua.

Nàng luyến tiếc giết hắn, thấy hắn bị thương đổ máu, lòng của nàng lại đau.

Rõ ràng chán ghét hắn không đứng đắn, lại không tự chủ được tâm tình của mình, mặc kệ trốn tránh thế nào, né tránh cũng chưa dùng, nàng thua hoàn toàn triệt để

“Chán ghét…… Ô……”

Nàng chán ghét hắn, cực chán ghét hắn.

“Được, ta cho ngươi chán ghét, chỉ cần ta thích ngươi là tốt rồi, tùy ngươi chán ghét ta thế nào cũng đều không sao cả.”

Phượng Thiên Ngân nhẹ giọng dỗ, yêu cực kì bộ dáng dễ thương của nàng.

Hắn biết hắn thắng.

Tùy nàng như thế nào khẩu thị tâm phi (tâm nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo, không thống nhất) đều không sao cả, hắn biết lòng của nàng đã hướng về hắn.

“Đừng khóc a……”

Khâm (tấm lòng), hắn không phải chưa thấy qua nữ nhân khóc, nhưng là chỉ có nước mắt của nàng làm cho hắn chịu không nổi, lòng tràn đầy thương tiếc.

Sớm biết rằng sẽ chọc khóc nàng như vậy, hắn sẽ không đùa lớn như vậy. (( . ) đùa ????????)

“Ai cần ngươi lo, ngay cả khóc ngươi cũng muốn quản có phải hay không?”

Thương Nguyệt Phi Tử mân mím môi, mất hứng gào thét.

Chán ghét! Đều là hắn, làm cho người chưa bao giờ khóc lại khóc, còn là khóc trước mặt hắn…… Quá mất mặt.

Thấy nàng thẹn quá hóa giận, Phượng Thiên Ngân không khỏi nở nụ cười.

“Nàng lại khóc, ta sẽ hôn nàng đó!”

Lộ ra vẻ mặt đáng yêu như vậy, chẳng qua là dụ hoặc hắn thôi!

“Cái gì?!”

Nàng trừng lớn mắt, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra, môi của hắn đã hạ xuống.

“Ngô……” ( =)) NỤ HÔN BẤT NGỜ AAAAAAA tỳ tỳ khóc đi để muội hôn (^o^))

(Yukio: So sweet! )

Đăng đồ tử, chết cũng không chừa! Thương Nguyệt Phi Tử tức giận giãy dụa, ngón tay lơ đãng phất đến nơi miệng vết thương ờ cần cổ hắn, đụng tới chất lỏng ươn ướt.

Nàng sửng sốt, hiểu được đó là cái gì, trái tim cũng co rụt lại, không giãy dụa.

Phượng Thiên Ngân thừa cơ hội càng hôn sâu thêm, đầu lưỡi làm càn tham nhập trong miệng nàng, lướt qua hàm răng, tìm kiếm chiếc lưỡi thơm tho mê người kia hút, càn rỡ.

“Ân……” Nàng khinh ngâm ra tiếng, phấn lưỡi khéo léo không khỏi bắt đầu đáp lại hắn, bản tính nhiệt tình bị hắn câu dụ thể hiện ra, không thể kháng cự lại quyến rũ của hắn.

Bàn tay to lần vào tiêm nhũ mềm mại , bao lấy toàn bộ no đủ, hơi hơi dùng sức vuốt ve đứng lên, làm cho nàng cảm thấy một tia đau, trong đau đớn lại mang theo một cỗ tê dại.

Ngón tay thô lệ vuốt ve đỉnh nhũ phong, làm cho nụ hoa nở rộ, đứng thẳng, lại vươn hai ngón tay lạp xả xoay tròn.

“Không…… A……”

Rõ ràng không hề có giục tình hương, thân thể mềm mại mẫn cảm lại vẫn vì đụng chạm của hắn mà nóng lên, một cỗ ẩm ướt ý theo chân trái tim bí ra.


Trải qua “dạy dỗ” hôm qua, nàng biết đó là cái gì, phát hiện này làm cho nàng xấu hổ đến không biết như thế nào cho phải.

“Ẩm ướt, phải không?”

Phát hiện xấu hổ túng quẫn của nàng, Phượng Thiên Ngân cười khẽ, vật dị thường nóng thiết sớm cứng rắn nhẹ nhàng cọ xát nộn huyệt của nàng.

“Không cần…… Tránh ra……”

Nàng kháng cự, tưởng đẩy ra hắn.

“Thật muốn ta tránh ra?”

Hắn hỏi, cố ý dùng đỉnh thô trướng khinh đụng phải huyệt khẩu, kích thích mẫn cảm của nàng.

“A……”

Va chạm của hắn mang đến từng đợt cảm giác vừa chua xót lại kì quái thoải mái , làm cho nàng nhịn không được ngâm nga ra tiếng, tràn ra càng nhiều hoa dịch.

Tay hắn đi vào hoa hác tiền, đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc hoa môi, làm cho ngón tay dính hết hoa dịch trong suốt, lại đem ngón tay ướt át đó cho nàng xem.

“Ngươi xem, đều bị ngươi làm ẩm ướt.”

Ngón tay khẽ nhúc nhích, khe hờ lộ ra chất dịch nhớp nháp.

“Không……”

Thương Nguyệt Phi Tử nhắm mắt, xấu hổ đến không dám nhìn.

Phượng Thiên Ngân không cho nàng trốn tránh, đưa ngón tay kề sát môi nàng.

“Há miệng, nếm thử hương vị của ngươi.”

Không cần! Nàng hơi nhếch môi, sống chết kháng cự, này rất xấu hổ nha.

Ai ngờ hắn lại đột nhiên động trách mông, đem nam tính cực đại toàn bộ vùi vào trong hoa kính ẩm ướt nong nóng, tiến nhập chỗ sâu nhất.

“A!”

Xâm nhập không hề báo trước làm cho nàng há mồm khinh kêu, hắn cũng thừa dịp lúc này tham nhập hai ngón tay, đem cái miệng nhỏ của nàng khai ra.

“Ngô……”

Ở trên ngón tay hắn cảm nhận hương vị của chính mình, Thương Nguyệt Phi Tử cảm thấy thật xấu hổ, nhưng cũng không hiểu sao lại hưng phấn, cho nên dũng đạo cũng co rút lại càng nhanh, đè ép nam tính của hắn.

“Tiến nhanh như vậy…… Nàng thích không?”

Thanh âm trần thấp mang theo một tia mê người, ngón tay thon dài trong miệng nhỏ nhắn của nàng di động qua lại, đùa bỡn với lưỡi thơm tho ướt áp.

Thô trưởng nóng thiết cũng không an phận, cực thong thả di động trong hoa huy*t lý, loại tốc độ này không chỉ tra tấn nàng, cũng tra tấn chính hắn, mồ hôi theo giữa trán của hắn chảy xuống, nhanh trất (lấp…or chật) cùng ấm áp của nàng, làm cho hắn muốn liều lĩnh đoạt lấy ──

Nhưng là không được!

Hắn muốn nàng hoàn toàn thần phục, chủ động mở miệng cầu hắn.

Không phải vì giục tinh hương, mà tự nhiên như vậy đầu hàng hắn.

“Ân……”

Thương Nguyệt Phi Tử kìm lòng không đậu hút hết ngón tay hắn, đem hoa dịch chính toàn bộ liếm sạch sẽ, tuyết đồn cũng đi theo nâng lên, muốn hắn động nhanh hơn.

Hắn động rất chậm, làm cho nàng ngứa ngáy cảm thấy thật là khó chịu, thân thể bị hắn thuần dưỡng, sớm không thể thỏa mãn như thế.

“Không cần…… Chậm……” -Nàng nức nở yêu cầu.

“Muốn ta chậm nữa?”

Phượng Thiên Ngân cố ý xuyên tạc lời của nàng, động tác càng chậm, thậm chí lui ra đến ngoài hoa huy*t, cọ xát bên ngoài nộn thịt, chính là không chịu tiến vào.

“Không……”- Hắn cố ý, nhất định là thế!

Nhìn hắn tà nịnh tươi cười, Thương Nguyệt Phi Tử vừa tức vừa hận, lại không có cách đối với hắn.

Đối mặt hắn, nàng thua hoàn toàn.

“Ân? Như thế nào?”

Phượng Thiên Ngân nhíu mày, giọng điệu khiêu khích, chờ nàng mở miệng cầu xin tha thứ.

Đáng giận! Cắn nộn môi, Thương Nguyệt Phi Tử tức giận.

Đùi ngọc thon dài đột nhiên ôm lấy thắt lưng hắn, tuyết đồn hướng lên trên vừa nhấc, đem nóng thiết toàn bộ nuốt vào hoa huy*t.

“Ngô! Nàng……”

Không dự đoán được nàng phải làm như vậy, kia đột nhiên chật hẹp bao vây lấy, làm cho Phượng Thiên Ngân thở hốc vì kinh ngạc, thô trưởng nam tính nhân bị kích thích lại trướng hơn vài phần.

“Ngươi có nhanh chút không? Không cần nhiều lời, ta không làm!” -Nàng bất cứ giá nào.(???????)

“A……”

Thấy nàng hồng kiều nhan, rõ ràng thẹn thùng lại muốn giả bộ lớn mật, Phượng Thiên Ngân không khỏi sung sướng nở nụ cười.

“Tử nhi, nàng thật đáng yêu.”

Hắn cúi đầu hôn trụ cái miệng nhỏ nhắn, trách mông cũng đi theo di động, như nàng mong muốn tốc độ nhanh hơn, thật sâu va chạm hoa tâm của nàng, làm cho nàng thoải mái, cũng làm cho chính mình khuây khoả.

Hai người lời lẽ kịch liệt giao triền, nơi riêng tư cũng gắt gao tướng (giao thoa) thiếp, bất lưu một tia khe hở, theo nam tính trừu đưa rỉ ra hoa dịch đầm đìa, đem chổ ái ân biến thành ẩm ướt dinh dính, cũng đem đệm giường dính một mảnh ẩm ướt.

“Thích ta động vậy không? Ân?”

Phượng Thiên Ngân mãnh lực trừu đưa, đem bối thịt đỏ bừng của nàng uyển chuyển tiến lui, mang ra đầy đủ hoa dịch.


“Thích…… Ân a……”

Nàng phóng đãng rên rỉ, sớm đã hết thẹn, đắm chìm trong khoái cảm hắn ban.

Hai chân thon dài gắt gao quấn quít lấy thắt lưng hắn, đường hầm huyết nộn chặt chẽ hấp thụ nam tính của hắn, giống như muốn bóp chặt bài trừ tinh hoa của hắn, từng trận mấp máy mở ngậm cửa động.

Ngay lập tức, thân thể mẫn cảm mềm mại đã chuyển hết sang màu đỏ trạch, dũng đạo bắt đầu chặt chẽ co rút lại, xuất ra trận trận khoái ý, xuân thủy cũng róc rách chảy ra theo.

Co rút của nàng lại làm cho Phượng Thiên Ngân biết nàng đã nhanh đến cao trào, nam tính tăng cường biên độ tiến lên, va chạm nộn thịt bên trong, bị gắt gao bao vây trong khoái cảm làm cho hắn toàn thân buộc chặt.

“A… không……”

Nàng rốt cuộc chịu không nổi phát ra kêu, tường hoa bắt đầu kịch liệt co rút lại, hoa dịch chảy ra như mưa tháng năm.

“Tử nhi…… Chờ ta……”

Hắn cũng phát ra gầm nhẹ theo, lại ra sức tiến lên bảy nhanh ba chậm (chém nà), đến đến nhất kích cuối cùng, ngửa đầu rên rỉ, đem tất cả tinh hoa nóng ẩm đưa vào trong cơ thể.

£€¥$——-****——–

Nàng cùng Phượng Thiên Ngân rốt cuộc là quan hệ gì?

Mấy ngày nay, Thương Nguyệt Phi Tử vẫn nghĩ vấn đề này.

Từ ngày đó, hai người hàng đêm đồng giường cộng chẩm (đơn giản là ngủ chung giường), tên vô lại kia đuổi thế nào cũng đuổi không đi, còn…… ti bỉ dùng tình dục đến trêu chọc nàng.

Mà nàng, rõ ràng muốn chống cự, rốt cuộc lại không thể kiên trì, luôn ỡm ờ làm cho hắn thực hiện được……

Thật sự là đáng xấu hổ!

Mân mím môi, đối với yếu đuối của mình, Thương Nguyệt Phi Tử không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ ── mặc kệ nàng không muống thừa nhận như thế nào, sự thật xảy ra trước mắt, nàng chính là động tâm với hắn.

Thật sự là mắt bị mù mới có thể thích tên vô lại không đứng đắn đó!

(chị là yêu nên ko tính bị mù)

Nhưng nàng lại không thể tự kềm chế đem thâm tâm đặt trên người hắn.

Mà hắn đâu? Tuy rằng luôn miệng nói thích nàng, nhưng là…… Nàng thật sự khó tin tưởng.

Huống chi, nàng không có khả năng cả đời ở trong sơn cốc này, nàng có trách nhiệm của nàng, nàng phải trở về hoàng cung Thương Nguyệt.

Cho đến lúc này, hắn trời sinh tính không thích trói buộc, liệu nguyện ý cùng nàng trở về? Vẫn là…… Chờ hắn chán , sẽ không cần mà nàng nữa mà bỏ đi?

Thương Nguyệt Phi Tử khó nói ra ưu tư phức tạp trong lòng, nàng không phải là chưa nghĩ cùng Phượng Thiên Ngân nói chuyện, nhưng là đối mặt tên lưu manh luôn tươi cười…… Nàng thật sự rất khó cùng hắn trò chuyện, thật chỉ muốn tát cho hắn một cái!

“Tên vô lại, luôn đem lời của ta bay mất……”

Nàng thì thào tự nói, giận hắn luôn dùng thái độ “tứ lạng bạt thiên cân” đem lời của nàng nhẹ nhàng vứt đi, nếu không liền hôn nàng, không cho nàng nói ra.

Quả thực là đáng giận tới cực điểm, nhưng nàng lại không có cách trị hắn.

Ai, nàng thật sự là thế nào mới đúng, mới có thể thích hắn.

Lắc đầu, Thương Nguyệt Phi Tử nhịn không được thở dài, cước bộ theo suy nghĩ lung tung đi tới, đi thẳng vào chỗ sâu trong rừng trúc, bị một tiếng thét kinh hãi “ngạnh sinh sinh” gọi hồn trở về.

“Phi…. Phi Tử tỷ tỷ, sao ngươi tới được nơi này?!”

Thủy Oa Nhi kinh ngạc nhìn nàng, mâu quang chột dạ trộm nhìn phía sau liếc mắt một cái, chạy nhanh di động thân mình ngăn trở của nàng tầm mắt.

“Ta đi lung tung.”

Thương Nguyệt Phi Tử bây giờ mới phát hiện chính mình đi sâu vào rừng trúc, đằng trước là rừng hoa, khắp nơi đều là hoa đào.

“Là, phải không?”

Thủy Oa Nhi ha ha cười, thân thiết tiến lên khiên trụ nàng.

“Đi một chút đi, chúng ta trở về đi, ta đã đói bụng, quay lại ăn chút điểm tâm đi!”

“Oa nhi, ngươi kì lạ thật.”

Là ảo giác của nàng sao? Tổng cảm thấy oa nhi giống như đang khẩn trương.

“Nào có?”

Nháy mắt mấy cái, Thủy Oa Nhi trang vô tội.

Thương Nguyệt Phi Tử vi híp lại mâu, không tin lời của nàng, bởi vì vẻ mặt Thủy Oa Nhi này, liền cùng Hoàng nhi nhà nàng lúc chột dạ giống nhau như đúc.

“Phía trước có cái gì?”

Nàng một bên hỏi, một bên bước đi về phía trước.

“Không! Cái gì đều không có nha!”

Thủy Oa Nhi chạy nhanh ngăn trở nàng.

“Oa nhi!”

Mày liễu nhích lên cao, Thương Nguyệt Phi Tử càng cảm thấy khả nghi.

“Tránh ra!”

“Nga, hảo, được rồi!”

Thấy nàng tức giận, Thủy Oa Nhi không có biện pháp, chỉ phải tránh thân mình ra, nơm nớp lo sợ đi theo sau nàng.

Ô, sư huynh, ta cũng không phải là không giúp ngươi nha! Thủy Oa Nhi ở trong lòng khóc thét.

Đi vào rừng hoa đào, Thương Nguyệt Phi Tử đầu tiên nhìn thấy, chính là một đôi nam nữ thân thiết, hai người cười cười nói nói, xem ra cảm tình tốt lắm.

Mắt đẹp híp lại, Thương Nguyệt Phi Tử lạnh lùng cười, bởi vì nam nhân này nàng rất quen thuộc ── đúng là tên luôn miệng nói yêu nàng Phượng Thiên Ngân!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.