Đọc truyện Trộm Nhìn Ánh Sáng – Chương 58
Edit: Ry
Tạ Thời Dã thay đổi, đây là một loại biến hóa bí ẩn mà ngoài Phó Húc ra thì không ai phát hiện được.
Mà sự thay đổi của Tạ Thời Dã, cũng chỉ nhằm vào một mình Phó Húc, đây là phát hiện của Phó Húc sau khi quan sát.
Đại khái Dương Dương cũng có thể nhìn ra được, bởi vì có đôi khi Dương Dương cũng sẽ kỳ quái nhìn về phía anh, ánh mắt mơ hồ ánh lên vẻ hoài nghi, như thể đang suy tư có phải anh đã làm gì có lỗi với Tạ Thời Dã rồi không.
Trong đoàn làm phim có rất nhiều người có quan hệ tốt với Tạ Thời Dã, ví dụ như Văn Dao, hay Lưu Nghệ Niên.
Thái độ của Tạ Thời Dã đối với bọn họ vẫn giống như lúc trước, có đôi khi anh sẽ thấy Tạ Thời Dã nở nụ cười rạng rỡ với Văn Dao, nhưng nụ cười đó lại nhanh chóng vụt tắt.
Dường như y có tâm sự gì, nó thậm chí còn ảnh hưởng đến tâm trạng của y.
Dù là khi được tất cả mọi người vây quanh, gặp chuyện gì thú vị thì y cũng chỉ có thể cười một chút, và niềm vui sướng đó nhanh chóng bị nỗi niềm còn đau khổ hơn thay thế.
Trước khi phát hiện ra sự biến hóa của Tạ Thời Dã, Phó Húc cho là anh đã đủ thân thiết với y.
Bọn họ quen biết nhau từ rất sớm, cũng quen biết nhau lâu nhất, thường xuyên có cảnh quay chung với nhau.
Mặc dù bây giờ cảnh quay chung của cả hai đã dần giảm bớt, Văn Dao diễn vai thê tử còn thường xuyên chung tổ quay với Tạ Thời Dã hơn anh.
Trước khi biến đổi này phát sinh, Tạ Thời Dã rất nghe lời anh, cũng thường xuyên vô thức ỷ lại Phó Húc, lúc gọi anh, y sẽ để lộ sự thân mật vô cùng chân thật.
Khác với hiện tại, Tạ Thời Dã cũng không thay đổi quá nhiều, y vẫn gọi Phó Húc là anh, vẫn nghe lời như cũ, chỉ là sự thân mật và ỷ lại kia tựa như râu ốc sên, sau một trận đại hạn đã run rẩy thu về, không dám tùy tiện thò ra nữa.
Loại cảm giác này đạt đến đỉnh điểm khi anh thấy Tạ Thời Dã xách theo một túi thuốc, đứng ở cửa phòng chuẩn bị đi vào.
Phó Húc mới từ trong phòng ra, Chung Xương Minh gọi anh qua, đúng lúc gặp được Tạ Thời Dã vừa trở về.
Tạ Thời Dã đội mũ, mặc áo khoác màu xám, mặt không trang điểm, trông có vẻ tiều tụy, y đang cầm thẻ phòng, định mở cửa đi vào.
Dường như y cũng không ngờ rằng mình sẽ gặp phải Phó Húc lúc này, thế là động tác chậm chạp ngừng lại, lông mày thoáng khó xử nhíu lại, như thể đang suy nghĩ xem có nên chào hỏi anh không, hay là lờ đi rồi vào phòng.
Phó Húc thậm chí còn hi vọng Tạ Thời Dã sẽ lờ anh đi, như thế anh sẽ có thể quang minh chính đại hỏi y làm sao vậy, liệu có phải xảy ra hiểu lầm gì rồi không.
Nhưng Tạ Thời Dã lại không, y còn nở một nụ cười nhạt với Phó Húc, lễ phép mà đúng mực, cho dù là Phó Húc cũng không thể bắt bẻ được gì.
Tạ Thời Dã gật đầu với Phó Húc: “Anh, muộn vậy rồi anh còn định ra ngoài ạ?”
Đầu tiên ánh mắt Phó Húc rơi trên mặt y, sau đó đi xuống, cuối cùng dừng trên túi thuốc trong tay Tạ Thời Dã.
Anh không nói gì, cũng không nhúc nhích, ánh mắt cũng không xê dịch, dùng ngôn ngữ của cơ thể biểu đạt đầy đủ ý hỏi, sự im lặng khiến người ta có cảm giác vô cùng áp lực.
Tạ Thời Dã thở dài trong lòng, giơ túi thuốc lên quơ quơ trước người: “Em đi gặp bác sĩ Tề, lần trước bà ấy có dặn em qua một thời gian thì tới tái khám.”
Phó Húc trở tay đóng cửa phòng, tiếng đóng cửa không hề nhẹ, nhưng cũng không quá nặng, giống như vẻ mặt của Phó Húc hiện giờ vậy, khiến cho người ta không nhìn ra được cảm xúc của anh.
Anh đi về phía Tạ Thời Dã, Tạ Thời Dã cố nén ý muốn lùi lại, chỉ đứng tại chỗ, không lộ vẻ gì, giống như một diễn viên tiêu chuẩn.
Phó Húc vươn tay cầm lấy cái túi của Tạ Thời Dã, ngón tay vạch miệng túi ra, hơi dùng sức kéo về phía mình, anh đang nói với Tạ Thời Dã rằng mình muốn xem cái túi này.
Tạ Thời Dã lại không đưa cho Phó Húc ngay, y nói: “Chỉ là chút thuốc giúp ngủ ngon hơn thôi, không có gì hay ho cả.” Nói rồi y phát hiện Phó Húc vẫn đang nhìn mình, đành phải thầm động viên bản thân, cố gắng không lảng tránh mà đón nhận ánh mắt của anh.
Tần suất chớp mắt của Phó Húc cũng không nhanh, khi anh im lặng nhìn một người, đôi mắt ấy có thể lạnh lùng, cũng có thể nồng nàn tình cảm, nó có thể biến đổi khôn lường, đóng vai trò rất lớn trong diễn xuất, ánh mắt của anh biết nói.
Lúc này nó cũng đang lặng lẽ nói cho Tạ Thời Dã biết sự kiên trì của anh.
Tạ Thời Dã luôn không địch lại Phó Húc, không ai có thể địch nổi người mình thích.
Thế nên Tạ Thời Dã thả tay ra, đưa cái túi cho Phó Húc.
Y cũng không nói dối, trong này đều là thuốc hỗ trợ giấc ngủ, cũng đúng là bác sĩ Tề đã dặn y qua một thời gian phải tới tái khám.
Phó Húc cúi đầu, lấy từng hộp thuốc ra, xem thành phần dược vật, tác dụng và tác dụng phụ của chúng, rất tỉ mỉ cẩn thận.
Anh hỏi y, giọng điệu rất trầm: “Tại sao không gọi anh?”
Tạ Thời Dã nói: “Anh đã đi cùng em một lần rồi.”
Động tác cầm thuốc của Phó Húc khựng lại, sau đó anh trả hộp thuốc kia về trong túi, những chiếc hộp va chạm với nhau tạo thành tiếng vang trầm đục: “Anh có thể đi cùng cậu lần thứ hai.”
Anh buộc lại cái túi kia, trả cho Tạ Thời Dã: “Tại sao lần trước cậu không nói?”
Tạ Thời Dã mất một lúc lâu mới hiểu Phó Húc đang nói đến việc bác sĩ Tề dặn y tái khám.
Y nhìn xuống, tìm cớ: “Em tưởng là anh biết…
Chẳng phải anh cũng từng đi khám sao?”
Giọng điệu của Phó Húc không thay đổi: “Bà ấy không yêu cầu anh phải tái khám.”
Tạ Thời Dã cười khổ nói: “Vậy à, vậy chắc là do em không được bình thường lắm.”
Y dùng từ không bình thường cho bản thân mình, khiến Phó Húc lộ vẻ không đồng tình.
Chỉ là Tạ Thời Dã đang nhìn xuống nên không thấy.
Tạ Thời Dã dùng thẻ mở cửa phòng: “Anh, giờ em thật sự rất mệt nên đi ngủ trước đây, mai gặp anh.”
Y sắp đóng cửa rồi, lại bị một luồng sức mạnh ngăn cản.
Trái tim Tạ Thời Dã nhảy lên, y giương mắt nhìn thì thấy ngón tay Phó Húc đang giữ cửa, ánh mắt anh thẳng thắn mà nghiêm nghị nhìn y, dường như có thể nhìn xuyên vào tận đáy lòng, moi móc hết ra những thứ suy nghĩ thảm thương không thể gặp ánh sáng ấy của y.
Đó là ánh mắt khiến người khác không thể chống đỡ, cõi lòng Tạ Thời Dã chỉ thoáng tuôn ra cảm giác khó chịu muốn kháng cự, Phó Húc đã buông từng ngón tay ra, ánh mắt cũng thu hồi cùng ngón tay, rất từ từ chậm rãi.
Phó Húc nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Tạ Thời Dã nói vâng, lần này y đóng được cửa, rồi đứng nguyên tại chỗ một hồi.
Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân rời đi truyền từ ngoài cửa vào, Tạ Thời Dã mới thả lỏng toàn thân, ngồi xuống đất, ném túi thuốc ra xa.
Y thật sự quá kém cỏi, hành vi cũng thật tồi tệ.
Người không khống chế được tình cảm trước là y, nếu như đã quyết phải xa lánh thì đáng lẽ nên như hồi còn luyện võ, từ lúc bắt đầu đã lễ độ khách khí.
Mà không phải là phóng túng nhu cầu của mình, không khống chế nổi bản thân lại gần, kết quả bị đâm cho đầu rơi máu chảy, biết đau rồi mới bắt đầu tránh, mà cách trốn tránh cũng không đủ cao siêu, đã bị Phó Húc phát hiện rồi.
Phó Húc giận rồi, mà anh cũng nên tức giận.
Không ai vui nổi khi bị đối xử như thế hết.
Giờ mới phát hiện ra mình đau lòng khổ sở, giờ mới ý thức được bản thân bi thảm đến mức nào, thật sự là quá muộn.
Nếu như sớm một chút thấy rõ được tình cảnh của mình, y đã biết chớ nên cầu xin những tình cảm vô vọng ấy.
Tâm tư trĩu nặng tiếp tục chiếm cứ lấy đầu óc của y, nhưng y biết, những cảm xúc này chỉ là nhất thời mà thôi.
Đợi vượt qua được nỗi đớn đau này, điều chỉnh lại tâm trạng, y sẽ lại yêu Phó Húc, nếu như phần khát khao này có thể dừng lại, y hẳn đã làm được từ vài năm trước.
Sự thật chứng minh rằng y không làm được, mãi u mê không chịu tỉnh ngộ, không chịu từ bỏ ý định, chết cũng không hối cải.
Chỉ là hiện tại…
Y thật sự không có dũng khí đối mặt với sự chối từ của Phó Húc, đợi y từ từ, từ từ vượt qua được sự khổ sở này là tốt rồi.
Tạ Thời Dã lặng lẽ dùng hai tay ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào trong khuỷu tay.
Đêm hôm khuya khoắt Chung Xương Minh gọi Phó Húc tới, chỉ có một lí do là ăn khuya.
Bản thân ông chẳng có sở thích gì ngoài thứ nhất là điện ảnh, thứ hai là thưởng thức món ngon.
Chung Xương Minh rất vui vẻ, mặt mũi hồng hào mở cửa phòng, cao giọng nói: “Anh đến rồi!”
Nghênh đón ông là bộ mặt lạnh như đá của học trò, từ trên xuống dưới Phó Húc đều tản ra hơi thở của sự không vui.
Nụ cười của Chung Xương Minh lập tức cứng đờ trên mặt: “Anh làm cái trò gì vậy, sao mặt đen thui thế kia?”
Phó Húc nhìn một lượt quanh phòng của Chung Xương Minh, trông thấy Tưởng Thắng đang ở bên trong chơi game, anh hít sâu một hơi, điều chỉnh vẻ mặt: “Thầy, muộn thế này rồi tìm em có việc gì không?”
Chung Xương Minh: “Đi ăn khuya không? Tưởng Thắng phát hiện ra một quán lẩu ngon cực, giờ vẫn còn mở.”
Cũng không biết là từ nào trong câu của ông đã kích thích tới Phó Húc rồi, sắc mặt anh càng thêm tồi tệ.
Phó Húc cứng nhắc nói: “Em không muốn ăn.”
Chung Xương Minh còn định khuyên thêm vài câu, Phó Húc đã nói: “Em về trước đây thầy.”
“Ơ?” Chung Xương Minh cực kì khó hiểu, giơ tay định túm lại, nhưng không túm được, Phó Húc đi rất nhanh, chẳng bao lâu đã tới thang máy, từng bước dài đi vào trong.
Tưởng Thắng kéo tai nghe xuống, thò đầu ngó ra cửa: “Không phải là có người tới à?”
Chung Xương Minh đóng cửa lại: “Là Phó Húc, nhưng nó bảo không ăn, chẳng lẽ chỉ có hai chúng ta thôi à? Chán muốn chết.”
Tưởng Thắng lấy di động ra: “Vậy để tôi gọi thêm một người nữa.”
Chung Xương Minh: “Ai?”
Tưởng Thắng: “Một diễn viên nhỏ sắp vào đoàn ấy mà, trông cũng được lắm, diễn xuất cũng ổn, trước đó đã từng tới phỏng vấn đấy.”
Chung Xương Minh: “Tên là gì thế?”
Tưởng Thắng: “Tên cũng hay phết, là Tống Y.” Sau khi nói xong còn nháy mắt ra hiệu cho Chung Xương Minh: “Nghe nói cũng thích con trai.”
Chung Xương Minh không hiểu mô tê gì gãi cằm: “Thanh niên dạo này bị cái gì vậy, chui hết vào đoàn làm phim của tôi để làm gì! Tôi là cái bến đò cho mấy người à?”
Tưởng Thắng cười ha hả.
Ngày hôm sau, Tạ Thời Dã đi vào phòng hóa trang, bất ngờ phát hiện ra trong phòng có thêm một người.
Thật ra diễn viên chính trang điểm cùng nhau là chuyện bình thường, nhưng Văn Dao là con gái, không thể dùng chung phòng hóa trang với bọn họ.
Mà Lưu Nghệ Niên là đứa nhỏ rất lễ phép hiểu chuyện cũng biết chừng mực, thường ngày đều sẽ hóa trang ở một căn phòng khác chuyên dành cho vai phụ.
Trong đoàn làm phim sẽ luôn có một sự chênh lệch địa vị vô hình, đó là chuyện cứ tự nhiên mà thành, dù diễn viên có không yêu cầu thì nhân viên của đoàn cũng sẽ tự giác đối xử khác biệt.
Theo lí mà nói, Lưu Nghệ Niên cũng có thể trang điểm cùng với bọn họ, chỉ là Lưu Nghệ Niên không đến mà thôi.
Hôm nay bỗng xuất hiện một khuôn mặt mới, Tạ Thời Dã không quen lắm, bởi vì nơi này vẫn luôn chỉ có y và Phó Húc, lâu như vậy rồi, ít nhiều khiến y nảy sinh chút cảm giác khó chịu vì lãnh địa bị người khác xâm chiếm.
Mà gương mặt mới kia thấy y tới, lập tức đứng dậy chào hỏi, còn giải thích lí do tại sao mình lại trang điểm ở đây, bởi vì hắn vào đoàn sớm hơn dự kiến nên chưa sắp xếp được, bên phòng cho diễn viên phụ không đủ chỗ nên nhà sản xuất bảo hắn tới đây hóa trang tạm.
Bởi vì thái độ của người này thật sự quá mức lo sợ, mà người hóa trang cho y là trợ lý của thợ trang điểm, chứ không phải là thợ trang điểm A Tinh của Tạ Thời Dã, nên Tạ Thời Dã cũng không thể để lộ ra vẻ gì.
Mà Tạ Thời Dã cũng không phải là người thích gây khó dễ cho người khác, y bình thản cười với người kia: “Không sao, chỗ này cũng là nơi hóa trang cho diễn viên mà, thoải mái đi.”
Người kia câu nệ gật đầu, lại tự giới thiệu, hắn nói tên mình là Tống Y.
Tạ Thời Dã cũng giới thiệu bản thân, mặt Tống Y lập tức hiện lên nụ cười sống động: “Tôi đương nhiên là biết anh, tôi rất thích « Ngô Vương » mà anh đóng.”
Đột nhiên, Tạ Thời Dã nhận ra vì sao ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Tống Y, trong lòng y đã xuất hiện cảm giác bài xích.
Bởi vì mặt của người này…
Vậy mà lại khá giống Tư Nam.
Cửa phòng hóa trang bị đẩy ra, Tạ Thời Dã nghe tiếng quay đầu lại, người đi vào là Phó Húc.
Phó Húc nhìn thấy y trước, thoáng khựng lại, nhưng cũng không có vẻ gì lạ thường, dời ánh mắt đi, rơi xuống trên người Tống Y.
Suýt chút nữa Tạ Thời Dã đã chạy tới, y muốn chặn trước mặt Tống Y, không muốn để cho Phó Húc trông thấy người này.
Giống như một thằng hề trên sân khấu, hao tổn tâm sức, chỉ để làm trò cười cho thiên hạ.
.