Trộm Nhìn Ánh Sáng

Chương 47


Đọc truyện Trộm Nhìn Ánh Sáng – Chương 47


Edit: Ry

Dương Dương rất tự nhiên thành thạo, miệng lầm bầm phải cất hết đống đồ, đúng lúc này lại có cuộc gọi tới, cậu cầm di động ra chỗ khác nghe máy.


Cuối cùng Phó Húc cũng quay người lại, trên mặt đã không còn sự lúng túng, rất tỉnh táo bình thản.
Ánh mắt nhìn thẳng vào Tạ Thời Dã, nhưng rồi lại nhanh chóng rũ xuống, rơi trên chân y.


Tạ Thời Dã vẫn để chân trần, giày không biết đã bị y đá vào xó xỉnh nào rồi, đèn trên xe tương đối tối nên trong chốc lát y chưa thể tìm ra được.


Bởi vì bị nóng nên từ đầu ngón chân cho đến mắt cá đều ửng hồng.


Bị Phó Húc nhìn như vậy, ngón chân y mất tự nhiên cuộn lại, rồi lùi về sau mấy bước, ngồi trở lại trên ghế da.
Tạ Thời Dã co chân lại, giấu vào trong ống quần màu trắng.


Cúc của mã quái* rất khó cài, Tạ Thời Dã chỉ cài bừa lại mấy cái trên eo, phần ngực thì mặc kệ.
Một bên vạt áo rủ xuống, vắt vẻo trước ngực, để lộ xương quai xanh và cái cổ thon dài.


*Một loại trang phục của Trung thời dân quốc.
Bối cảnh của bộ phim này như kiểu chuyển giao giữa phong kiến và dân quốc, mà tui thì không có rành xưng hô nên vẫn để xưng hô kiểu xưa bên đó

Cửa xe mở rộng, Phó Húc vẫn đứng ngoài cửa xe không nhúc nhích, Tạ Thời Dã không nhịn được thò đầu ra: “Anh, không phải anh có việc tìm em sao, lên xe đi.”

Y dựa vào lưng ghế, không khí lạnh trong xe không ngừng thoát ra bên ngoài, nóng bức lại tràn vào, thế là y phải thúc giục thêm mấy tiếng.


Cuối cùng ngoài xe truyền đến tiếng bước chân, cát đá lạo xạo vang lên, một bàn tay đeo găng vịn lấy cửa xe, thân xe lại khẽ chấn động, Phó Húc bước lên.


Tạ Thời Dã đóng cửa xe lại, xe bảo mẫu rất rộng, nhưng với hai người đàn ông đều cao lớn mà nói, lại trở thành một tình huống rất chật chội.


Tạ Thời Dã nhìn chằm chằm vào găng tay của Phó Húc, cảm thấy nóng thay cho anh: “Sao anh vẫn còn đeo găng vậy, cởi ra đi.”

Vừa rồi Phó Húc quay cảnh dìm Lưu Nghệ Niên xuống nước, chỉ cởi găng tay bên phải, tay trái vẫn còn đeo.
Anh nhớ phải cởi áo khoác quân trang ra, nhưng lại quên mất găng tay.


Nếu không phải vừa rồi anh vịn tay vào cửa xe thì Tạ Thời Dã cũng không phát hiện ra.

Phó Húc được y nhắc nhở, cởi găng ra, nhét đại vào trong túi quần quân đội màu xanh, nhưng cái găng không được nhét hết, để lộ một đoạn nhỏ màu trắng ra ngoài.


Trong xe bảo mẫu có tủ lạnh nhỏ, gần chỗ Tạ Thời Dã, hơi vươn người ra là sẽ mở được.
Y muốn vươn người mở tủ, nhưng do đang ngồi khoanh chân, vạt áo bị đè dưới đùi, nó kéo lại y lại nên không vươn người được, còn lảo đảo ngã về ghế.
Tạ Thời Dã cảm thấy mình đúng là đang làm trò mèo, mặt đỏ bừng.


Phó Húc lại thấy rõ cảnh y muốn vươn người làm gì đó, bèn xoay người đi qua, giúp y mở cửa tủ lạnh, ngồi xổm ở đó hỏi: “Muốn lấy gì?”

Tạ Thời Dã: “Em định lấy chút đồ uống cho anh thôi, anh tự chọn đi.”

Phó Húc cầm chai nước chanh ra, lại hỏi y: “Cậu muốn uống gì?”

Tạ Thời Dã: “Coca.”

Lúc Phó Húc đưa đồ uống cho y, đầu ngón tay rất lạnh, lướt qua mu bàn tay của y mang lại chút ngưa ngứa.


Tạ Thời Dã mở lon coca, để che giấu mà uống một ngụm lớn, rồi thấy Phó Húc ở đối diện đặt chai nước trái cây sang một bên, khom lưng nhặt cái gì đó, đặt xuống trước ghế của y.


Y nhìn xuống, là giày của y, được đặt ngay ngắn ở trong phạm vi mà tầm mắt có thể thấy được.


Tạ Thời Dã càng lúc càng thấy xấu hổ, cả vành tai cũng đỏ lên.


Y giải thích: “Đôi giày này thật sự rất nóng, nên em không muốn đi cho lắm.”

Phó Húc giương mắt: “Mặc quần áo cũng rất nóng nên không muốn mặc à?” Âm cuối hơi lên cao, là giọng điệu đặt câu hỏi, lại tràn đầy sự không đồng tình.


Tạ Thời Dã co chân lên, cánh tay đặt lên đầu gối, giấu nửa gương mặt vào trong khuỷu tay, chỉ lộ ra đôi mắt ngượng ngùng: “Anh đừng nghe Dương Dương nói bậy.”

Phó Húc nhẹ nhàng nói: “Anh không nghe cậu ta nói bậy, mà là tận mắt chứng kiến.”

“Huống hồ, trợ lý của cậu có vẻ đã rất quen thuộc với tình huống này.” Nói rồi Phó Húc cầm chai nước trái cây, định mở ra.


Tạ Thời Dã định nói với anh là không phải vặn, ở đầu có móc kéo, lại không kịp ngăn cản, bởi vì Phó Húc chỉ hơi dùng sức đã cứng rắn vặn được cái nắp sắt trên bình ra.

Như thể đang trào phúng người thiết kế cái nắp chai này, vì ở trước mặt người sức lớn, có thiết kế thế nào cũng không chịu nổi.


Tạ Thời Dã không nói gì nhìn Phó Húc uống nước, qua hồi lâu mới mở miệng: “Dương Dương là trợ lý của em, có thấy em không mặc quần áo vài lần cũng là bình thường.”

Phó Húc đậy cái nắp lên bình thủy tinh, lại phát hiện không đóng nắp được, nhíu mày thử vài lần rồi cũng không cố chấp nữa, bỏ cái chai lên chỗ để nước uống: “Anh không cảm thấy việc này là bình thường.”

Giọng điệu của Phó Húc cũng không cứng rắn, thậm chí còn mang theo sự khuyên bảo: “Nếu như hôm nay người tới không phải là anh, mà là Văn Dao thì sao?”

Tạ Thời Dã á khẩu không trả lời được, Phó Húc nói tiếp: “Ngộ nhỡ lại đúng lúc có những người khác dẫn theo phóng viên tới muốn gặp cậu thì sao?”

Nếu vậy thì hậu quả rất nghiêm trọng, chưa biết chừng sẽ bị đưa tin loạn một thời gian.


Tạ Thời Dã: “Đâu có khoa trương tới vậy, nếu có phóng viên muốn tới, chắc chắn Dương Dương và Cao Lương sẽ nói trước cho em biết.”

Phó Húc cúi người, khuỷu tay đỡ trên đầu gối, mười ngón đan xen chống lấy cái cằm: “Nên anh mới nói là ngộ nhỡ, chẳng phải cuộc sống luôn có đủ loại bất ngờ sao?”

Tạ Thời Dã buồn rầu ngẩng mặt lên khỏi khuỷu tay, thở dài.
Y xoa mặt: “Vậy thì em nên cảm thấy may mắn vì hôm nay là anh mở cửa.”

Phó Húc nhướng mày: “Bị anh nhìn thấy thì cũng đâu có tốt hơn chỗ nào.”

Tạ Thời Dã dừng động tác: “Có gì đâu, ở trong phòng hóa trang em với anh cũng thường xuyên phải cởi đồ thay trang phục, chẳng phải anh đã quen rồi sao?”

Phó Húc có vẻ hơi khó xử xoa trán, đang tự hỏi nên nói thế nào với y, cuối cùng vẫn không nói thêm gì, thay vào đó thở dài: “Sau này chú ý hơn chút đi, đừng tùy tiện cởi quần áo khi đang ở bên ngoài.”

Nói rồi anh hơi dừng lại: “Ở trong khách sạn với đoàn làm phim cũng cố gắng đừng ngủ trần.”

Lần này Tạ Thời Dã đỏ hết cả mặt, nỗi xấu hổ gấp bội dâng lên trong lòng, y vội nói: “Em biết rồi.”

Mau tha cho y đi, nói nữa y cứng lên bây giờ.


Phó Húc thấy Tạ Thời Dã đã nghe lời thì mới nhắc đến lí do anh tới tìm y.
Anh nói đã xin đạo diễn Chung nghỉ một ngày, ngày mai y có thể đi gặp bác sĩ tâm lý.


Nghe thấy mấy chữ bác sĩ tâm lý, Tạ Thời Dã có chút kháng cự cắn môi, vẻ mặt cũng tối lại.


Phó Húc mềm giọng: “Tiểu Dã, chuyện này không có gì đáng xấu hổ hết, hiện tại rất nhiều người đều có nhu cầu này.”


Tạ Thời Dã cầu cứu nhìn y: “Anh, anh cũng từng đi rồi sao?”

Phó Húc nói: “Đương nhiên.”

Có người cùng cảnh ngộ thì nỗi bất an giảm đi nhiều, y lại hỏi: “Vậy anh sẽ đi cùng em chứ?”

Phó Húc không trả lời ngay, Tạ Thời Dã lại ủ rũ nhìn xuống: “Không rảnh thì thôi, anh gửi địa chỉ cho Dương Dương đi, em có thể tự đi một mình.”

Nói thì nói vậy, nhưng cả người Tạ Thời Dã lại tản ra luồng khí rằng y không thể, Phó Húc buồn cười nói: “Cũng không phải là nha sĩ, là bác sĩ tâm lý thôi mà, cậu không cần phải sợ đến vậy.”

Tạ Thời Dã nói: “Em thà gặp nha sĩ còn hơn.”

Lát nữa Phó Húc còn có cảnh quay, không thể ở đây quá lâu, nói xong chuyện với Tạ Thời Dã thì định rời đi.


Đúng lúc Dương Dương trở về, mở cửa xe, đợi Phó Húc đi xuống rồi mới lên xe.


Trước khi đứng dậy rời đi, Phó Húc liếc nhìn xương quai xanh của Tạ Thời Dã: “Nhớ mặc đồ lại cho tử tế rồi hẵng ra ngoài.”

Tạ Thời Dã nói vâng, Phó Húc vừa đi, Dương Dương đã nhìn Tạ Thời Dã với vẻ mặt kì quái.
Tạ Thời Dã bị y nhìn tới mất tự nhiên: “Cậu nhìn cái gì đấy?”

Dương Dương: “Anh không thấy những gì anh Phó nói rất kì quái sao?”

Tạ Thời Dã: “Anh ấy có nói gì kì quái à?”

Dương Dương sầm mặt, làm ra vẻ tự cho là rất anh tuấn: “Mặc đồ lại cho tử tế rồi hẵng ra ngoài.”

Mặt Tạ Thời Dã như bị bỏng: “Đừng có bắt chước, chẳng giống gì cả!”

Nói xong Tạ Thời Dã còn trừng Dương Dương một cái: “Chẳng phải là tại cậu à, ai bảo cậu nói với anh ấy là tôi thường xuyên như vậy, khiến cho anh ấy tưởng là tôi có sở thích khoe thân!”

Dương Dương nhún vai: “Anh Tạ à, anh thật sự có chút…” Lời còn chưa nói hết đã bị Tạ Thời Dã ném quần áo vào mặt.


Dương Dương lấy đống quần áo xuống, lại phát hiện trên ghế có một chiếc găng tay.


Cậu vừa cầm lên đã bị Tạ Thời Dã giành lấy, nhét vào trong túi.
Tạ Thời Dã nói: “Là của Phó Húc, lát nữa quay phim tôi trả lại cho anh ấy.”

Còn lâu mới trả, chiếc găng này đã lọt vào tay y thì là của y rồi.
(Trộm đồ của crush thành nghiện, không có tí miếng liêm sỉ nào luôn á =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]])

Dương Dương cũng không để ý, quay đầu trông thấy chai nước bị vặn ra đầy thô bạo kia, tặc lưỡi nói: “Cái này chắc chắn là Phó ảnh đế mở.”

Tạ Thời Dã: “Sao cậu biết?”

Dương Dương: “Sức anh ý lớn lắm luôn, lúc nãy em định lên xe thì bị ảnh ngăn lại đó, em còn tưởng vai mình sắp bị bóp nát rồi chứ.”

Tạ Thời Dã: “Làm gì đến mức đó.”


Dương Dương nói đến mức đó thật, rồi kéo cổ áo xuống cho Tạ Thời Dã xem.
Áo cộc tay rộng rãi, bị cậu kéo cổ áo xuống, để lộ hơn nửa đầu vai.


Quả nhiên như Dương Dương nói, trên vai của cậu có mấy vết ngón tay hồng hồng.


Tạ Thời Dã cũng giật mình, lại cảm thấy rất hợp lý, trước đó Phó Húc từng bế y ra khỏi ao, lúc khiêng y lên vai cũng rất nhẹ nhàng.


Đại khái là bình thường trông Phó Húc quá dịu dàng, khiến người ta luôn quên mất sức anh lớn tới mức nào.


Lúc này cửa lại bị kéo ra, Phó Húc đứng bên ngoài: “Găng tay của anh…”

Anh khựng lại, thấy được Dương Dương đang để lộ vai và Tạ Thời Dã đứng đằng sau: “Hai người đang…?”

Dương Dương thả cổ áo ra, cổ áo lại bắn về chỗ cũ, trở lại như bình thường.
Cậu phóng khoáng nói: “Em đang cho anh Tạ kiểm nghiệm tai nạn lao động.”

Phó Húc nghi ngờ hỏi: “Tai nạn lao động?”

Tạ Thời Dã giơ cái chân trần ra, đá Dương Dương một cái: “Đứng có nói linh tinh.”

Dương Dương tủi thân xoa vai: “Đau thật mà…”

Tạ Thời Dã nhìn về phía Phó Húc: “Sao anh quay lại vậy?”

Phó Húc giơ tay trái lên, đầu ngón tay giật giật: “Có phải găng của anh rơi trên xe không?”

Tạ Thời Dã rất không tình nguyện lấy cái găng trong túi ra, đưa tới: “Em vốn định lát nữa cầm tới trường quay cho anh.”

Phó Húc rũ mắt nhận lấy, quay sang hỏi Dương Dương: “Cậu bị thương à?”

Dương Dương nói: “Dạ không, em đang đùa với anh Tạ thôi.”

Phó Húc lại đầy hứng thú hỏi: “Đùa cái gì mà cần phải làm vậy?”

Thấy Phó Húc không có ý định buông tha, Tạ Thời Dã đành phải giải thích: “Cậu ta đang nói anh siết vai đau quá, còn để cho em xem chỗ lúc nãy bị anh siết.”

Lúc này Phó Húc mới nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi, lát nữa tôi sẽ bảo Trần Phong đưa dầu tới cho cậu.”

Dù Phó Húc nói vậy, nhưng Dương Dương đâu thể không biết ngại được, vội vàng xua tay bảo không cần đâu.


Phó Húc lại nhất quyết phải đưa, nói rồi đeo lại găng tay, nhìn về phía Tạ Thời Dã, ôn hòa nói: “Xỏ giày vào đi, sắp tới cảnh quay của cậu rồi.”


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.