Trộm Nhìn Ánh Sáng

Chương 36


Đọc truyện Trộm Nhìn Ánh Sáng – Chương 36


Thật ra Trần Phong cũng mới theo Phó Húc chưa được bao lâu, hắn được người đại diện của Phó Húc tìm về.
Người đại diện của Phó Húc là chị Mỹ Thịnh từng nói với hắn, phải luôn theo sát Phó Húc.
Khi Phó Húc nảy sinh rất nhiều quan tâm không cần thiết với một ai đó, bất kể là nam hay nữ, đều phải lập tức báo cáo lại cho chị.


Trần Phong cúp điện thoại, đây đã là lần thứ hai hắn bị Phó Húc sai đi mua thuốc.


Khó khăn lắm mới mua đủ thuốc, hắn chạy tới gõ cửa phòng Phó Húc, gõ nửa ngày lại không có ai ra mở cửa.


Trần Phong xách cái túi nhựa đứng ở cửa gọi điện cho Phó Húc, không bao lâu sau đã có người bắt máy.
Trần Phong hỏi: “Anh Phó, anh ở đâu? Em mua được đồ rồi.”

Sau lưng hắn, cách đó không xa truyền tới tiếng mở cửa, âm thanh ngoài đời thực trùng khớp với âm thanh trong ống nghe vang lên: “Tôi ở đây.”

Trần Phong đứng ở cửa phòng 808, quay đầu nhìn về phía phòng 806 ở đầu bên kia, hắn cầm điện thoại, nét mặt có hơi đờ đẫn.


Hắn đương nhiên biết 806 là phòng của ai, là phòng Tạ Thời Dã, nhưng mấu chốt là…
Tại sao Phó Húc lại ở trong phòng Tạ Thời Dã?

Phó Húc bỏ di động xuống: “Qua đây, cậu đứng đờ ra đó làm gì.”

Trần Phong vội vàng đi tới, vừa đi vừa hỏi: “Anh Phó, anh bị cảm à? Có phải vì ban nãy quay cảnh dầm mưa nên bị cảm lạnh rồi không, có cần đến bệnh viện khám không?”

Hắn lải nhải một đống, nhưng khi đến gần cửa phòng, loáng thoáng nghe được tiếng nước chảy thì không khỏi ngậm miệng lại.


Ánh mắt hắn nhìn vào trong, bên cạnh cửa ra vào chính là phòng tắm, cửa đóng, đèn sáng, tiếng nước truyền đến từ bên trong, có người đang tắm.


Ai lại tắm ở trong phòng Tạ Thời Dã? Ngoài Tạ Thời Dã ra thì còn ai nữa!

Trần Phong kinh hãi.


Phó Húc nhận túi thuốc trong tay hắn: “Tôi không sao, nhưng Tiểu Dã bị cảm nhẹ.”

Trần Phong lắp bắp: “Tiểu Dã?”

Phó Húc thấy vẻ mặt của hắn, biết hắn hiểu lầm, nhẹ nhàng giải thích: “Tạ Thời Dã là đàn em hồi đại học của tôi, bọn tôi biết nhau từ lâu rồi, khi đó tôi còn chưa tốt nghiệp, vẫn luôn gọi cậu ấy như vậy.”

Trần Phong biết Tạ Thời Dã học cùng một trường với Phó Húc, nhưng không biết bọn họ có quen nhau.
Dù sao thì theo lời đồn, quan hệ của bọn họ không tốt lắm, thậm chí còn đến mức không muốn thấy mặt nhau nữa mà?

Quả nhiên mấy lời đàm tiếu vớ vẩn đó không thể tin, cái gì mà quan hệ không tốt chứ, người ta còn hỗ trợ lẫn nhau, tình anh em thắm thiết như thế.

Nguyên nhân khiến Tạ Thời Dã phải đi tắm là do Phó Húc yêu cầu.
Phó Húc bảo y uống hết một cốc nước nóng rồi đi tắm, nhớ để nhiệt độ cao một chút, khiến cho da đỏ lên được thì càng tốt.


Anh nói như vậy sẽ giúp ngừng các triệu chứng cảm mạo, còn cứ để nó nặng thêm thì không dễ chữa như vậy nữa.


Tạ Thời Dã nghe lời, biến mình thành con tôm luộc, sau đó mặc áo dài tay quần dài bước ra.


Phó Húc hẳn là còn ở trong phòng y, y không dám mặc cái đống áo ngủ tơ tằm kia, không tiện, quá lộ liễu.


Y cầm khăn bước ra khỏi phòng tắm, vừa lau hết nước dính trên mi mắt đã nhìn thấy trong phòng của mình có thêm một người khác.


Tạ Thời Dã thoáng nhíu mày, lúc y đi tắm, trong phòng chỉ có Phó Húc, bước ra đã có thêm một Trần Phong.


Trần Phong đã tới, tức là Phó Húc phải về rồi.


Tạ Thời Dã không để cảm xúc của mình lộ ra ngoài, chỉ hỏi: “Phải về rồi sao?”

Phó Húc mở cái túi trong tay, lấy ra một lọ thuốc: “Chưa đâu.”

Nói xong anh hỏi Trần Phong: “Bác sĩ ở tiệm thuốc có dặn uống thế nào không?”

Trần Phong chỉ vào dòng chữ được viết bằng bút dạ đen trên nắp lọ thuốc: “Có, em còn ghi lại đây, cứ uống theo chỉ dẫn trên này là được.”

Phó Húc yên tâm gật đầu, nhìn sang phía Tạ Thời Dã, thấy rõ mặt của y thì khẽ giật mình, cười nói: “Cậu cũng đỏ thật đấy.”

Trong chốc lát Tạ Thời Dã không hiểu anh đang nói gì, ý là chỉ danh tiếng của y à, đến giờ Phó Húc mới biết y nổi tiếng*? Vừa xem Weibo của y? Hay là lại có tin đồn gì rồi.


*Chữ đỏ và chữ nổi tiếng (hot) đều là chữ 红 – hồng

Nào có biết, chữ đỏ của Phó Húc lại có ý rất đơn giản.


Phó Húc vươn tay chạm vào mu bàn tay đang cầm khăn của y, cái chạm rất khẽ, không có nhiều lực, anh nói: “Cậu dùng nước nóng đến cỡ nào mà cả người đỏ hết lên thế kia, người cũng nóng bừng rồi này.”.
Ngôn Tình Sắc

Tạ Thời Dã ép buộc bản thân phải nhịn xuống dục vọng muốn che đi làn da Phó Húc đã chạm tới.


Không thể, không được, không thể.

Trong lúc kiềm chế, y chỉ có thể siết chặt lấy khăn mặt trong tay, yếu hầu hơi chuyển động một chút: “Không phải anh dặn em là phải tắm nước nóng một chút à.”

Y không nhìn thấy bộ dáng của mình, gương trong phòng tắm cũng đã bị hơi nước bao phủ, Tạ Thời Dã vươn tay chạm vào mặt mình: “Đỏ lắm à?”

Có khi nào trông rất khó coi không?

Y xoay người đi vào bên trong tìm một cái gương.
Nhưng gương lại không thấy, đành phải cầm di động lên, mở camera trước.


Đúng là rất đỏ, chóp mũi, vành tai, miệng đều ửng hồng, ngay cả lòng trắng của mắt cũng thấp thoáng ánh đỏ, như thể người say rượu.


Phó Húc lấy thuốc ra, chia từng loại từng phần, rồi bỏ hết vào trong nắp lọ, những viên thuốc đỏ lam trắng xanh, có viên tròn viên dài viên bao con nhộng, động tác của anh thoáng ngừng lại, quay sang hỏi Trần Phong: “Uống nhiều như vậy có sao không?”

Trần Phong nhìn nắp lọ một chút, đúng là hơi nhiều: “Hay là pha thuốc nước uống vậy?”

Phó Húc suy nghĩ: “Thôi, bác sĩ đã kê đơn thì chắc không sao.”

Tạ Thời Dã với mái tóc vẫn còn ướt bước tới, liếc nhìn đống thuốc, không quá tình nguyện cau mày nói: “Nhiều vậy…”

Ngay sau đó y thấy Phó Húc cất hết số thuốc còn lại đi, bỏ vào trong lọ, đóng nắp lại.


Đây là…
Phó Húc tự tay chia thuốc cho y?

Phó Húc đã đổi nước lạnh thành nước nóng: “Chỉ cần uống tối nay thôi, mai khỏi thì không cần uống nữa, rất lời.”

Trần Phong ở bên cạnh nghe vậy thì cảm thấy đây đúng là mấy lời lừa gạt chuyên dùng để dỗ trẻ con, rõ ràng ngày mai vẫn phải uống.


Một giây sau, Tạ Thời Dã nhận đống thuốc, động tác rất dứt khoát dốc hết vào miệng, sau đó tiếp nhận cốc nước Phó Húc đưa cho, nuốt hết xuống.


Uống xong còn cười với Phó Húc: “Uống xong rồi.”

Chỉ thiếu điều há miệng ra cho Phó Húc kiểm tra xem bên trong còn thuốc không.


Tạ Thời Dã liếm miệng một cái, như thể thứ y uống không phải là thuốc mà là kẹo, cõi lòng ngọt ngào đến mức hoảng hốt.


Phó Húc tự tay đưa cho y, dù có là thuốc, y cũng vui vẻ coi nó như kẹo.

Thấy Tạ Thời Dã đã uống xong thuốc, Phó Húc bèn dẫn theo Trần Phong ra về.
Lúc về đến phòng, Phó Húc đơn giản dặn dò Trần Phong vài câu về chuyện ngày mai, rồi để Trần Phong về nghỉ.


Trần Phong không ở cùng phòng với Phó Húc, mà ở cạnh phòng của Dương Dương dưới lầu 7.


Khi hắn về đến phòng, Dương Dương vẫn đang nói chuyện điện thoại trên hành lang, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc.


Trông thấy Trần Phong đi tới, Dương Dương có chút ngượng ngùng lấy điếu thuốc xuống, giơ tay tỏ ý xin lỗi hắn.
Trong phòng không thể hút thuốc vì có máy báo cháy, nhưng trên hành lang không có.


Đúng lúc cuộc gọi của Dương Dương cũng kết thúc, cậu cúp điện thoại, lên tiếng chào Trần Phong, hỏi hắn có muốn cùng hút một điếu không.


Trần Phong không muốn, đang chuẩn bị vào phòng, do dự một chút, vẫn quay đầu nhắc nhở cậu đồng nghiệp hắn ấn tượng là có hơi cẩu thả này: “Nghệ sĩ nhà cậu hình như bị cảm đấy, không tới xem thế nào à?”

Làm sao cứ luôn là hắn, trợ lý của Phó Húc đi mua thuốc vậy, trợ lý của Tạ Thời Dã đâu?

Dương Dương kinh ngạc mở to mắt: “Bị cảm? Anh Tạ á?”

Trần Phong nói: “Cậu không biết à?”

Dương Dương vỗ trán: “Thôi xong, cầu trời anh ấy đừng bị cảm thật! Không là sẽ phiền chết!”

Trần Phong: “Cậu sợ ảnh hưởng tiến độ quay à?”

Dương Dương: “Không phải, anh không biết thôi, anh Tạ cái gì cũng tốt, nhưng mà những lúc bị ốm thì cực kỳ khó chiều, anh muốn cho anh ấy uống thuốc, thì thà trực tiếp nhét độc vào miệng anh ấy còn nhanh hơn.”

Trần Phong im lặng, nghĩ lại hành động lưu loát vừa rồi của Tạ Thời Dã, hình như đâu có khoa trương đến vậy.


Dương Dương dụi điếu thuốc vào trong hộp gạt tàn, vội vã chạy tới thang máy, muốn đi xác nhận lại tình huống của Tạ Thời Dã, thậm chí còn quên chào tạm biệt Trần Phong.


Trần Phong đứng ở cửa, mãi không hồi thần, nửa ngày sau mới khó xử bước vào phòng, lấy di động ra, tìm số của chị Mỹ Thịnh trong danh bạ điện thoại.


Thật ra hắn cũng không biết tình huống hiện tại có tính là lo bò trắng răng không, suy nghĩ kỹ một chút thì hình như cũng không kì quái lắm.


Chưa biết chừng hai người kia chỉ là khách khí thôi, nên cho dù là đối phương đưa cho thứ mình chán ghét, nhưng vì mặt mũi nên không tiện từ chối, mới phải nhận lấy,

Hắn là một trong số ít những người biết việc Phó Húc đã ly hôn, hiện giờ Phó Húc tính là độc thân, dù có yêu đương cũng chẳng sao.


Chỉ là đối tượng được lựa chọn có hơi không ổn lắm, chọn ai không chọn, hết lần này tới lần khác lại chọn Tạ Thời Dã.


Lỡ thật sự có gì đó, chuyện này mà lộ ra, ngành giải trí chắc chắn sẽ nổ tanh bành.


Có khi fan của Tạ Thời Dã sẽ buộc bom vào người lao tới đồng quy vu tận với Phó Húc mất.

Trần Phong lắc đầu, được rồi, chưa có chuyện gì xảy ra đã nghĩ nhiều như thế để làm gì.


Dù sao thì Mỹ Thịnh cũng là người trả lương cho hắn, vẫn nên gọi điện báo cáo lại để chuẩn bị thì hơn.


Vừa gọi đi, chưa được ba giây, Mỹ Thịnh đã nghe máy, già dặn hỏi: “Chuyện gì?”

Trần Phong: “Ngại quá muộn như vậy rồi còn làm phiền chị Mỹ Thịnh.”

Mỹ Thịnh: “Đi thẳng vào vấn đề.”

Trần Phong lập tức kể hết mọi chuyện, thật ra cũng chẳng có gì nhiều, hai lần mua thuốc, còn có việc thay đổi kịch bản khi đang diễn, tiếp xúc trong lúc quay, tiếp xúc trong lúc không quay, cùng nhau đi ăn gì đó, còn có uống trà gừng mà mình ghét vân vân.


Mỹ Thịnh im lặng nghe hết, sau đó nói: “Không cần quá lo lắng, tính cách Phó Húc như vậy, anh ta luôn rất tốt với những người anh ta quan tâm.”

Mà cũng đúng là vậy, Phó Húc đối xử rất tốt với những người xung quanh mình, Trần Phong nghĩ thầm, mình quả nhiên là lo bò trắng răng.


Trần Phong nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì không có việc gì đâu, chị Mỹ Thịnh, chị nghỉ sớm đi.”

Hắn đang muốn tắt điện thoại, bên kia lại nói đợi đã.


Động tác của Trần Phong dừng lại, đặt điện thoại về tai: “Còn chuyện gì sao”

Mỹ Thịnh xác nhận lại với hắn: “Thật sự không còn chi tiết nào khác?”

Trần Phong cố gắng nhớ lại, đột nhiên nghĩ ra một chuyện hắn còn chưa nói, vừa mới xảy ra thôi: “Anh ấy còn tự tay chia thuốc cho Tạ Thời Dã.”

Thật ra đó cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng, so với lau nước mắt, quan sát vết thương trong miệng, rồi đêm khuya hai người cùng đi ăn mà nói, cái này còn chẳng được tính là mập mờ hay săn sóc, chỉ là một việc tiện tay làm thôi.


Mỹ Thịnh lại nói: “Chuyện quan trọng như vậy sao cậu không nói!”

Trần Phong kinh ngạc, chuyện này quan trọng á?

Mỹ Thịnh: “Cậu đi theo Phó Húc nhiều ngày như vậy rồi, có từng thấy anh ta tự tay mớm thuốc cho ai chưa?”

Trần Phong: “Cũng đâu thể nói là tự tay mớm thuốc…”

Mỹ Thịnh: “Vậy để tôi nói thẳng, người đầu tiên khiến anh ta phải làm vậy là Tư Nam.”

Trần Phong: “…”

Mỹ Thịnh: “Tôi biết ngay mà, không nên để anh ta nhận bộ «Xuất Thế» này, vừa xuất cái đã ra chuyện rồi thấy chưa, nghe cái tên đã thấy xui xẻo rồi!”

Mỹ Thịnh thẳng tay cúp điện thoại, Trần Phong cầm điện thoại sững sờ.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.