Trộm Nhìn Ánh Sáng

Chương 30


Đọc truyện Trộm Nhìn Ánh Sáng – Chương 30


Edit: Ry

Lần uống say đó, đúng thật là một lần hiếm hoi Phó Húc say rượu.


Khi ấy họ vẫn còn học đại học, vở kịch bọn họ đã tập luyện suốt nửa năm cuối cùng cũng được trình diễn.
Sau khi kết thúc, các diễn viên theo thứ tự lên sân khấu nói lời cảm ơn, dưới khán đài là tràng vỗ tay như sấm rền, hoa lá không ngừng được ném lên.


Ngày thường Tạ Thời Dã được xem là một người điềm tĩnh, nhưng lúc ấy cũng không khỏi đỏ cả vành mắt.


Y gập người cúi chào rất sâu, một đóa hoa đúng lúc rơi trên tóc y.
Tạo hình nhân vật của y có mái tóc dài, được để duỗi thẳng, rủ xuống trước ngực, nhành hoa kia không biết sao lại vừa hay cài vào trong tóc y, chính y lại không biết, những người khác hi hi ha ha cười trêu, nhưng không một ai nói cho y.


Khi xuống sân khấu, Tạ Thời Dã vừa cầm hoa vừa ôm con gấu fan tặng, hốc mắt ửng đỏ, bên tóc mai cài một đóa hoa, nghênh đón bọn họ là Phó Húc và Ôn Hồng.


Phó Húc đã cùng bọn họ trải qua tất cả các buổi luyện tập, lúc này cũng bùi ngùi mãi không thôi, anh vươn tay ra, ôm từng diễn viên một, Ôn Hồng cũng vậy.


Đến lượt Tạ Thời Dã, Phó Húc cười ra tiếng, đôi mắt anh vẫn còn phản chiếu ánh đèn rực rỡ trên sân khấu, tỏa ra thứ ánh sáng lung linh, một Tạ Thời Dã xinh đẹp lại gần như không dám nhìn anh.


Y chỉ có thể mất tự nhiên đưa hoa và gấu bông cho Ôn Hồng ngay từ đầu đã tươi cười mãi không ngừng, sau đó vươn tay ra, ôm lấy Phó Húc, một cái ôm nhẹ nhàng ấy, lại khiến cho lòng y đâm chồi vô số luyến lưu.


Hơi thở của Phó Húc, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, bờ lưng rắn chắc ấy và nhịp tim thình thịch mạnh mẽ.


Về sau y hoài nghi rốt cuộc là y thật sự nghe thấy nhịp tim của Phó Húc vì bọn họ kề sát nhau, hay là vì chính ảo tưởng của y đã khiến y ngộ nhận tiếng tim đập của mình thành Phó Húc.


Phó Húc không ngừng vỗ lưng y, ghé vào tai y, dịu dàng nói: “Vất vả rồi, diễn tốt lắm, cực kỳ xuất sắc.”

Phó Húc đã buông tay ra, Tạ Thời Dã vẫn còn ôm anh không chịu thả, những người xếp hàng đằng sau bắt đầu trêu ghẹo, nói là ai cũng muốn ôm đàn anh Phó, thời gian không đủ, người phía trước mau lên, đừng tham quá, muốn độc chiếm đàn anh hả.


Tạ Thời Dã nới lỏng một tay, tay kia vẫn ôm chặt eo Phó Húc, đầu ngả vào vai anh, y nhướng mày, ra vẻ lưu manh không vui: “Không được, cơ hội này rất hiếm có, anh đây phải quý trọng.”

Vừa dứt lời y quay sang nói với em gái xếp hàng sau mình: “Có phải em hâm mộ ghen tị lắm không, không cho đấy làm gì nhau.”


Y dùng giọng điệu đùa cợt, tất cả mọi người đều cho là y đang giỡn, ngay cả Phó Húc cũng vậy.
Phó Húc không đẩy y ra, những người khác bắt đầu hô hào Tạ Thời Dã xấu tính quá, chỉ có em gái kia nhìn hai người bọn họ, dáng vẻ như sắp không thở nổi, che mũi, giơ ngón tay cái lên: “Không sao không sao hết, anh muốn ôm bao lâu cũng được.”

Thật ra đó là lời thật lòng của Tạ Thời Dã, y thật sự không muốn trả Phó Húc cho bọn họ, chỉ muốn Phó Húc trở thành của riêng y, muốn anh chỉ nhìn mình y thôi.


Lúc này, cuối cùng cũng có người nhắc nhở Tạ Thời Dã là trên đầu y có hoa, có người còn đặc biệt chụp ảnh lại, ồn ào nói: “Tạ kiều hoa*, chú sắp ép chết đàn anh rồi kìa, anh ấy không chịu nổi tình yêu nặng nề của chú đâu.”

*Kiều là cô gái đẹp, hoa là bông hoa, nhưng cũng có ý chỉ người con gái đẹp, cái biệt danh này của Tạ Thời Dã có thể hiểu là Tạ xinh gái ơi =))

Thật ra đâu có khoa trương như vậy, chủ yếu là do Tạ Thời Dã và Phó Húc cao xấp xỉ nhau, nhưng y nhất định phải tựa vào người anh, thế là tạo thành cảm giác ác bá trắng trợn cướp đoạt nam dân lương thiện.


Hai người con trai vóc dáng ngang nhau cố gắng ôm lấy nhau, trong đó có một người tóc dài áo nhuốm máu, hình ảnh thật sự rất buồn cười.


Người chung quanh đều đang cười, cuối cùng Tạ Thời Dã cũng chịu thu tay về.
Có trời mới biết y không muốn buông tay đến mức nào, thế nhưng vậy là đủ rồi, y đã có được một cái ôm, một cơ hội sát gần anh, một tấm ảnh chụp chung.
đam mỹ hài

Phó Húc giơ tay, nhẹ nhàng gỡ nhành hoa trên tóc y xuống.
Bởi vì cành hoa vướng phải tóc nên còn mất công gỡ rối, trong lúc lơ đãng, ngón tay anh thoáng chạm vào vành tai Tạ Thời Dã.


Cứ qua lại như vậy, vành tai Tạ Thời Dã đã đỏ rực, đợi đến lúc Phó Húc lấy được bông hoa xuống, Tạ Thời Dã đã bịt tai né tránh, y còn nói: “Hoa này là em tặng cho đàn anh đấy, anh không được vứt đi nha.”

Ôn Hồng còn nói y: “Hoa này cắt gốc rồi, cũng không sống được mấy ngày, cậu nói xem Phó Húc chăm nó kiểu gì.”

Tạ Thời Dã nhận lại hoa và gấu bông từ tay Ôn Hồng, cố ý nói: “Em mặc kệ, đàn anh, đây là tấm lòng thành của em đấy.”

Khi đó, quan hệ giữa y và Phó Húc vẫn rất tốt, mượn trò đùa mà giấu giếm những tư tâm.
Phó Húc cầm đóa hoa kia, Tạ Thời Dã đi rồi, Ôn Hồng bèn bảo anh ném nó đi, Tạ Thời Dã cũng chỉ đùa thôi.


Phó Húc lại cài bông hoa vào trong túi áo, nói không sao, sau đó anh bảo: “Đằng nào hôm nay cũng nhận một đống hoa, cứ mang hết về chăm một thể, cũng không tốn công mấy.”

Nhành hoa ấy cắm trong túi áo bên ngực trái, kề sát con tim.


Sau khi buổi biễu diễn kết thúc, câu lạc bộ kịch tập trung lại đi ăn một bữa tổng kết, ăn xong còn muốn đi KTV ca hát.


Tâm trạng của mọi người lúc lên lúc xuống.

Vui vì buổi biễu diễn đã kết thúc tốt đẹp, buồn vì các đàn anh đàn chị năm tư trong câu lạc bộ chuẩn bị tốt nghiệp rời trường, đây là lần cuối bọn họ diễn chung với nhau.


Phó Húc cũng nằm trong số đó, đây là lần cuối anh làm cố vấn cho câu lạc bộ.
Nhưng trước chuyện này, mọi người đều biết dạo gần đây giữa anh và Ôn Hồng hơi lúng túng, bởi vì Ôn Hồng tỏ tình với Phó Húc, nên tất cả mọi người cũng không dám trêu đùa bọn họ như trước.


Tạ Thời Dã ngồi bên cạnh Phó Húc, y nhìn thấy bông hoa trên ngực áo anh, còn đang cảm động thì nghe thấy Ôn Hồng mời rượu Phó Húc.


Bữa tiệc đang náo nhiệt, tất cả mọi người chỉ mải nói chuyện của mình, không ai để ý tới góc bên này, hoặc là tất cả mọi người cố ý chừa lại không gian cho Ôn Hồng và Phó Húc, để bọn họ trò chuyện.


Ôn Hồng là trung tâm của câu lạc bộ, mà Phó Húc là trụ cột của câu lạc bộ.


Bình thường mọi người toàn gọi mẹ Ôn ba Phó, chỉ có Tạ Thời Dã kiên trì gọi anh là đàn anh, dù cho sau này quan hệ thân thiết hơn một chút, Tạ Thời Dã cũng chỉ đổi từ đàn anh thành một tiếng anh* mà thôi.


*Tạ Thời Dã gọi Phó Húc là ca, cách gọi chỉ có những người thân thiết mới gọi.


Tạ Thời Dã uống một chén rồi lại một chén, vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Dù quan hệ của y với Phó Húc có tốt đến mức nào thì y cũng chỉ có thể làm em trai.


Ôn Hồng lại có cơ hội để theo đuổi, có nhiều người ủng hộ chị như vậy, bởi vì chị là con gái, có dung mạo xinh đẹp, có tính cách cởi mở.


Mà Phó Húc còn vừa chia tay với bạn gái, hiện giờ đang độc thân, hai người bọn họ…
Có thể yêu đương.


Một chén rượu lớn lại trôi xuống họng Tạ Thời Dã, y uống đến vội vàng, hơi rượu bốc lên mặt, khiến mặt y chẳng mấy chốc đã đỏ bừng.


Ôn Hồng vẫn còn đang nói chuyện với Phó Húc, trên mặt Phó Húc không có biểu cảm gì, anh chỉ ngồi đó nghe, nói một hồi, Ôn Hồng bắt đầu khó chịu.


Tạ Thời Dã nghe được một câu Ôn Hồng nói: “Chẳng lẽ tôi không được ư?”


Phó Húc không nói gì, Ôn Hồng cầm một chai rượu, rót đầy chén cho Phó Húc, bực bội nói: “Cùng uống đi.” Chị biết rõ Phó Húc không thể uống.


Phó Húc im lặng một hồi, cuối cùng giơ tay cầm chén rượu kia: “Chính vì chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, nên tôi càng không thể làm thế.”

Anh uống một hơi cạn sạch, còn ho khan vì uống quá nhanh.
Ôn Hồng nghe thấy lời này, sắc mặt cũng trở nên ảm đạm, chị tìm một cái cớ rời khỏi bàn này.


Tạ Thời Dã ngồi cạnh Phó Húc, bởi vì y uống nhiều, cơ thể hơi nóng, nên lá gan cũng lớn hơn.


Y thấy Phó Húc lại uống thêm ba chén, sắc mặt vẫn như lúc thường, tưởng là anh không say, bèn tiến tới hỏi: “Chị Hồng không tốt ạ, tại sao chị ấy lại không được?”

Phó Húc nhìn về phía y, ánh mắt ấy gần như lấy đi cả hồn Tạ Thời Dã.
Đuôi mắt anh ửng đỏ, bờ môi cũng đỏ tươi, nhưng những chỗ khác trên mặt vẫn có màu sắc bình thường, đôi mắt anh ướt át, không nhìn ra được rốt cuộc có say không.


Phó Húc không nói gì, chỉ yên lặng nhìn y, đến khi mà Tạ Thời Dã suýt phạm tội, lại nghe anh nhỏ giọng nói một câu, mang theo chút ấm ức: “Dạ dày tôi khó chịu…”

Tạ Thời Dã không thể phạm tội, bởi vì trái tim y đã tan ra mất rồi.


Y nghĩ Phó Húc hẳn là say rồi, bởi vì một Phó Húc bình thường sẽ không bao giờ nói như vậy, sẽ không bao giờ thẳng thắn biểu đạt cảm xúc của mình, nhưng như vậy cũng bất ngờ để lộ một mặt đáng yêu của anh.


Tạ Thời Dã nói: “Anh, anh say rồi à?”

Phó Húc không nói, lại cầm chén rượu lên, trong lúc Tạ Thời Dã còn chưa kịp phản ứng, anh đã uống hết một chén nữa.


Sau khi nuốt xuống rượu trong miệng, Phó Húc cứng đờ, ánh mắt cũng có phần trống rỗng, hơn nửa ngày mới thở dài nói: “Nước này cay quá…”

Tạ Thời Dã cầm lấy cái chén trong tay anh, rót cho anh một chén trà, đưa lại: “Cái này mới là nước.”

Phó Húc một mực lắc đầu, như thể có người muốn cố ý ám hại anh: “Cay lắm, không uống nữa.”

Tạ Thời Dã nhìn chằm chằm vào môi anh, một khát khao không ngừng chồi lên từ sâu trong trái tim y.


Không bao lâu sau, Phó Húc đã nằm ra bàn ngủ mất.
Ôn Hồng trở lại từ bàn khác, trông thấy bộ dáng của Phó Húc thì hỏi Tạ Thời Dã: “Cậu ta uống mấy chén vậy?”

Tạ Thời Dã đếm: “Tầm bốn năm chén gì đó, khoảng một chai ạ.”

Ôn Hồng kinh ngạc: “Tên này tửu lượng kém lắm, một chén đã gục rồi, thế mà đêm nay còn uống những một chai?”

“Chắc là do tâm trạng không tốt ạ.” Tạ Thời Dã nói.


Nguyên nhân tâm trạng Phó Húc không tốt, không ai biết rõ hơn Ôn Hồng và Tạ Thời Dã.

Ôn Hồng là nhân tố chính khiến Phó Húc không vui, còn Tạ Thời Dã là người chứng kiến toàn bộ quá trình.


Phó Húc cũng không phải kiểu người lạnh lùng tàn nhẫn, anh không chấp nhận tình cảm của Ôn Hồng, cũng không đồng ý tiếp tục làm bạn, tương đương với việc đã mất đi một người bạn thân thiết lâu năm.


Lại thêm gần tới tốt nghiệp, đủ loại nhân tố chồng chất lên nhau, tâm tình Phó Húc tốt được mới là lạ.


Ôn Hồng khom lưng tới sát gần mặt Phó Húc, chị hỏi vài câu khiến eo lẫn lưng Tạ Thời Dã đều dựng thẳng.
Cả người y căng cứng, lại không dám để lộ quá nhiều tình cảm, sợ Ôn Hồng phát hiện ra, nên chỉ có thể ngồi đó đỏ mắt nhìn họ.


Ôn Hồng nói: “Để tôi đưa cậu ấy về trước.”

Vậy sao được! Tạ Thời Dã vội vàng nói: “Không cần đâu ạ, để em đưa anh ấy về.
Anh ấy to cao như vậy, chắc chắn sẽ rất nặng, chị sẽ không đỡ nổi đâu.”

Ôn Hồng hỏi: “Vậy em biết nhà cậu ấy ở đâu không?”

Tạ Thời Dã không biết, nhưng y vẫn nói là biết.
Chứ để Ôn Hồng đưa Phó Húc về, có trời mới biết sẽ có chuyện gì, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì đó, đại loại như bác sĩ bảo cưới thì phải làm sao bây giờ.


Ôn Hồng không biết đống suy nghĩ máu chó trong đầu Tạ Thời Dã, chứ nếu chị biết, chắc chắn chị sẽ chửi nát mặt y, chị còn lâu mới đê tiện như vậy.


Con gái mang thai khổ cực lắm, có biết không hả, chị còn trẻ như vậy, sao có thể làm loại chuyện mất não đó được.


Ôn Hồng không nghi ngờ gì, thậm chí còn nói: “Quan hệ của hai người tốt ghê.”

Trong lòng Tạ Thời Dã chua chua, thật ra chẳng tốt chỗ nào, vì y không biết nhà Phó Húc ở đâu, cũng chưa từng đến nhà anh chơi.


Y chỉ là một trong số đám bạn bè đông đảo của Phó Húc, thậm chí còn là một đứa đàn em khóa dưới không mấy quan trọng.


Mà Phó Húc, có rất nhiều đàn em.


______________________________________

Dạo này tôi bị nghiện chơi Animal Crossing =))))))))))))) Xong ngồi cày lại series Thử Miêu của Nhĩ Nhã nên bỏ bê edit quá trời =)))))))))))))))


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.