Trộm Nhìn Ánh Sáng

Chương 20


Đọc truyện Trộm Nhìn Ánh Sáng – Chương 20


Edit: Ry

Buổi tối sau khi kết thúc công việc, Phó Húc lại bất ngờ nhận được tin nhắn WeChat của Văn Dao, cô nói muốn đi thăm Tạ Thời Dã, hỏi Phó Húc có muốn đi cùng không.


Phó Húc cầm điện thoại, đại khái có thể đoán được ý của Văn Dao.
Văn Dao sợ đi một mình sẽ kì quái, cho dù có cả trợ lý đi theo thì cũng vẫn rất kì quái.


Đêm hôm khuya khoắt, nữ diễn viên đến phòng nam diễn viên, dù có cả trợ lý đi theo thì cũng chỉ như bia đỡ đạn muốn tạo ra không gian riêng tư cho bọn họ xem kịch bản đêm khuya mà thôi.


Nhưng nếu có thêm một vị diễn viên chính khác thì sẽ có vẻ ngay thẳng hơn nhiều.
Phó Húc săn sóc mà đồng ý, sau khi hỏi thời gian xong thì bỏ quần áo chuẩn bị đi tắm trong tay xuống, ngẫm nghĩ, nhắn cho Trần Phong đi mua chút đồ.


Lúc chuông cửa vang lên, Tạ Thời Dã vừa từ phòng tắm ra.
Y dùng khăn lau tóc ướt, thầm nghĩ hình như y không gọi Dương Dương tới, huống hồ Dương Dương có thẻ phòng của y, sẽ trực tiếp đi vào, chẳng lẽ là một trợ lý khác, Tiểu Thường?

Tạ Thời Dã mở cửa ra, vừa hay trước khi tắm y có mở cửa sổ sát đất để hút thuốc, cửa trước cửa sau cùng mở, một luồng gió lập tức ùa vào vọt tới cửa trước.


Theo luồng gió, bốn người đứng trước cửa cũng đồng thời ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, là mùi sữa tắm hòa với mùi cơ thể của Tạ Thời Dã, xen lẫn sự ướt át, âm ẩm phả vào mặt bọn họ, im lặng thấm vào trong khoang mũi, cực kì quyến rũ.


Tạ Thời Dã không ngờ vừa mở cửa ra đã thấy một đống người, hai mắt vì kinh ngạc mà hơi trợn tròn, trông có chút vô tội.


Người ngoài cửa càng không nghĩ đến việc Tạ Thời Dã sẽ ra mở cửa với bộ dáng như vậy, chỉ mình Tạ Thời Dã không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng trên thực tế, dáng vẻ sau khi tắm của y thực sự rất gợi cảm.


Ngay cả sợi tóc ướt át nhỏ giọt cũng tràn đầy hormone.

Càng không cần phải đề cập đến áo ngủ tơ lụa ôm lấy cơ thể, cổ áo mở rộng, làn da hồng hào, dưới tà áo khoe ra đôi chân thon dài thẳng tắp, thậm chí còn là chân trần.


Một tiếng nuốt nước bọt to lớn vang lên, là nữ trợ lý Tiểu Thôi của Văn Dao.
Tiểu Thôi thấy tất cả mọi người nhìn mình, cô gái tuổi không lớn lắm đỏ hết cả mặt, giơ quà thăm bệnh lên, máy móc nói: “Quấy rầy anh ạ.”

Tạ Thời Dã cười ra tiếng, nghiêng người mời bọn họ vào.
Phó Húc là người đầu tiên lấy lại tinh thần, anh cười nhạt: “Không ngờ lại đến đúng lúc cậu vừa tắm xong, xem ra chúng tôi chọn thời gian không tốt lắm.”

Tạ Thời Dã đợi bọn họ vào hết rồi đóng cửa lại, đi theo vào trong: “Mọi người tới đúng lúc lắm, nếu sớm hơn chút nữa là có khi tôi không nghe được tiếng gõ cửa đâu.”

Y đi đến trước giường tìm dép lê của mình.
Bởi vì nhường ghế sô pha cho khách nên y đành phải ngồi trên giường.


Ghế sô pha đối diện giường vừa hay lại là ghế của Phó Húc.
Áo ngủ tơ tằm của Tạ Thời Dã quá trơn nên trong lúc hoạt động rất dễ trượt xuống.
Khi ngồi y phải dùng tay giữ vạt áo lại mới miễn cưỡng không để nó trượt khỏi bắp đùi.


Phó Húc để ý thấy, nhìn xung quanh một lát, sau đó cầm khăn tắm Tạ Thời Dã vắt trên ghế sô pha lên, đưa cho y.


Tạ Thời Dã nhận lấy, nói một câu cảm ơn, sau đó phủ khăn tắm lên chân, lại cảm thấy thật xấu hổ, cái này khiến cho một người đàn ông như y trở nên õng ẹo vô cùng, nhưng biết làm sao khi trong phòng còn có con gái, nếu y để lộ cái gì không nên để lộ thì thua thiệt lại là con gái nhà người ta.


Văn Dao cùng trò chuyện với Tạ Thời Dã, không còn sự xa lạ như trước, bởi vì Tạ Thời Dã đã cứu cô nên trong lòng cô cũng cảm thấy thân thiết với y hơn nhiều, lúc này bắt đầu đùa giỡn: “Bọn em may mắn thật đấy, có thể được thấy phúc lợi như vậy, fan chắc ghen chết luôn.”

Vành tai Tạ Thời Dã đỏ lên: “Phúc lợi gì chứ, quần áo không chỉnh tề, quá mất lịch sự rồi.”

Văn Dao vui vẻ: “Không không không, xin anh mất lịch sự thêm chút nữa, để em lại được hưởng thụ thêm mấy bữa tiệc no mắt.”


Văn Dao trông có vẻ e lệ, thực tế ở chung lâu sẽ thấy tính cách cô nàng này có chút khùng.
Cô nhìn ra Tạ Thời Dã thấy xấu hổ vì quần áo của mình hiện giờ, nên có lòng làm dịu bầu không khí một chút, tiện thể khen y mấy câu.


Thấy Tạ Thời Dã vẫn lúng túng với vành tai đỏ ửng, Văn Dao đành nhìn sang Phó Húc như xin trợ giúp.


Phó Húc bỗng không biết nói cái gì.
Xu hướng tính dục của anh mọi người đều biết, lúc này hùa theo Văn Dao khen Tạ Thời Dã gợi cảm thì cũng không được bình thường cho lắm.
Thế là anh đổi sang chủ đề khác, bảo Trần Phong lấy từng món đồ đã mua ra.


Dầu cá, vitamin A, C, bình xịt vết thương.
Các món đồ đều rất giản dị, nhưng đều là những nhãn hiệu đặc biệt, Trần Phong phải chạy tận mấy nơi mới mua đủ.


Phó Húc cầm bình xịt vết thương lên: “Trước kia lúc bị thương tôi đã từng dùng cái này, lành nhanh lắm, cũng giảm đau ngứa nữa, cậu có thể dùng thử xem sao.


Văn Dao ngượng ngùng nhận lấy giỏ hoa quả từ tay trợ lý: “Quà của em thì hơi dân dã một chút, anh Tạ đừng chê nhé.”

Tạ Thời Dã thấy hai người mang theo nhiều quà đến thăm mình như vậy, buồn cười nói: “Chỉ là bị thương ngoài da một chút thôi, thật sự không nghiêm trọng đến vậy đâu, để mọi người phải đặc biệt mua đồ đến thăm thế này.”

Văn Dao chân thành nói: “Dù có nói gì thì nếu không có anh, không biết hiện tại em sẽ như thế nào nữa, có khi còn bị hủy dung nát mặt rồi ấy chứ.” Cô sợ đến nổi cả da gà.


Đúng là như vậy, Tạ Thời Dã kéo cô một cái, bị thương ở tay, nhưng nếu không kéo thì cái biển hiệu đó sẽ rơi thẳng vào đầu Văn Dao, chưa nói có bị chấn động não không, nhưng nữ minh tinh mà bị thương ở mặt là một điều tối kỵ.


Tạ Thời Dã không từ chối nữa, nhận quà, ba người lại trò chuyện một hồi, thấy thời gian không còn sớm, Văn Dao bèn chuẩn bị ra về.
Văn Dao đã muốn đi thì Phó Húc cũng sẽ không ở lại.

Nhưng đi đến cửa, Phó Húc bỗng dừng bước, thò tay vào trong túi quần lấy ra một thứ, đưa cho Tạ Thời Dã.


Đó là một sợi chỉ đỏ, dùng để buộc ở trên tay.


Phó Húc bình tĩnh nói: “Hồi trước tôi đi Thái Lan chơi có tiện tay mua ở chùa.
Cậu từng thấy máu trong đoàn phim, không tốt lắm, nên có thể thử đeo cái này, nó giúp giữ bình an, vạn sự như ý.”

Tạ Thời Dã ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm sợi dây đỏ trong lòng bàn tay anh, không nói gì, cũng không nhận lấy.


Phó Húc thấy y không nhận bèn trầm ấm nói: “Mặc dù cái này không phải đặc biệt cầu riêng cho cậu, nhưng thật ra hiệu quả cũng sẽ không kém, cái này chủ yếu là để cầu cho yên lòng thôi, cậu đừng chê.”

Tạ Thời Dã vội vàng giơ tay ra nhận lấy sợi dây, Văn Dao ở bên cạnh nhìn thấy, khẽ ca ngợi: “Phó lão sư, anh thật có lòng.”

Phó Húc cong cong đôi mắt: “Già rồi nên tương đối mê tín.”

Văn Dao cười: “Nào có.”

Tạ Thời Dã đeo lên tay, chỉ dùng một tay nên không tiện, lại còn bị thương nên động tác rất vụng về.
Phó Húc bèn nhận lấy, giúp y đeo lên.
Động tác của anh rất nhanh, chẳng bao lâu sau vệt màu đỏ đó đã lưu lại trên cổ tay Tạ Thời Dã, ép lên vị trí mạch đập, ở nơi động mạch phun trào máu nóng, truyền thẳng đến trái tim trong lồng ngực bên trái.


Tạ Thời Dã nhìn sợi chỉ đỏ kia, thầm nghĩ, người này mãi mãi có bản lĩnh tròng lên trái tim y một tầng rồi lại một tầng gông xiềng, khiến y rốt cuộc không thể nhìn về phía những người khác nữa.


Anh ấy không đặc biệt làm vì mày đâu, sợi chỉ đỏ này cũng không mang bất kì ý nghĩa gì, Tạ Thời Dã tỉnh táo khuyên nhủ chính mình.


Đây là phim của Chung Xương Minh, là học trò, đương nhiên Phó Húc sẽ hi vọng mọi chuyện có thể bình an vượt qua.


Chuyện y bị thương đúng là điềm xấu, có khi đã có lời đồn truyền ra về việc phong thủy của đoàn làm phim không tốt.

Tặng chỉ đỏ, giữ bình an.


Là bạn bè với nhau, làm như vậy rất bình thường.


Ngón trỏ Tạ Thời Dã sờ lấy sợi dây màu đỏ kia, xúc cảm hơi sần sùi cọ xát trong lòng bàn tay y.


Tạ Thời Dã nhìn một đám người ở cửa ra vào, thực tế chỉ nói với một người: “Ngủ ngon.”

Sau khi tiễn bọn họ đi, Tạ Thời Dã đóng cửa lại, đi đến bên cửa sổ sát đất, trong gió đêm lạnh lẽo, tự châm cho mình một điếu thuốc.


Hút rồi lại hút, y không nhịn được cười.
Cười một hồi, lại đắng chát thu lại khóe miệng, nhưng vẫn lại không nhịn được mà muốn cười.


Bởi vì quá vui.


Y nâng cổ tay trái lên, phía trên là hai sợi đỏ đen, một sợi dây chun đen một sợi chỉ đỏ, đều là của Phó Húc.


Cái trước là y trộm được, cái sau là y nhận được.


Tay phải y nắm lấy cổ tay trái, nơi quả tim, nóng rực.


_______________________________

Mị muốn để là sợi tơ hồng lắm nhưng như zị lại tình quá…
Mà tình quá thì trang sau anh thụ lại khóc hết nước mắt mất T_T


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.