Đọc truyện Trộm Nhìn Ánh Sáng – Chương 18
Edit: Ry
Thời điểm đến trường quay, nữ chính đã hóa trang xong, hôm nay có phần diễn của Văn Dao.
Văn Dao chính là người đóng nhân vật Kim tiểu thư Kim Lan trong «Xuất Thế», cũng chính là người mà sau này Bạch Trường An cưới.
Văn Dao để kiểu tóc cô nương, mặc bộ sườn xám có màu sắc mềm mại, yên lặng ngồi trên ghế ở trường quay đọc kịch bản.
Phó Húc và Tạ Thời Dã phải đi hóa trang, Tạ Thời Dã hóa trang tương đối nhanh, đi ra ngoài trước.
Đợi đến lúc Phó Húc bước ra khỏi phòng hóa trang đến trường quay, đã thấy Tạ Thời Dã ngồi cạnh Văn Dao, hai người kề sát vào nhau cùng đọc kịch bản trên tay cô, không biết đang nhỏ giọng chuyện trò cái gì.
Trên mặt Văn Dao đã không còn sự câu nệ của ngày đầu tiên, khóe miệng hơi lộ ý cười, Tạ Thời Dã lại nói câu gì đó, ngón tay chỉ vào trang kịch bản, nụ cười ngọt ngào trên mặt Văn Dao trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, quả thật cũng có thể thấy được là một nữ diễn viên xinh đẹp.
Phó Húc ngồi vào vị trí của mình, lấy kịch bản ra, không hiểu sao lại nhớ tới chuyện Chung Xương Minh từng nói với anh, ông nói Tạ Thời Dã đã có bạn trai.
Chung Xương Minh thậm chí còn nói ra tên của bạn trai Tạ Thời Dã, nhưng Phó Húc chưa bao giờ đi tìm hiểu.
Mặc dù khi biết tin tức này, anh đúng là rất kinh ngạc, nhưng cũng không tò mò lắm.
Bây giờ thấy Tạ Thời Dã có thể trò chuyện vui vẻ với Văn Dao như vậy, anh bỗng nảy sinh chút hiếu kì.
Hồi đại học Tạ Thời Dã cũng rất được đám con gái hoan nghênh, nếu như anh nhớ không nhầm thì xung quanh y cũng có mấy cô bạn thân, cũng từng có vài tin đồn xấu rất thật được truyền ra ngoài.
Chắc là bisexual à? Chuyện như vậy cũng không hiếm thấy trong giới.
Dù cho có thể lên giường với người cùng giới, nhưng cũng có thể chỉ là tìm kiếm kích thích, xu hướng tính dục vẫn có khuynh hướng nghiêng về phía khác phái hơn.
Phó Húc lấy di động ra, định gõ tên Chu Dung lên thanh tìm kiếm, động tác bỗng khựng lại, bởi vì anh không biết là Chu Dung nào.
Chuẩn bị quay rồi, anh lại tốn thời gian với mấy chuyện này.
Phó Húc im lặng mỉm cười, lắc đầu, cuối cùng vẫn cất điện thoại đi.
Bạch Trường An và Kim Lan có một phân cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, là nơi chôn xuống hạt giống nhân duyên sau này của bọn họ.
Tình tiết rất lãng mạn, cảnh tượng rất thơ mộng, nhưng lúc quay thì cực kì khổ sở.
Trên đường có người phóng ngựa, suýt nữa làm Kim Lan bị thương, Bạch Trường An ra tay cứu người nên bị thương ở chân.
Kim Lan bèn đến tặng thuốc cho người ta, một tới hai đi, hai người dần nảy sinh tình cảm.
Hiện thực bên trong trường quay là Tạ Thời Dã cũng bị thương, nhưng là do bị đạo cụ nện vào.
Có cái bảng hiệu rơi xuống, suýt nữa rơi thẳng vào người Văn Dao, là Tạ Thời Dã kéo cô ra rồi dùng tay cản nên mới bảo vệ được cho nữ chính, không để người ta bị hỏng mặt.
Dương Dương bị dọa đến hét lên, trường quay trở nên hỗn loạn, mặt Chung Xương Minh xanh mét, chỉ có người trong cuộc là Tạ Thời Dã vẫn tỉnh táo, bình tĩnh giải thích cho mọi người đang vây quanh rằng mình không bị thương nghiêm trọng, chỉ bị sượt qua một chút thôi.
Nhưng đến lúc tay áo Tạ Thời Dã bị kéo lên, một mảng lớn da thịt đã bị rách, máu thịt đầm đìa.
Bốn phía quá loạn, Phó Húc nhíu mày, cất giọng để đám người tản ra, đưa Tạ Thời Dã đến bệnh viện xử lý vết thương trước đã.
Chung Xương Minh được giọng nói của anh đánh thức, vội vàng cho người đưa Tạ Thời Dã rời đi, đồng thời ổn định lại mọi người ở hiện trường.
Sự xôn xao nhanh chóng lắng xuống, Phó Húc cũng theo mọi người đưa Tạ Thời Dã đi, nhưng vừa đi được mấy bước đã bị Chung Xương Minh gọi lại.
Chung Xương Minh ngồi sau máy giám sát, giơ tay gọi Phó Húc qua: “Xem ra tạm thời không quay được cảnh có Tiểu Tạ, anh quay một mình trước đi.”
Phó Húc hiểu rõ, đây là để anh diễn kịch với máy quay, lời kịch vốn để đối đáp với Tạ Thời Dã, giờ chuyển thành nói với ống kính.
Chuyện bất ngờ xảy ra, không ai muốn vậy, những người còn lại ở phim trường cũng chỉ có thể cố gắng hết sức hoàn thành công việc.
Phó Húc và Văn Dao cũng có cảnh diễn, đợi Phó Húc kết thúc phần quay đơn với ống kính là bắt đầu phân cảnh của anh và Văn Dao.
Có điều trạng thái của Văn Dao không quá tốt, dường như vẫn còn bị ảnh hưởng bởi chuyện không may vừa rồi, dù có diễn thế nào, Chung Xương Minh cũng không thỏa mãn.
Càng không hài lòng, trạng thái của Văn Dao càng tệ, Chung Xương Minh cũng không còn cách nào, quay được nửa đường đành phải tạm dừng, gọi Văn Dao ra làm công tác tâm lý.
Tổ làm phim tạm nghỉ trong chốc lát, Phó Húc ra mồ hôi đầy người, trở lại chỗ ngồi, Trần Phong lập tức cầm quạt điện nhỏ tới cho anh dùng.
Phó Húc lại không cầm, mà đòi điện thoại di động trước, ấn mở WeChat nhắn cho Tạ Thời Dã một tin, hỏi y thế nào rồi.
Anh tính toán thời gian, Tạ Thời Dã hẳn là đã đến bệnh viện và gặp được bác sĩ, có khi còn xử lý xong vết thương rồi, sẽ có thời gian trả lời tin nhắn của anh.
Vốn cũng không nghĩ là sẽ nhận được câu trả lời ngay, không ngờ vừa nhắn xong, trên khung chat đã hiện lên biểu tượng đối phương đang nhập tin nhắn.
Phó Húc tập trung nhìn màn hình, ngồi xuống ghế, mắt nhìn biểu tượng đang nhập phải hiện lên được một phút rồi, Tạ Thời Dã vẫn chưa gửi tới bất cứ tin tức nào.
Anh nhíu mày, nghĩ thầm, đừng nói là Tạ Thời Dã đang dùng cái tay bị thương để nhập tin nhắn, mà quên mất là có thể nhắn bằng giọng nói nhé.
Nếu không thì sao cứ nhập mãi vậy.
Mà Tạ Thời Dã đang ở bệnh viện, đúng là rất ngốc, hoàn toàn quên mất chuyện có thể gửi tin trên WeChat bằng giọng nói.
Y mở to mắt nhìn tin nhắn đầu tiên Phó Húc nhắn cho mình, không biết nên trả lời như thế nào.
Đây đại khái là khoảnh khắc xúc động lòng người nhất, từ lúc y và Phó Húc thêm WeChat đến giờ, lần này là lần đầu tiên chat với nhau, còn là do Phó Húc chủ động nhắn trước.
Chỉ tiếc tình hình hiện tại không ổn cho lắm, thời cơ cũng không quá tốt.
Y vụng về dùng tay kia gõ gõ bấm bấm, Dương Dương ở bên cạnh thấy vậy sốt ruột chết đi được: “Anh Tạ, bác sĩ chuẩn bị khâu tay cho anh kìa, đừng nghịch điện thoại nữa.”
Bác sĩ ngồi ở đối diện mặt đã như cái đít nồi, hai tay còn đang cầm công cụ, đợi vị minh tinh lớn này trả lời tin nhắn xong mới bắt đầu khâu tay được, ông chưa bao giờ gặp bệnh nhân nào không phối hợp như vậy.
Tạ Thời Dã không buồn ngẩng đầu lên, như thể không cảm nhận được sự đau đớn từ vết thương, cuối cùng cũng nghĩ xong nên trả lời như thế nào.
Y trả lời, ừ.
Điện thoại Phó Húc ở trong trường quay rung lên, anh nhìn thấy trong khung chat trước mặt nhảy ra một cái ô thoại màu trắng, bao quanh một chữ ừ rất lạnh lùng.
Nhưng cái đó là do Tạ Thời Dã trượt tay, tay không bị thương của y dính máu, nên thao tác vuốt màn hình cũng không chuẩn, lau sạch xong nhìn lại thì cái chữ ừ kia đã được gửi đi mất rồi.
Trên thực tế, đầy đủ cả câu y muốn nhắn là: Ừ, tôi không sao, không cần phải lo đâu.
Mà Dương Dương đã mất kiên nhẫn, gan to bằng trời cướp đi điện thoại của Tạ Thời Dã, mặc kệ Tạ Thời Dã có lườm có trợn mắt với cậu thế nào cũng không chịu trả, cứng cổ nói: “Đợi bác sĩ khâu xong cho anh rồi em trả.”
Tạ Thời Dã đành phải đưa tay cho bác sĩ, cái cổ vẫn còn ngoái lại: “Vậy cậu không được nhìn lén đâu nhé.”
Dương Dương nâng cái điện thoại kia bằng hai tay: “Biết rồi.”
Trong quá trình khâu tay, Tạ Thời Dã không đặt một chút tâm tư nào lên vết thương của mình, cuộc đối thoại với Phó Húc không thể tính là thành công kia chiếm cứ quá nửa bộ não y, cực kì hiệu quả để phân tán sự chú ý.
Tạ Thời Dã đang nghĩ, hình như y từng thấy ở trên mạng một danh sách những kiểu trả lời mất lịch sự nhất.
Đứng đầu tiên hình như là ha ha, cái thứ hai là ừ.
Y thế mà lại ừ Phó Húc.
Đợi xử lý xong vết thương trên tay, Tạ Thời Dã cuối cùng cũng được cầm lại điện thoại di động.
Phó Húc ở bên kia lại nhắn tới một tin, không hề bị cái chữ ừ kia làm nản lòng.
Tạ Thời Dã ấn mở màn hình, bên trong khung chat là một tin nhắn bằng giọng nói.
Tạ Thời Dã đưa điện thoại di động tới bên tai, ấn mở.
Tiếng Phó Húc trầm thấp mềm mại vang lên từ loa, vang đến trong tai Tạ Thời Dã.
Phó Húc nói: “Có đau không, cậu để bác sĩ kiếm tra cho kĩ đi, không cần phải vội về trường quay đâu.”
Tạ Thời Dã phát đi phát lại tin nhắn bằng giọng nói kia, thật nhiều lần, sau đó mới hài lòng để điện thoại di động xuống.
Dương Dương bận tối mắt tối mũi, lấy được thuốc về thì đã thấy Tạ Thời Dã đang cắm mặt nhìn chằm chằm vào màn hình di động, lại nghịch cái gì đó.
Tiếc là Tạ Thời Dã bỏ nhiều thời gian như vậy, tin nhắn được gửi đi, vẫn là một chữ Hán nhạt nhẽo bình thường không có gì mới mẻ.
Vẫn chỉ có một chữ đáng thương, y nói: Được.
Những xúc cảm sôi sục say mê nặng nề này, cách màn hình điện thoại, ở một địa điểm khác, có thể chuyển vào con chữ, không cần mở miệng lên tiếng, không để lộ giọng điệu, sẽ khiến cho đối phương không nhìn ra được bất kì đầu mối nào.
Tạ Thời Dã chưa từng muốn để Phó Húc nhận ra.
Y sợ mình sẽ dọa anh mất.
.