Trộm ngọc

Chương 69


Bạn đang đọc Trộm ngọc – Chương 69:

 
Chương 69: Ánh sáng lung linh.
 
Ngày hôm đó thật sự cực kỳ náo nhiệt, đầu tiên là vào bái kiến, sau đó là bắn liễu, lại đánh cầu, phi tiêu, còn có di giá đến Tây Uyển xem đua thuyền rồng, đợi những trò tiêu khiển này tan hết, đã đến chạng vạng tối, quan viên bên ngoài lục tục tản đi, tông thân ở lại dự gia yến.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên gia yến tất nhiên cũng cực kỳ náo nhiệt, nam nữ phân tiệc, đại thần tông thân vội vàng ở phía trước nịnh hót Hoàng đế, các nữ quyến ở phía hậu cung gấp gáp lấy lòng Thái hậu, Lý Đàn cảm thấy bản thân hôm nay thật sự là vô cùng đắt giá, đáng tiếc là mỗi người đều coi nàng là bà mai mà không phải là Thôi Oanh Oanh, từ khi Lý Đàn vào cung, thì chưa từng được hát vai hoa đán (1) một lần đường đường chính chính, rất là tiếc nuối.
 
(1) Một trong bốn loại vai Kinh kịch, vai nữ được gọi là “đán”, rồi chia nhỏ ra thành “thanh y”, “hoa đán”, “lão đán”, “võ đán” (Nguồn: https://tiengtrungntt.vn/) 
 
Không biết Trương Sinh (2) bên kia có uống say hay không, Lý Đàn vừa nghe nịnh hót vừa đi vào cõi thần tiên nghĩ ngợi, nghĩ đến lần trước chuốc hắn uống nhiều rượu mạnh như vậy nửa đêm còn có thể phát hiện nàng chạy ra, xem ra không cần nàng nhọc lòng, nàng nhất tâm nhị dụng (3), nhàn nhã ứng phó mọi người trong tối ngoài sáng thăm dò.
 

(2) Thôi Oanh Oanh và Trương Sinh (Hay còn gọi là Trương Quân Thụy) là nhân vật chính trong vở “Tây sương ký”. Vở kịch kể về câu chuyện tình duyên trắc trở giữa hai người, tóm tắt nội dung mọi người có thể tìm kiếm “Tây sương ký” trên Wikipedia. (Nguồn: https://vi.wikipedia.org/) 
 
(3) Vừa làm cái này vừa làm cái kia, mất tập trung. 
 
Lý Đàn ngày xưa cũng không qua loa thế này, khi đó nàng luôn nghĩ trong số nữ quyến này không chừng có ai đó muốn làm phượng hoàng, đến lúc đó danh xưng mẹ chồng của nàng cũng không dễ làm, hiện giờ tâm tư nàng đổi chiều, cho dù tương lai trong chỗ này thật sự bay ra một phượng hoàng, nàng cũng lười lấy lòng, sẽ chỉ coi đôi cẩu nam nữ kia là mắt không thấy tim không phiền.
 
Trước kia còn cần mẫn làm mai dẫn mối, hiện giờ nghĩ đến tương lai Hoàng đế trước sau gì cũng phải thành hôn đã sớm muốn nói ‘cẩu nam nữ’, mà nàng cũng nói thành lời cẩu nam nữ thật. Lý Đàn không hề phát hiện sự thay đổi của bản thân, chỉ một lòng nghĩ đến Trương Sinh của nàng.
 
Vất vả lắm mới nhịn đến kết thúc tiệc, Trương Sinh không leo tường, đi đến cổng lớn gặp mặt Oanh Oanh của hắn, đáng tiếc đi theo phía sau là một dòng người cả nam lẫn nữ, đều muốn cùng đi xem pháo hoa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giữa hoàng hôn lờ mờ ở chân trời để lại một đường đỏ tía, nhuốm màu sắc rực rỡ, vẽ lên một vòng ửng đỏ, bên rìa bị màu mực nhuộm dần như hòa một thể với bóng đêm, vầng trăng mới nhô lên, rọi xuống một vùng trắng bạc.

 
Trên đài cao hai người đứng trước gió, gió đêm thổi đến ống tay áo bay bay, váy áo bồng bềnh, tựa như muốn đón gió mà đi. Đáng tiếc trần thế nhiều ràng buộc, nhóm tông thân bao la cuồn cuộn sau lưng chính là lý do khiến hai người không thể đứng gần nhau hơn.
 
Đã tới canh giờ, phụt một tiếng, không trung vẽ lên một vệt sáng vàng, vang dội tách ra, vệt sáng rơi xuống đầy trời, còn sáng hơn ánh sao, chói lọi vô cùng. Bỗng như ngọn lửa không ngớt, đốt lên một mảnh diễm sắc, như hoa như ngọc, giống như mặt trời mới mọc lên ở phía Đông, lại tựa như cây lựu nở hoa.
 
Trong khoảnh khắc, ngũ trảo kim long ngậm cầu lửa xuất hiện, dừng lại trong bầu trời đêm nhuộm màu mực, ngay sau đó một đường sáng xẹt qua, phượng hoàng lửa xòe cánh, đuôi cánh lộng lẫy cùng thân rồng chạm vào nhau, cùng truy đuổi cầu lửa kia, đúng là điềm báo long phượng trình tường (4).
 
(4) Rồng, phượng báo điềm lành: khi nói về hạnh phúc lứa đôi, sự may mắn, thịnh vượng về công danh, tài lộc và địa vị xã hội (Nguồn: http://baotanglichsu.vn/ )
 
Tuổi tác của Hoàng đế nên đại hôn rồi, Lễ Bộ tính toán đại khái là năm nay hoặc sang năm, người này nên được chọn rồi, bởi vậy mới bày ra long phượng trình tường này cầu may mắn. Bên dưới thấy hình ảnh này, cũng nửa là lấy lòng nửa là thăm dò chúc mừng Hoàng đế.
 
Độc Ngọc sợ Lý Đàn nghĩ nhiều, không để ý đến tạp âm đó, chỉ một mực nhìn về phía Lý Đàn, lại thấy nàng cũng không tức giận, ngược lại còn mỉm cười, nhìn qua hắn dùng khẩu hình âm thầm nói ba chữ.

 
“Không được cưới.”
 
Trong mắt Trương Sinh chỉ có Thôi Oanh Oanh, trong mắt Thôi Oanh Oanh cũng chỉ có Trương Sinh.
 
Sóng mắt Lý Đàn chuyển động, lộ ra vẻ tùy tiện nũng nịu và dung túng, trái tim Độc Ngọc lập tức nảy lên, có chút thất thố mà quay người, hắng giọng một cái, vành tai hiện lên vệt đỏ khả nghi.
 
Lý Đàn đang muốn cười hắn vô dụng, không chịu nổi chút trêu chọc như thế, nhưng lại thấy giọng hắn nghiêm túc vang lên: “Thái hậu nương nương hôm nay mệt nhọc, có chút mệt mỏi, trẫm đỡ Thái hậu hồi cung, chư khanh ở lại nơi này tiếp tục xem pháo hoa.” Lời hắn nói ra cực kỳ chính nghĩa, chân chính là đứa con hiếu thảo đệ nhất thiên hạ.
 
Mọi người vội vàng quan tâm, hắn lại phất tay ngăn lại, cẩn thận đỡ lấy Thái hậu “Mệt nhọc dễ bệnh”, đi ra ngoài, dưới ống tay áo không ai thấy cái tay không thành thật bóp nhẹ lên eo thịt mềm mại của Lý Đàn.
 
Lý Đàn thiếu chút nữa trào ra tiếng thở dốc, nhưng trước mắt nào có thể để lộ tẩy, cưỡng chế nuốt xuống, trừng mắt nhìn Độc Ngọc, lại chỉ nhìn thấy ánh mắt còn nóng bỏng hơn pháo hoa, ỷ vào việc đưa lưng về phía trăm khanh, không kiêng nể gì, quả thực là dùng ánh mắt như cắt da nàng, ánh lửa trong mắt không giấu được.
 
Dưới ánh mắt này thân thể nàng mềm nhũn, tựa như đốm lửa nhỏ bắn đến ngòi thuốc nổ, bắn tia lửa nhỏ ra đầy trời, đốt đến mức ngo ngoe rục rịch.

 
Hai người vịn vào nhau đi ra ngoài, cánh tay kề sát, nhiệt độ cơ thể xuyên qua y phục truyền tới đôi bên, trong ban đêm sự ấm áp này cực kỳ thoải mái, tiếng người huyên náo sau lưng xa dần, hai người chỉ nhìn thấy con đường phía trước.
 
Chờ xa hơn một chút, Độc Ngọc càng đi càng gấp gáp, vạt áo vàng kim bay tán loạn, giày màu đen đi cực nhanh, càng về sau tay hắn đỡ Lý Đàn chuyển thành nắm lấy cổ tay nàng, lại thuận theo khe hở viền dưới, trực tiếp giữ ngón tay Lý Đàn, mười ngón tay tinh tế đan nhau, nắm tay nàng chạy về phía ngoài.
 
Gió đêm mềm mại phả lên mặt, lướt qua sợi tóc bay lên, dưới tay áo tay hai người nắm lấy nhau, chạy trong ban đêm lành lạnh, ném tất cả mọi người ở phía sau, liều mạng đi tìm sự dịu dàng phút chốc.
 
Giờ phút này Lý Đàn không muốn suy xét rốt cuộc Độc Ngọc có thể thành hôn không, khi nào thành hôn, thành hôn với ai, hiện tại hắn chỉ thuộc về nàng.
 
Sợi tóc trong châu ngọc tinh xảo cài đầy đầu rơi xuống, cũng không có người để ý, cứ như vậy mặc cho nó rơi xuống dập dờn sau lưng, đúng như trái tim đang nhảy nhót của hai người. Pháo hoa sau lưng điểm xuyết đầy bầu trời đêm, nháy mắt lại bung ra như thác nước, tản ra tứ phía từng đốm lửa nhỏ, lại nở ra muôn sắc rực rỡ, tỏa ra ánh sáng lung linh, đóa này nở đẹp hơn đóa kia, nhưng sao đẹp đầy trời này lại không có một ai phân tâm quay đầu lại nhìn một cái.
 
Hai người xoay người vào viên, chỉ để lại Lộ Hỉ đáng thương thu dọn giải quyết tốt hậu quả, phong tỏa bảo vệ.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.