Bạn đang đọc Trộm Một Mùa Xuân – Chương 51
Anh đã xiêu lòng rồi ư?
Tan làm rồi Lâm Giác Hiểu vẫn chưa nghĩ thông.
Anh leo thang bộ bước từng bước chậm rì lên tầng nhà mình, trên tay xách theo hộp cơm đã ăn sạch sẽ, tính khi về nhà sẽ rửa.
Anh nhập mật mã, lúc mở cửa chợt phát hiện trong nhà thiêu thiếu – Chu Kính Dã không ngồi trên ghế sô-pha, phòng khách tối đen không ánh điện.
Lâm Giác Hiểu đặt hộp cơm lên tủ giày bên cạnh, bật đèn phòng, bóng đèn đang treo lơ lửng giữa phòng sáng bừng lên.
Phòng khách không một bóng người, máy cho ăn tự động vẫn đầy ắp thức ăn cho chó và mèo, ngay cả bát nước bên cạnh cũng được cẩn thận đổ đầy nước.
Lâm Giác Hiểu đổi dép lê, bước vào nhà.
Anh đứng trước cửa phòng Chu Kính Dã, hắng giọng cả nửa ngày trời, tay hết đưa lên lại đặt xuống, vẫn không dám gõ cửa.
Bình thường vào giờ này, Chu Kính Dã hoặc sẽ ngồi trên ghế sô-pha đợi anh, hoặc sẽ làm mặt vừa lạnh vừa ngầu, đứng trong bếp quấn tạp dề màu hồng phấn nấu cơm.
Lâm Giác Hiểu nghĩ ngợi, rồi lại chạy ra phòng bếp xem.
Máy hút mùi có dấu vết đã được sử dụng, mặt bếp đã được lau dọn gọn gàng sạch sẽ.
Một ý nghĩ kỳ quặc hiện lên thoáng qua trong đầu anh: Chu Kính Dã bỏ nhà đi bụi rồi?
Lâm Giác Hiểu quay lại, lúc bấy giờ mới nhận ra trên bàn ăn có thêm một thứ, lồng bàn bằng thép không gỉ đang kẹp một mảnh giấy.
Anh bước nhanh qua đó, lấy mảnh giấy ra xem.
“Chu Ngọc Thần về rồi, gọi em ra ngoài ăn cơm.
Em để phần cơm cho anh, nếu anh về muộn thì hâm nóng lại.”
Anh cầm tờ giấy xem đi xem lại, lẩm bẩm: “Sao không nhắn tin bảo mình một câu?”
Lâm Giác Hiểu rút điện thoại ra, mở danh sách tin nhắn lên, nhưng lại không biết nên nhắn tin cho ai.
Thời gian trôi nhanh như cơn gió thoảng, ngày ấy anh gọi cho Chu Ngọc Thần, Chu Ngọc Thần nói một tháng sau mới về, vậy mà mới chớp mắt, thời gian mà hai người hẹn nhau đã tới.
Lúc đầu anh nói để Chu Kính Dã đi theo Chu Ngọc Thần, giờ có lẽ là dịp phù hợp nhất.
Lâm Giác Hiểu tự nhủ lòng mình, như vậy cũng tốt, bọn họ mới là anh em ruột, cứ để Chu Kính Dã về với Chu Ngọc Thần thôi.
Thức ăn trên bàn vẫn còn nóng, Lâm Giác Hiểu ngồi xuống ăn qua loa vài miếng, rồi lại đậy nắp lồng bàn lại.
Anh nằm trên sô-pha, nằm lên vị trí mà Chu Kính Dã vẫn thích ngồi, ba nhóc lông xù đã ăn uống no nê cũng chạy lại.
Khang Khang nhỏ nhất, cũng là đứa bám người nhất, thích làm nũng nhất, chỉ là thường ngày em thích nằm cuộn tròn bên Chu Kính Dã.
Lâm Giác Hiểu bắt chước Chu Kính Dã dùng ngón tay trêu em, bị em liếm nhẹ lên tay.
Anh nắm lấy chân em nắn nhẹ, hỏi nhỏ: “Mày có nỡ xa Chu Kính Dã không?”
Mèo con không hiểu lời anh nói, chỉ meo lên một tiếng non nớt.
Chắc là lưu luyến đấy, Chu Kính Dã bón cho nó ăn từ nhỏ đến giờ, nó thích quanh quẩn bên Chu Kính Dã, hôm nay Chu Kính Dã không ở đây nên nó mới hạ cố lại gần anh.
Lâm Giác Hiểu nói chuyện với em, mặc cho điều này chẳng khác nào đàn gảy tai trâu: “Nhưng mà Chu Kính Dã phải đi rồi.”
Có vẻ như lần này Khang Khang hiểu chữ “đi”, em đặt bàn chân như múi măng cụt lên đùi Lâm Giác Hiểu, tiếng kêu nghe sốt sắng hơn ban nãy.
Lâm Giác Hiểu ôm Khang Khang vào lòng, như tự nói với bản thân, lại như đang trả lời em: “Đành chịu thôi, Chu Kính Dã buộc phải đi.”
Đến cả Giang Miểu Miểu cũng có thể nhận ra Chu Kính Dã thích anh, nếu anh vẫn mặc kệ Chu Kính Dã ở bên anh như thế, hậu quả sẽ thế nào anh không lường trước được.
Nếu vẫn để như thế, kết quả hẳn sẽ như tàu hoả trật khỏi đường ray.
Anh luôn là đứa trưởng thành nhất trong đám bạn, thường sẽ nghĩ nhiều hơn người khác một chút, anh sẽ dự đoán trước rất nhiều khả năng xấu.
Lâm Giác Hiểu thở dài, vừa mới âm thầm ra quyết định trong lòng, giây tiếp theo anh đã nghe như có ảo giác bên tai.
“Cậu có động lòng chút nào hay không?”
“Chu Kính Dã đẹp trai… hay là thử một lần?”
“Ai biết được rốt cuộc cậu thẳng hay không thẳng, thử thôi không được sao?”
Anh có rung động hay không, trong lòng anh hiểu rõ.
“Tít…”
Khang Khang đang nằm ngoan trong lòng anh bỗng bật dậy, đôi mắt xanh lam đảo quanh, chạy thoắt ra cửa.
Em được Chu Kính Dã bế trở vào.
Chu Kính Dã đeo một chiếc vòng cổ, Khang Khang rất thích gặm cái vòng đó.
Lâm Giác Hiểu hỏi: “… Về rồi à?”
“Vâng.” Chu Kính Dã cụp mắt thay dép lê, cậu hạ giọng ngăn Khang Khang, “Đừng cắn.”
Khang Khang không nghe, cậu nhét luôn ngón tay mình vào miệng nó.
Lâm Giác Hiểu lơ đễnh hỏi tiếp: “Đi ăn với anh em rồi à?”
“Vâng, anh ấy vừa xuống máy bay đã gọi điện cho em.” Chu Kính Dã đi qua đó, ngồi cạnh anh, “Anh ấy nói dạo này anh rất bận, nên không gọi cho anh.”
Lâm Giác Hiểu nói “ừ” ngắn ngủi.
Anh ngồi dịch sang bên cạnh, Chu Kính Dã cũng ngồi nhích sang theo anh.
Sô-pha rộng rãi là thế, nhưng Chu Kính Dã lại nhất quyết muốn chen chúc với anh.
Chu Kính Dã đang cầm quả quýt trong tay, cậu bóc vỏ, mùi quýt thơm nồng lan ra.
Cậu cúi đầu, tỉ mẩn nhặt từng sợi xơ quýt màu trắng, sau đó có lẽ thấy nản nên ăn cả luôn.
“Lâm Giác Hiểu.” Một lần nữa, Chu Kính Dã gọi cả họ tên anh.
Lâm Giác Hiểu đang chăm chú nhìn cậu bóc quýt, chợt bị gọi như thế, anh không kịp phản ứng, ừ đáp bằng giọng mũi.
Chu Kính Dã khẽ nói: “Ngày mai em chuyển đi nhé.”
Rõ ràng ban nãy Lâm Giác Hiểu còn muốn Chu Kính Dã chuyển đi, nhưng giờ chợt nghe Chu Kính Dã bảo vậy, anh ngồi thẳng lưng, vô thức hỏi ngược lại: “Em muốn chuyển ra ngoài?”
“Em sẽ chuyển đi.” Chu Kính Dã nói, “Nhưng chắc em sẽ không ở cùng Chu Ngọc Thần, em định ra ngoài thuê nhà.”
Giọng Lâm Giác Hiểu nâng lên cao hơn một chút: “Một mình em?”
Chu Kính Dã đáp: “Một mình em, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Lâm Giác Hiểu bấu chặt gối ôm, muốn nói gì đó, song cuối cùng lại chẳng nói gì, chỉ dặn dò: “Vậy sau này có chuyện gì không xử lý được thì tới tìm anh.”
Chu Kính Dã đáp: “Vâng.”
Cậu nhìn chăm chú vào bàn tay đang bấu lấy gối của Lâm Giác Hiểu, rồi lại bình thản đàng hoàng nhìn nửa khuôn mặt trắng như ngọc của anh.
Chu Kính Dã nói một câu không đầu không cuối: “Em chuyển đi không phải vì không thích anh nữa.”
Cậu chuyển đi là bởi, hiện tại cậu ở nhà Lâm Giác Hiểu, Lâm Giác Hiểu sẽ nghiêng về phía coi cậu như “đứa em trai đã tỏ tình với mình” hơn.
Nếu như cậu chuyển đi, có khi nào anh sẽ coi cậu như người đang theo đuổi anh không?
Chu Kính Dã không nỡ, nhưng cậu lại cảm thấy, đôi khi giữ khoảng cách lại là một chuyện hay.
Lâm Giác Hiểu vô thức sờ môi dưới, nơi ấy từng bị Chu Kính Dã cắn một lần, miệng vết thương đã liền lại từ lâu.
Nhận thức được động tác kỳ lạ của mình, Lâm Giác Hiểu hoang mang hạ tay xuống, tiếp tục bấu lấy gối ôm bên cạnh.
Anh nhìn tránh sang chỗ khác, trong cơn hoảng loạn, Chu Kính Dã nói gì tiếp theo anh cũng không nghe rõ, chỉ biết gật đầu lung tung.
Lâm Giác Hiểu cảm thấy bản thân có gì đó không ổn, nhưng chỗ nào có vấn đề, anh lại chẳng chỉ ra được.
*
Chu Kính Dã nói được làm được, ngày hôm sau đã thu dọn hành lý đi mất.
Cậu chưa chọn được phòng để thuê, nên tạm thời sẽ ở nhà Chu Ngọc Thần vài ngày.
Lâm Giác Hiểu do dự giây lát, vẫn ngăn cậu lại: “Hay là cứ ở nhà anh thêm vài hôm?”
Chu Kính Dã lắc đầu, từ chối: “Đồ đạc đã sắp xong cả rồi, giờ em chuyển qua đó.”
Lâm Giác Hiểu đưa cậu tới dưới nhà Chu Ngọc Thần, trước khi xuống xe, Chu Kính Dã hỏi: “Em có thể nhắn tin cho anh không?”
Cậu hỏi rất dè dặt, dường như sợ mình sẽ làm phiền đến anh.
Ngón tay Lâm Giác Hiểu ma sát vào nhau, giọng anh còn bé hơn Chu Kính Dã, gần như chẳng thể nghe thấy.
Anh nói “được”.
Buổi trưa, Lâm Giác Hiểu tưởng rằng Chu Kính Dã sẽ không nấu cơm cho anh nữa nên đã đặt trước một suất ăn ngoài.
Nhưng anh hoàn toàn không thể ngờ được, Chu Kính Dã vẫn nhờ người ở quầy lễ tân đưa cơm cho anh, em gái lễ tân vẫn ngưỡng mộ anh như bao ngày: “Em trai anh đảm đang ghê, bạn trai em còn chẳng tâm lý như thế!”
Lâm Giác Hiểu nhìn phía sau cô vài lần, mím môi hỏi: “Kính Dã đâu rồi?”
“Hình như cậu ấy đi rồi.” Em gái lễ tân lo lắng đáp, “Em thấy cậu ấy đi xe đạp công cộng tới, ngoài trời nóng như thế, không biết…”
Cô còn chưa nói hết, Lâm Giác Hiểu đã đột ngột chạy ào ra ngoài.
Nhưng anh vẫn chậm chân, ra tới nơi đến bóng lưng của cậu cũng chẳng còn.
Ngoài trời nắng nóng như một chiếc lồng hấp khổng lồ, Lâm Giác Hiểu mới ra ngoài một lát mà sau lưng đã toát mồ hôi.
Anh nghĩ, có phải Chu Kính Dã lại bị cháy nắng không?
Anh trở về phòng khám của mình, gửi tin nhắn cho Chu Kính Dã.
Xuân miên bất giác hiểu: Đừng đưa cơm cho anh nữa.
Lâm Giác Hiểu cảm thấy sắc thái câu này quá cứng ngắc, cứ như đang trách móc hỏi tội cậu, anh lại bổ sung thêm một câu.
Xuân miên bất giác hiểu: Ngoài trời nắng nóng, anh gọi cơm ngoài là được, tự nấu cũng được.
Chắc Chu Kính Dã vẫn đang đạp xe nên không trả lời anh.
Lâm Giác Hiểu ăn tới nửa hộp, chuông điện thoại reo lên.
Chu Kính Dã nhắn trả hai chữ.
Z: Không đâu.
Lâm Giác Hiểu có thể tưởng tượng ra biểu cảm của cậu – có lẽ sẽ hơi nhăn mày, vừa cố chấp vừa ương ngạnh, hệt như một đứa nhóc khó bảo.
Hôm nay trước khi về nhà, Lâm Giác Hiểu đã chuẩn bị tâm lý, anh biết nhà mình không có người, nhưng khoảnh khắc mở cửa vẫn thấy khá lạ lẫm.
Sau này sẽ chẳng còn cậu con trai nào nấu cơm cho anh tại căn nhà này.
Trong nhà chỉ có một mình, Lâm Giác Hiểu cũng lười nấu cơm, anh đã gói suất ăn ngoài mà buổi trưa không ăn tới về nhà, dùng lò vi sóng hâm nóng lại rồi cứ thế ăn.
Ăn cơm xong, Lâm Giác Hiểu lại làm một cây xẻng hốt shit đúng mực.
Đã lâu lắm rồi anh không làm việc này, bởi Chu Kính Dã sẽ luôn giành làm trước anh.
Đồ đạc của Chu Kính Dã rất ít, đều để cả ở phòng ngủ.
Ngoài phòng khách chẳng thiếu thứ gì, nhưng dường như lại thiếu mất một thứ rất quan trọng.
Bước chân Lâm Giác Hiểu chậm rãi, anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ dành cho khách.
Chăn được gấp vuông vức như miếng đậu phụ, những thứ trên bàn học của Chu Kính Dã đã biến mất không dấu vết, Lâm Giác Hiểu mở tủ quần áo xem thử, bên trong cũng rỗng không.
Lần này Chu Kính Dã đi thật rồi.
Khang Khang chạy quanh chân anh, chốc chốc lại lấy răng gặm gấu quần Lâm Giác Hiểu, em meo meo mấy tiếng như đang hỏi anh “Chu Kính Dã đâu rồi?”.
Cuối cùng Lâm Giác Hiểu cũng biết vấn đề nằm ở đâu.
Anh bị Chu Kính Dã dùng nước ấm nấu ếch rồi.
Có lẽ Chu Kính Dã cũng không cố ý, nhưng kết quả thì vẫn là một.
Hết chương 51.