Bạn đang đọc Trộm Một Mùa Xuân – Chương 15
Lâm Giác Hiểu tắt đèn, trước khi rời phòng, anh chúc Chu Kính Dã ngủ ngon.
Ánh đèn vụt tắt, căn phòng rơi vào tĩnh lặng, bóng tối bủa vây không làm Chu Kính Dã nghẹt thở, mà trái lại còn khiến cậu cảm thấy vững vàng hơn.
Cậu nằm trên giường, điều chỉnh lại tư thế, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Lần đầu tiên cậu không mơ thấy một khoảng trời đầy máu, cậu mơ thấy một biển hoa, hương hoa nồng đượm nơi chóp mũi, gần trong gang tấc.
Cậu còn mơ thấy Lâm Giác Hiểu, mi mắt anh cong cong mỉm cười với cậu, nụ cười còn ngọt ngào hơn cả hương hoa.
Đã lâu rồi cậu mới có được một giấc ngủ ngon đến vậy, cho đến khi tiếng chuông báo thức vang lên, cậu mới giật mình tỉnh lại từ trong mộng.
Tuần này Chu Kính Dã chưa kịp nộp điện thoại, cậu cố tình đặt báo thức lúc sáu giờ để dậy sớm hơn anh.
Chu Kính Dã biết tính Lâm Giác Hiểu, dù cho cậu đã từ chối anh rồi, anh vẫn sẽ dậy sớm để đưa cậu đi học.
Cậu thò tay tắt báo thức.
Tác phong của cậu con trai mau chóng, thay quần áo rửa mặt là xong, có khi đánh răng mới là lúc cần nhiều thời gian nhất.
Chu Kính Dã không biểu cảm nhìn chằm chằm vào gương, chờ cho bọt kem sắp trượt khỏi cằm mới mở vòi nước rửa sạch.
Thật ra cậu vẫn chưa tỉnh ngủ.
Làm vệ sinh cá nhân xong mới cậu tỉnh hẳn.
Cậu đổ đầy thức ăn vào máy cho ăn tự động, gãi lưng đám chó mèo đang ngủ say rồi mới rón rén ra khỏi nhà.
Cạnh khu Lâm Giác Hiểu sống có rất nhiều quán ăn, cậu mua cho Lâm Giác Hiểu một bát cháo trứng bắc thảo thịt nạc, có kèm theo cả bánh quẩy.
Tháng tám tiết trời oi bức, Chu Kính Dã chạy lên chạy xuống như vậy cũng thấy nóng, cậu nới rộng cổ áo, đặt những thứ mình đã mua lên bàn.
Cậu nghĩ một lát, lại lục tìm giấy và bút trong cặp.
Chu Kính Dã cầm bút rất chặt, cậu nắn nót từng nét một, cố gắng khiến chữ mình ngay ngắn hơn…
“Anh, em đi học đây, trên bàn có đồ ăn sáng em mua cho anh, nhớ ăn nhé.”
Cậu làm xong mọi chuyện thì nghe thấy tiếng động từ phòng Lâm Giác Hiểu, lúc này mới sáu giờ ba mươi.
Chu Kính Dã buông bút, khẽ khàng khóa cửa lại, chạy vù xuống tầng, chẳng rõ vì cớ gì mà bước chạy của cậu hôm nay lại mượt mà đến thế.
Mãi đến khi Chu Kính Dã quét xong thẻ xe đạp công cộng, chống một chân xuống đường, cậu mới bàng hoàng nhận ra một điều.
Trên lưng cậu chẳng có gì.
Chu Kính Dã quên cặp sách ở nhà, cậu thừ người trên yên xe, nhưng nội tâm đã cuồn cuộn sóng dữ.
Cậu ra ngoài đã được một lúc… có lẽ Lâm Giác Hiểu đã nhìn thấy cặp sách mà cậu để quên trên ghế.
Đúng như dự đoán, điện thoại Chu Kính Dã đổ chuông, màn hình hiển thị “Anh Giác Hiểu”.
Chu Kính Dã cam chịu nhận điện thoại, đầu dây truyền tới tiếng cười của Lâm Giác Hiểu, mang theo một chút lo lắng mơ hồ.
“Kính Dã, em đi học mà không mang cặp sách sao?”
Chu Kính Dã nói không nên lời, mãi sau mới nghẹn ra được một câu “em quên”.
Phỏng chừng như cân nhắc đến chút thể diện ít ỏi còn lại của cậu, Lâm Giác Hiểu nhịn cười nói: “Em đang ở đâu? Anh đưa cặp sách cho em.”
“Chỗ thuê xe đạp công cộng trong khu…”
“Cũng may,” Lâm Giác Hiểu đùa, “may mà em chưa đến trường, đợi anh chút nhé.”
Cậu đứng dưới bóng cây ngắt điện thoại, ôm mặt, tai và má đều đỏ bừng.
Xấu hổ quá đi thôi.
Lâm Giác Hiểu rất nhanh đã ra tới nơi, anh mặc áo ngủ mùa hè và quần ống rộng, chân xỏ dép lê chạy tới.
Mới xa xa mà Chu Kính Dã đã nhìn thấy nụ cười treo trên khóe môi anh.
“…”
Lâm Giác Hiểu đặt cặp sách vào giỏ xe, tránh cho cậu khỏi ngượng ngùng nên anh không hề nhắc tới chuyện ban nãy, chỉ hỏi: “Em dậy sớm vậy?”
Nhưng nội tâm Chu Kính Dã thì không trèo lên khỏi cái hố này được, cậu ngại đến mức không dám nhìn Lâm Giác Hiểu, cúi đầu nói vâng.
“Không cần anh đưa đi thật à?”
“Thôi ạ.” Chu Kính Dã hắng giọng, cứng đầu đáp, “Em tự đi xe đạp được.”
“Ừ.” Lâm Giác Hiểu cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, “Thế phải nhanh lên, hình như sắp muộn giờ rồi.”
“À…” Lâm Giác Hiểu mỉm cười, “Cảm ơn bữa sáng của em.”
—–
Chu Kính Dã guồng chân đạp, nhà cửa và cây cối hai bên đường trôi đi vù vù.
Chẳng mấy chốc cậu đã đến trường, vẫn sớm hơn chuông một tẹo.
Cậu vào lớp, Lý Hoan đã an vị cầm sách đọc bài, thấy cậu đi tới thì lập tức sáp lại đầy mờ ám: “Hôm qua thế nào, thầy không phạt cậu đâu nhỉ?”
Thầy nghiêm thì nghiêm thật, nhưng những lúc quan trọng vẫn luôn nghĩ cho học sinh, vì thế học sinh không ghét thầy, thậm chí còn quý thầy là đằng khác.
“Không phạt,” Chu Kính Dã lấy sách vở ra.
“Chỉ viết bản kiểm điểm thôi.”
Cậu cau mày, bỗng dưng nhớ lại: “Hình như tôi quên viết rồi.”
“Cậu chưa viết? Thế cái gì đây?” Lý Hoan cầm tờ giấy mỏng manh trên bàn lên, giơ ra trước mặt cậu.
Chu Kính Dã vừa nhìn xuống, ánh mắt đã bị hút chặt vào trang giấy.
Một trang toàn là chữ, nét bút thanh mảnh sạch sẽ rất giống với một người… có lẽ Lâm Giác Hiểu đã viết giúp cậu.
Yết hầu Chu Kính Dã khẽ chuyển động, cậu giành lấy tờ giấy, xem xét thật kỹ càng rồi mới nói nhỏ: “Anh tôi viết hộ.”
Lý Hoan không thể tin nổi: “Anh cậu không mắng mà còn viết bản kiểm điểm hộ cậu?”
Chu Kính Dã không nói gì, cậu cất tờ giấy đi.
Mặt cậu sa sầm, bởi vì một phút bốc đồng của cậu mà khuya rồi Lâm Giác Hiểu vẫn phải tới trường.
Vậy mà anh không giận, còn viết bản kiểm điểm hộ cậu.
Chuông đã reo, lúc này đã là giờ truy bài, Lý Hoan về chỗ nghiêm túc đọc sách.
Chu Kính Dã ngẩn người, lát sau cậu giật vở lấy một trang giấy mới, chép lại bản kiểm điểm của Lâm Giác Hiểu.
Sau đó cậu gấp tờ có nét chữ của Lâm Giác Hiểu lại, cất vào ngăn trong cùng của cặp.
Cậu sẽ không nói cho anh biết, đây là bí mật của riêng mình cậu thôi.
Chuông vào tiết vẫn chưa vang lên, Chu Kính Dã ngủ không đủ giấc, thấy đầu mình nằng nặng.
Cậu ngồi ở vị trí cuối lớp, cứ thế mở cửa sau đi ra ngoài một mình, hành lang của khối 12 tĩnh lặng, không có những âm thanh xì xào thường nghe.
Mọi người đều đang trân trọng từng giây từng phút vùi đầu vào làm đề, cho đến khi Chu Kính Dã đi ngang qua phòng học ở cuối dãy, cũng là lớp ồn nhất.
Cậu liếc nhìn lớp đó, thấy Đổng Nhạc Thánh ở bên trong.
Chu Kính Dã bình tĩnh rời mắt, vẫn tiếp tục đi về hướng nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đằng sau cũng không đổi sắc.
Cậu mở vòi nước, dùng lòng bàn tay hứng nước hất lên mặt.
Nước đọng trên mi mắt dày khiến gương mặt cậu càng thêm lạnh lùng.
Đổng Nhạc Thánh dẫn theo mấy tên con trai bước vào, khóa cửa nhà vệ sinh lại.
Chu Kính Dã xoay khớp bả vai, lạnh nhạt nói: “Tránh đường.”
“Chu Kính Dã.” Vết bầm trên bụng Đổng Nhạc Thánh còn nhức, nhưng cậu ta nuốt không trôi cục tức này.
Cậu ta cười hỏi: “Mày sợ à?”
Chu Kính Dã rất bực cái kiểu cứ gây sự được một lần là lại lấn tới này của Đổng Nhạc Thánh, nhưng cậu không muốn làm phiền Lâm Giác Hiểu nữa.
Cậu tự nhủ với bản thân, nhịn một chút, đừng để lại ấn tượng xấu cho Lâm Giác Hiểu.
Cậu lạnh mặt nhìn Đổng Nhạc Thánh: “Mày đừng gây sự với tao nữa được không?”
Chu Kính Dã nhíu mày: “Tao không có thời gian để vờn nhau với mày.”
Đối phương áp đảo về quân số, nhưng Chu Kính Dã không hề hoang mang.
Vai cậu sượt qua người Đổng Nhạc Thánh, cậu lừ mắt nhìn cậu ta: “Còn dám quầy rầy tao thì nhớ lấy cú đạp tối qua, tao có thể tặng mày gấp mười lần như thế.”
Lần đầu tiên cậu cười với Đổng Nhạc Thánh, khóe miệng hơi nhếch lên khiến gương mặt tuấn tú lại càng thêm ưa nhìn: “Hiểu chứ?”
Đổng Nhạc Thánh trợn tròn mắt, cậu ta vừa xác nhận được một chuyện:
Vãi chó, Chu Kính Dã không phải dạng vừa đâu.
Hết chương 15.